Chương 648: Ích Ma Thần Toa. (1)
Khai Hoang
21/07/2014
Mà kiếm ảnh nơi này vẫn y nguyên chưa dừng lại, phảng phất như vô cùng vô tân.
Một trận chiến này so với trận chiến với Tuyệt Dục còn mệt mỏi hơn nhiều a. Kiếm ảnh biến ảo thình lình hình thành nên bảy loại bất đồng kiếm thuật, cơ hồ mỗi một loại đều là bát giai triệt địa cấp đã ngoài!
Hơn nữa mỗi loại kiếm ý đều đã vượt quá Ý, đạt tới cấp độ PHÁCH!
Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm ngược lại ở trong trận chiến này lại được hắn vận dụng thuần thục hoàn toàn tự nhiên, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Mà thân thể hắn trải qua lần được kiếm khí trùng kích rèn luyện này tuy là vết thương chồng chất nhưng sau này chắc chắn sẽ có tiến bộ vượt bậc, lợi ích cũng không nhỏ.
Chỉ là một trận chiến này, Tông Thủ hoàn toàn không nhìn thấy một chút hi vọng chiến thắng nào!
Đã cách một vạn bốn ngàn năm còn khủng bố như vậy, thử nghĩ một vạn bốn ngàn năm trước bảy loại kiếm ảnh này còn cường hoành khủng bố tới mức nào?
Diệp Phi Sương nói cái truyền thừa chi địa này dù là Long tộc nhân có thiên tư xuất chúng nhất cũng không thể mang ra quá tám kiện linh vật, hiện giờ Tông Thủ thật sự tin lời này là thật rồi a!
Màn kiếm ảnh trước mặt Tông Thủ vẫn như trước liên tục áp bách tới, trước mắt hắn hoàn toàn chỉ là kiếm khí và kiếm ảnh, lúc thì kiếm khí hạo nhiên chính khí, lúc lại là băng hàng kiếm khí, sau một khắc lại chuyển thành lôi ngục cực kiếm ... làm cho Tông Thủ phải liên tục mệt mỏi ứng phó và vạn phân nghi hoặc. Ba trang kim thư hư hư thực thực Huyền Mệnh Kim Thư Diệp theo sách cổ ghi lại thật sự chính là của các đời tiền bối thương sinh, chỉ sợ hơn phân nửa là sở trường về kiếm đạo, là tuyệt đỉnh kiếm thuật cường thế a.
Không cách nào phân tâm, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, khoảng cách tới lúc truyền thừa chi địa này đóng lại đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.
Tông Thủ chỉ biết toàn lực xuất kiếm, vì chính mình tranh thủ một chút khoảng trống thời gian để điều chỉnh khí huyết khôi phục nội tức. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hắn phải cố gắng khôi phục lại chút sức lực và thực lực để tiếp tục ứng phó những đợt kiếm triều tiếp theo.
Dần dần, Tông Thủ dường như đã quên đi thời gian, quên đi chính bản thân hắn đang ở chỗ nào, cũng không cách nào suy nghĩ được điều gì về ba trang kim thư kia nữa. Tâm niệm hắn lúc này đã đạt tới tình trạng tinh khiết, chỉ có kiếm trong tay và kiếm triều từ bốn phương tám hướng không ngừng cuộn trào tới trước mặt hắn. Cơ hồ là một kiếm lại mạnh hơn một kiếm, mỗi một kiếm đều mang thêo vô tận kiếm khí ùa đến.
Ngay tại thời điểm Tông Thủ khó khăn vất vả lắm mới trụ qua được kiếm thứ hai vạn một ngàn hai trăm thì kiếm triều khủng bố kia rốt cục cũng biến mất.
Lúc này Tông Thủ đã mồ hôi đầm đìa, bước chân phù phiếm, cả người lất lay gần như muốn khuỵu xuống. Hai chân như nhũn ra, hắn phải dùng kiếm chống đỡ mới giúp cho cơ thể không ngã xuống.
Tông Thủ bất đắc dĩ cười cười rồi sau đó lại cười ha hả vô cùng thoải mái.
Một trận chiến này đối với hắn thật đúng là sảng khoái!
So với trận chiến với Tuyệt Dục còn khiến hắn khắc sâu hơn nhiều.
Bảy loại kiếm thuật ở cấp độ kiếm phách khiến cho hắn đối với việc nắm giữ Cửu Long Ảnh Kiếm đã tăng tới cực hạn.
Còn về Xử Nguyên Nhất Kiếm kia vẫn còn sơ hở khắp nơi nên hắn thậm chí không dám dùng chút nào trong trận chiến này.
Lắc lắc đầu liên tục ăn vào mấy mai đan dược, đợi khi khí tức trong cơ thể thoáng khôi phục được một chút, Tông Thủ liền tiến vào thềm đá sâu bên trong thạch điện.
Tông Thủ cũng không hề nhìn kĩ, liền đem ba trang kim thư kia trực tiếp thu vào trong tay áo.
Rồi sau đó sải bước đi ra đại môn thạch điện này.
Tông Thủ đưa mắt nhìn quét qua, chỉ thấy chung quanh không hề có một bóng người, cũng không biết là mọi người đã rời đi hay vẫn là ở trong mấy gian thạch điện khác phá giải những khảo đề khó chơi nữa.
Chỉ có mỗi Tông Nguyên không màn danh lợi vẫn canh giữ ở bên ngoài thạch điện này cho Tông Thủ hắn.
Tông Thủ liếc mắt nhìn Tông Nguyên rồi cười cười nói:
- Có thu được vào tay không?
Tông Nguyên gật gật đầu, lật tay lấy ra một vật ... nhưng lại là chín mai đan dược a!
Tông Thủ đưa mắt nhìn thật kỹ, rồi sau đó hai mắt sáng ngời:
- Nguyên lai là Tồn Ý Đan! Tốt! Phúc duyên của ngươi đúng là không cạn a!
Cái gọi là Tồn Ý Đan chính là luyện dược sư dùng linh đan để ký thác chính võ đạo ý niệm của bản thân tồn trữ vào bên trong đan được để lưu lại. Người phục dụng đan dược này ngoại trừ có thể lĩnh ngộ những võ đạo ý niệm của vị luyện dược sư còn có thể muọn võ ý trong khỏa đan dược này cùng người khác chiến đấu.
Mà chín khỏa đan dược trong tay Tông Nguyên đúng là Tồn Ý Đan đạt tới cấp bậc Ý cấp đỉnh phong, đã có vài phần thông linh rồi a.
Càng khó có được là ba khỏa trong đó vừa vặn cùng lôi đình tương quan.
Phúc duyên này xác thực là không nhỏ a, ngay cả Tông Thủ cũng nhịn không được mà hâm mộ.
Hắn tiến vào truyền thừa chi địa này những thứ đồ vật khác lấy được không ít. Nhưng ngoại trừ linh hoa ngọc tủy ra thì lại không có tới nửa kiện có thể tăng cường thực lực bản thân hắn lên a.
Tông Nguyên cũng không nói lời nào chỉ dùng biểu lộ tràn đầy đồng cảm gật gật đầu với Tông Thủ.
Tông Thủ nhẩm tính toán lại chút thời gian, rồi sau đó lông mày không khỏi nhíu lại.
Bất tri bất giác đã đến thời điểm cuối cùng rồi:
- Chỉ còn có nửa khắc!
Tông Thủ đưa mắt nhìn quanh, trong lòng nhẫm tính, chỉ còn lại chút thời gian ngắn ngửi như vậy hắn cũng không cách nào đem kiện linh vật thứ chín thu vào tay được. Nhưng có thể thử một phen, không được cũng không sao. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại một tòa thạch điện tỏa kiem quang nhạt nhàn đằng xa.
Lúc trước hắn đã xem qua, trong thạch điện kia có cất giấu một cái phi toa cỡ cánh tay. Cũng là vật mà hắn cảm thấy hứng thú nhất ở trong khu vực thạch điện nơi đây.
Thân ảnh Tông Thủ nhoáng lên một cái, không chút do dự lách mình tiến tới gian thạch điện kia. Vừa bước vào bên trong thạch điện, đại môn sau lưng hắn lập tức phong bế lại.
Trong nội điện linh trạn cấm chế tỏa ra linh quang lập lòe gây ra cho Tông Thủ cảm giác không phải là đạo pháp cũng không phải là kiếm thuật.
Bên trong này có từng con biên bức có đôi cánh màu đen khổng lồ, ánh mắt hung lệ, lộ ra vẻ khát máu tột độ. Bất quá trong đôi mắt của chúng lại có thêm một chút mờ mịt không xác định.
Tông Thủ hít vào một ngụm hànkhí, cũng không biết những con hung thú này rốt cuộc là từ nơi nào chuyển dời tới đây, cơ hồ là mỗi một con đều đạt tới Cửu giai a.
Tông Thủ liếc mắt nhìn lại, tổng cộng hơn tám trăm con biên bức xoay quanh bên trong đại điện rộng lớn này.
Tám trăm đầu hung thú có thực lực Cửu giai! Cái này cũng quá dọa người đi!
Lúc này, khoảng cách đến lúc truyền thừa chi địa đóng lại còn không đủ sáu mươi tức. Tông Thủ ngược lại không có chút gì lo lắng, chỉ cần sống qua được thời gian này là sẽ tự động được truyền tống ra ngoài a.
