Thần Hoàng

Chương 1392: Đến tặng quà. (2)

Khai Hoang

02/11/2014

Lờ mờ đều là nhân hình, mùi máu tanh xông vào mũi. Nhìn kỹ một chút, quả nhiên đều là thi thể người, hình dạng thê lương, tàn khuyết không đầy đủ, khiến cho người ta không đành lòng chứng kiến.

Tông Thủ cũng nhạy bén phát giác, phái trên những thi thể này đều hoặc nhiều hoặc ít là có thân phận đánh dấu của Thương Sinh khung cảnh hoặc là tam tông lục môn phía dưới Thương Sinh đạo.

Thậm chí có chút ít liền dứt khoát là một thân phục sức truyền thống của Thương Sinh khung cảnh.

- Những người này, một phần là đệ tử Thương Sinh Đạo các ngươi lẻn vào Thiên Ma khung cảnh chúng ta. Một bộ phần lại là Hàn Thanh ta gần đây săn giết đoạt được. Hàn Thanh nghĩ đến, không thể để cho bọn hắn phơi thây nơi hoang dã, chết không có chỗ chôn, quá mức đáng thương, vì vậy cố ý đưa bọn chúng tới đây.

Hàn Thanh kia nghiêm trang nói xong, một bộ là các ngươi nên cảm kích ta.

Lại khiến cho phụ cận nơi đây, tất cả tu sĩ Thương Sinh Đạo đều là muốn rách cả mí mắt, tức giận đến tận phế phủ.

Trong mắt Tông Thủ cũng đồng dạng là lộ ra vài phần giận tái đi.

Biết được Hàn Thanh này chính là vì khiêu khích mà đến.

Hơn trăm vị đệ tử đã chết kia, ở trong mắt hắn, càng chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ.

Hàn Thanh kia vừa cười vừa nói:

- Những đệ tử này của Thương Sinh Đạo các ngươi phần lớn là dốc sức chiến đầu mà chết, không một người đầu hàng, khiến người khác sinh ra kính trọng! Bất quá cũng thật đáng tiếc! Thương Sinh Đạo là một trong sáu đại giáo phái của Vân Giới, cũng không thể bảo hộ được đệ tử của mình, thật sự là đáng buồn! Những người này đều có các ngươi sẽ vì bọn họ mà hạ táng, lại không biết mấy ngày sau, thi thể của các ngươi lại còn có ai sẽ vì các ngươi mà xử trí?

Mấy vị tu sĩ của Thương Sinh Đạo ở phụ cận có chút khí thịnh, sớm đã nhịn không được.

Nói một câu ‘Làm càn’, ‘Tìm chết’, vài đạo linh hoa chói mắt đã có khí thế sét đánh không kịp bưng tai trùng lăng mà đến.

Kiếm quang phía trước, linh pháp ở sau. Vừa ra tay, chính là uy lực phô thiên cái địa, thanh thế bàng bạc.

Hàn Thanh kia nắm lấy một cái chiết phiến, toàn bộ không thèm để ý. Đệ tử Thiên Ma khung cảnh ở chung quanh cũng đều là cười lạnh.

Thẳng đến khi khí cương linh pháp đến trước người, lại bị một lớp vô hình bích chướng toàn bộ ngăn lại. Phảng phất như một chiếc gương, phản xạ mà quay về.

Thời điểm bắn ngược lại, đem tất cả Khí cương Linh lực đều tụ ở một chỗ, toàn bộ chỉ hướng một người gần nhất.

Rất nhiều linh pháp, kiếm kình hợp lực, mấy thành sóng lớn mênh mông có xu thế bao phủ!

Trong mắt Tông Thủ giận dữ, Vô Danh kiếm trong tay đột ngột chém ngang tới.

Kiếm quang ngàn trượng xoắn một cái, liền đem ‘Hống lưu’ kia đều tán đi.

Lưu loát đơn giản, không tốn chút sức nào đem người kia cứu lấy. Khiến cho Hàn Thanh kia cũng vì thế mà choáng váng, hướng Tông Thủ nhìn lại.



- Ngươi chính là Đàm Thu? Đã từng đứng thứ hai của Vân Giới Lục Tuyệt kiếm? Quả nhiên bất phàm.

Làm như là tán thưởng, nhưng ở trong lời nói của Hàn Thanh lại ẩn chứa vài phần trêu tức khinh miệt.

Sát ý trong nội tâm Tông Thủ bốc len, ánh mắt lạnh như băng cũng không hề có ý kiềm chế.

- Tên súc sinh này là ai? Lại là từ góc nào chạy ra ?

Thiên Ma khung cảnh, hắn chỉ gặp qua một Võ Hiên, một Tô Tiểu Tiểu.

Người đầu tiên từng được Ma đạo nâng lên là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ này.

Lại bởi vì ở trong lòng đất Âm Long cốc đắc tội qua hắn, bị hắn chém đầu xuống.

Về sau tuy được Vạn Ma khung cảnh chuộc về, nhưng vẫn chưa từng nghe nói qua về tin tức người nọ.

Vài năm chưa từng trở về Vân Giới, ngược lại không nghĩ Ma giáo lại ra một cái Hàn Thanh.

Cũng muốn bị hắn chém đầu xuống hay sao?

- Người này vốn là một đệ tử cấp thấp của Ma đạo.

Thủy Lăng Ba đồng dạng không một chút biểu tình giải thích:

- Tư chất của người này vốn là đã được người xem xét, chỉ là trên trung đẳng. Nhưng từ khi người này cơ duyên xảo hợp tu luyện một môn đại nghịch thiên ma pháp, liền đã là không thể ngăn cản. Mượn nhờ linh triều, ngắn ngủi mấy nắm liền đến Tiên cảnh. Được xem là kỳ tài ma đạo ở trong Vân Giới, có thể so sánh với Tông Thủ ngươi.

- Đại nghịch thiên ma pháp?

Tông Thủ nhớ tới thần môn, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng:

- Vạn Vật Nghịch Phản?

Người ở trước mắt này, rõ ràng còn thực có vài phần tiền vốn bá đạo.

- Là nó!

Thủy Lăng Ba khẽ gật đầu:

- Đạo của người này, chính là nghịch phản vạn vật!



Trong lòng Tông Thủ là nghi hoặc vạn phần, nhân vật như vậy, vì sao kiếp trước cho tới bây giờ của hắn lại chưa từng nghe nói?

Lịch sử không chỗ nào đề cập tới, hẳn là một mực yên lặng vô danh.

Nhưng vừa rồi giao thủ, thuật của người này, vẫn đúng là thủ đoạn của Đại nghịch thiên ma pháp-

Đã đi con đường nghịch phản, hơn nữa có phần có thành tựu. Như vậy ở trong Vân Giới coi như là có một chỗ đặt chân.

Đạo môn, Nho môn tu sĩ cũng được, người của Ma môn, không có đạo lý thì không trắng trợn nói khoác.

- Năm đó đồng môn của ta là Võ Hiên vô năng, một kiếm liền thua dưới tay Càn Thiên yêu vương, khiến cho danh tiếng của Lục Tuyệt kiếm lan truyền Vân Giới, uy danh hiển hách. Chỉ tiếc ngươi mấy người này đi được quá sớm, không thể cùng các ngươi giao thủ một trận, thật là một chuyện đáng tiếc.

Thần sắc Hàn Thanh kia tự phụ, nhàn nhạt nói xong:

- Năm đó có vị tiền bối của Ma môn ta đã nói ‘Hoa của ta nở ra lấn át hết muôn hoa’. Hôm nay xu thế thay đổi, câu này nhưng rất được lòng ta, kiếm thuật thần thông của mấy người các ngươi, ta sẽ từng cái lĩnh giáo.

Tông Thủ căn bản cũng không đi nghe, cũng lười cùng người này nói nhảm. Mấy cái đạp bộ liền lách mình đi ra ngoài kiếm trận.

Cùng nhau lăng kích tới, còn có cái kiếm ý ngập trời đã từ từ trùng kích đến đỉnh phong!

Gần đây tâm tình không tốt, cũng không thể cứ lấy đồng môn của mình để phát tiết được.

Người này đã chạy tới khiêu khích, vừa vặn một kiếm chém chết.

Bất quá đã là dùng thân phận Đàm Thu, không thể dùng Cửu Cửu Chân Long kiếm của Long Ảnh. Nguyên Nhất kiếm của mình cũng chỉ có thể thi triển hai thức cỏn con là Nguyên Nhất âm kiếm cùng Nguyên Nhất dương kiếm.

Cũng may Thương Sinh Đạo có không ít kiếm thuật truyền thừa đã ở trong đầu hắn.

Trực tiếp lấy ra một môn đệ thập đẳng thánh linh cấp kiếm thuật khác là ‘Thương Sinh Sát Kiếm’ thi triển ra bên ngoài.

Phối hợp với sát lục kiếm đạo của hắn, một kiếm chém ra, cái huyết sát kiếm ý kia lập tức hoành đãng hư không.

Dù là cách xa đến mười tức độn tốc của Thần cảnh, cũng có thể cảm giác được hung lệ chi khí vô cùng !

Lúc đến trước người Hàn Thanh, vẫn là bị một tầng vô hình bích chướng cách trở phản nghịch.

Lại chỉ trong nháy mắt sau đó, Tông Thủ liền mạnh mẽ xé rách, kiếm quang như máu, ngưng tụ như châm, hướng yết hầu của Hàn Thanh đâm xuyên tới, thế như thiên quân!

- Kiếm ý hồn cảnh?

Sắc mặt của Hàn Thanh kia cuối cùng cũng biến đổi. Càng không dám đón đỡ, trong lúc vội vã đánh ra một đạo linh phù, bao lại thân ảnh của hắn, lóe lên một cái đã biến mất ở chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook