Chương 778: Độc nhất vô nhị
Khai Hoang
08/08/2014
Rất khinh bỉ Hạng vương vài câu, Thủy Lăng Ba lại dùng ngón tay trắng nõn chỉ qua:
- Ngược lại là ngươi không lấy được thứ kia, người khác muốn cướp đi?
Thủy Lăng Ba chỉ chính là đỉnh cao. Sau khi tầng ngoài nát bấy thì lộ ra chất ngọc. Mà ở trên đó có một cái bảo tọa vàng kim. Có khắc chín đầu rồng, lộ ra vẻ trang nghiêm quý phái.
Cẩn thận dùng linh mục nhìn qua, lại có thể thấy vô số huyết sát quây quanh nó.
Tông Thủ đưa mắt nhìn, cũng không để ý:
- Vật ấy ta không ưa thích lắm, tính tình không hợp. Nếu bọn họ thích thì cứ lấy đi...
Trong miệng tuy nói như vậy nhưng nội tâm xoắn xuýt.
Lần đầu tiên nhìn thấy bảo tọa kia thì hắn đã cảm giác không đúng. Vật ấy nhìn thì vô cùng chán ghét, nhưng mà lại có hấp dẫn vô cùng mãnh liệt.
Nếu thật sự nói thì hắn khao khát đấy.
Cực hạn nhất cơ hồ làm tâm thần hắn thất thủ, ảo giác trong thức hải bộc phát, vô ý thức muốn đi qua đụng chạm. Cuối cùng nghĩ tới đây là hoàng tọa mới làm tâm thần của hắn không tự giác mà tỉnh táo lại.
Cũng không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, cảm giác của Tông Thủ cảm thấy nếu mình ngồi lên đó tất nhiên sẽ có chuyện gì đo phát sinh. Mà chuyện gì đó sẽ diễn ra.
Đây là tốt hay xấu thì không nói được.
Nhưng mà có một điểm rõ ràng là hoàng tọa này rõ ràng cho thấy đã có khí linh sơ bộ của mình, biết lựa chọn chủ nhân.
Mà chính mình chỉ sợ là đã bị hoàng tọa bài trừ mất.
Chẳng lẽ nói linh niệm chấn động bên ngoài Âm Long Cốc chính là từ vật này sao?
- Ngươi người này đúng là kỳ quái! Đây là hoàng tọa, là Thủy Hoàng năm đó tụ tập vô số linh kim trong thiên hạ vì chống cự vương đạo xâm phệ mà luyện thành. Bảo vật bực này đặt lại là ai cũng bỏng mắt.
Thủy Lăng Ba lắc đầu, thật sự chẳng muốn nói nữa, nếu Tông Thủ này không cần thì nàng đi cưỡng cầu?
Khi hai người đang nói chuyện thì có một linh tu cửu giai đi lên cái đỉnh.
Sắc mặt vui vẻ chộp về phía hoàng tọa. Đang muốn thu lại thì sắc mặt biên thành hoảng sợ.
Sau đó toàn thân của hắn héo rút lại. Trong chớp mắt da thịt huyết khí như bị rút đi không còn. Toàn thân chỉ còn lại bộ khung xương.
Tới cuối cùng thì toàn thân hóa thành cát bụi tiêu tán mất.
Mấy tu sĩ chung quanh có ý đồ tranh đoạt rõ ràng khẽ giật mình. Nhưng mà vẫn không cam lòng đi thử.
Có vết xe đổ tự nhiên không có người nào chạm đến. Bọn họ thi triển linh pháp hấp nhiếp.
Nhưng mà linh lực nội tức chạm vào thì khí huyết tinh nguyên của những người này bị hoàng tọa hấp thu hoàn toàn.
Nãy giờ chung quanh hoàng tọa chỉ còn lại bốn tu sĩ cửu giai. Hai người hóa thành cát bụi. Chỉ có hai người may mắn giãy dụa. Nhưng mà da thịt xương cốt huyết khí bị hấp thu hơn phân nửa, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Thủy Lăng Ba cùng Tông Thủ hai mặt nhìn nhau, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau rồi mói:
- Nói đúng! Thứ này quả nhiên là tạm thời không chạm tới mới tốt.
Tông Thủ nghĩ tới mà sợ, hoàng tọa này so với Thôn Thiên Nguyên Hóa quyết của hắn còn bá đạo hơn nhiều.
Nếu hắn muốn ‘ nuốt ’ một người, ít nhất còn chừa chút cặn bã. Nhưng mà hoàng tọa này lại không chừa chút cặn bã nào.
Nêu như hắn mạo muội đi chạm vào vật này. Lúc này thật sự không biết kêt cục là như thế nào.
Chợt trong nội tâm chấn động mạnh mẽ. Chỉ thấy một đoàn quang ảnh lăng không hiện ra.
Chỉ cảm thấy linh quang chói mắt, làm cho người ta vô ý thức tránh đi. Chợt cảm giác không đúng, lần nữa nhìn qua trong sáng bóng còn có hình dáng quyển sách.
- Là Vũ Thư!
- Không ngờ thật sự nằm ở chỗ này!
Không biết là người phương nào đầu tiên phát ra tiếng thét kinh hãi. Rồi sau đó cơ hồ tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn qua. Cho dù là người đang truy đuổi theo linh quang cũng nhao nhao ngừng lại, ánh mắt nhìn qua và sắc mặt biến thành cuồng nhiệt.
Tông Thủ cũng nhíu mày một cái, dùng hồn lực đưa vào mắt nhìn xuyên hào quang.
Sau đó sắc mặt của hắn khác thường.
Mặt ngoài quyền sách đúng là chữ Khung Vũ Sang Thế Lục. Nhưng mà không biết vì sao cảm giác khác xa so với Trụ Cực Mệnh Thế Thư.
Hơn nữa trong truyền thuyết vũ trụ nhị thư có nên nhất thể hay không?
Vì sao Trụ Cực Mệnh Thế Thư trong thần hồn của hắn lại không có chút phản ứng nào vậy?
Trong nội tâm dâng lên đủ loại nghi hoặc, Tông Thủ nhất thời không có tâm tư với Vũ Thư này.
Hắn xem tình hình thực tế ra sao, chỉ cần cầm vào trong tay là biêt được nguyên nhân trong đó.
Thủy Lăng Ba lúc này khẽ quát lên, bỗng dưng bay lên trời. Một đoàn lưới màu vàng hướng về bản Khung Vũ Sang Thế Lục bao phủ tới.
- Tông Thủ, Vũ Thư này ta muốn rồi, nếu ngươi tranh giành thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
Tông Thủ nghe vậy khóe môi nhếch lên, cũng rút kiếm ra bay lên cao, cười nói:
- Ai có thể lấy được thì bằng vào bổn sự. Ta cũng không nhướng ai cả.
Vật ấy cho dù có phải là Khung Vũ Sang Thế Lục hay không thì hắn bắt buộc phải có!
- Những lời như vậy mà ngươi cũng dám nói!
Thủy Lăng Ba kêu rên một tiếng, mắt thấy tấm lưới màu vàng đang bao phủ quyển sách kia.
Lại thấy một đạo linh quang bỗng nhiên từ xa bay lên cao. Kiếm ý toái diệt chém về phía tấm lưới.
- Tuyệt Dục!
Xa xa nhìn qua thì Tuyệt Dục đã cách Vũ Thư chỉ còn một chút, đồng tử của Thủy Lăng Ba co rút lại, chém ra vào chiêu về phía trước.
Chặt đức thời gian, làm cho Tuyệt Dục có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể né tránh bay ngược lại.
Lúc này Lý Vô Hồi vừa mới bức lui Tuyệt Dục thì Nguyên Vô Thương bên kia cũng đánh ra một kiếm về phía trước. Ngàn vạn linh bạo đem thân ảnh của Lý Vô Hồi đánh bay ra xa.
