Chương 105: Thoát thân...
Vũ Phong
25/06/2021
Bành!
Thanh âm trầm đục như sấm, khí tức như núi lửa bạo phát.
- Phốc phốc.
Đối mặt với lực lượng như vậy, sắc mặt của nam tử dẫn đầu trắng bệch, thân thể bay ra sau, từ chưởng ấn bắt đầu, Nguyên Khí Tráo vỡ nát từng khúc, miệng phun máu tươi.
- A.
Cùng lúc, nam tử dẫn đầu kêu thảm, bàn tay nổ nát vụn, nhiệt độ nóng bỏng đã đốt cháy cả bàn tay.
Xích Viêm Chưởng, vũ kỹ Soái phẩm, tuyệt đối không phải phổ thông, bên trong ẩn chứa nguyên khí Hỏa thuộc tính áp súc, ở lúc va chạm nổ tung, giống như quả bom.
Xoẹt.
Tô Dật chưa từng ngừng bước, nhấc chân lao tới, một cước đá vào chuôi Đại Hoàn Đao.
Đại Hoàn Đao kích xạ, giống như mũi tên, nam tử đầu lĩnh còn chưa lấy lại tinh thần, mũi đao đã đến trước ngực, trực tiếp đâm vào.
- Phốc phốc.
Trên đao ẩn chứa nguyên khí mạnh mẽ, đánh bay thân thể nam tử kia, con ngươi của hắn sắp trừng ra hốc mắt, cảm giác hoảng sợ tuyệt vọng chạy lên não, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chết sẽ là mình, còn chết ở dưới đao của mình.
- Phanh.
Nam tử rơi xuống đất, hai con ngươi tuyệt vọng mở to, không cam lòng mà hoảng sợ, Đại Hoàn Đao đâm thủng trái tim, từng tia máu tươi tràn ra.
- Phanh phanh.
Cách đó không xa, cái đuôi của Thanh Ngọc Mãng hung hăng quất vào trên người nam tử cao gầy, quất bay đối phương, đụng vào một cây đại thụ, làm đại thụ lay động, vỏ cây rạn nứt, lá rụng bay múa.
- Phốc phốc.
Nam tử cao gầy phun ra máu tươi, lăn ở trên đất, không biết sống chết.
- Sưu sưu.
Nhưng lúc này, từ nơi xa có không ít bóng người lướt đến.
- Dám giết người của chúng ta, tiểu tử ngươi muốn chết!
Tiếng quát lớn vang lên, một bóng người tốc độ nhanh nhất, trực tiếp xuất hiện ở trước người Tô Dật.
Khí tức cường đại lan ra, nguyên khí Thủy thuộc tính mang theo vụ khí nồng đậm, chưởng ấn như hồng thủy lao nhanh, trong nháy mắt bao phủ Tô Dật.
- Rất mạnh!
Tô Dật nhíu mày, thần sắc thay đổi, khí tức của người này mạnh hơn nam tử vừa rồi quá nhiều.
Không có chút do dự nào, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật điên cuồng phun trào, sau đó hội tụ ở trên tay phải.
- Bá Vương Quyền!
Trong cùng một lúc, Tô Dật hét lớn, nguyên khí như núi lửa phun trào, va chạm với nắm đấm của đối phương.
- Ù ù!
Một quyền một chưởng va chạm, ánh sáng dập dờn, nắm đấm của Tô Dật bành trướng, có thanh âm sấm sét truyền ra, mang theo uy áp như bá vương thức tỉnh.
- Ào ào ào.
Kình lực khuấy động, làm cho không gian xung quanh có một loại cảm giác giống như dập dờn.
Năng lượng càn quét hình thành khí lãng, như phong bạo trực tiếp bắn ra.
Đạp đạp.
Kình phong bao phủ, như bão táp trải qua, thân thể Tô Dật lảo đảo rút lui, thần sắc đại biến, đối phương chí ít cũng là Nguyên Huyền cảnh tam trọng.
- Tê tê.
Thanh Ngọc Mãng thấy vậy vội vàng xuất thủ, cái đuôi lớn vung mạnh, đột nhiên quất về phía nam tử kia.
