Chương 1393: Vô đề.
Khai Hoang
02/11/2014
Nhưng người ở bên cạnh hắn thì không có may mắn như vậy. Huyết kiếm thứ không, lập tức phân hóa thành mấy chục đạo huyết hồng quang ảnh, bay sang hai bên càn quét tứ phương.
Lóe lên một cái, lại mang theo hơn mười đạo huyết quang, mười tu sĩ của Thiên Ma khung cảnh theo Hàn Thanh mà đến đều không kịp phản ứng, đã bị kiếm quang trảm thành phấn toái!
Tông Thủ không để ý, như trước nắm lấy kiếm quyết của Thương Sinh Sát Kiếm, không nhanh không chậm đạp bộ tiến lên phía trước, hướng về phương hướng mà Hàn Thanh kia độn tới, truy mịch mà đi.
- Hảo cho một cái hoa của ta nở lấn át hết muôn hoa! Ngày xưa thơ của Ma Đế Hoàng Sào rất là khí phách, như vậy hôm nay Đàm Thu ta cũng có một câu, bách hoa phát lúc ta không phát, ta nếu phát thì đầy thiên nhai! Trước kiếm này, không người có thể địch!
Từng bước một đi về phía trước, trên mặt Tông Thủ tràn đầy vẻ cười lạnh, khí thế lẫm lệ hàn tuyệt.
- Ngươi đã cảm thấy tiếc nuối, như vậy hôm nay hai người chúng ta vừa vặn có thể đấu qua một hồi! Cũng có thể nhìn kiếm thuật của Đàm Thu ta một chút, đến cùng là như thế nào?
Thần sắc của Hàn Thanh kia tái nhợt, không ngờ liên tục bắn ra mấy cái phù lục, quấn theo thân ảnh của hắn, liên tục chuyển đổi phương vị. Ở trong một phần ba trăm cái nhắt mắt, chuyển ra khoảng cách hai mươi tức độn tốc của Thần cảnh, mới miễn cưỡng chạy ra sát đạo kiếm ý định tỏa của Tông Thủ.
Thẳng đến khi thấy Tông Thủ ở trong hư không dừng lại thân ảnh, tựa hồ là tâp trung không được phương vị của hắn mà phiền nào, Hàn Thanh lúc này mới miễn cưỡng cười cười:
- Đứng thứ hai Lục Tuyệt kiếm, danh tiếng Thương Sinh Đạo Kiếm Hoàng Đàm Thu quả nhiên không giả.
Trước đó đúng là có tâm ẩn hàm khinh miệt đối với Tông Thủ, lúc này đây lại nhiều hơn vài phần chân tâm thật ý.
‘Đàm Thu’ ở trước mắt này cầm kiếm chém tới, lại có thể khiến hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.
Kiếm thuật cao siêu, xác nhiên là giống như lời đồn.
- Bất quá việc này không vội, ta và ngươi ngày sau sớm muộn cũng phân cao thấp một hồi. Hôm nay Hàn Thanh ta trừ tặng lễ ra, càng có một chuyện muốn cáo trí cho Tú Quan cảu Thương Sinh Đạo các ngươi.
Nói đến chỗ này, Hàn Thanh ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Thương Sinh khung cảnh.
- Thái Thủy ma quân đã tới, lệnh cho ta chuyển cáo tới Tú Quan lão nhân, sau mười ngày hắn sẽ đến Thương Sinh khung cảnh, thượng môn khiêu chiến. Thử hỏi Tú Quan lão thất phu ngươi đã chuẩn bị nhận lấy cái chết cho tốt hay chưa?
Khi Tông Thủ nghe được bốn chữ ‘Thái Thủy ma quân’, trong nội tâm cũng đã dâng lên một trận sóng lớn ngập trời.
Cái tên này, hắn kiếp trước không nghe thấy, kiếp này đứng ở địa vị cao, nhưng có thể nghe thấy danh tiếng của người này như sấm bên tai.
Ở trong vực này, hơn sáu mươi vị Chí cảnh, vị này chính là một trong mấy người đứng đầu nhất.
Đại địch của Thương Sinh Đạo, có được Lục Nhĩ thần thông, nguyên lai là hắn?
Tâm tư kích động thất thần, trong lúc nhất thời đúng là đã quên tiếp tục truy kích, đem Hàn Thanh này trảm dưới kiếm.
Trong hư không yên lặng một hồi, rồi sau đó một khắc, chợt nghe thanh âm của Tú Quan xa xa truyền đến.
- Nói năng lỗ mãng, đáng chết!
Thời điểm ngôn ngữ vừa dứt, một đạo xích sắc quang hoa đột ngột xuyên thẳng mà tới.
Không phải quá nhanh, ít nhất mấy người Tông Thủ cũng có thể xem thấy được, có thể sử dụng linh niệm để cảm tri.
Thế nhưng mà giờ phút này, vô luận là Hàn Thanh hay là Tông Thủ đều hết lần này tới lần khác là không thể động đậy.
Người trước càng là chỉ có thể trơ mắt nhìn tử quang kia đến trước mặt.
Bất quá cũng liền trong lúc đó, một đạo khí cơ bỗng nhiên kéo dài mà đến. Chỉ trong lúc mành chuông treo sợi tóc, đem thân ảnh của Hàn Thanh từ chỗ cũ mang đi.
- Tú Quan đạo hữu càng ngày càng khí thịnh rồi, lấy thân phận Thánh tôn của ngươi, làm gì cần phải trút giận lên tiêu bối này?
Thời điểm mở miệng, đúng là lúc tử quang kia bạo khai. Chỗ hư không kia thình lình ở trong một tức đó triệt để bị chôn vùi.
Bao gồm tất cả pháp tắc, tất cả linh năng, tất cả sự vật đều là toàn bộ biến mất.
Phảng phất mảnh giới hà vững chắc này xuất hiện một cái lỗ hổng. Không phải giống như là tạm thời tạo ra mà là sớm đã có.
Thanh âm của Tú Quan cũng y nguyên lạnh như băng, sát ý tràn ngập.
- Người phạm vào Thương Sinh Đạo ta, chết! Người này đã dám đem lễ vật tới cửa, nên nghĩ đến chính mình có thể sẽ chết ở đó. Chẳng lẽ đạo hữu muốn nói, Tú Quan ta quá không có khí lượng?
- Cái này thật không phải!
Thanh âm của người ở xa xa kia cũng cười to nói:
- Chỉ may mắn Tinh Tà ta không yên tâm lắm, theo sát tới. Thấy Tú Quan ngươi vẫn là vênh váo hung hăng, giống như năm đó. Trong lòng ta rất an ủi!
Tinh Tà?
Tông Thủ đã biết người tới rốt cuộc là ai.
Là Ma giáo Đạp Thế thiên quân ---- Tinh Tà!
Tiếp đó cũng chỉ nghe Tú Quan lãnh đạm nói:
- Một mực như thế, chưa từng thay đổi qua!
Tinh Tà cũng lần nữa cười to lên:
- Như thế là tốt rồi! Ngày sau đưa ngươi dẫm xuống bùn đất, đánh diệt thân thể, nguyên hồn phong cấm, lúc này này mới có thể cảm thấy khoái ý !
- Ta chờ ngươi!
Tú Quan không tức giận chút nào, trong giọng nói cũng không có nửa phần ba động.
- Chỉ bằng các ngươi sao? Tú Quan ta rất hiếu kỳ, 12000 năm trước, người bị Tú Quan ta truy sát bốn ngàn thế giới mà không dám đánh một trận, vì sao lại có khí tráng như thế, dám nói lời ấy?
Bên kia trầm mặc một trận, sau một hồi lâu mới truyền đến một tiếng cười khẽ.
- Nhiều lời vô ích! Sau mười này, có thể tự thấy rõ ràng! Đợi đến khi đạp diệt Thương Sinh Đạo, ta sẽ lại nói chuyện với ngươi. Lúc đó liền nhìn xem Tú Quan ngươi như thế nào độc mộc chống thiên.
Giọng nói mang vẻ mỉa mai, thanh âm lại càng đi càng xa, cuối cùng lại vô thanh vô tức.
Thân ảnh của Hàn Thanh kia cũng không thấy tung tích.
Thần niệm của Tú Quan cũng ngay lúc đó thu về.
Chỉ để lại mọi người ở nơi đây hai mặt nhìn nhau.
Những tu sĩ Thương Sinh Đạo được Tông Thủ cứu thì đều hướng về phía hắn thi lễ, coi như là tạ ơn.
Rồi sau đó yên tĩnh không nói, cùng những người khác ở một chỗ bắt đầu xử lý những thi hài mà Hàn Thanh kia mang tới.
Ngoại trừ một ít đệ tử ẩn tàng ở trong Ma đạo ra, liền tất cả đồng môn đều không thể kịp thời chạy về Thương Sinh khung cảnh, tổng số là ba trăm có dư.
Trong mắt tất cả mọi người đều mang theo vài phần buồn rầu.
Tông Thủ cũng cảm thấy phiền muộn không chịu nổi, tâm tình cũng chưa từng tốt lên, nay ngược lại càng là ác liệt.
Trong lồng ngực có một cái gọi là ‘Táo bạo’ dã thú, lúc nào cũng ảnh hưởng đến tâm niệm.
Lệ khí dâng trào, hận không thể đem mười mấy cái thi thể đệ tử của Thiên Ma khung cảnh chém thành thịt băm.
Lại truy sát tới, đem đầu của Hàn Thanh cắt đi!
Thủy Lăng Ba cũng đang dùng hàm răng gắt gao cắn môi, một tia vết máu từ bên cạnh khóe miệng tràn xuống.
- Bị người khi dễ đến trước cửa như vậy, Thương Sinh Đạo ta vài chục năm nay, vẫn là lần đầu!
Lóe lên một cái, lại mang theo hơn mười đạo huyết quang, mười tu sĩ của Thiên Ma khung cảnh theo Hàn Thanh mà đến đều không kịp phản ứng, đã bị kiếm quang trảm thành phấn toái!
Tông Thủ không để ý, như trước nắm lấy kiếm quyết của Thương Sinh Sát Kiếm, không nhanh không chậm đạp bộ tiến lên phía trước, hướng về phương hướng mà Hàn Thanh kia độn tới, truy mịch mà đi.
- Hảo cho một cái hoa của ta nở lấn át hết muôn hoa! Ngày xưa thơ của Ma Đế Hoàng Sào rất là khí phách, như vậy hôm nay Đàm Thu ta cũng có một câu, bách hoa phát lúc ta không phát, ta nếu phát thì đầy thiên nhai! Trước kiếm này, không người có thể địch!
Từng bước một đi về phía trước, trên mặt Tông Thủ tràn đầy vẻ cười lạnh, khí thế lẫm lệ hàn tuyệt.
- Ngươi đã cảm thấy tiếc nuối, như vậy hôm nay hai người chúng ta vừa vặn có thể đấu qua một hồi! Cũng có thể nhìn kiếm thuật của Đàm Thu ta một chút, đến cùng là như thế nào?
Thần sắc của Hàn Thanh kia tái nhợt, không ngờ liên tục bắn ra mấy cái phù lục, quấn theo thân ảnh của hắn, liên tục chuyển đổi phương vị. Ở trong một phần ba trăm cái nhắt mắt, chuyển ra khoảng cách hai mươi tức độn tốc của Thần cảnh, mới miễn cưỡng chạy ra sát đạo kiếm ý định tỏa của Tông Thủ.
Thẳng đến khi thấy Tông Thủ ở trong hư không dừng lại thân ảnh, tựa hồ là tâp trung không được phương vị của hắn mà phiền nào, Hàn Thanh lúc này mới miễn cưỡng cười cười:
- Đứng thứ hai Lục Tuyệt kiếm, danh tiếng Thương Sinh Đạo Kiếm Hoàng Đàm Thu quả nhiên không giả.
Trước đó đúng là có tâm ẩn hàm khinh miệt đối với Tông Thủ, lúc này đây lại nhiều hơn vài phần chân tâm thật ý.
‘Đàm Thu’ ở trước mắt này cầm kiếm chém tới, lại có thể khiến hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.
Kiếm thuật cao siêu, xác nhiên là giống như lời đồn.
- Bất quá việc này không vội, ta và ngươi ngày sau sớm muộn cũng phân cao thấp một hồi. Hôm nay Hàn Thanh ta trừ tặng lễ ra, càng có một chuyện muốn cáo trí cho Tú Quan cảu Thương Sinh Đạo các ngươi.
Nói đến chỗ này, Hàn Thanh ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Thương Sinh khung cảnh.
- Thái Thủy ma quân đã tới, lệnh cho ta chuyển cáo tới Tú Quan lão nhân, sau mười ngày hắn sẽ đến Thương Sinh khung cảnh, thượng môn khiêu chiến. Thử hỏi Tú Quan lão thất phu ngươi đã chuẩn bị nhận lấy cái chết cho tốt hay chưa?
Khi Tông Thủ nghe được bốn chữ ‘Thái Thủy ma quân’, trong nội tâm cũng đã dâng lên một trận sóng lớn ngập trời.
Cái tên này, hắn kiếp trước không nghe thấy, kiếp này đứng ở địa vị cao, nhưng có thể nghe thấy danh tiếng của người này như sấm bên tai.
Ở trong vực này, hơn sáu mươi vị Chí cảnh, vị này chính là một trong mấy người đứng đầu nhất.
Đại địch của Thương Sinh Đạo, có được Lục Nhĩ thần thông, nguyên lai là hắn?
Tâm tư kích động thất thần, trong lúc nhất thời đúng là đã quên tiếp tục truy kích, đem Hàn Thanh này trảm dưới kiếm.
Trong hư không yên lặng một hồi, rồi sau đó một khắc, chợt nghe thanh âm của Tú Quan xa xa truyền đến.
- Nói năng lỗ mãng, đáng chết!
Thời điểm ngôn ngữ vừa dứt, một đạo xích sắc quang hoa đột ngột xuyên thẳng mà tới.
Không phải quá nhanh, ít nhất mấy người Tông Thủ cũng có thể xem thấy được, có thể sử dụng linh niệm để cảm tri.
Thế nhưng mà giờ phút này, vô luận là Hàn Thanh hay là Tông Thủ đều hết lần này tới lần khác là không thể động đậy.
Người trước càng là chỉ có thể trơ mắt nhìn tử quang kia đến trước mặt.
Bất quá cũng liền trong lúc đó, một đạo khí cơ bỗng nhiên kéo dài mà đến. Chỉ trong lúc mành chuông treo sợi tóc, đem thân ảnh của Hàn Thanh từ chỗ cũ mang đi.
- Tú Quan đạo hữu càng ngày càng khí thịnh rồi, lấy thân phận Thánh tôn của ngươi, làm gì cần phải trút giận lên tiêu bối này?
Thời điểm mở miệng, đúng là lúc tử quang kia bạo khai. Chỗ hư không kia thình lình ở trong một tức đó triệt để bị chôn vùi.
Bao gồm tất cả pháp tắc, tất cả linh năng, tất cả sự vật đều là toàn bộ biến mất.
Phảng phất mảnh giới hà vững chắc này xuất hiện một cái lỗ hổng. Không phải giống như là tạm thời tạo ra mà là sớm đã có.
Thanh âm của Tú Quan cũng y nguyên lạnh như băng, sát ý tràn ngập.
- Người phạm vào Thương Sinh Đạo ta, chết! Người này đã dám đem lễ vật tới cửa, nên nghĩ đến chính mình có thể sẽ chết ở đó. Chẳng lẽ đạo hữu muốn nói, Tú Quan ta quá không có khí lượng?
- Cái này thật không phải!
Thanh âm của người ở xa xa kia cũng cười to nói:
- Chỉ may mắn Tinh Tà ta không yên tâm lắm, theo sát tới. Thấy Tú Quan ngươi vẫn là vênh váo hung hăng, giống như năm đó. Trong lòng ta rất an ủi!
Tinh Tà?
Tông Thủ đã biết người tới rốt cuộc là ai.
Là Ma giáo Đạp Thế thiên quân ---- Tinh Tà!
Tiếp đó cũng chỉ nghe Tú Quan lãnh đạm nói:
- Một mực như thế, chưa từng thay đổi qua!
Tinh Tà cũng lần nữa cười to lên:
- Như thế là tốt rồi! Ngày sau đưa ngươi dẫm xuống bùn đất, đánh diệt thân thể, nguyên hồn phong cấm, lúc này này mới có thể cảm thấy khoái ý !
- Ta chờ ngươi!
Tú Quan không tức giận chút nào, trong giọng nói cũng không có nửa phần ba động.
- Chỉ bằng các ngươi sao? Tú Quan ta rất hiếu kỳ, 12000 năm trước, người bị Tú Quan ta truy sát bốn ngàn thế giới mà không dám đánh một trận, vì sao lại có khí tráng như thế, dám nói lời ấy?
Bên kia trầm mặc một trận, sau một hồi lâu mới truyền đến một tiếng cười khẽ.
- Nhiều lời vô ích! Sau mười này, có thể tự thấy rõ ràng! Đợi đến khi đạp diệt Thương Sinh Đạo, ta sẽ lại nói chuyện với ngươi. Lúc đó liền nhìn xem Tú Quan ngươi như thế nào độc mộc chống thiên.
Giọng nói mang vẻ mỉa mai, thanh âm lại càng đi càng xa, cuối cùng lại vô thanh vô tức.
Thân ảnh của Hàn Thanh kia cũng không thấy tung tích.
Thần niệm của Tú Quan cũng ngay lúc đó thu về.
Chỉ để lại mọi người ở nơi đây hai mặt nhìn nhau.
Những tu sĩ Thương Sinh Đạo được Tông Thủ cứu thì đều hướng về phía hắn thi lễ, coi như là tạ ơn.
Rồi sau đó yên tĩnh không nói, cùng những người khác ở một chỗ bắt đầu xử lý những thi hài mà Hàn Thanh kia mang tới.
Ngoại trừ một ít đệ tử ẩn tàng ở trong Ma đạo ra, liền tất cả đồng môn đều không thể kịp thời chạy về Thương Sinh khung cảnh, tổng số là ba trăm có dư.
Trong mắt tất cả mọi người đều mang theo vài phần buồn rầu.
Tông Thủ cũng cảm thấy phiền muộn không chịu nổi, tâm tình cũng chưa từng tốt lên, nay ngược lại càng là ác liệt.
Trong lồng ngực có một cái gọi là ‘Táo bạo’ dã thú, lúc nào cũng ảnh hưởng đến tâm niệm.
Lệ khí dâng trào, hận không thể đem mười mấy cái thi thể đệ tử của Thiên Ma khung cảnh chém thành thịt băm.
Lại truy sát tới, đem đầu của Hàn Thanh cắt đi!
Thủy Lăng Ba cũng đang dùng hàm răng gắt gao cắn môi, một tia vết máu từ bên cạnh khóe miệng tràn xuống.
- Bị người khi dễ đến trước cửa như vậy, Thương Sinh Đạo ta vài chục năm nay, vẫn là lần đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.