Chương 779: Độc nhất vô nhị (2)
Khai Hoang
08/08/2014
Bị kiếm quang của Tông Thủ đánh trúng nên vô cùng chật vật lui ra phía sau mười trượng, lúc này thân ảnh dừng lại.
Mà Tông Thủ lúc này còn chưa kịp thở phào. Chỉ thấy Tuyệt Dục cũng đánh ra một kiếm hóa thành kiêm ảnh ngàn trượng nện thẳng về phía hắn.
Tông Thủ ánh mắt nhắm lại, sau lưng hiện ra chín long ảnh. Kiếm quang hóa rồng, mạnh mẽ chém ra ngoài.
Bạch Kim Long kiếm, Phong Vân Long kiếm, Sát!
Bóng kiếm trong hư không mang theo cảm giác từ hư hóa thật.
Rồi sau đó là chém thẳng vào kiếm tích to lớn màu đen, khí kình chấn động và vô số nhận ảnh tách ra, bỗng nhiên tiêng vang giao kích hiện ra.
Tuyệt Dục ‘ hắc ’ một tiếng, thân ảnh cũng bị đẩy ra sau, nhưng rốt cuộc làm cho Tông Thủ tạm thời không thể lấy đi Khung Vũ Sang Thế Lục.
Ba người bọn họ đấu kiếm chỉ diễn ra trong một phần mười giây. Nơi này chỉ có mấy người mới kịp phản ứng.
Mà Lý Vô Hồi đầu tiên cất tiếng cười to:
- Vũ trụ chí bảo, Lý Vô Hồi không thể không tranh giành! Kính xin điện hạ thứ cho Lý Vô Hồi vô lễ, thật có lỗi!
Cũng một đao chém tới. Toái tán thời gian, chém thẳng tới trước mặt của Tông Thủ.
Thủy Lăng Ba càng hừ lạnh một tiếng. Mi tâm của hắn hiện ra một chữ Đình. Vô số lôi quang tụ tập tới.
Làm cho tất cả tu sĩ cửu giai ở nơi này đều hãi hùng khiếp vía không thôi, cuối cùng hóa thành vô số lôi chùy cực lớn từ trên không nện xuống Mà mũi nhọn ngưng kết lại chém thẳng tới Tông Thủ.
Mà trong hư không có một đạo kiếm quang màu xanh của Tông Thủ chém ra ngoài.
Thuấn Không Long Kiếm, đồng dạng xé mở hư không cùng thời gian. Đem quang âm cho đao của Lý Vô Hồi phá vỡ.
Tiếp theo là sau lưng có đôi lôi dực mở rộng ra. Tay trái không tránh không né trảo một cái, trực tiếp liền lôi chùy khí thế bức người kéo xuống gần hết. Rồi sau đó hóa thành lôi sí rộng rãi bao trùm không trung. Mỗi lần động là nhấc lên vạn đạo lôi đình. Tông Thủ lúc này bị mấy người kia ngăn cản đã tức giận. Huyết khí cuồn cuộn, trong ngực có hào tình vạn trượng nổi lên. Cất tiếng cười to:
- Hảo hảo hảo! Đây là vây công sao? Cũng được, các ngươi hôm nay làm khó dễ ta thì cùng tiến lên đi.
Lời này vừa ra thì sắc mặt mấy người chung quanh đều biến đổi, Thủy Lăng Ba dẫn đầu quát:
- Ngươi người này cho rằng mình vô địch trong cùng thế hệ của Vân Giới sao?
Biết được một đạo lôi pháp, Tông Thủ có huyết mạch lôi loan nên nàng không bằng được. Thủy Lăng Ba dứt khoát vứt bỏ lôi chùy, một đạo bóng kiếm đỏ thẫm lăng không hiện ra ngoài.
Quanh người của Tông Thủ có vô số ánh lửa mạnh cháy lên hừng hực, đồng dạng là hóa thành cánh chim mở rộng ra sau lưng. Kết hợp với lôi dực biến thành màu đen.
