Thần Hoàng

Chương 586: Không hiểu thấu

Khai Hoang

11/07/2014

Mấy người còn lại, tính cả mấy vị trưởng lão kia đều nhăn mặt lại, một nam tử thanh niên bên cạnh Tạ An càng quát lớn một tiếng.

- Học cung chánh điện, hôm nay đang nghị sự! Ngươi một lục giai, ai cho ngươi vào

Sơ Tuyết khí tức cứng lại, tiếp theo lại tức giận, tâm thần bất định chột dạ lúc trước ngược lại biến mất vô tung vô ảnh. Thiếu chủ thường nói nàng bản tính tựa như một con mèo nhỏ, hổ miêu nhất tộc, vốn cũng không sợ trời không sợ đất.

Hung hăng trừng mắt với nam tử kia, Sơ Tuyết mới hướng phía trên thi lễ:

- Đệ tử Tuyết Sơ, bái kiến chư vị trưởng lão, Cung Chủ đại nhân!

Ngoại trừ Phương Văn Hàn Phương, mấy người còn lại trong điện ý không vui trong mắt lập tức càng thêm dày đặc. Nữ đệ tử này sao lại không hiểu lễ tiết như thế?

Phương Văn thấy thế vội ho nhẹ một tiếng:

- Ngươi là đệ tử nội môn đời thứ ba, chớ hướng ta hành lễ, có thể ngồi vào một bên nghe giảng. Viên Phi, còn không xin lỗi? Sao có thể vô lễ đối với sư thúc tổ?

Sơ Tuyết nghe vậy cũng không khách khí, trực tiếp đi đến bên cạnh cách mấy vị trưởng lão không xa ngồi xuống. Sau đó quay đầu làm mặt quỷ với tên đệ tử trẻ tuổi kia.

Viên Phi bất đắc dĩ, đành phải cúi người nói:

- Là đệ tử không đúng, thỉnh sư thúc tổ thứ lỗi.

Huyền Diệp và Tạ An lại hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng than nhẹ một tiếng. Cái gọi là có kỳ chủ tất có kỳ bộc, Tông Thủ bình thường thích nhất là dùng bối phận tới dọa người, không nghĩ tiểu thị nữ cạnh hắn cũng học theo không kém. Cũng âm thầm kỳ quái, Tuyết Sơ này bình thường không có gì dặc biệt, vì sao cũng bị chọn trúng?

Mấy trưởng lão, cũng lộ vẻ nghi hoặc. Vốn là vì bối phận của Sơ Tuyết mà kinh ngạc cả kinh. Tiếp theo nội tâm lại nhao nhao trầm xuống.

- Cung Chủ, vì sao phải lựa chọn nàng? Nàng bối phận có cao, cũng chỉ là lục giai. Cuộc chiến hôm nay mặc dù không tổn hại đến căn bản của Thương Sinh Đạo nhưng cũng không thể khinh thường. Dùng lục giai kháng bát giai, đây là trò đùa!

Sắc mặt Phương Văn cũng cực lúng túng:

- Đây là người lựa chọn mà trưởng bối đề cử, Phương Văn cũng đã sớm đã đáp ứng, không thể thay đổi!

Sau khi nói xong, vừa chỉ chỉ lên trời, nói một tiếng ‘ thập lục ’. Rồi sau đó trong điện phủ thần sắc mấy vị trưởng lão đều vô cùng cổ quái.



- Thật sự là hồ đồ! Ta xem nàng căn cốt coi như được, nhưng vô luận chân lực hay là linh pháp, đều chỉ thường thường, không chỗ nào đặc biệt, có tư cách gì, tham dự trận chiến này?

- Đúng vậy! Cái này chẳng lẽ không phải là khiến Vân Giới chư tông chư phái, cười Thương Sinh Đạo ta không người sao?

- Đây là loạn mệnh, ngươi làm sao lại có thể nhận lời?

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều là thanh âm chỉ trích đối với Phương Văn. Đôi má Sơ Tuyết lập tức trướng phình ra. Đã biết rõ là sẽ thế này, cũng ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đề cử nàng? Chẳng lẽ là Thiếu chủ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này thôi.

Tiếp theo lại trông thấy Hàn Phương mang theo dị sắc nhìn sang bên này. Sơ Tuyết hừ một tiếng, nàng nhìn cũng không muốn nhìn lão nhân này.

Nàng hận lúc này mình không thể tu vị tiến nhanh, có được bốn sự như Thiếu chủ, cùng Kiếm Công Tử Tuyệt Dục gì đó đại chiến 300 hiệp. Khiến cho người lòi mắt ra mới tốt.

Nhưng nghĩ một chút lại âm thầm thở dài, biết được đây là chuyện không thể nào. Mình sao có thể có được bổn sự như vậy được, cũng không biết Thiếu chủ nhà mình, rốt cuộc nghĩ sao nữa?

Những trưởng lão kia, tựa hồ cũng biết việc này, dù quở trách thế nào cũng vô ích nên cũng không dây dưa nữa. Nói vài câu, một người trong đó liền chuyển đề tài nói:

- Trước khi Tuyệt Dục đến Thương Sinh khung cảnh ta từng hạ chiến thư, nói thẳng muốn khiêu chiến ‘ Đàm Thu ’. Chúng ta không cho hắn xuất chiến, thật sự thỏa đáng sao?

- Đây cũng là chuyện không cách nào! Lục giai cùng bát giai kém thật sự quá lớn, hôm nay Đàm Thu Nguyên Hồn không cách nào đột phá thất giai, nếu lại bị đả kích, chỉ sợ không ổn.

- Chắc chắn! Nếu tâm chí hắn vì trận chiến này mà có khuyết điểm nhỏ nhặt, vậy chính là vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

- Kẻ này lương trụ tông ta tương lai, không thể cứ như vậy hủy đi được!

Dưới bậc thang, lúc này lại truyền ra một tiếng hừ lạnh bất mãn .

- Một năm rưỡi cũng không thể đột phá thất giai, lương trụ tương lai gì chứ? Một kiếm khách, nếu vì bại một trận đã triệt để hủy diệt, vậy coi như thiên tư hơn người gì? Hôm nay chiến hậu, Viên Phi ta cũng muốn thử một lần, vị sư thúc tổ đời ba Thương Sinh Đạo này đến cùng có bổn sự gì lại được tông môn coi trọng như thế? Cũng chỉ mới thắng một tên Quý Linh Tử thôi mà.

Sơ Tuyết lập tức giận dữ, lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn Viên Phi. Nghĩ thầm sau này phải nói cho Nhược Thủy và Yên Nhiên tỷ tỷ để tên này nếm chút khổ sở mới được.

Dám nói Thiếu chủ như vậy, thật đáng ghét.



- Vô lễ!

Phương Văn nhíu nhíu mày, cố ý trách mắng. Lại cố kỵ sư phụ người này ở một bên. Xem hắn sắc mặt bình thản, lơ đễnh, hiển nhiên là cố ý dung túng. Đành phải nói:

- Đàm Thu sư đệ của ta chính là trưởng bối sư môn của ngươi, há để ngươi có thể nghị luận? Sau trận chiến này, ngươi đi Giới Luật đường tự lĩnh khiển trách đi.

Tiếp lại lắc đầu:

- Nghị luận của chư vị có thể bỏ qua! Người chọn lựa cứ như vậy định ra. Viên Phi, Hàm Kiếm, Tạ An, chiến lực ba người các ngươi tuy không phải mạnh nhất trong đệ tử cùng thế hệ nhưng lại thắng ở chiến lực bộc phát. Một trận chiến này phải toàn lực, không thể làm nhục uy danh Thương Sinh Đạo! Huyền Diệp, Chu Linh, hai người các ngươi hậu lực lâu dài. Nếu Tuyệt Dục kia vẫn không lùi. Hai người các ngươi có thể toàn lực kéo dài thăm dò, hết sức thăm dò kiếm thuật hư thật của hắn. Tạ An, trong đám người, ngươi tỉnh táo nhất, cũng có ngộ tính, có thể ở bên tĩnh quan. TRận chiến cuối cùng liền giao cho ngươi!

Sáu người thần sắc đều nghiêm túc, nhao nhao nghiêm nghị tuân mệnh.

Ánh mắt Phương Văn lại quét về phía Sơ Tuyết. Ánh mắt chớp động một lát, cuối cùng khe khẽ thở dài, trực tiếp bỏ qua.

Sơ Tuyết nắm chặt nắm tay nhỏ, trong nội tâm đã không cam lòng, lại bất đắc dĩ. Cũng không biết Thiếu chủ nhà mình, đến cùng suy nghĩ cái gì?



Lúc Phương Văn dẫn mọi người, bước ra ngoài Thương Sinh khung cảnh, đi vào khe nứt thời không kia.

Thanh âm nghị luận ầm ĩ nơi này lập tức dừng lại.

Mà Tuyệt Dục, cũng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên. Rồi sau đó ôm quyền, cúi người thi lễ.

- Tuyệt Dục bái kiến Thương Sinh Cung Chủ! Lần này Tuyệt Dục, là vi tôi luyện kiếm thuật mà đến, cũng không có có ý là địch với Thương Sinh Đạo. Kính xin Cung Chủ thứ lỗi!

Phương Văn ánh mắt che lấp, cao thấp nhìn Tuyệt Dục, nhíu mày lại, rồi sau đó mới lại mỉm cười:

- Phương Văn ta cũng là quân nhân, biết được tôi luyện kiếm ý khó khăn, sao có thể trách móc.

Hơi phẩy tay áo một cái, Viên Phi cũng đã hiểu ý. Lăng không mà lên, đã rơi vào trước người Tuyệt Dục.

Cũng không hành lễ, trực tiếp dùng một thanh trường thương chỉ phía xa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook