Chương 356: Tín vật!
Vũ Phong
04/05/2022
Ken két
Cú nện khiến mặt đất liên tiếp rạn nứt, cát bay đá chạy, Kim Văn Cổ Hạt cuồng phun máu tươi, hai mắt ngốc trệ, hoàn toàn bất động.
- Xoẹt!
Tô Dật nhún người nhảy lên, thân thể trực tiếp nhảy lên trên lưng Kim Văn Cổ Hạt, Linh Binh đại đạo sau lưng xuất vỏ, chỉ thẳng đầu lâu Kim Văn Cổ Hạt.
- Ục ục
Thương Lan Xích Kim Thú mắt trợn tròn, tên nhân loại trước mắt này quá hung hãn.
- Ngao ô...
Lúc này, ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh mới hồi thần lại, gào thét xuất động, mắt lộ vẻ kinh hoàng, nếu thiếu chủ mà chết, chúng nó trở về sợ là đều phải chịu xui xẻo.
- Nghiệt súc, các ngươi muốn nó chết ư?
Tô Dật ánh mắt đỏ rực, khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tràn ra, nhìn chằm chằm về phía ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh.
- Ngao ô!
Ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh gào thét, quả nhiên không dám bước lên trước nửa bước, thần sắc kiêng kị, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Mang nó rời đi, đừng tiếp tục trêu chọc chúng ta, nếu không ta giết nó?
Tô Dật nói với ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh, hắn cũng không muốn đánh chết con Kim Văn Cổ Hạt này.
Đây là Man Yêu Lâm, Kim Văn Cổ Hạt này là con non Yêu tộc, sau lưng nó tuyệt đối có cường giả.
Lúc này mang theo nhiều người như vậy, Tô Dật không dám đánh chết Kim Văn Cổ Hạt, song lại không thể không động thủ.
Cho nên, Tô Dật muốn khống chế Kim Văn Cổ Hạt ở trong tay, đổi lấy mọi người bình an, chí ít trước khi rời khỏi đây.
- Ngao ô...
Ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh gật đầu, không có lựa chọn nào khác.
Tô Dật tin tưởng ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh này, Kim Văn Cổ Hạt có vẻ là chủ tử của bọn chúng. Lúc này Kim Văn Cổ Hạt trọng thương, bọn chúng hẳn sẽ không dám động thủ.
Như Tô Dật nghĩ, ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh lập tức mang theo Kim Văn Cổ Hạt rời đi, căn bản không dám dừng lại.
- Nhân loại, đa tạ!
Mắt nhìn Kim Văn Cổ Hạt rời đi, Thương Lan Xích Kim Thú gầm gào, dùng thú ngữ nói với Tô Dật, trong mắt không giấu được vẻ chấn kinh.
Thân mình to lớn của Thương Lan Xích Kim Thú thu nhỏ lại, trên thân phủ đầy màu vàng óng, hóa thành bộ dáng chừng hơn một trượng.
Không hổ là con non Yêu tộc!
Tô Dật không ngạc nhiên, con non Yêu tộc có được khác biệt rất lớn so với Man Yêu Thú bình thường.
Một số con non Yêu tộc cường đại có thể thu nhỏ bản thể, như vậy đối với tu hành hay tiêu hao đều có lợi.
- Không cần khách khí, chúng ta cũng chỉ là vì tự vệ, xin từ biệt, nước giếng không phạm nước sông!
Tô Dật mở miệng, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với con Thương Lan Xích Kim Thú này.
- Dừng bước
Thương Lan Xích Kim Thú gọi lại Tô Dật, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nói:
- Các ngươi là nhân loại, ở chỗ này rất không an toàn, các ngươi cứu ta, ta không thể không báo đáp, vật này ngươi giữ lấy, trong phạm vi quanh đây, nếu gặp phiền toái gì cứ xuất vật này ra, có lẽ sẽ hữu dụng!
Vừa nói xong, trước ngực Thương Lan Xích Kim Thú chợt sáng lên, một đạo quang mang màu đỏ lướt đến trước mặt Tô Dật.
Tô Dật vừa vươn tay tiếp xúc, hóa ra là một chiếc lông đỏ au sáng chói, mang theo thú uy.
- Ta gọi Xích Nô, trong phạm vi quanh đây, cầm vật này báo ra tên của ta, nhiều ít đều có chút mặt mũi, ngày nào đó nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ đa tạ ân tương trợ!
Thương Lan Xích Kim Thú nói xong, quay người rời đi.
- Huyết mạch của con Thương Lan Xích Kim Thú này không thấp.
Tô Thiên Tước một mực ở bên nhìn náo nhiệt, hoàn toàn không có ý nhúng tay.
- Con Thương Lan Xích Kim Thú kia nói gì vậy?
Mắt nhìn Thương Lan Xích Kim Thú rời đi, mấy người Thượng Quan Nham, Hùng Chiến, Hổ Trì hiếu kỳ đi tới bên cạnh Tô Dật. Bọn họ không hiểu thú ngữ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, con Thương Lan Xích Kim Thú này tựa hồ đang cảm tạ Tô Dật ra tay tương trợ.
- Không có gì, chúng ta đến mau mau rời đi, bằng không thì phiền phức to.
Tô Dật thu sợi lông kia vào trong ngực, đồng thời móc ra một viên thuốc nhét vào miệng, vừa nãy tiêu hao không nhỏ, nhờ thế mới trấn áp được Kim Văn Cổ Hạt.
Mọi người lập tức tăng tốc rời đi, vừa đánh trọng thương Kim Văn Cổ Hạt, đây chính là con non Yêu tộc, phía sau khẳng định có cường giả, ai cũng biết nơi đây không phải chỗ ở lâu, phải rời đi càng nhanh càng tốt.
Một ngày một đêm sau, đi qua không ít núi non trùng điệp, Tô Dật rốt cục đã dẫn mọi người đến đích.
Đây là một hạp cốc giữa quần sơn trùng điệp, lại có sương mù phủ kín, bên trong là một nơi thế ngoại đào nguyên, đủ cho hơn nghìn người sinh sống.
- Trong tộc thế nào?
Nhìn mấy người Hổ Trì, Hùng Chiến, Tô Dật đi đến, chẳng mấy chốc đã có gần hai trăm người tụ tập lại, cơ hồ đều là một ít trẻ nhỏ, lớn chút cũng chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, đây đều là tương lai của Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ.
Trong nhóm người này cũng có được mấy cường giả chủ sự dẫn đầu, tu vi mạnh nhất là ba lão nhân vừa đến Nguyên Hư cảnh nhất trọng.
Bọn họ vốn muốn thề sống chết cùng gia viên, nhưng phải bảo vệ tương lai các tộc, trách nhiệm đó càng nặng nề.
- Ô ô...
Chúng nhân đoàn tụ vốn là một chuyện cao hứng, nhưng lúc này nghe được tiếng hỏi han kia, nhất thời có người nhịn không được rơi lệ, báo cho mọi người ở đây biết tình hình.
- Sao lại thế này!
- Đều chết hết ư? Những người kia sao ác đến vậy!
- Cha, mẹ!
Nhất thời, toàn trường khóc lóc, bi thương vô cùng.
Có thiếu niên khóc nói muốn ra ngoài báo thù, nhưng lập tức bị cường giả các tộc kéo lại, ánh mắt ai nấy đều ướt át, nói:
- Các ngươi còn quá nhỏ, không phải là đối thủ, các ngươi là tương lai, là hi vọng, một ngày kia các ngươi cường đại mới có thể đi báo thù!
Phải lúc lâu sau đám trẻ nhỏ mới bình tĩnh lại, đều mang bi thương.
- Trước nghỉ ngơi cái đã.
Ba cường giả tu vi Nguyên Hư cảnh tuổi đến tứ ngũ tuần, lần lượt đến từ Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng. Bọn họ mở miệng, để mọi người trước nghỉ ngơi.
- Nơi đây sợ rằng cũng không thể đặc biệt an toàn, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi.
Tô Dật mở miệng, mục đích hội tụ đến đây chính là sợ chỗ này cũng không quá an toàn, những đại địch đó một lòng muốn có được di lưu Thiên Yêu Tông, thấy Tô Thiên Tước mang theo mọi người đào thoát, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Một khi những đại địch đó tìm được nơi đây, vậy chính là một trường tai nạn, Thiên Yêu Tông không chịu đựng thêm bất cứ tai nạn nào nữa.
Nơi đây là vùng đất bí ẩn được các đời tổ tiên chúng ta chuẩn bị, dự trữ rất nhiều thực vật và tài nguyên tu luyện, chính là sợ có ngày như hôm nay. Nơi đây trước mắt sẽ tạm thời an toàn, hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng không có chỗ khác để đi, người ngoài như ngươi không cần nhiều lời!
Cường giả bộ lạc Man Hùng mở miệng, hắn gọi Hùng Lục, tính ra còn là thúc thúc của Hùng Chiến. Đây là chuyện riêng của bộ lạc Man Hùng, hắn sẽ không nghe theo lời một tiểu tử ngoại lai. Nếu không phải lúc tỷ thí biết được Tô Dật bất phàm, sợ là còn chẳng thèm đáp lời.
- Lục thúc
Hùng Chiến và Hùng Liệt đều muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tô Dật phất tay ngăn cản, hắn khẽ gật gật đầu, nói ra:
- Vậy trước tiên cứ nghỉ ngơi lại đây rồi tính.
Thấy thế, Hùng Chiến Hùng Liệt nhịn xuống, không nói gì thêm.
Cú nện khiến mặt đất liên tiếp rạn nứt, cát bay đá chạy, Kim Văn Cổ Hạt cuồng phun máu tươi, hai mắt ngốc trệ, hoàn toàn bất động.
- Xoẹt!
Tô Dật nhún người nhảy lên, thân thể trực tiếp nhảy lên trên lưng Kim Văn Cổ Hạt, Linh Binh đại đạo sau lưng xuất vỏ, chỉ thẳng đầu lâu Kim Văn Cổ Hạt.
- Ục ục
Thương Lan Xích Kim Thú mắt trợn tròn, tên nhân loại trước mắt này quá hung hãn.
- Ngao ô...
Lúc này, ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh mới hồi thần lại, gào thét xuất động, mắt lộ vẻ kinh hoàng, nếu thiếu chủ mà chết, chúng nó trở về sợ là đều phải chịu xui xẻo.
- Nghiệt súc, các ngươi muốn nó chết ư?
Tô Dật ánh mắt đỏ rực, khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tràn ra, nhìn chằm chằm về phía ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh.
- Ngao ô!
Ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh gào thét, quả nhiên không dám bước lên trước nửa bước, thần sắc kiêng kị, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Mang nó rời đi, đừng tiếp tục trêu chọc chúng ta, nếu không ta giết nó?
Tô Dật nói với ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh, hắn cũng không muốn đánh chết con Kim Văn Cổ Hạt này.
Đây là Man Yêu Lâm, Kim Văn Cổ Hạt này là con non Yêu tộc, sau lưng nó tuyệt đối có cường giả.
Lúc này mang theo nhiều người như vậy, Tô Dật không dám đánh chết Kim Văn Cổ Hạt, song lại không thể không động thủ.
Cho nên, Tô Dật muốn khống chế Kim Văn Cổ Hạt ở trong tay, đổi lấy mọi người bình an, chí ít trước khi rời khỏi đây.
- Ngao ô...
Ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh gật đầu, không có lựa chọn nào khác.
Tô Dật tin tưởng ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh này, Kim Văn Cổ Hạt có vẻ là chủ tử của bọn chúng. Lúc này Kim Văn Cổ Hạt trọng thương, bọn chúng hẳn sẽ không dám động thủ.
Như Tô Dật nghĩ, ba con Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh lập tức mang theo Kim Văn Cổ Hạt rời đi, căn bản không dám dừng lại.
- Nhân loại, đa tạ!
Mắt nhìn Kim Văn Cổ Hạt rời đi, Thương Lan Xích Kim Thú gầm gào, dùng thú ngữ nói với Tô Dật, trong mắt không giấu được vẻ chấn kinh.
Thân mình to lớn của Thương Lan Xích Kim Thú thu nhỏ lại, trên thân phủ đầy màu vàng óng, hóa thành bộ dáng chừng hơn một trượng.
Không hổ là con non Yêu tộc!
Tô Dật không ngạc nhiên, con non Yêu tộc có được khác biệt rất lớn so với Man Yêu Thú bình thường.
Một số con non Yêu tộc cường đại có thể thu nhỏ bản thể, như vậy đối với tu hành hay tiêu hao đều có lợi.
- Không cần khách khí, chúng ta cũng chỉ là vì tự vệ, xin từ biệt, nước giếng không phạm nước sông!
Tô Dật mở miệng, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với con Thương Lan Xích Kim Thú này.
- Dừng bước
Thương Lan Xích Kim Thú gọi lại Tô Dật, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nói:
- Các ngươi là nhân loại, ở chỗ này rất không an toàn, các ngươi cứu ta, ta không thể không báo đáp, vật này ngươi giữ lấy, trong phạm vi quanh đây, nếu gặp phiền toái gì cứ xuất vật này ra, có lẽ sẽ hữu dụng!
Vừa nói xong, trước ngực Thương Lan Xích Kim Thú chợt sáng lên, một đạo quang mang màu đỏ lướt đến trước mặt Tô Dật.
Tô Dật vừa vươn tay tiếp xúc, hóa ra là một chiếc lông đỏ au sáng chói, mang theo thú uy.
- Ta gọi Xích Nô, trong phạm vi quanh đây, cầm vật này báo ra tên của ta, nhiều ít đều có chút mặt mũi, ngày nào đó nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ đa tạ ân tương trợ!
Thương Lan Xích Kim Thú nói xong, quay người rời đi.
- Huyết mạch của con Thương Lan Xích Kim Thú này không thấp.
Tô Thiên Tước một mực ở bên nhìn náo nhiệt, hoàn toàn không có ý nhúng tay.
- Con Thương Lan Xích Kim Thú kia nói gì vậy?
Mắt nhìn Thương Lan Xích Kim Thú rời đi, mấy người Thượng Quan Nham, Hùng Chiến, Hổ Trì hiếu kỳ đi tới bên cạnh Tô Dật. Bọn họ không hiểu thú ngữ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, con Thương Lan Xích Kim Thú này tựa hồ đang cảm tạ Tô Dật ra tay tương trợ.
- Không có gì, chúng ta đến mau mau rời đi, bằng không thì phiền phức to.
Tô Dật thu sợi lông kia vào trong ngực, đồng thời móc ra một viên thuốc nhét vào miệng, vừa nãy tiêu hao không nhỏ, nhờ thế mới trấn áp được Kim Văn Cổ Hạt.
Mọi người lập tức tăng tốc rời đi, vừa đánh trọng thương Kim Văn Cổ Hạt, đây chính là con non Yêu tộc, phía sau khẳng định có cường giả, ai cũng biết nơi đây không phải chỗ ở lâu, phải rời đi càng nhanh càng tốt.
Một ngày một đêm sau, đi qua không ít núi non trùng điệp, Tô Dật rốt cục đã dẫn mọi người đến đích.
Đây là một hạp cốc giữa quần sơn trùng điệp, lại có sương mù phủ kín, bên trong là một nơi thế ngoại đào nguyên, đủ cho hơn nghìn người sinh sống.
- Trong tộc thế nào?
Nhìn mấy người Hổ Trì, Hùng Chiến, Tô Dật đi đến, chẳng mấy chốc đã có gần hai trăm người tụ tập lại, cơ hồ đều là một ít trẻ nhỏ, lớn chút cũng chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, đây đều là tương lai của Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ.
Trong nhóm người này cũng có được mấy cường giả chủ sự dẫn đầu, tu vi mạnh nhất là ba lão nhân vừa đến Nguyên Hư cảnh nhất trọng.
Bọn họ vốn muốn thề sống chết cùng gia viên, nhưng phải bảo vệ tương lai các tộc, trách nhiệm đó càng nặng nề.
- Ô ô...
Chúng nhân đoàn tụ vốn là một chuyện cao hứng, nhưng lúc này nghe được tiếng hỏi han kia, nhất thời có người nhịn không được rơi lệ, báo cho mọi người ở đây biết tình hình.
- Sao lại thế này!
- Đều chết hết ư? Những người kia sao ác đến vậy!
- Cha, mẹ!
Nhất thời, toàn trường khóc lóc, bi thương vô cùng.
Có thiếu niên khóc nói muốn ra ngoài báo thù, nhưng lập tức bị cường giả các tộc kéo lại, ánh mắt ai nấy đều ướt át, nói:
- Các ngươi còn quá nhỏ, không phải là đối thủ, các ngươi là tương lai, là hi vọng, một ngày kia các ngươi cường đại mới có thể đi báo thù!
Phải lúc lâu sau đám trẻ nhỏ mới bình tĩnh lại, đều mang bi thương.
- Trước nghỉ ngơi cái đã.
Ba cường giả tu vi Nguyên Hư cảnh tuổi đến tứ ngũ tuần, lần lượt đến từ Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng. Bọn họ mở miệng, để mọi người trước nghỉ ngơi.
- Nơi đây sợ rằng cũng không thể đặc biệt an toàn, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi.
Tô Dật mở miệng, mục đích hội tụ đến đây chính là sợ chỗ này cũng không quá an toàn, những đại địch đó một lòng muốn có được di lưu Thiên Yêu Tông, thấy Tô Thiên Tước mang theo mọi người đào thoát, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Một khi những đại địch đó tìm được nơi đây, vậy chính là một trường tai nạn, Thiên Yêu Tông không chịu đựng thêm bất cứ tai nạn nào nữa.
Nơi đây là vùng đất bí ẩn được các đời tổ tiên chúng ta chuẩn bị, dự trữ rất nhiều thực vật và tài nguyên tu luyện, chính là sợ có ngày như hôm nay. Nơi đây trước mắt sẽ tạm thời an toàn, hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng không có chỗ khác để đi, người ngoài như ngươi không cần nhiều lời!
Cường giả bộ lạc Man Hùng mở miệng, hắn gọi Hùng Lục, tính ra còn là thúc thúc của Hùng Chiến. Đây là chuyện riêng của bộ lạc Man Hùng, hắn sẽ không nghe theo lời một tiểu tử ngoại lai. Nếu không phải lúc tỷ thí biết được Tô Dật bất phàm, sợ là còn chẳng thèm đáp lời.
- Lục thúc
Hùng Chiến và Hùng Liệt đều muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tô Dật phất tay ngăn cản, hắn khẽ gật gật đầu, nói ra:
- Vậy trước tiên cứ nghỉ ngơi lại đây rồi tính.
Thấy thế, Hùng Chiến Hùng Liệt nhịn xuống, không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.