Chương 587: Một kiếm mà bại. (1)
Khai Hoang
11/07/2014
- Bản thân Viên Phi, Thương Sinh Đạo chân truyền đời năm, Tuyệt công tử, mời!
Tuyệt Dục cau mày, chưa từng ra tay. Ngược lại mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Phương Văn:
- Nhớ rõ ta từng hạ chiến thư, lần này đến Thương Sinḥ khung cảnh, chỉ vì Đàm Thu kia! Thương Sinh Đạo lại khinh Tuyệt Dục ta sao?
Phương Văn trước người khẽ giật mình. Nghe ngữ khí của Tuyệt Dục tựa hồ thật sự rất bất mãn. Chẳng lẽ tên này, thật đúng là chỉ vì Tông Thủ mà đến sao?
Hắn còn chưa tới kịp mở miệng, Viên Phi đã không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng:
- Đàm Thu kia tuy là đời thứ ba tông ta, nhưng cũng là do tông môn hồ đồ. Một đệ tử bình thường một năm rưỡi cũng không thể đột phá thất giai, có tư cách gì đại biểu Thương Sinh Đạo ta? Trong Học cung, không biết có bao nhiêu người mạnh hơn hắn!
Lời vừa nói ra, kể cả mấy vị trưởng lão Thương Sinh Đạo đều không khỏi cau chặt lông mày. Mà mấy người Huyền Diệp Tạ An càng lộ vẻ giận dữ.
Phương Văn cũng không khỏi đau đầu, thầm nghĩ tên này sao lại hiếm thấy như vậy? Cái này thật khiến người chê cười. Lúc trước nếu biết được, dù thiếu người thế nào, cũng sẽ không chọn hắn ra ứng chiến.
Nhìn chung quanh, chỉ thấy những ngươi vây quanh, quả nhiên đều hơi mang theo ý mỉa mai.
Sơ Tuyết cũng càng thêm tức giận, hận không thể khiến tên này bại thật thảm mới tốt.
Viên Phi lại vẫn chưa phát giác ra, vẫn lạnh lùng nói:
- Tóm lại Viên Phi ta ở đây. ngươi muốn đánh thì đánh! Không đánh thì rời đi!
Tuyệt Dục giật mình, rồi sau đó khẽ gật đầu:
- Đã minh bạch! Ngươi nói người kia thật khiến cho người ta sinh ghét! Bất quá không sao. Thương Sinh Đạo các ngươi không chịu để cho hắn đi ra, Tuyệt Dục ta hôm nay sẽ khiến bọn ngươi cam tâm tình nguyện, để hắn đánh một trận với ta! Chú ý!
Một thanh trường kiếm màu đen bỗng dưng ra khỏi vỏ. Bay lên ba trượng, đang lúc đôi mắt Viên Phi sáng ngời, thương trong tay vừa điểm ra một đóa thương hoa thì bóng kiếm màu đen kia đã bay lên trời, lúc đầu không lộ ra, nhưng lúc đến gần Viên Phi lại phảng phất cả phiến không gian, đều đã bị Hắc Ám bao phủ.
Khí tức hủy diệt vô tận trùng kích tới, khiến cho người hồi hộp hít thở không thông. Trước mắt Viên Phi cũng chỉ còn lại một đạo bóng kiếm Hắc Ám, xa xa tập trung vào hắn. Cảm giác phiến thế giới này như đang nứt vỡ. Thương trong tay, lại cơ hồ không thể đâm ra..
Bỗng dưng hắn hét lên điên cuồng, Viên Phi cuối cùng cũng giãy dụa ra khỏi kiếm ý trùng kích, thương trong tay cũng kích xạ ra vô số thương ảnh.
Bất quá cũng đang dùng tốc độ nhanh chóng, sụp đổ yên diệt.
Đinh!
Một tiếng thúy minh, lúc kiếm quang màu đen mang theo vô tận hắc triều, bỗng dưng quan không mà xuống thì trường thương trong tay Viên Phi cũng lập tức là hóa thành vô số mảnh vỡ bột phấn, cả người cũng toác ra vô số vết máu.
Mà khi hắc triều toàn bộ biến mất thì Viên Phi lại chống đỡ không nổi, lảo đảo liền lùi lại hơn mười bước, một đôi tay bị máu tươi nhuộm thành huyết hồng, run nhè nhẹ. Miễn cưỡng lắm mới chưa từng ngã xuống. Một ngụm máu tanh cũng nuốt vào trong bụng.
Sau đó hai mắt tràn ngập tơ máu đấy, bình tĩnh nhìn đối diện. Tựa hồ không dám tin, một kiếm phá diệt Thiên Địa kia là do người đối diện tự tay chém ra.
Tuyệt Dục thần sắc nhàn nhạt, triệu trường kiếm bản rộng kia đến trước người.
- Nguyên huynh, đa tạ rồi!
Toàn bộ kẽ nứt không gian đều yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Các đệ tử Thương Sinh Đạo giờ phút này sắc mặt, đều vô cùng khó coi.
Viên Phi chính là thất giai đỉnh phong, trong tay một cây thương, cơ hồ có một không hai trong tông môn. Có không ít người, đều tự mình lĩnh giáo qua.
- Không ngờ nhân vật đứng đầu như vậy lại không phải là địch thủ của Tuyệt Dục!
Sơ Tuyết khí tức cứng lại, nàng là nguyền rủa Viên Phi phải đại bại, nhưng cũng không ngờ tới tên này lại bại thảm như vậy!
Tuy oán hận tên Viên Phi này vô lễ, nhưng cũng biết lần này Thương Sinh Đạo phỏng chừng mất sạch mặt mũi rồi.
Ánh mắt Phương Văn cũng hơi có vẻ hàn lệ, lần nữa lạnh lùng đánh giá Tuyệt Dục kia.
Giống như là ngạc nhiên kiếm thuật của vị Kiếm Công Tử này lại mạnh như vậy. Lại tựa hồ là để ý đến sự tuyệt tình của hắn.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Phương Văn vẫn quơ quơ tay áo về đằng sau. Hàm Kiếm đứng phía sau hắn lập tức hiểu ý. Ngự không mà lên, rơi thẳng vào trong tràng. Lại không cuồng ngạo như Viên Phi, cầm kiếm mà đứng, có chút thi lễ nói:
- Thương Sinh Đạo Hàm Kiếm, bái kiến Tuyệt công tử.
Lời còn chưa dứt, lại bị Tuyệt Dục trực tiếp cắt đứt:
- Ngươi không phải là Đàm Thu, ta với ngươi chiến thì có ích gì?
Hàm Kiếm thần sắc khẽ giật mình, trong mắt lộ ra một tia không vui, bất quá chỉ nửa tức, nhãn quang lại khôi phục bình tĩnh, mỉm cười:
- Tuyệt công tử, trong Thương Sinh Đạo ta, am hiểu kiếm thuật cũng không phải chỉ mình Đàm Thu. Đến cùng tại hạ, có thể làm đối thủ của công tử hay không, vậy phải thử qua mới biết!
Tuyệt Dục nhíu mày lại, lập tức liền lạnh giọng cười cười:
- Vậy thì chú ý!
Tiếng nói hạ thấp, thanh kiếm màu đen bản rộng kia lại bỗng dưng tạc ra vô số chỉ đen. Theo bóng kiếm bắn ra, cả phiến kẽ nứt không gian cũng rung chuyển trong chốc lát.
Hàm Kiếm nhíu mày, nhìn nhìn trước mắt. Rồi sau đó khí chất cả người liền biến đổi, tựa như là một mảnh hư không to lớn, có thể bao dung hết thảy, rất khiêm tốn.
Kiếm quang kia vọt lên trăm trượng, lại có chút co lại, càng lộ ra ngưng thực. Rồi sau đó liền hóa thành từng mảnh bóng kiếm, một tầng tầng phân bố ở trước người, rất kín kẽ, thình lình khiến không gian trước người phải vặn vẹo.
Chung quanh có đệ tử Lăng Vân Tông biết hàng, thấy thế đều vui vẻ. Nhận ra đây là một môn Đại Tu Di kiếm bí truyền tông môn, chính là do Thương Sinh Đạo tổ sư tự tay sáng chế, được xưng Thủ Ngự Kiếm Quyết đệ nhất tông môn. Võ học Thiên cấp cấp bậc cao tới đệ cửu đẳng, !
Mà cách đó không xa, những người chạy đến quan chiến cũng nhao nhao kinh dị một tiếng. Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra thêm vài phần chăm chú ngưng trọng.
Thần sắc Tuyệt Dục lại không hề biến hóa. Nhưng trong thời gian kiếm quang màu đen chém vào trong kiếm triều tầng tầng lớp lớp kia thì những tơ mỏng quấn quanh lại bỗng dưng hóa thành vô số tia chớp màu đen, mạnh mẽ bộc phát ra, điên cuồng lan tràn ra chung quanh, đánh cho trăm ngàn bóng kiếm kia toàn bộ xơ xác. Tất cả không gian bị vặn vẹo cũng mạnh mẽ nát bấy!
Thanh kiếm bản rộng kia càng bỗng dưng hóa thành kiếm quang dài mười trượng, tuyệt lăng Thiên Địa, toái diệt hết thảy!
Cơ hồ là chém vào thế như chẻ tre, vô luận kiếm ảnh kia ngăn cản như thế nào đều trực tiếp tuyệt diệt chém vỡ! Cuối cùng lại nhẹ nhõm khẽ quấn qua trên cổ Hàm Kiếm, để lại một đạo vết máu.
Mà trên mặt Hàm Kiếm đã không còn nửa phần huyết sắc. Kiếm trong tay, càng run rẩy. Một thanh linh binh bát giai dù chưa vỡ vụn nhưng trên mũi kiếm đã nứt ra vô số lổ hổng.
Hắn biết vừa rồi nếu thật sự sinh tử tương bác thì đầu của mình, đã sớm bị người này chém xuống rồi!
Mà tất cả người quan chiến ở nơi này cũng đều tắc nghẽn khí tức. Rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo đều có chút không dám tin tưởng thì một màn trước mắt.
Tuyệt Dục cau mày, chưa từng ra tay. Ngược lại mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Phương Văn:
- Nhớ rõ ta từng hạ chiến thư, lần này đến Thương Sinḥ khung cảnh, chỉ vì Đàm Thu kia! Thương Sinh Đạo lại khinh Tuyệt Dục ta sao?
Phương Văn trước người khẽ giật mình. Nghe ngữ khí của Tuyệt Dục tựa hồ thật sự rất bất mãn. Chẳng lẽ tên này, thật đúng là chỉ vì Tông Thủ mà đến sao?
Hắn còn chưa tới kịp mở miệng, Viên Phi đã không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng:
- Đàm Thu kia tuy là đời thứ ba tông ta, nhưng cũng là do tông môn hồ đồ. Một đệ tử bình thường một năm rưỡi cũng không thể đột phá thất giai, có tư cách gì đại biểu Thương Sinh Đạo ta? Trong Học cung, không biết có bao nhiêu người mạnh hơn hắn!
Lời vừa nói ra, kể cả mấy vị trưởng lão Thương Sinh Đạo đều không khỏi cau chặt lông mày. Mà mấy người Huyền Diệp Tạ An càng lộ vẻ giận dữ.
Phương Văn cũng không khỏi đau đầu, thầm nghĩ tên này sao lại hiếm thấy như vậy? Cái này thật khiến người chê cười. Lúc trước nếu biết được, dù thiếu người thế nào, cũng sẽ không chọn hắn ra ứng chiến.
Nhìn chung quanh, chỉ thấy những ngươi vây quanh, quả nhiên đều hơi mang theo ý mỉa mai.
Sơ Tuyết cũng càng thêm tức giận, hận không thể khiến tên này bại thật thảm mới tốt.
Viên Phi lại vẫn chưa phát giác ra, vẫn lạnh lùng nói:
- Tóm lại Viên Phi ta ở đây. ngươi muốn đánh thì đánh! Không đánh thì rời đi!
Tuyệt Dục giật mình, rồi sau đó khẽ gật đầu:
- Đã minh bạch! Ngươi nói người kia thật khiến cho người ta sinh ghét! Bất quá không sao. Thương Sinh Đạo các ngươi không chịu để cho hắn đi ra, Tuyệt Dục ta hôm nay sẽ khiến bọn ngươi cam tâm tình nguyện, để hắn đánh một trận với ta! Chú ý!
Một thanh trường kiếm màu đen bỗng dưng ra khỏi vỏ. Bay lên ba trượng, đang lúc đôi mắt Viên Phi sáng ngời, thương trong tay vừa điểm ra một đóa thương hoa thì bóng kiếm màu đen kia đã bay lên trời, lúc đầu không lộ ra, nhưng lúc đến gần Viên Phi lại phảng phất cả phiến không gian, đều đã bị Hắc Ám bao phủ.
Khí tức hủy diệt vô tận trùng kích tới, khiến cho người hồi hộp hít thở không thông. Trước mắt Viên Phi cũng chỉ còn lại một đạo bóng kiếm Hắc Ám, xa xa tập trung vào hắn. Cảm giác phiến thế giới này như đang nứt vỡ. Thương trong tay, lại cơ hồ không thể đâm ra..
Bỗng dưng hắn hét lên điên cuồng, Viên Phi cuối cùng cũng giãy dụa ra khỏi kiếm ý trùng kích, thương trong tay cũng kích xạ ra vô số thương ảnh.
Bất quá cũng đang dùng tốc độ nhanh chóng, sụp đổ yên diệt.
Đinh!
Một tiếng thúy minh, lúc kiếm quang màu đen mang theo vô tận hắc triều, bỗng dưng quan không mà xuống thì trường thương trong tay Viên Phi cũng lập tức là hóa thành vô số mảnh vỡ bột phấn, cả người cũng toác ra vô số vết máu.
Mà khi hắc triều toàn bộ biến mất thì Viên Phi lại chống đỡ không nổi, lảo đảo liền lùi lại hơn mười bước, một đôi tay bị máu tươi nhuộm thành huyết hồng, run nhè nhẹ. Miễn cưỡng lắm mới chưa từng ngã xuống. Một ngụm máu tanh cũng nuốt vào trong bụng.
Sau đó hai mắt tràn ngập tơ máu đấy, bình tĩnh nhìn đối diện. Tựa hồ không dám tin, một kiếm phá diệt Thiên Địa kia là do người đối diện tự tay chém ra.
Tuyệt Dục thần sắc nhàn nhạt, triệu trường kiếm bản rộng kia đến trước người.
- Nguyên huynh, đa tạ rồi!
Toàn bộ kẽ nứt không gian đều yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Các đệ tử Thương Sinh Đạo giờ phút này sắc mặt, đều vô cùng khó coi.
Viên Phi chính là thất giai đỉnh phong, trong tay một cây thương, cơ hồ có một không hai trong tông môn. Có không ít người, đều tự mình lĩnh giáo qua.
- Không ngờ nhân vật đứng đầu như vậy lại không phải là địch thủ của Tuyệt Dục!
Sơ Tuyết khí tức cứng lại, nàng là nguyền rủa Viên Phi phải đại bại, nhưng cũng không ngờ tới tên này lại bại thảm như vậy!
Tuy oán hận tên Viên Phi này vô lễ, nhưng cũng biết lần này Thương Sinh Đạo phỏng chừng mất sạch mặt mũi rồi.
Ánh mắt Phương Văn cũng hơi có vẻ hàn lệ, lần nữa lạnh lùng đánh giá Tuyệt Dục kia.
Giống như là ngạc nhiên kiếm thuật của vị Kiếm Công Tử này lại mạnh như vậy. Lại tựa hồ là để ý đến sự tuyệt tình của hắn.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Phương Văn vẫn quơ quơ tay áo về đằng sau. Hàm Kiếm đứng phía sau hắn lập tức hiểu ý. Ngự không mà lên, rơi thẳng vào trong tràng. Lại không cuồng ngạo như Viên Phi, cầm kiếm mà đứng, có chút thi lễ nói:
- Thương Sinh Đạo Hàm Kiếm, bái kiến Tuyệt công tử.
Lời còn chưa dứt, lại bị Tuyệt Dục trực tiếp cắt đứt:
- Ngươi không phải là Đàm Thu, ta với ngươi chiến thì có ích gì?
Hàm Kiếm thần sắc khẽ giật mình, trong mắt lộ ra một tia không vui, bất quá chỉ nửa tức, nhãn quang lại khôi phục bình tĩnh, mỉm cười:
- Tuyệt công tử, trong Thương Sinh Đạo ta, am hiểu kiếm thuật cũng không phải chỉ mình Đàm Thu. Đến cùng tại hạ, có thể làm đối thủ của công tử hay không, vậy phải thử qua mới biết!
Tuyệt Dục nhíu mày lại, lập tức liền lạnh giọng cười cười:
- Vậy thì chú ý!
Tiếng nói hạ thấp, thanh kiếm màu đen bản rộng kia lại bỗng dưng tạc ra vô số chỉ đen. Theo bóng kiếm bắn ra, cả phiến kẽ nứt không gian cũng rung chuyển trong chốc lát.
Hàm Kiếm nhíu mày, nhìn nhìn trước mắt. Rồi sau đó khí chất cả người liền biến đổi, tựa như là một mảnh hư không to lớn, có thể bao dung hết thảy, rất khiêm tốn.
Kiếm quang kia vọt lên trăm trượng, lại có chút co lại, càng lộ ra ngưng thực. Rồi sau đó liền hóa thành từng mảnh bóng kiếm, một tầng tầng phân bố ở trước người, rất kín kẽ, thình lình khiến không gian trước người phải vặn vẹo.
Chung quanh có đệ tử Lăng Vân Tông biết hàng, thấy thế đều vui vẻ. Nhận ra đây là một môn Đại Tu Di kiếm bí truyền tông môn, chính là do Thương Sinh Đạo tổ sư tự tay sáng chế, được xưng Thủ Ngự Kiếm Quyết đệ nhất tông môn. Võ học Thiên cấp cấp bậc cao tới đệ cửu đẳng, !
Mà cách đó không xa, những người chạy đến quan chiến cũng nhao nhao kinh dị một tiếng. Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra thêm vài phần chăm chú ngưng trọng.
Thần sắc Tuyệt Dục lại không hề biến hóa. Nhưng trong thời gian kiếm quang màu đen chém vào trong kiếm triều tầng tầng lớp lớp kia thì những tơ mỏng quấn quanh lại bỗng dưng hóa thành vô số tia chớp màu đen, mạnh mẽ bộc phát ra, điên cuồng lan tràn ra chung quanh, đánh cho trăm ngàn bóng kiếm kia toàn bộ xơ xác. Tất cả không gian bị vặn vẹo cũng mạnh mẽ nát bấy!
Thanh kiếm bản rộng kia càng bỗng dưng hóa thành kiếm quang dài mười trượng, tuyệt lăng Thiên Địa, toái diệt hết thảy!
Cơ hồ là chém vào thế như chẻ tre, vô luận kiếm ảnh kia ngăn cản như thế nào đều trực tiếp tuyệt diệt chém vỡ! Cuối cùng lại nhẹ nhõm khẽ quấn qua trên cổ Hàm Kiếm, để lại một đạo vết máu.
Mà trên mặt Hàm Kiếm đã không còn nửa phần huyết sắc. Kiếm trong tay, càng run rẩy. Một thanh linh binh bát giai dù chưa vỡ vụn nhưng trên mũi kiếm đã nứt ra vô số lổ hổng.
Hắn biết vừa rồi nếu thật sự sinh tử tương bác thì đầu của mình, đã sớm bị người này chém xuống rồi!
Mà tất cả người quan chiến ở nơi này cũng đều tắc nghẽn khí tức. Rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo đều có chút không dám tin tưởng thì một màn trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.