- Hừ!
Kình lực khuấy động cũng làm nam tử kia lui mấy bước, thân hình hơi lảo đảo đã ổn định, nhìn cái đuôi của Thanh Ngọc Mãng quất tới, trường đao sau lưng ra khỏi vỏ, nguyên khí bao trùm, ở trong điện quang hỏa thạch chém tới.
- Không tốt, đi!
Tô Dật cắn răng, người này rất mạnh, còn có nhiều thân ảnh ở trong rừng rậm lướt đến, lấy tu vi của mình bây giờ, xác thực không quản được Thanh Ngọc Mãng, còn chưa ổn định thế lui, dưới bàn chân đã có nguyên khí phun trào, sử dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ, nhân cợ hội nhanh chóng trở ra, bóng người như thiểm điện lướt vào rừng rậm.
- Ken két.
Đao quang và cái đuôi va chạm, vảy rắn như thép, phát ra hỏa quang, nhưng chung quy không cách nào so sánh với đao, vảy rắn vỡ vụn lộ ra máu tươi, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sưu sưu!
Phía trước không ít bóng người lướt đến, nhìn Thanh Ngọc Mãng bị đau lui về phía sau, từng bóng người vội vàng rút binh khí ra khỏi vỏ, khí tức sắc bén, xúm lại bao vây Thanh Ngọc Mãng.
- Các ngươi làm gì, súc sinh này còn cần các ngươi hỗ trợ sao, mau đuổi theo tiểu tử vừa rồi kia!
Nam tử gầm thét.
- Vâng.
Tiếng hét phẫn nộ của nam tử, để người ở bốn phía lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu đáp ứng.
- Xoẹt.
Thanh Ngọc Mãng gào thét, ánh mắt phát sáng, thân hình khổng lồ quét ngang, đồng thời ngăn cản mấy thân ảnh truy sát Tô Dật, giống như muốn giúp Tô Dật rời đi.
- Súc sinh muốn chết!
Nam tử kia gầm thét, trong mắt lộ ra hàn quang, đao mang như điện, vung đao chém về phía Thanh Ngọc Mãng.
Tô Dật toàn lực bỏ chạy, những người đuổi tới kia hẳn là đoàn đội mạo hiểm của nam tử mình giết, tuy thực lực không quá mạnh, nhưng lấy tu vi của mình bây giờ, tuyệt đối không cách nào đối phó hết, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Có Phù Diêu Bách Biến Bộ, cộng thêm kinh nghiệm ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, hắn thoát thân cũng không mấy khó khăn.
Trong núi rừng yên tĩnh, theo không ít bóng người xâm nhập, nhất thời truyền ra thanh âm sột sột soạt soạt.
Từng ánh mắt cảnh giác, không ngừng đảo qua rừng cây bốn phía, nắm chặt vũ khí bên hông, đề phòng bất kỳ nguy hiểm đột phát nào.
Tu vi của những người này không mạnh, cho nên không dám xâm nhập Man Yêu Sâm Lâm quá sâu, có điều ở trong này lăn lộn nhiều năm, cho nên kinh nghiệm đều rất phong phú, có thể phối hợp lẫn nhau ăn ý.
Chỉ bất quá giờ phút này những người kia tìm kiếm Tô Dật, phải đề phòng nguy hiểm không biết và Man Thú đột nhiên xuất hiện công kích, thì không cách nào nhanh bằng Tô Dật.
Tô Dật nhanh chóng bỏ chạy, hắn không cần lo lắng Man Thú sẽ đột nhiên công kích, trên người có khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đủ để khiến Man Thú bình thường không dám tới gần.
Trong rừng lít nha lít nhít, rậm rạm bẫy rập chông gai.
Tô Dật che lấp dấu vết, cảm giác đã chạy rất xa, đi qua một hạp cốc, phía trước ánh mắt sáng rõ, xuất hiện một vách đá dốc đứng.
Dưới vách đá dựng đứng, tầm mắt bao la, hiện đầy rừng cây tươi tốt, cảnh sắc hợp lòng người.
- Có địa phương ẩn thân!
Sau khi xóa đi dấu vết ở bốn phía, Tô Dật leo xuống dưới vách đá dựng đứng.
Thanh âm trầm đục như sấm, khí tức như núi lửa bạo phát.
- Phốc phốc.
Đối mặt với lực lượng như vậy, sắc mặt của nam tử dẫn đầu trắng bệch, thân thể bay ra sau, từ chưởng ấn bắt đầu, Nguyên Khí Tráo vỡ nát từng khúc, miệng phun máu tươi.
- A.
Cùng lúc, nam tử dẫn đầu kêu thảm, bàn tay nổ nát vụn, nhiệt độ nóng bỏng đã đốt cháy cả bàn tay.
Xích Viêm Chưởng, vũ kỹ Soái phẩm, tuyệt đối không phải phổ thông, bên trong ẩn chứa nguyên khí Hỏa thuộc tính áp súc, ở lúc va chạm nổ tung, giống như quả bom.
Xoẹt.
Tô Dật chưa từng ngừng bước, nhấc chân lao tới, một cước đá vào chuôi Đại Hoàn Đao.
Đại Hoàn Đao kích xạ, giống như mũi tên, nam tử đầu lĩnh còn chưa lấy lại tinh thần, mũi đao đã đến trước ngực, trực tiếp đâm vào.
- Phốc phốc.
Trên đao ẩn chứa nguyên khí mạnh mẽ, đánh bay thân thể nam tử kia, con ngươi của hắn sắp trừng ra hốc mắt, cảm giác hoảng sợ tuyệt vọng chạy lên não, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chết sẽ là mình, còn chết ở dưới đao của mình.
- Phanh.
Nam tử rơi xuống đất, hai con ngươi tuyệt vọng mở to, không cam lòng mà hoảng sợ, Đại Hoàn Đao đâm thủng trái tim, từng tia máu tươi tràn ra.
- Phanh phanh.
Cách đó không xa, cái đuôi của Thanh Ngọc Mãng hung hăng quất vào trên người nam tử cao gầy, quất bay đối phương, đụng vào một cây đại thụ, làm đại thụ lay động, vỏ cây rạn nứt, lá rụng bay múa.
- Phốc phốc.
Nam tử cao gầy phun ra máu tươi, lăn ở trên đất, không biết sống chết.
- Sưu sưu.
Nhưng lúc này, từ nơi xa có không ít bóng người lướt đến.
- Dám giết người của chúng ta, tiểu tử ngươi muốn chết!
Tiếng quát lớn vang lên, một bóng người tốc độ nhanh nhất, trực tiếp xuất hiện ở trước người Tô Dật.
Khí tức cường đại lan ra, nguyên khí Thủy thuộc tính mang theo vụ khí nồng đậm, chưởng ấn như hồng thủy lao nhanh, trong nháy mắt bao phủ Tô Dật.
- Rất mạnh!
Tô Dật nhíu mày, thần sắc thay đổi, khí tức của người này mạnh hơn nam tử vừa rồi quá nhiều.
Không có chút do dự nào, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật điên cuồng phun trào, sau đó hội tụ ở trên tay phải.
- Bá Vương Quyền!
Trong cùng một lúc, Tô Dật hét lớn, nguyên khí như núi lửa phun trào, va chạm với nắm đấm của đối phương.
- Ù ù!
Một quyền một chưởng va chạm, ánh sáng dập dờn, nắm đấm của Tô Dật bành trướng, có thanh âm sấm sét truyền ra, mang theo uy áp như bá vương thức tỉnh.
- Ào ào ào.
Kình lực khuấy động, làm cho không gian xung quanh có một loại cảm giác giống như dập dờn.
Năng lượng càn quét hình thành khí lãng, như phong bạo trực tiếp bắn ra.
Đạp đạp.
Kình phong bao phủ, như bão táp trải qua, thân thể Tô Dật lảo đảo rút lui, thần sắc đại biến, đối phương chí ít cũng là Nguyên Huyền cảnh tam trọng.
- Tê tê.
Thanh Ngọc Mãng thấy vậy vội vàng xuất thủ, cái đuôi lớn vung mạnh, đột nhiên quất về phía nam tử kia.
- Hừ!
Kình lực khuấy động cũng làm nam tử kia lui mấy bước, thân hình hơi lảo đảo đã ổn định, nhìn cái đuôi của Thanh Ngọc Mãng quất tới, trường đao sau lưng ra khỏi vỏ, nguyên khí bao trùm, ở trong điện quang hỏa thạch chém tới.
- Không tốt, đi!
Tô Dật cắn răng, người này rất mạnh, còn có nhiều thân ảnh ở trong rừng rậm lướt đến, lấy tu vi của mình bây giờ, xác thực không quản được Thanh Ngọc Mãng, còn chưa ổn định thế lui, dưới bàn chân đã có nguyên khí phun trào, sử dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ, nhân cợ hội nhanh chóng trở ra, bóng người như thiểm điện lướt vào rừng rậm.
- Ken két.
Đao quang và cái đuôi va chạm, vảy rắn như thép, phát ra hỏa quang, nhưng chung quy không cách nào so sánh với đao, vảy rắn vỡ vụn lộ ra máu tươi, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sưu sưu!
Phía trước không ít bóng người lướt đến, nhìn Thanh Ngọc Mãng bị đau lui về phía sau, từng bóng người vội vàng rút binh khí ra khỏi vỏ, khí tức sắc bén, xúm lại bao vây Thanh Ngọc Mãng.
- Các ngươi làm gì, súc sinh này còn cần các ngươi hỗ trợ sao, mau đuổi theo tiểu tử vừa rồi kia!
Nam tử gầm thét.
- Vâng.
Tiếng hét phẫn nộ của nam tử, để người ở bốn phía lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu đáp ứng.
- Xoẹt.
Thanh Ngọc Mãng gào thét, ánh mắt phát sáng, thân hình khổng lồ quét ngang, đồng thời ngăn cản mấy thân ảnh truy sát Tô Dật, giống như muốn giúp Tô Dật rời đi.
- Súc sinh muốn chết!
Nam tử kia gầm thét, trong mắt lộ ra hàn quang, đao mang như điện, vung đao chém về phía Thanh Ngọc Mãng.
Tô Dật toàn lực bỏ chạy, những người đuổi tới kia hẳn là đoàn đội mạo hiểm của nam tử mình giết, tuy thực lực không quá mạnh, nhưng lấy tu vi của mình bây giờ, tuyệt đối không cách nào đối phó hết, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Có Phù Diêu Bách Biến Bộ, cộng thêm kinh nghiệm ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, hắn thoát thân cũng không mấy khó khăn.
Trong núi rừng yên tĩnh, theo không ít bóng người xâm nhập, nhất thời truyền ra thanh âm sột sột soạt soạt.
Từng ánh mắt cảnh giác, không ngừng đảo qua rừng cây bốn phía, nắm chặt vũ khí bên hông, đề phòng bất kỳ nguy hiểm đột phát nào.
Tu vi của những người này không mạnh, cho nên không dám xâm nhập Man Yêu Sâm Lâm quá sâu, có điều ở trong này lăn lộn nhiều năm, cho nên kinh nghiệm đều rất phong phú, có thể phối hợp lẫn nhau ăn ý.
Chỉ bất quá giờ phút này những người kia tìm kiếm Tô Dật, phải đề phòng nguy hiểm không biết và Man Thú đột nhiên xuất hiện công kích, thì không cách nào nhanh bằng Tô Dật.
Tô Dật nhanh chóng bỏ chạy, hắn không cần lo lắng Man Thú sẽ đột nhiên công kích, trên người có khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đủ để khiến Man Thú bình thường không dám tới gần.
Trong rừng lít nha lít nhít, rậm rạm bẫy rập chông gai.
Tô Dật che lấp dấu vết, cảm giác đã chạy rất xa, đi qua một hạp cốc, phía trước ánh mắt sáng rõ, xuất hiện một vách đá dốc đứng.
Dưới vách đá dựng đứng, tầm mắt bao la, hiện đầy rừng cây tươi tốt, cảnh sắc hợp lòng người.
- Có địa phương ẩn thân!
Sau khi xóa đi dấu vết ở bốn phía, Tô Dật leo xuống dưới vách đá dựng đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.