Mấy người này giao phong trnah đoạt, trong nháy mắt đã giao thủ mấy lần. Lại không một người nào có thể tiếp cận Khung Vũ Sang Thế Lục, ngược lại bị đao quang kiếm ảnh đánh bay càng xa.
Về phần những tu sĩ cửu giai không cách nào tới gần được. Kiếm quang đao khí xông tới, chỉ có dư kình bình thường cũng đủ làm bọn họ mất mạng.
Sắc mặt vô cùng tái nhợt xa xa nhìn qua mấy người này kích đấu. Cũng triệt để mất đi tâm tư tranh đoạt Khung Vũ Sang Thế Lục.
Tông Thủ là người ra tay cuối cùng, nhưng lại phát sau mà đến trước. Thời điểm mấy người này kịch chiến với nhau thì bỗng dưng một bước chỉ còn cách Khung Vũ Sang Thế Lục chừng trăm trượng.
mấy người chung quanh giật mình. Thần tình mờ mịt, không biết nên dừng tay hay là chủ động tranh đoạt. Nguyên Vô Thương lúc này chém ra một đạo kiếm quang.
Tông Thủ cười nhẹ đặt chân vào hư không. Cho rằng dễ dàng có thể bắt lấy Khung Vũ Sang Thế Lục.
Nhưng hắn chưa kịp thò tay ra thì linh bạo kiếm của Nguyên Vô Thương đã chém tới rồi...
Trong nội tâm thầm mắng một tiếng, Nguyên Vô Thương này quả nhiên là làm tới cùng. Sau khi thương thế lành thì lập tức trở mặt không chút do dự.
Bất đắc dĩ dừng lại, tiện tay rút kiếm, một đạo kiếm quang vạn trượng mạnh mẽ hiện ra hư không. Chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, hai đạo kiếm quang xoắn vào nhau trong hư không. Thân ảnh Nguyên Vô Thương lúc này bỗng nhiên bay ngược.
- Ngược lại là ngươi không lấy được thứ kia, người khác muốn cướp đi?
Thủy Lăng Ba chỉ chính là đỉnh cao. Sau khi tầng ngoài nát bấy thì lộ ra chất ngọc. Mà ở trên đó có một cái bảo tọa vàng kim. Có khắc chín đầu rồng, lộ ra vẻ trang nghiêm quý phái.
Cẩn thận dùng linh mục nhìn qua, lại có thể thấy vô số huyết sát quây quanh nó.
Tông Thủ đưa mắt nhìn, cũng không để ý:
- Vật ấy ta không ưa thích lắm, tính tình không hợp. Nếu bọn họ thích thì cứ lấy đi...
Trong miệng tuy nói như vậy nhưng nội tâm xoắn xuýt.
Lần đầu tiên nhìn thấy bảo tọa kia thì hắn đã cảm giác không đúng. Vật ấy nhìn thì vô cùng chán ghét, nhưng mà lại có hấp dẫn vô cùng mãnh liệt.
Nếu thật sự nói thì hắn khao khát đấy.
Cực hạn nhất cơ hồ làm tâm thần hắn thất thủ, ảo giác trong thức hải bộc phát, vô ý thức muốn đi qua đụng chạm. Cuối cùng nghĩ tới đây là hoàng tọa mới làm tâm thần của hắn không tự giác mà tỉnh táo lại.
Cũng không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, cảm giác của Tông Thủ cảm thấy nếu mình ngồi lên đó tất nhiên sẽ có chuyện gì đo phát sinh. Mà chuyện gì đó sẽ diễn ra.
Đây là tốt hay xấu thì không nói được.
Nhưng mà có một điểm rõ ràng là hoàng tọa này rõ ràng cho thấy đã có khí linh sơ bộ của mình, biết lựa chọn chủ nhân.
Mà chính mình chỉ sợ là đã bị hoàng tọa bài trừ mất.
Chẳng lẽ nói linh niệm chấn động bên ngoài Âm Long Cốc chính là từ vật này sao?
- Ngươi người này đúng là kỳ quái! Đây là hoàng tọa, là Thủy Hoàng năm đó tụ tập vô số linh kim trong thiên hạ vì chống cự vương đạo xâm phệ mà luyện thành. Bảo vật bực này đặt lại là ai cũng bỏng mắt.
Thủy Lăng Ba lắc đầu, thật sự chẳng muốn nói nữa, nếu Tông Thủ này không cần thì nàng đi cưỡng cầu?
Khi hai người đang nói chuyện thì có một linh tu cửu giai đi lên cái đỉnh.
Sắc mặt vui vẻ chộp về phía hoàng tọa. Đang muốn thu lại thì sắc mặt biên thành hoảng sợ.
Sau đó toàn thân của hắn héo rút lại. Trong chớp mắt da thịt huyết khí như bị rút đi không còn. Toàn thân chỉ còn lại bộ khung xương.
Tới cuối cùng thì toàn thân hóa thành cát bụi tiêu tán mất.
Mấy tu sĩ chung quanh có ý đồ tranh đoạt rõ ràng khẽ giật mình. Nhưng mà vẫn không cam lòng đi thử.
Có vết xe đổ tự nhiên không có người nào chạm đến. Bọn họ thi triển linh pháp hấp nhiếp.
Nhưng mà linh lực nội tức chạm vào thì khí huyết tinh nguyên của những người này bị hoàng tọa hấp thu hoàn toàn.
Nãy giờ chung quanh hoàng tọa chỉ còn lại bốn tu sĩ cửu giai. Hai người hóa thành cát bụi. Chỉ có hai người may mắn giãy dụa. Nhưng mà da thịt xương cốt huyết khí bị hấp thu hơn phân nửa, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Thủy Lăng Ba cùng Tông Thủ hai mặt nhìn nhau, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau rồi mói:
- Nói đúng! Thứ này quả nhiên là tạm thời không chạm tới mới tốt.
Tông Thủ nghĩ tới mà sợ, hoàng tọa này so với Thôn Thiên Nguyên Hóa quyết của hắn còn bá đạo hơn nhiều.
Nếu hắn muốn ‘ nuốt ’ một người, ít nhất còn chừa chút cặn bã. Nhưng mà hoàng tọa này lại không chừa chút cặn bã nào.
Nêu như hắn mạo muội đi chạm vào vật này. Lúc này thật sự không biết kêt cục là như thế nào.
Chợt trong nội tâm chấn động mạnh mẽ. Chỉ thấy một đoàn quang ảnh lăng không hiện ra.
Chỉ cảm thấy linh quang chói mắt, làm cho người ta vô ý thức tránh đi. Chợt cảm giác không đúng, lần nữa nhìn qua trong sáng bóng còn có hình dáng quyển sách.
- Là Vũ Thư!
- Không ngờ thật sự nằm ở chỗ này!
Không biết là người phương nào đầu tiên phát ra tiếng thét kinh hãi. Rồi sau đó cơ hồ tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn qua. Cho dù là người đang truy đuổi theo linh quang cũng nhao nhao ngừng lại, ánh mắt nhìn qua và sắc mặt biến thành cuồng nhiệt.
Tông Thủ cũng nhíu mày một cái, dùng hồn lực đưa vào mắt nhìn xuyên hào quang.
Sau đó sắc mặt của hắn khác thường.
Mặt ngoài quyền sách đúng là chữ Khung Vũ Sang Thế Lục. Nhưng mà không biết vì sao cảm giác khác xa so với Trụ Cực Mệnh Thế Thư.
Hơn nữa trong truyền thuyết vũ trụ nhị thư có nên nhất thể hay không?
Vì sao Trụ Cực Mệnh Thế Thư trong thần hồn của hắn lại không có chút phản ứng nào vậy?
Trong nội tâm dâng lên đủ loại nghi hoặc, Tông Thủ nhất thời không có tâm tư với Vũ Thư này.
Hắn xem tình hình thực tế ra sao, chỉ cần cầm vào trong tay là biêt được nguyên nhân trong đó.
Thủy Lăng Ba lúc này khẽ quát lên, bỗng dưng bay lên trời. Một đoàn lưới màu vàng hướng về bản Khung Vũ Sang Thế Lục bao phủ tới.
- Tông Thủ, Vũ Thư này ta muốn rồi, nếu ngươi tranh giành thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
Tông Thủ nghe vậy khóe môi nhếch lên, cũng rút kiếm ra bay lên cao, cười nói:
- Ai có thể lấy được thì bằng vào bổn sự. Ta cũng không nhướng ai cả.
Vật ấy cho dù có phải là Khung Vũ Sang Thế Lục hay không thì hắn bắt buộc phải có!
- Những lời như vậy mà ngươi cũng dám nói!
Thủy Lăng Ba kêu rên một tiếng, mắt thấy tấm lưới màu vàng đang bao phủ quyển sách kia.
Lại thấy một đạo linh quang bỗng nhiên từ xa bay lên cao. Kiếm ý toái diệt chém về phía tấm lưới.
- Tuyệt Dục!
Xa xa nhìn qua thì Tuyệt Dục đã cách Vũ Thư chỉ còn một chút, đồng tử của Thủy Lăng Ba co rút lại, chém ra vào chiêu về phía trước.
Chặt đức thời gian, làm cho Tuyệt Dục có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể né tránh bay ngược lại.
Lúc này Lý Vô Hồi vừa mới bức lui Tuyệt Dục thì Nguyên Vô Thương bên kia cũng đánh ra một kiếm về phía trước. Ngàn vạn linh bạo đem thân ảnh của Lý Vô Hồi đánh bay ra xa.
Mấy người này giao phong trnah đoạt, trong nháy mắt đã giao thủ mấy lần. Lại không một người nào có thể tiếp cận Khung Vũ Sang Thế Lục, ngược lại bị đao quang kiếm ảnh đánh bay càng xa.
Về phần những tu sĩ cửu giai không cách nào tới gần được. Kiếm quang đao khí xông tới, chỉ có dư kình bình thường cũng đủ làm bọn họ mất mạng.
Sắc mặt vô cùng tái nhợt xa xa nhìn qua mấy người này kích đấu. Cũng triệt để mất đi tâm tư tranh đoạt Khung Vũ Sang Thế Lục.
Tông Thủ là người ra tay cuối cùng, nhưng lại phát sau mà đến trước. Thời điểm mấy người này kịch chiến với nhau thì bỗng dưng một bước chỉ còn cách Khung Vũ Sang Thế Lục chừng trăm trượng.
mấy người chung quanh giật mình. Thần tình mờ mịt, không biết nên dừng tay hay là chủ động tranh đoạt. Nguyên Vô Thương lúc này chém ra một đạo kiếm quang.
Tông Thủ cười nhẹ đặt chân vào hư không. Cho rằng dễ dàng có thể bắt lấy Khung Vũ Sang Thế Lục.
Nhưng hắn chưa kịp thò tay ra thì linh bạo kiếm của Nguyên Vô Thương đã chém tới rồi...
Trong nội tâm thầm mắng một tiếng, Nguyên Vô Thương này quả nhiên là làm tới cùng. Sau khi thương thế lành thì lập tức trở mặt không chút do dự.
Bất đắc dĩ dừng lại, tiện tay rút kiếm, một đạo kiếm quang vạn trượng mạnh mẽ hiện ra hư không. Chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, hai đạo kiếm quang xoắn vào nhau trong hư không. Thân ảnh Nguyên Vô Thương lúc này bỗng nhiên bay ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.