Chương 1584: Hắc Bạch chi kiếm
Khai Hoang
07/12/2014
Một kiếm này đâm ra thấy được thần vận trong đó.
Trong tích tắc ngàn trượng chung quanh mắt thường không nhìn thấy.
Lỗ trắng và lỗ đen đồng thời hiện ra trên thên kiếm của hắn.
Ánh mắt Đạo Huyền sáng ngời, hiện ra hào quang sáng ngời. Mà khi hai đạo bóng kiếm giao kích thì kiêm trong tay Đạo Huyền lập tức sụp đổ. Mà Tông Thủ rời khỏi mười trượng, mảnh vỡ nội tạng và máu từ trong miệng phun ra ngoài.
Đạo Huyền cười tán thưởng.
- Có ý tứ, thật biết điều. Môn thần thông của ngươi còn trên cả Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp của ta.
Giọng nói của Đạo Huyền lập tức ngưng lại:
- Chỉ tiếc tu vị chênh lệch, thực lực không bằng, còn kém nhau quá lớn. Dù sớm ngưng tụ tiên lực thì thế nào? Nếu cho ngươi thêm vài chục năm nói không chừng sẽ mạnh hơn Đạo Huyền còn ta đấy! Nhưng mà hiện tại --
Lại một kiếm quét tới, Tông Thủ lúc này tránh không thể tránh.
Kinh mạch toàn thân cơ hồ vỡ vụn từng khúc, khí huyết trong người quay cuồng.
Từ khi hắn phục sinh tới nay gặp phải đối thủ mạnh nhất, cũng hung hiểm nhất chính là hiện tại.
Lúc này mặc dù còn có thủ đoạn phản kích, có hai đóa Sinh Tử Đàm Hoa, có một đạo tru tiên đao khí. Đều là tiếp cận cấp vô thượng, không sợ Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp.
Còn có Trụ Cực Mệnh Thế Thư, đối mặt với cường giả trung đẳng này cũng ít nhất có thể sử dụng một khắc.
Nhưng nếu sử dụng chỉ có thể chống đỡ một khắc mà thôi, không cải biến được kết cục cuối cùng nhất.
Lúc này sử dụng được không bù mất, cũng như uống rượu độc giải khát --
Tông Thủ hắn lúc này hơn phân nửa chết trong tay của người này.
Thậm chí không dám sử dụng thuân gian di động, lo lắng bị hắn đoạt chỗ.
Kiếm của Đạo Huyền ngoài ý định đâm vào hư không. Mũi kiếm còn cách thân hình của Tông Thủ mấy ly.
Nhưng mà cách mấy ly này thân hình Tông Thủ nhẹ nhõm né qua, lập tức lui ra ngoài trăm trượng.
Tông Thủ hơi cảm giác kỳ quái, Đạo Huyền cũng ngây người, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng mà hắn hiện tại đã hiểu.
- Nguyên Ma thất tình bí pháp? Tiện nhân! Không ngờ dám mê hoặc tâm thần của ta...
Tiện tay phất một cái bóp cổ của Tô Tiểu Tiểu, đem thân hình của nàng nhấc lên.
Đang muốn một tay bóp nát cổ của nàng, lại nghe âm thanh Ma Liên phía sau truyền tới.
- Ma Chủ, nàng này đối với Nguyên Ma đại nhân còn có chỗ hữu dụng! Kính xin Ma Chủ đại nhân nên hạ thủ lưu tình!
Đạo Huyền Ma Chủ nghe vậy lạnh lùng cười cười, ngược lại sát tâm rạo rực. Lập tức nội tâm khẽ động nhìn qua Tông Thủ:
- Đây là nữ nhân của ngươi? Ngược lại là rất dốc sức liều mạng, hẳn là rất yêu ngươi đúng không? Lớn lên coi như không tệ, không ngờ còn là xử nữ.
Vừa nói hắn vuốt mặt của Tô Tiểu Tiểu, Đạo Huyền cười tà mị:
- Đáng tiếc, ngươi vô phúc hưởng dụng! Đạo Huyền ta đã sáu ngàn năm rồi không biết vị thịt. Không muốn vừa thoát khỏi phong ấn lại gặp cực phẩm này. Sau khi ngươi chết, ta sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện mê luyến ta, hầu hạ dưới thân của bổn tọa...
Kình lực chấn động, khiến cho toàn thân Tô Tiểu Tiểu có huyết dịch tuôn ra ngoài. Chỉ một kích đánh nát cốt cách kinh mạch của Tô Tiểu Tiểu.
Mà giờ khắc này trên bầu trời lại truyền tới tiếng vù vù.
Nhưng mà Tố Sơ Tuyết vung đao lên, lao tới bên người Lâm Huyền Huyên bên.
Tiểu nha đầu kia vẫn còn tính toán thông minh. Biết được thần binh này ở trong tay của Lâm Huyền Huyên mới có thể cấu thành uy hiếp với hắn.
Bỏ qua Tô Tiểu Tiểu trong tay, Đạo Huyền bỗng dưng rít lên.
Sau đó cách ngoài mười dặm, tất cả thi khí tán loạn, toàn bộ tụ tập trong nháy mắt.
Hình thành một bàn tay cốt trắng hếu, chụp qua phía của Lâm Huyền Huyên.
Một tầng cấm chế huyết sắc bị phá giải, tất cả lực lượng chỉ cần bị ánh đao của Lâm Huyền Huyên chém trúng đều hóa thành Hỗn Độn loạn lực.
Cuối cùng nhất giảm tốc độ của bàn tay xương kia, Lâm Huyền Huyên bất đắc dĩ, nàng thu hồi ánh đao lại. Chém tan toàn bộ tử khí chung quanh.
Mà lúc này Đạo Huyền Ma Chủ đã tới trươc người.
Tố Sơ Tuyết hồi hộp không hiểu, muốn độn qua ngăn cản trước người Tông Thủ.
Lại bị Tông Thủ một tay bắt lấy ném ra sau lưng. Mà lúc này trong mắt Tông Thủ cũng mang theo duệ mang chói mắt.
Trong hai đồng tử có chữ vạn bằng chữ phạn hiện ra.
Phật lực mênh mông cuồn cuộn, hướng vào lúc cuối cùng nguyện lực của phật môn hắn tích lũy mấy năm nay rốt cục lao ra ngoài.
Trong một trăm hô hấp hắn cũng có vài phần chống cự.
Trong đầu Tông Thủ vô ý thức hiện ra thần ảnh Tịnh Âm.
Chẳng lẽ tịnh thế âm phật này đã biết trước cái gì đó.
Tông Thủ cho dù thế nào cũng phải cảm kích nàng ta.
Tay của Đạo Huyền Ma Chủ đã tới trước mặt, toàn thân Tông Thủ cũng ở đây, bộc phát ra phật lực đen trắng mênh mông cuồn cuộn.
Khiến cho thiên địa thất sắc, khiến cho phong vân cuồng quyển!
Vô số phạm âm khuếch tán, giống như thiên địa tươi vui. Nhiều đóa Mạn Đà La hoa từ trên cao rơi xuống đất.
Sinh lực trong Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch không ngừng đưa vào trong cơ thể, khiến cho thân thể kinh mạch và nội tàng gần như sụp đổ cũng khôi phục một chút.
Tông Thủ thở sâu và hư ảnh phật đà thật lớn hiện ra sau lưng của hắn.
Hiện ra hai cái động, vô tận chi ám, vô lượng chi quang!
Tông Thủ cũng đánh ra một kiếm nữa, trên thân kiếm có ám và quang đang lưu động.
Vặn vẹo thiên địa, xé rách thế giới.
Một kiếm này dùng phật lực Thánh Cảnh thi triển một kiếm mạnh nhất.
Một kiếm này chính là đại đạo!
Kiếm ra trong nháy mắt, cả mười vạn trượng thời không giống như bị cưỡng ép cắt thành hai mảnh.
Khắp nơi xuất hiện vết kiếm thật lớn
Mà trên vết rách này tất cả thi binh không chút dấu hiệu bị chết đi.
Hào quang chói mắt chiếu rọi, từng mảng thi quân hóa thành hắc khí.
Đạo Huyền Ma Chủ đứng mũi chịu sào, ánh mắt của hắn co rút lại.
- Thánh Giai phật thân, Vô Lượng Chung Thủy sao?
Tay chụp vào Tông Thủ xuất hiện tia máu.
Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp, trộm không được thần thông của Tông Thủ, cũng không đoạt được huyết nhục của Tông Thủ, càng không trộm thần niệm của Tông Thủ.
- Ta hiện tại đã hiểu, chỉ bằng ngươi chỉ là một Tiên Cảnh lại không tiếc phóng thích ta ra ngoài. Quả nhiên là có chút tiền vốn --
Xùy!
...
Thời gian sớm một chút, một chỗ cách tế đàn hai trăm dặm.
- Không ngờ thật sự là Đạo Huyền Ma Chủ, lần này thật sự là phiền toái! Nếu như là Ma Chủ khác khá tốt, hết lần này tới lần khác lại là tên điên không giảng đạo lý này...
Trong mắt của hắn hi vọng chính là Tông Thủ bị Đạo Huyền bức bách thân tử đạo tiêu.
- Lần này đại kiếp nạn tránh không qua không? Một đời thiên kiêu, bá giả vô địch của Vân Giới, quốc chủ Đại Càn vẫn lạc ở đây?
Ung dung thở dài, trong mắt minh Nhật Hiên hiện ra vẻ tiếc hận.
Người nọ không chỉ điên, càng không nói lý, là mạnh nhất dưới chí cảnh của Vân Giới!
Người này ra tay trong tần hoàng mộ này. Thật sự là thích hợp chặn giết Tông Thủ.
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên Minh Nhật Hiên hiện ra nét sợ hãi, lần nữa nhìn qua hướng tế đàn.
Mắt thấy hắc bạch chi quang đột nhiên tràn ngập thiên địa, cát liệt không gian.
Trong tích tắc ngàn trượng chung quanh mắt thường không nhìn thấy.
Lỗ trắng và lỗ đen đồng thời hiện ra trên thên kiếm của hắn.
Ánh mắt Đạo Huyền sáng ngời, hiện ra hào quang sáng ngời. Mà khi hai đạo bóng kiếm giao kích thì kiêm trong tay Đạo Huyền lập tức sụp đổ. Mà Tông Thủ rời khỏi mười trượng, mảnh vỡ nội tạng và máu từ trong miệng phun ra ngoài.
Đạo Huyền cười tán thưởng.
- Có ý tứ, thật biết điều. Môn thần thông của ngươi còn trên cả Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp của ta.
Giọng nói của Đạo Huyền lập tức ngưng lại:
- Chỉ tiếc tu vị chênh lệch, thực lực không bằng, còn kém nhau quá lớn. Dù sớm ngưng tụ tiên lực thì thế nào? Nếu cho ngươi thêm vài chục năm nói không chừng sẽ mạnh hơn Đạo Huyền còn ta đấy! Nhưng mà hiện tại --
Lại một kiếm quét tới, Tông Thủ lúc này tránh không thể tránh.
Kinh mạch toàn thân cơ hồ vỡ vụn từng khúc, khí huyết trong người quay cuồng.
Từ khi hắn phục sinh tới nay gặp phải đối thủ mạnh nhất, cũng hung hiểm nhất chính là hiện tại.
Lúc này mặc dù còn có thủ đoạn phản kích, có hai đóa Sinh Tử Đàm Hoa, có một đạo tru tiên đao khí. Đều là tiếp cận cấp vô thượng, không sợ Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp.
Còn có Trụ Cực Mệnh Thế Thư, đối mặt với cường giả trung đẳng này cũng ít nhất có thể sử dụng một khắc.
Nhưng nếu sử dụng chỉ có thể chống đỡ một khắc mà thôi, không cải biến được kết cục cuối cùng nhất.
Lúc này sử dụng được không bù mất, cũng như uống rượu độc giải khát --
Tông Thủ hắn lúc này hơn phân nửa chết trong tay của người này.
Thậm chí không dám sử dụng thuân gian di động, lo lắng bị hắn đoạt chỗ.
Kiếm của Đạo Huyền ngoài ý định đâm vào hư không. Mũi kiếm còn cách thân hình của Tông Thủ mấy ly.
Nhưng mà cách mấy ly này thân hình Tông Thủ nhẹ nhõm né qua, lập tức lui ra ngoài trăm trượng.
Tông Thủ hơi cảm giác kỳ quái, Đạo Huyền cũng ngây người, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng mà hắn hiện tại đã hiểu.
- Nguyên Ma thất tình bí pháp? Tiện nhân! Không ngờ dám mê hoặc tâm thần của ta...
Tiện tay phất một cái bóp cổ của Tô Tiểu Tiểu, đem thân hình của nàng nhấc lên.
Đang muốn một tay bóp nát cổ của nàng, lại nghe âm thanh Ma Liên phía sau truyền tới.
- Ma Chủ, nàng này đối với Nguyên Ma đại nhân còn có chỗ hữu dụng! Kính xin Ma Chủ đại nhân nên hạ thủ lưu tình!
Đạo Huyền Ma Chủ nghe vậy lạnh lùng cười cười, ngược lại sát tâm rạo rực. Lập tức nội tâm khẽ động nhìn qua Tông Thủ:
- Đây là nữ nhân của ngươi? Ngược lại là rất dốc sức liều mạng, hẳn là rất yêu ngươi đúng không? Lớn lên coi như không tệ, không ngờ còn là xử nữ.
Vừa nói hắn vuốt mặt của Tô Tiểu Tiểu, Đạo Huyền cười tà mị:
- Đáng tiếc, ngươi vô phúc hưởng dụng! Đạo Huyền ta đã sáu ngàn năm rồi không biết vị thịt. Không muốn vừa thoát khỏi phong ấn lại gặp cực phẩm này. Sau khi ngươi chết, ta sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện mê luyến ta, hầu hạ dưới thân của bổn tọa...
Kình lực chấn động, khiến cho toàn thân Tô Tiểu Tiểu có huyết dịch tuôn ra ngoài. Chỉ một kích đánh nát cốt cách kinh mạch của Tô Tiểu Tiểu.
Mà giờ khắc này trên bầu trời lại truyền tới tiếng vù vù.
Nhưng mà Tố Sơ Tuyết vung đao lên, lao tới bên người Lâm Huyền Huyên bên.
Tiểu nha đầu kia vẫn còn tính toán thông minh. Biết được thần binh này ở trong tay của Lâm Huyền Huyên mới có thể cấu thành uy hiếp với hắn.
Bỏ qua Tô Tiểu Tiểu trong tay, Đạo Huyền bỗng dưng rít lên.
Sau đó cách ngoài mười dặm, tất cả thi khí tán loạn, toàn bộ tụ tập trong nháy mắt.
Hình thành một bàn tay cốt trắng hếu, chụp qua phía của Lâm Huyền Huyên.
Một tầng cấm chế huyết sắc bị phá giải, tất cả lực lượng chỉ cần bị ánh đao của Lâm Huyền Huyên chém trúng đều hóa thành Hỗn Độn loạn lực.
Cuối cùng nhất giảm tốc độ của bàn tay xương kia, Lâm Huyền Huyên bất đắc dĩ, nàng thu hồi ánh đao lại. Chém tan toàn bộ tử khí chung quanh.
Mà lúc này Đạo Huyền Ma Chủ đã tới trươc người.
Tố Sơ Tuyết hồi hộp không hiểu, muốn độn qua ngăn cản trước người Tông Thủ.
Lại bị Tông Thủ một tay bắt lấy ném ra sau lưng. Mà lúc này trong mắt Tông Thủ cũng mang theo duệ mang chói mắt.
Trong hai đồng tử có chữ vạn bằng chữ phạn hiện ra.
Phật lực mênh mông cuồn cuộn, hướng vào lúc cuối cùng nguyện lực của phật môn hắn tích lũy mấy năm nay rốt cục lao ra ngoài.
Trong một trăm hô hấp hắn cũng có vài phần chống cự.
Trong đầu Tông Thủ vô ý thức hiện ra thần ảnh Tịnh Âm.
Chẳng lẽ tịnh thế âm phật này đã biết trước cái gì đó.
Tông Thủ cho dù thế nào cũng phải cảm kích nàng ta.
Tay của Đạo Huyền Ma Chủ đã tới trước mặt, toàn thân Tông Thủ cũng ở đây, bộc phát ra phật lực đen trắng mênh mông cuồn cuộn.
Khiến cho thiên địa thất sắc, khiến cho phong vân cuồng quyển!
Vô số phạm âm khuếch tán, giống như thiên địa tươi vui. Nhiều đóa Mạn Đà La hoa từ trên cao rơi xuống đất.
Sinh lực trong Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch không ngừng đưa vào trong cơ thể, khiến cho thân thể kinh mạch và nội tàng gần như sụp đổ cũng khôi phục một chút.
Tông Thủ thở sâu và hư ảnh phật đà thật lớn hiện ra sau lưng của hắn.
Hiện ra hai cái động, vô tận chi ám, vô lượng chi quang!
Tông Thủ cũng đánh ra một kiếm nữa, trên thân kiếm có ám và quang đang lưu động.
Vặn vẹo thiên địa, xé rách thế giới.
Một kiếm này dùng phật lực Thánh Cảnh thi triển một kiếm mạnh nhất.
Một kiếm này chính là đại đạo!
Kiếm ra trong nháy mắt, cả mười vạn trượng thời không giống như bị cưỡng ép cắt thành hai mảnh.
Khắp nơi xuất hiện vết kiếm thật lớn
Mà trên vết rách này tất cả thi binh không chút dấu hiệu bị chết đi.
Hào quang chói mắt chiếu rọi, từng mảng thi quân hóa thành hắc khí.
Đạo Huyền Ma Chủ đứng mũi chịu sào, ánh mắt của hắn co rút lại.
- Thánh Giai phật thân, Vô Lượng Chung Thủy sao?
Tay chụp vào Tông Thủ xuất hiện tia máu.
Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp, trộm không được thần thông của Tông Thủ, cũng không đoạt được huyết nhục của Tông Thủ, càng không trộm thần niệm của Tông Thủ.
- Ta hiện tại đã hiểu, chỉ bằng ngươi chỉ là một Tiên Cảnh lại không tiếc phóng thích ta ra ngoài. Quả nhiên là có chút tiền vốn --
Xùy!
...
Thời gian sớm một chút, một chỗ cách tế đàn hai trăm dặm.
- Không ngờ thật sự là Đạo Huyền Ma Chủ, lần này thật sự là phiền toái! Nếu như là Ma Chủ khác khá tốt, hết lần này tới lần khác lại là tên điên không giảng đạo lý này...
Trong mắt của hắn hi vọng chính là Tông Thủ bị Đạo Huyền bức bách thân tử đạo tiêu.
- Lần này đại kiếp nạn tránh không qua không? Một đời thiên kiêu, bá giả vô địch của Vân Giới, quốc chủ Đại Càn vẫn lạc ở đây?
Ung dung thở dài, trong mắt minh Nhật Hiên hiện ra vẻ tiếc hận.
Người nọ không chỉ điên, càng không nói lý, là mạnh nhất dưới chí cảnh của Vân Giới!
Người này ra tay trong tần hoàng mộ này. Thật sự là thích hợp chặn giết Tông Thủ.
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên Minh Nhật Hiên hiện ra nét sợ hãi, lần nữa nhìn qua hướng tế đàn.
Mắt thấy hắc bạch chi quang đột nhiên tràn ngập thiên địa, cát liệt không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.