Lôi Liệt Thiên Hoa, chỉ cần động một cái thì xích diễm biến mất hơn phân nửa.
Một đoàn kiếm quang xích diễm hiện ra ngoài, phát ra một tiếng ầm làm cho người ta cảm thấy màng tai như vỡ ra.
Tông Thủ không lùi nửa bước, mà Thủy Lăng Ba bị sức lực lớn trùng kích nên lui hơn ngàn trượng, sắc mặt là vô cùng khó coi.
Không phải không địch, mà là linh pháp thần thông của nàng bị Tông Thủ khắc chế.
Lúc này chỉ còn lại ba người Nguyên Vô Thương, cũng nhao nhao ra tay lần nữa, hai kiếm một đao phân trước sau, cao thấp trái phải công kích tới. Trong hư không lập tức hiện ra ngàn vạn đạo kiếm ảnh đao quang.
Khí kình tràn ra ngoài, mặt nước hồ như sóng lớn cuồn cuộn, giống như có uy năng dời núi lấp biển.
Rất nhiều tu sĩ cửu giai đều biến sắc, hư không không ngừng bị trùng kích, kiếm ý không ngừng va chạm làm cho bọn họ thối lui cực nhanh.
Không ngừng lui về phía sau, ngàn trượng, vạn trượng, thẳng đến mười vạn trượng mới dừng lại.
Thần sắc Vô Cực vô cùng âm trầm, trong mắt cũng hiện ra vài phần do dự. Mà sau một lát lại thở dài, buông tha ý niệm gia nhập tranh đoạt trong đầu, đồng dạng theo mọi người lui ra ngoài mười vạn trượng.
- Kiếm ý phách cảnh! Ý niệm võ đạo của bốn người đều là phách cảnh.
- Không ngờ quá trẻ, mới hai mươi tuổi, thật sự không biết bọn họ rốt cuộc tu luyện như thế nào? Linh triều không lên lại có nhiều thiên tài như vậy.
- Tốt cho một Kiền Thiên Yêu Vương, Tông Thủ này chỉ sợ vô địch vũ nội.
- Vạn linh kiếm, tuyệt diệt kiếm, quang âm đao, phần diệt kiếm, bất luận môt loại nào cũng là cường hoành thế gian, mấy người kia quả nhiên là yêu nghiệt!
- Nguyên Vô Thương này ngày xưa là một trong tam tuyệt kiếm, một mình đứng ở vị trí đầu não, quả không phải không có nguyên do. Ít nhất chúng ta sợ rằng không địch lại một kiếm.
- Lấy một địch bốn sao? Trận chiến này cho dù thắng bại cũng danh chấn thiên hạ.
- Đều nói Lôi Động Đàm Thu mấy tháng trước ước đấu với nhau là kiếm chiến đắc sắc nhất Vân Giới đến nay. Nhưng mà một trận chiến hôm nay mới là đặc sắc.
Thần sắc Vô Cực lúc này vô cùng phức tạp.
Vẫn còn nhớ rõ Tiêu Tương Tử nhập môn hiển lộ thiên phú Linh Vũ hợp nhất, hắn cùng với mấy sư huynh đệ trong đạo linh khung cảnh đều mừng như điên.
Cho rằng đạo linh khung cảnh rốt cuộc nhận được hậu bối có thể thừa kế đạo thống.
Nhưng mà hôm nay từng màn trước mặt, triệt để nát bấy.
Trong Vân Giới thì Tiêu Tương Tử mặc dù cũng xem như nhân kiệt. Nhưng mà so với đám người kia chỉ là trò cuồi, chênh lệch như trời và đất.
So với Tông Thủ thì không cần phải so nữa...
Đạo linh khung cảnh vẫn đứng trong top năm khung cảnh đứng đầu, áp trên thánh địa.
Đối với tranh đấu thế gian chưa từng quan tâm tới. Những cường giả thanh danh hiển hách trong Vân Giới cũng không có đặt vào trong mắt.
Hôm nay xem ra thì nói rõ Vô Cực hắn là ếch ngồi đáy giếng. Thật sự là buồn cười tới cực điểm.
Hai đấm xiết chặc, đạo linh khung cảnh cho dù thế nào cũng phải nhét kẻ này vào trong môn.
Kẻ này đúng là kiêu hùng vô song.
Giống như biết rõ suy nghĩ của hắn, một người bên cạnh tán thưởng nói ra.
- Tông Thủ này thật sự là tuyệt thế vô song, độc nhất vô nhị. Buồn cười là Vũ Hiên không biết tự lượng sức mình, không ngờ dám trêu chọc hắn, đúng là chê cười mà.
- Đúng vậy! Vũ lực của kẻ này đúng là hiếm thấy!
Phong Thái Cực cũng kinh ngạc không nói -- quả nhiên, trong Vân Giới lục tuyệt kiếm thì chỉ có hắn và Nhược Đào là hữu danh vô thực!
Trong lúc nhất thời ý hối hận mãnh liệt hiện ra trong lòng.
Trong một sát na kia trong đầu hiện ra trăm ngàn vạn ý niệm trong đầu. Hắn nghĩ đến trong hoàng triều đã bắt đầu đàn áp gia tộc. Nghĩ đến những trưởng bối trong vạn kiếm khung cảnh từ mong đợi đã biến thành bất mãn với hắn.
Dường như trước kia đã từng có người nói với hắn là Phong Thái Cực tâm thuật bất chánh!
Dùng tinh lực đặt lên âm mưu quỷ kế kỳ thật không quá chú trọng kiếm thuật. Vừa vào môn thì dùng mọi thủ đoạn chèn ép vị sư huynh Nhược Đào này, từng bước cắt bỏ cánh chim mài nhuệ khí của hắn.
Hôm nay nghĩ đến chính mình thật sự là ngu xuẩn, ngu xuẩn tới không còn nói gì được.
Nhân kiệt trong thiên hạ há chỉ có mình Nhược Đào. Muốn tranh đoạt tôn vị chủ nhân thế giới tất phải giao thủ với vô số người.
Tông Thủ, Nguyên Vô Thương, Tuyệt Dục, Lý Vô Hồi --
Mà Tông Thủ lúc này còn chưa kịp thở phào. Chỉ thấy Tuyệt Dục cũng đánh ra một kiếm hóa thành kiêm ảnh ngàn trượng nện thẳng về phía hắn.
Tông Thủ ánh mắt nhắm lại, sau lưng hiện ra chín long ảnh. Kiếm quang hóa rồng, mạnh mẽ chém ra ngoài.
Bạch Kim Long kiếm, Phong Vân Long kiếm, Sát!
Bóng kiếm trong hư không mang theo cảm giác từ hư hóa thật.
Rồi sau đó là chém thẳng vào kiếm tích to lớn màu đen, khí kình chấn động và vô số nhận ảnh tách ra, bỗng nhiên tiêng vang giao kích hiện ra.
Tuyệt Dục ‘ hắc ’ một tiếng, thân ảnh cũng bị đẩy ra sau, nhưng rốt cuộc làm cho Tông Thủ tạm thời không thể lấy đi Khung Vũ Sang Thế Lục.
Ba người bọn họ đấu kiếm chỉ diễn ra trong một phần mười giây. Nơi này chỉ có mấy người mới kịp phản ứng.
Mà Lý Vô Hồi đầu tiên cất tiếng cười to:
- Vũ trụ chí bảo, Lý Vô Hồi không thể không tranh giành! Kính xin điện hạ thứ cho Lý Vô Hồi vô lễ, thật có lỗi!
Cũng một đao chém tới. Toái tán thời gian, chém thẳng tới trước mặt của Tông Thủ.
Thủy Lăng Ba càng hừ lạnh một tiếng. Mi tâm của hắn hiện ra một chữ Đình. Vô số lôi quang tụ tập tới.
Làm cho tất cả tu sĩ cửu giai ở nơi này đều hãi hùng khiếp vía không thôi, cuối cùng hóa thành vô số lôi chùy cực lớn từ trên không nện xuống Mà mũi nhọn ngưng kết lại chém thẳng tới Tông Thủ.
Mà trong hư không có một đạo kiếm quang màu xanh của Tông Thủ chém ra ngoài.
Thuấn Không Long Kiếm, đồng dạng xé mở hư không cùng thời gian. Đem quang âm cho đao của Lý Vô Hồi phá vỡ.
Tiếp theo là sau lưng có đôi lôi dực mở rộng ra. Tay trái không tránh không né trảo một cái, trực tiếp liền lôi chùy khí thế bức người kéo xuống gần hết. Rồi sau đó hóa thành lôi sí rộng rãi bao trùm không trung. Mỗi lần động là nhấc lên vạn đạo lôi đình. Tông Thủ lúc này bị mấy người kia ngăn cản đã tức giận. Huyết khí cuồn cuộn, trong ngực có hào tình vạn trượng nổi lên. Cất tiếng cười to:
- Hảo hảo hảo! Đây là vây công sao? Cũng được, các ngươi hôm nay làm khó dễ ta thì cùng tiến lên đi.
Lời này vừa ra thì sắc mặt mấy người chung quanh đều biến đổi, Thủy Lăng Ba dẫn đầu quát:
- Ngươi người này cho rằng mình vô địch trong cùng thế hệ của Vân Giới sao?
Biết được một đạo lôi pháp, Tông Thủ có huyết mạch lôi loan nên nàng không bằng được. Thủy Lăng Ba dứt khoát vứt bỏ lôi chùy, một đạo bóng kiếm đỏ thẫm lăng không hiện ra ngoài.
Quanh người của Tông Thủ có vô số ánh lửa mạnh cháy lên hừng hực, đồng dạng là hóa thành cánh chim mở rộng ra sau lưng. Kết hợp với lôi dực biến thành màu đen.
Lôi Liệt Thiên Hoa, chỉ cần động một cái thì xích diễm biến mất hơn phân nửa.
Một đoàn kiếm quang xích diễm hiện ra ngoài, phát ra một tiếng ầm làm cho người ta cảm thấy màng tai như vỡ ra.
Tông Thủ không lùi nửa bước, mà Thủy Lăng Ba bị sức lực lớn trùng kích nên lui hơn ngàn trượng, sắc mặt là vô cùng khó coi.
Không phải không địch, mà là linh pháp thần thông của nàng bị Tông Thủ khắc chế.
Lúc này chỉ còn lại ba người Nguyên Vô Thương, cũng nhao nhao ra tay lần nữa, hai kiếm một đao phân trước sau, cao thấp trái phải công kích tới. Trong hư không lập tức hiện ra ngàn vạn đạo kiếm ảnh đao quang.
Khí kình tràn ra ngoài, mặt nước hồ như sóng lớn cuồn cuộn, giống như có uy năng dời núi lấp biển.
Rất nhiều tu sĩ cửu giai đều biến sắc, hư không không ngừng bị trùng kích, kiếm ý không ngừng va chạm làm cho bọn họ thối lui cực nhanh.
Không ngừng lui về phía sau, ngàn trượng, vạn trượng, thẳng đến mười vạn trượng mới dừng lại.
Thần sắc Vô Cực vô cùng âm trầm, trong mắt cũng hiện ra vài phần do dự. Mà sau một lát lại thở dài, buông tha ý niệm gia nhập tranh đoạt trong đầu, đồng dạng theo mọi người lui ra ngoài mười vạn trượng.
- Kiếm ý phách cảnh! Ý niệm võ đạo của bốn người đều là phách cảnh.
- Không ngờ quá trẻ, mới hai mươi tuổi, thật sự không biết bọn họ rốt cuộc tu luyện như thế nào? Linh triều không lên lại có nhiều thiên tài như vậy.
- Tốt cho một Kiền Thiên Yêu Vương, Tông Thủ này chỉ sợ vô địch vũ nội.
- Vạn linh kiếm, tuyệt diệt kiếm, quang âm đao, phần diệt kiếm, bất luận môt loại nào cũng là cường hoành thế gian, mấy người kia quả nhiên là yêu nghiệt!
- Nguyên Vô Thương này ngày xưa là một trong tam tuyệt kiếm, một mình đứng ở vị trí đầu não, quả không phải không có nguyên do. Ít nhất chúng ta sợ rằng không địch lại một kiếm.
- Lấy một địch bốn sao? Trận chiến này cho dù thắng bại cũng danh chấn thiên hạ.
- Đều nói Lôi Động Đàm Thu mấy tháng trước ước đấu với nhau là kiếm chiến đắc sắc nhất Vân Giới đến nay. Nhưng mà một trận chiến hôm nay mới là đặc sắc.
Thần sắc Vô Cực lúc này vô cùng phức tạp.
Vẫn còn nhớ rõ Tiêu Tương Tử nhập môn hiển lộ thiên phú Linh Vũ hợp nhất, hắn cùng với mấy sư huynh đệ trong đạo linh khung cảnh đều mừng như điên.
Cho rằng đạo linh khung cảnh rốt cuộc nhận được hậu bối có thể thừa kế đạo thống.
Nhưng mà hôm nay từng màn trước mặt, triệt để nát bấy.
Trong Vân Giới thì Tiêu Tương Tử mặc dù cũng xem như nhân kiệt. Nhưng mà so với đám người kia chỉ là trò cuồi, chênh lệch như trời và đất.
So với Tông Thủ thì không cần phải so nữa...
Đạo linh khung cảnh vẫn đứng trong top năm khung cảnh đứng đầu, áp trên thánh địa.
Đối với tranh đấu thế gian chưa từng quan tâm tới. Những cường giả thanh danh hiển hách trong Vân Giới cũng không có đặt vào trong mắt.
Hôm nay xem ra thì nói rõ Vô Cực hắn là ếch ngồi đáy giếng. Thật sự là buồn cười tới cực điểm.
Hai đấm xiết chặc, đạo linh khung cảnh cho dù thế nào cũng phải nhét kẻ này vào trong môn.
Kẻ này đúng là kiêu hùng vô song.
Giống như biết rõ suy nghĩ của hắn, một người bên cạnh tán thưởng nói ra.
- Tông Thủ này thật sự là tuyệt thế vô song, độc nhất vô nhị. Buồn cười là Vũ Hiên không biết tự lượng sức mình, không ngờ dám trêu chọc hắn, đúng là chê cười mà.
- Đúng vậy! Vũ lực của kẻ này đúng là hiếm thấy!
Phong Thái Cực cũng kinh ngạc không nói -- quả nhiên, trong Vân Giới lục tuyệt kiếm thì chỉ có hắn và Nhược Đào là hữu danh vô thực!
Trong lúc nhất thời ý hối hận mãnh liệt hiện ra trong lòng.
Trong một sát na kia trong đầu hiện ra trăm ngàn vạn ý niệm trong đầu. Hắn nghĩ đến trong hoàng triều đã bắt đầu đàn áp gia tộc. Nghĩ đến những trưởng bối trong vạn kiếm khung cảnh từ mong đợi đã biến thành bất mãn với hắn.
Dường như trước kia đã từng có người nói với hắn là Phong Thái Cực tâm thuật bất chánh!
Dùng tinh lực đặt lên âm mưu quỷ kế kỳ thật không quá chú trọng kiếm thuật. Vừa vào môn thì dùng mọi thủ đoạn chèn ép vị sư huynh Nhược Đào này, từng bước cắt bỏ cánh chim mài nhuệ khí của hắn.
Hôm nay nghĩ đến chính mình thật sự là ngu xuẩn, ngu xuẩn tới không còn nói gì được.
Nhân kiệt trong thiên hạ há chỉ có mình Nhược Đào. Muốn tranh đoạt tôn vị chủ nhân thế giới tất phải giao thủ với vô số người.
Tông Thủ, Nguyên Vô Thương, Tuyệt Dục, Lý Vô Hồi --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.