Một trận chiến này so với trận chiến với Tuyệt Dục còn mệt mỏi hơn nhiều a. Kiếm ảnh biến ảo thình lình hình thành nên bảy loại bất đồng kiếm thuật, cơ hồ mỗi một loại đều là bát giai triệt địa cấp đã ngoài!
Hơn nữa mỗi loại kiếm ý đều đã vượt quá Ý, đạt tới cấp độ PHÁCH!
Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm ngược lại ở trong trận chiến này lại được hắn vận dụng thuần thục hoàn toàn tự nhiên, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Mà thân thể hắn trải qua lần được kiếm khí trùng kích rèn luyện này tuy là vết thương chồng chất nhưng sau này chắc chắn sẽ có tiến bộ vượt bậc, lợi ích cũng không nhỏ.
Chỉ là một trận chiến này, Tông Thủ hoàn toàn không nhìn thấy một chút hi vọng chiến thắng nào!
Đã cách một vạn bốn ngàn năm còn khủng bố như vậy, thử nghĩ một vạn bốn ngàn năm trước bảy loại kiếm ảnh này còn cường hoành khủng bố tới mức nào?
Diệp Phi Sương nói cái truyền thừa chi địa này dù là Long tộc nhân có thiên tư xuất chúng nhất cũng không thể mang ra quá tám kiện linh vật, hiện giờ Tông Thủ thật sự tin lời này là thật rồi a!
Màn kiếm ảnh trước mặt Tông Thủ vẫn như trước liên tục áp bách tới, trước mắt hắn hoàn toàn chỉ là kiếm khí và kiếm ảnh, lúc thì kiếm khí hạo nhiên chính khí, lúc lại là băng hàng kiếm khí, sau một khắc lại chuyển thành lôi ngục cực kiếm ... làm cho Tông Thủ phải liên tục mệt mỏi ứng phó và vạn phân nghi hoặc. Ba trang kim thư hư hư thực thực Huyền Mệnh Kim Thư Diệp theo sách cổ ghi lại thật sự chính là của các đời tiền bối thương sinh, chỉ sợ hơn phân nửa là sở trường về kiếm đạo, là tuyệt đỉnh kiếm thuật cường thế a.
Không cách nào phân tâm, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, khoảng cách tới lúc truyền thừa chi địa này đóng lại đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.
Tông Thủ chỉ biết toàn lực xuất kiếm, vì chính mình tranh thủ một chút khoảng trống thời gian để điều chỉnh khí huyết khôi phục nội tức. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hắn phải cố gắng khôi phục lại chút sức lực và thực lực để tiếp tục ứng phó những đợt kiếm triều tiếp theo.
Dần dần, Tông Thủ dường như đã quên đi thời gian, quên đi chính bản thân hắn đang ở chỗ nào, cũng không cách nào suy nghĩ được điều gì về ba trang kim thư kia nữa. Tâm niệm hắn lúc này đã đạt tới tình trạng tinh khiết, chỉ có kiếm trong tay và kiếm triều từ bốn phương tám hướng không ngừng cuộn trào tới trước mặt hắn. Cơ hồ là một kiếm lại mạnh hơn một kiếm, mỗi một kiếm đều mang thêo vô tận kiếm khí ùa đến.
Ngay tại thời điểm Tông Thủ khó khăn vất vả lắm mới trụ qua được kiếm thứ hai vạn một ngàn hai trăm thì kiếm triều khủng bố kia rốt cục cũng biến mất.
Lúc này Tông Thủ đã mồ hôi đầm đìa, bước chân phù phiếm, cả người lất lay gần như muốn khuỵu xuống. Hai chân như nhũn ra, hắn phải dùng kiếm chống đỡ mới giúp cho cơ thể không ngã xuống.
Tông Thủ bất đắc dĩ cười cười rồi sau đó lại cười ha hả vô cùng thoải mái.
Một trận chiến này đối với hắn thật đúng là sảng khoái!
So với trận chiến với Tuyệt Dục còn khiến hắn khắc sâu hơn nhiều.
Bảy loại kiếm thuật ở cấp độ kiếm phách khiến cho hắn đối với việc nắm giữ Cửu Long Ảnh Kiếm đã tăng tới cực hạn.
Còn về Xử Nguyên Nhất Kiếm kia vẫn còn sơ hở khắp nơi nên hắn thậm chí không dám dùng chút nào trong trận chiến này.
Lắc lắc đầu liên tục ăn vào mấy mai đan dược, đợi khi khí tức trong cơ thể thoáng khôi phục được một chút, Tông Thủ liền tiến vào thềm đá sâu bên trong thạch điện.
Tông Thủ cũng không hề nhìn kĩ, liền đem ba trang kim thư kia trực tiếp thu vào trong tay áo.
Rồi sau đó sải bước đi ra đại môn thạch điện này.
Tông Thủ đưa mắt nhìn quét qua, chỉ thấy chung quanh không hề có một bóng người, cũng không biết là mọi người đã rời đi hay vẫn là ở trong mấy gian thạch điện khác phá giải những khảo đề khó chơi nữa.
Chỉ có mỗi Tông Nguyên không màn danh lợi vẫn canh giữ ở bên ngoài thạch điện này cho Tông Thủ hắn.
Tông Thủ liếc mắt nhìn Tông Nguyên rồi cười cười nói:
- Có thu được vào tay không?
Tông Nguyên gật gật đầu, lật tay lấy ra một vật ... nhưng lại là chín mai đan dược a!
Tông Thủ đưa mắt nhìn thật kỹ, rồi sau đó hai mắt sáng ngời:
- Nguyên lai là Tồn Ý Đan! Tốt! Phúc duyên của ngươi đúng là không cạn a!
Cái gọi là Tồn Ý Đan chính là luyện dược sư dùng linh đan để ký thác chính võ đạo ý niệm của bản thân tồn trữ vào bên trong đan được để lưu lại. Người phục dụng đan dược này ngoại trừ có thể lĩnh ngộ những võ đạo ý niệm của vị luyện dược sư còn có thể muọn võ ý trong khỏa đan dược này cùng người khác chiến đấu.
Mà chín khỏa đan dược trong tay Tông Nguyên đúng là Tồn Ý Đan đạt tới cấp bậc Ý cấp đỉnh phong, đã có vài phần thông linh rồi a.
Càng khó có được là ba khỏa trong đó vừa vặn cùng lôi đình tương quan.
Phúc duyên này xác thực là không nhỏ a, ngay cả Tông Thủ cũng nhịn không được mà hâm mộ.
Hắn tiến vào truyền thừa chi địa này những thứ đồ vật khác lấy được không ít. Nhưng ngoại trừ linh hoa ngọc tủy ra thì lại không có tới nửa kiện có thể tăng cường thực lực bản thân hắn lên a.
Tông Nguyên cũng không nói lời nào chỉ dùng biểu lộ tràn đầy đồng cảm gật gật đầu với Tông Thủ.
Tông Thủ nhẩm tính toán lại chút thời gian, rồi sau đó lông mày không khỏi nhíu lại.
Bất tri bất giác đã đến thời điểm cuối cùng rồi:
- Chỉ còn có nửa khắc!
Tông Thủ đưa mắt nhìn quanh, trong lòng nhẫm tính, chỉ còn lại chút thời gian ngắn ngửi như vậy hắn cũng không cách nào đem kiện linh vật thứ chín thu vào tay được. Nhưng có thể thử một phen, không được cũng không sao. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại một tòa thạch điện tỏa kiem quang nhạt nhàn đằng xa.
Lúc trước hắn đã xem qua, trong thạch điện kia có cất giấu một cái phi toa cỡ cánh tay. Cũng là vật mà hắn cảm thấy hứng thú nhất ở trong khu vực thạch điện nơi đây.
Thân ảnh Tông Thủ nhoáng lên một cái, không chút do dự lách mình tiến tới gian thạch điện kia. Vừa bước vào bên trong thạch điện, đại môn sau lưng hắn lập tức phong bế lại.
Trong nội điện linh trạn cấm chế tỏa ra linh quang lập lòe gây ra cho Tông Thủ cảm giác không phải là đạo pháp cũng không phải là kiếm thuật.
Bên trong này có từng con biên bức có đôi cánh màu đen khổng lồ, ánh mắt hung lệ, lộ ra vẻ khát máu tột độ. Bất quá trong đôi mắt của chúng lại có thêm một chút mờ mịt không xác định.
Tông Thủ hít vào một ngụm hànkhí, cũng không biết những con hung thú này rốt cuộc là từ nơi nào chuyển dời tới đây, cơ hồ là mỗi một con đều đạt tới Cửu giai a.
Tông Thủ liếc mắt nhìn lại, tổng cộng hơn tám trăm con biên bức xoay quanh bên trong đại điện rộng lớn này.
Tám trăm đầu hung thú có thực lực Cửu giai! Cái này cũng quá dọa người đi!
Lúc này, khoảng cách đến lúc truyền thừa chi địa đóng lại còn không đủ sáu mươi tức. Tông Thủ ngược lại không có chút gì lo lắng, chỉ cần sống qua được thời gian này là sẽ tự động được truyền tống ra ngoài a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.