Chương 649: Ích Ma Thần Toa. (2)
Khai Hoang
21/07/2014
Nhưng ngay sau đó, tâm niệm Tông Thủ vừa động, như có điều suy nghĩ:
- Không đến sáu mươi tức sao?
Nhìn lại đám biên bức trong đại điện, Tông Thủ thấy đã có một bộ phận trong bọn chúng đang hướng bên này hung hãn nhắm vào hắn.
Tông Thủ nghe nói loại hung thú biên bức này không dựa vào mắt nhìn vì thị lực của chúng rất kém, bọn chúng chuyên môn dựa vào âm thanh cùng linh thức nhạy cảm của chúng để hành động.
Bọn chúng còn có thần thông âm hệ dùng để tấn công địch nhân. Thần thông âm hệ của bọn chúng có thể dùng để dò xét địa thế trong phạm vi rộng để tìm kiếm con mồi vô cùng khó chơi.
Tông Thủ có chút ngưng đầu lông mày, sau đó lại cười cười. Đánh cuộc một lần có gì phải sợ?
Thần hồn hắn rung chuyển một hồi, sau đó một đen một trắng hai đại pháp tướng của Tông Thủ hiện thân bên cạnh hắn.
Trong cả thạch điện lập tức xuất hiện một nửa khu vực không có ánh sáng, một nửa còn lại thì tỏa sáng đến chói mắt, gần như không thể nào nhìn được.
Mà sở hữu tất cả âm thanh, tất cả linh giác đều bị vặn vẹo bóp méo.
Cả tám trăm đầu biên bức ở trong thạch điện lúc này cũng triệt để lâm vào hỗn loạn.
Tông Thủ hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân ảnh lại lóe lên, xuyên qua xuyên lại giữa mấy trăm đầu biên bức kia, dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào chỗ sâu trong đại điện.
Khó khăn lắm hắn mới tới được chỗ kim toa kia, đưa tay mạnh mẽ thu lấy. Đột nhiên Tông Thủ cảm giác được một cổ dị lực, linh trận cấm chế nơi này dĩ nhiên bị xúc động.
Nhưng chỉ ngay sát na sau đó, linh trận cấm chế đã bị hắc bạch pháp tướng của Tông Thủ làm cho nhiễu loạn. Tông Thủ nhẹ nhàng nắm chặt kim toa vào trong tay.
Lúc này hồn lực của Tông Thủ đã không sai biệt lắm gần hao hết, hắc bạch pháp tướng của hắn cũng sắp tới lúc biến mất. Tông Thủ liên tiếp đánh ra hơn mười đạo hộ thân linh phù, hơn mười tầng linh quang bao phủ lấy hắn bảo vệ hắn vào bên trong.
Khi tất cả quang ảnh đều khôi phục lại bình thường, Tông Thủ phát hiện tám trăm đầu biên bức kia hiện tại đang vô cùng hung nộ. Điên cuồng phát ra từng luông âm vận khủng bố trùng kích khắp nơi trong đại điện.
Không có hắc động hấp thụ, những luồng âm vận này chỉ có thể quanh quẩn ở trong đại điện này, không ngừng phát ra những tiếng vộng chấn động tâm thần điên cuồng trùng kích khắp nơi.
Hơn mười đạo hộ thân linh quang quanh thân Tông Thủ chỉ thoáng chốc như vậy đã bị nghiền nát hơn phân nửa. Tông Thủ không thể làm gì khác hơn là liên tục bổ sung linh phù bất kể tiền vốn.
Mà hơn tám trăm đầu biên bức kia lại càng thê thảm hơn. Hơn tám trăm đầu biên bức này mỗi con đều phát ra âm vận tương đu0ơng với công kích của Cửu giai thần thông, mà toàn bộ đều tụ tập lại chung một chỗ, uy năng bàng bạc thậm chí có thể so sánh với linh pháp đỉnh cấp nhất.
Chỉ trong thời thời gian ngắn mà đã có hơn một nửa số biên bức ở đây dưới tình huống không kịp đề phòng đã bị nổ thành phấn vụn hóa thành từng đoàn huyết nhục bay đầy trời.
Tông Thủ cảm giác có chút đau lòng, những đầu biên bức này chẳng những thi cốt vô tồn mà ngay cả thú tinh cũng không thể bảo tồn, tất cả đều biến thành phấn vụn.
Đám biên bức còn lại cũng không hề dễ chịu, bọn chúng đang toàn lực đai khổ chống cự lại những âm vân còn sót lại.
Vài sát na sau đó, trong đại điện đột nhiên tỏa sáng linh quang lóng lánh. Thân ảnh Tông Thủ trực tiếp bị chuyển dời ra khỏi thạch điện này.
Khi Tông Thủ đưa mắt nhìn lại thì đã không thấy thân ảnh đám biên bức kia đâu nữa. HIện tại bản thân hắn đang đứng trên thầm đá của tòa Long điện khi truyền tống vào lúc đầu. Mà ở xa xa, thạch môn Long điện cũng đã đóng chặt lại.
Tông Thủ khẽ giật mình, sau đó lại lộ vẻ thống khổ. Chỉ cần quá ba tức nữa thì toàn bộ số biên bức kia sẽ mất mạng a. Khi đó sóng âm đã bình hòa lại, Tông Thủ hắn nhất định có thể htu được không ít Cửu giai thú tinh a!
- Chỉ kém ba tức thời gian nữa thôi, vậy mà tổn thất nhiều như vậy!
Sắc mặt Tông Thủ vốn đã tái nhợt, lúc này càng thêm khó coi.
Diệp Phi Sương cùng Diệp Phi Hàn, còn có Nhược Thủy Sơ Tuyết lúc này cũng đồng thời bị truyền tống đi ra.
Khi nhìn thấy Tông Thủ bọn họ cũng khẽ giật mình. Diệp Phi Sương nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy thì vô ý thức cho rằng lần này hắn thu hoạch rất ít. Thuận tâm an ủi:
- Điện hạ không cần uể oải, truyền thừa chi địa cũng không biết đã làm khó biết bao nhiêu hào kiệt, chỉ vì thời gian thật sự quá ngắn. Chư tông Tu Giả chúng ta đi vào ba mươi người nhưng có hai người ngay cả ảo cảnh cũng đều không thể đột phá mà qua ...
Tông Thủ nghe vậy cũng tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói:
- Thời gian xác thực là quá ngắn, lần này lỗ vốn lớn rồi. Tổng cộng mới có chín kiện linh vật, hai vạn Huyền giai linh vật, Long tộc các ngươi xem như tài đại khí thô a ...
Vừa nói, Tông Thủ vừa đem cái phi toa màu vàng kia thu vào trong tay áo, thần sắc vẫn vô cùng uể oải.
Diệp Phi Sương đang muốn an ủi tiếp, nhưng đột nhiên hai đồng tử của nàng khẽ co rút lại, hô hấp bỗng nhiên trầm trọng, chăm chú nhìn vật trong tay Tông Thủ, kinh hô:
- Ích Ma Thần Toa? Ngươi vậy mà đoạt được Ích Ma Thần Toa?
Sau đó Diệp Phi Sương lại nghĩ tới câu Tông Thủ vừa nói, hai mắt không khỏi trở nên mờ mịt:
- Chín kiện? Người vừa nói ngươi tổng cộng thu được vào tay chín kiện linh vật phải không?
Giờ khắc này, Diệp Phi Sương nàng hân không thể đưa một kiếm chém chết tên nam nhân đứng trước mặt này. Mặc dù là tên Phương Minh kia, hai vị Cửu giai cường giả Thái Linh Tông và Nguyên Ma Tông cũng thu được cùng lắm bảy kiện mà thôi. Vậy mà tên khốn khiếp này thu được tới chín kiện, đã vậy còn đưa cái bộ mặt muốn đánh này ra trưng bày nữa!
Diệp Phi Hàn bên kia thì hai mắt phát ra tinh mang lóng lánh, dùng loại thần thái vô cùng sùng bái mà nhìn Tông Thủ.
- Cái này gọi là Ích Ma Thần Toa? Nó có cái gì rất đặc biệt sao?
Tông Thủ lần nữa đem phi toa màu vàng lấy ra, cẩn thận xem xét. Đây là một kiện nhị giai pháp bảo, Tông Thủ dùng hồn lực đã miễn cưỡng có thể thúc dục.
Diệp Phi Hàn nhìn thật sâu vào Tông Thủ, trong ánh mắt đầy vẻ không dám tin.
- Vật ấy chính là chí bảo của một vị thượng cổ Luyện Khí Sư. Truyền thuyết nói rằng trong Vân Giới chúng ta có một kiện pháp bảo linh thuyền cường đại có thể xuyên thẳng qua các thế giới. Lúc Long tộc chúng ta thu được nó đã thiếu đi mấy linh kiện, bất quá độn tốc của nó vẫn rất kinh người. Nhưng mà linh thuyền này nổi danh nhất chính là độ khó khi lấy được nó ra.
- Truyền thuyết lúc ban đầu có năm mươi đầu biên bức được nuôi dưỡng tại trong linh thú cốc của Long Điện, khi linh trận bị xúc động sẽ tự động bị truyền tống tới. Lúc ban đầu cũng không có gì đáng nói nhưng thời gian trôi qua càng lâu thì số lượng đám biên bức này càng nhiều lên. Qua hơn năm ngàn năm mà đã sinh ra hơn ba trăm con. Các hậu bối Long tộc chúng ta bao nhiêu năm qua chí ít cũng có ba người thiếu chút nữa là chết trong tay đám biên bức này. Do đó mới được lưu lại hung danh rất lớn ở Long điện ...
- Không đến sáu mươi tức sao?
Nhìn lại đám biên bức trong đại điện, Tông Thủ thấy đã có một bộ phận trong bọn chúng đang hướng bên này hung hãn nhắm vào hắn.
Tông Thủ nghe nói loại hung thú biên bức này không dựa vào mắt nhìn vì thị lực của chúng rất kém, bọn chúng chuyên môn dựa vào âm thanh cùng linh thức nhạy cảm của chúng để hành động.
Bọn chúng còn có thần thông âm hệ dùng để tấn công địch nhân. Thần thông âm hệ của bọn chúng có thể dùng để dò xét địa thế trong phạm vi rộng để tìm kiếm con mồi vô cùng khó chơi.
Tông Thủ có chút ngưng đầu lông mày, sau đó lại cười cười. Đánh cuộc một lần có gì phải sợ?
Thần hồn hắn rung chuyển một hồi, sau đó một đen một trắng hai đại pháp tướng của Tông Thủ hiện thân bên cạnh hắn.
Trong cả thạch điện lập tức xuất hiện một nửa khu vực không có ánh sáng, một nửa còn lại thì tỏa sáng đến chói mắt, gần như không thể nào nhìn được.
Mà sở hữu tất cả âm thanh, tất cả linh giác đều bị vặn vẹo bóp méo.
Cả tám trăm đầu biên bức ở trong thạch điện lúc này cũng triệt để lâm vào hỗn loạn.
Tông Thủ hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân ảnh lại lóe lên, xuyên qua xuyên lại giữa mấy trăm đầu biên bức kia, dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào chỗ sâu trong đại điện.
Khó khăn lắm hắn mới tới được chỗ kim toa kia, đưa tay mạnh mẽ thu lấy. Đột nhiên Tông Thủ cảm giác được một cổ dị lực, linh trận cấm chế nơi này dĩ nhiên bị xúc động.
Nhưng chỉ ngay sát na sau đó, linh trận cấm chế đã bị hắc bạch pháp tướng của Tông Thủ làm cho nhiễu loạn. Tông Thủ nhẹ nhàng nắm chặt kim toa vào trong tay.
Lúc này hồn lực của Tông Thủ đã không sai biệt lắm gần hao hết, hắc bạch pháp tướng của hắn cũng sắp tới lúc biến mất. Tông Thủ liên tiếp đánh ra hơn mười đạo hộ thân linh phù, hơn mười tầng linh quang bao phủ lấy hắn bảo vệ hắn vào bên trong.
Khi tất cả quang ảnh đều khôi phục lại bình thường, Tông Thủ phát hiện tám trăm đầu biên bức kia hiện tại đang vô cùng hung nộ. Điên cuồng phát ra từng luông âm vận khủng bố trùng kích khắp nơi trong đại điện.
Không có hắc động hấp thụ, những luồng âm vận này chỉ có thể quanh quẩn ở trong đại điện này, không ngừng phát ra những tiếng vộng chấn động tâm thần điên cuồng trùng kích khắp nơi.
Hơn mười đạo hộ thân linh quang quanh thân Tông Thủ chỉ thoáng chốc như vậy đã bị nghiền nát hơn phân nửa. Tông Thủ không thể làm gì khác hơn là liên tục bổ sung linh phù bất kể tiền vốn.
Mà hơn tám trăm đầu biên bức kia lại càng thê thảm hơn. Hơn tám trăm đầu biên bức này mỗi con đều phát ra âm vận tương đu0ơng với công kích của Cửu giai thần thông, mà toàn bộ đều tụ tập lại chung một chỗ, uy năng bàng bạc thậm chí có thể so sánh với linh pháp đỉnh cấp nhất.
Chỉ trong thời thời gian ngắn mà đã có hơn một nửa số biên bức ở đây dưới tình huống không kịp đề phòng đã bị nổ thành phấn vụn hóa thành từng đoàn huyết nhục bay đầy trời.
Tông Thủ cảm giác có chút đau lòng, những đầu biên bức này chẳng những thi cốt vô tồn mà ngay cả thú tinh cũng không thể bảo tồn, tất cả đều biến thành phấn vụn.
Đám biên bức còn lại cũng không hề dễ chịu, bọn chúng đang toàn lực đai khổ chống cự lại những âm vân còn sót lại.
Vài sát na sau đó, trong đại điện đột nhiên tỏa sáng linh quang lóng lánh. Thân ảnh Tông Thủ trực tiếp bị chuyển dời ra khỏi thạch điện này.
Khi Tông Thủ đưa mắt nhìn lại thì đã không thấy thân ảnh đám biên bức kia đâu nữa. HIện tại bản thân hắn đang đứng trên thầm đá của tòa Long điện khi truyền tống vào lúc đầu. Mà ở xa xa, thạch môn Long điện cũng đã đóng chặt lại.
Tông Thủ khẽ giật mình, sau đó lại lộ vẻ thống khổ. Chỉ cần quá ba tức nữa thì toàn bộ số biên bức kia sẽ mất mạng a. Khi đó sóng âm đã bình hòa lại, Tông Thủ hắn nhất định có thể htu được không ít Cửu giai thú tinh a!
- Chỉ kém ba tức thời gian nữa thôi, vậy mà tổn thất nhiều như vậy!
Sắc mặt Tông Thủ vốn đã tái nhợt, lúc này càng thêm khó coi.
Diệp Phi Sương cùng Diệp Phi Hàn, còn có Nhược Thủy Sơ Tuyết lúc này cũng đồng thời bị truyền tống đi ra.
Khi nhìn thấy Tông Thủ bọn họ cũng khẽ giật mình. Diệp Phi Sương nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy thì vô ý thức cho rằng lần này hắn thu hoạch rất ít. Thuận tâm an ủi:
- Điện hạ không cần uể oải, truyền thừa chi địa cũng không biết đã làm khó biết bao nhiêu hào kiệt, chỉ vì thời gian thật sự quá ngắn. Chư tông Tu Giả chúng ta đi vào ba mươi người nhưng có hai người ngay cả ảo cảnh cũng đều không thể đột phá mà qua ...
Tông Thủ nghe vậy cũng tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói:
- Thời gian xác thực là quá ngắn, lần này lỗ vốn lớn rồi. Tổng cộng mới có chín kiện linh vật, hai vạn Huyền giai linh vật, Long tộc các ngươi xem như tài đại khí thô a ...
Vừa nói, Tông Thủ vừa đem cái phi toa màu vàng kia thu vào trong tay áo, thần sắc vẫn vô cùng uể oải.
Diệp Phi Sương đang muốn an ủi tiếp, nhưng đột nhiên hai đồng tử của nàng khẽ co rút lại, hô hấp bỗng nhiên trầm trọng, chăm chú nhìn vật trong tay Tông Thủ, kinh hô:
- Ích Ma Thần Toa? Ngươi vậy mà đoạt được Ích Ma Thần Toa?
Sau đó Diệp Phi Sương lại nghĩ tới câu Tông Thủ vừa nói, hai mắt không khỏi trở nên mờ mịt:
- Chín kiện? Người vừa nói ngươi tổng cộng thu được vào tay chín kiện linh vật phải không?
Giờ khắc này, Diệp Phi Sương nàng hân không thể đưa một kiếm chém chết tên nam nhân đứng trước mặt này. Mặc dù là tên Phương Minh kia, hai vị Cửu giai cường giả Thái Linh Tông và Nguyên Ma Tông cũng thu được cùng lắm bảy kiện mà thôi. Vậy mà tên khốn khiếp này thu được tới chín kiện, đã vậy còn đưa cái bộ mặt muốn đánh này ra trưng bày nữa!
Diệp Phi Hàn bên kia thì hai mắt phát ra tinh mang lóng lánh, dùng loại thần thái vô cùng sùng bái mà nhìn Tông Thủ.
- Cái này gọi là Ích Ma Thần Toa? Nó có cái gì rất đặc biệt sao?
Tông Thủ lần nữa đem phi toa màu vàng lấy ra, cẩn thận xem xét. Đây là một kiện nhị giai pháp bảo, Tông Thủ dùng hồn lực đã miễn cưỡng có thể thúc dục.
Diệp Phi Hàn nhìn thật sâu vào Tông Thủ, trong ánh mắt đầy vẻ không dám tin.
- Vật ấy chính là chí bảo của một vị thượng cổ Luyện Khí Sư. Truyền thuyết nói rằng trong Vân Giới chúng ta có một kiện pháp bảo linh thuyền cường đại có thể xuyên thẳng qua các thế giới. Lúc Long tộc chúng ta thu được nó đã thiếu đi mấy linh kiện, bất quá độn tốc của nó vẫn rất kinh người. Nhưng mà linh thuyền này nổi danh nhất chính là độ khó khi lấy được nó ra.
- Truyền thuyết lúc ban đầu có năm mươi đầu biên bức được nuôi dưỡng tại trong linh thú cốc của Long Điện, khi linh trận bị xúc động sẽ tự động bị truyền tống tới. Lúc ban đầu cũng không có gì đáng nói nhưng thời gian trôi qua càng lâu thì số lượng đám biên bức này càng nhiều lên. Qua hơn năm ngàn năm mà đã sinh ra hơn ba trăm con. Các hậu bối Long tộc chúng ta bao nhiêu năm qua chí ít cũng có ba người thiếu chút nữa là chết trong tay đám biên bức này. Do đó mới được lưu lại hung danh rất lớn ở Long điện ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.