Chương 947: Không thể trêu vào
Khai Hoang
29/08/2014
Kỳ thực đến
lúc này, đã không phải là Thương Sinh Đạo không muốn hắn bạo nộ, thân là đệ tử đích truyền đời thứ ba của Thương Sinh Đạo. Kiền Thiên Sơn cánh
chim rộng lớn, bảy nghìn Huyết Kỵ, lại có Thương Sinh Đạo làm hậu thuẫn, cho dù ai cũng đều không làm gì được.
Vẫn như cũ ở bên trong ác uyên, Củng Hân Nhiên tĩnh tọa ở bên cạnh một tiểu hồ, ngực bụng đang phập phồng theo quy luật.
Người chết không có hô hấp, lúc này nàng phun ra nuốt vào là Thiên Địa chi linh và Minh Tử Chi khí ở nơi này.
Dưới Ác uyên, quanh năm không thấy mặt trời.Thời kỳ Vân Hoang lại chịu Ma Uyên dị vực tẩm nhiễm, khắp nơi đều là độc khí ôn khí.
Nơi đây mặc dù có vô số tinh thú sinh tồn, nhưng cũng mỗi thời mỗi khắc đều có sinh linh tử vong.
Vì vậy trong những khói độc này, cũng tích súc vô số tử khí.
Thời gian nửa ngày điều tức, không ai quấy rối.Lúc này nàng không chỉ hoàn toàn phục hồi thương thế, minh lực nguyên khí cũng đã khôi phục mấy thành.
Còn xa không đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng đã có thể nỗ lực cùng Tông Thủ đánh một trận! Sẽ không phải vô lực hoàn thủ như trước.
Tiếp đó lại thần tình nghi hoặc, nhìn ra phía xa.
Người nọ, thực sự là không đuổi theo nữa. Rõ ràng chỉ cần không lâu nữa, đã có thể đem nàng giết chết, không ngờ lại buông tha giữa chừng.
Là bởi vì giao tình cùng nàng lúc sinh tiền? Không giống....
Củng Hân Nhiên khẽ lắc đầu, người nọ và học đệ trong trí nhớ kia của nàng, thực sự cách biệt quá xa. Tính tình quả quyết, khi đoạn thì đoạn, lúc hướng nàng xuất thủ, cũng không có nửa phần lưu lực chần chờ, sao lại lưu tình?
Chính lúc đang suy nghĩ, phía dưới dưới lòng đất, lưỡng đạo Âm Hỏa bất chợt từ phía dưới bay mọc lên.
Chính là Liêm Nhị và Cốt Diệt, người trước thân thể đã khôi phục lại.Sắc mặt cũng không dễ nhìn chút nào, vốn là một mảnh tử bạch, hiện tại lại càng nhiều thêm vào phần khí hôi bại.
Cốt Diệt cũng đã có thể hoạt động thân thể của mình, chỉ là Âm Hỏa trong mắt vẫn như cũ là phiêu hốt bất định.
- Lần này thật là hiểm, lúc này đây thiếu chút nữa đã không còn tính mệnh rồi.
Liêm Nhị vừa mới hiện ra thân ảnh, đã lấy tay vỗ ngực, một bộ dáng nghĩ mà sợ hãi.
Trong mắt cũng thật sự là thần tình lòng còn sợ hãi, tử vật giống như bọn họ, mặc dù tới một mức độ nào đó có thể xem như "trường sinh". Nhưng Nguyên Hồn đã bị tử khí tràn đầy, đã không thể nào chuyển sang kiếp khác. Nếu là chết đi, vậy chính là thực sự không còn gì.Hồn phi phách tán.
- Thật không nghĩ tới, trong Vân Giới này cư nhiên có thể có nhân vật mạnh mẽ bực này. Lôi Pháp Thông Thần, kiếm đạo đệ nhất, thực sự là biến thái. Cái đám gọi là cường nhân mấy trăm năm qua, chỉ sợ đều không bằng một cái ngón tay của vị này. Lão Liêm ta thực sự là xem thường đám hậu bối mấy trăm năm sau rồi, lần này thật là đã đem thể diện vứt hết...
Nói xong lại thấp thỏm, hướng phía Củng Hân Nhiên nhìn một cái:
- Điện hạ, lần này cũng không phải là Liêm Nhị ta không tận lực, mà là thực sự không giúp được gì.
Đây là lời nói thực, tuyệt không có nửa điểm giả dối. Lần này một đường truy sát, hắn cũng từng muốn giúp đỡ, lại đều không ngoại lệ bị Tông Thủ một kiếm đẩy lùi. Trong đó càng có hai lần, nếu không phải xem thời cơ thật nhanh, thiếu chút nữa liền bị Tông Thủ chém chết tại chỗ.
Đối với Minh Môn ngày ấy chần chờ cũng là triệt để tâm an. Lúc đó mặc dù hắn xuất thủ đúng lúc, kết quả cũng sẽ không cải biến nhiều lắm. Sau khi lưu lực, ngược lại có thể kiếm cho Củng Hân Nhiên một đường sinh cơ...
Củng Hân Nhiên tựa hồ cũng không lưu ý thế nào, ngược lại thần tình thân thiết hướng phía Cốt Diệt hỏi:
- Cốt huynh. Hồn thương kia của ngươi có vấn đề gì không?
- Trong vòng ba mươi ngày, hẳn là có thể khôi phục bảy thành. Nếu muốn triệt để phục hồi như cũ lại cần mấy năm.
Âm Hỏa trong khóe mắt Cốt Diệt lấp lánh, mang theo vài phần cảm kích. Tiếp đó lại tựa hồ cực không có ý tứ, đem đầu quay sang một bên nói:
- Công chúa, theo cách nhìn của thần, Đông Lâm Vân Lục kia, ba người chúng ta vẫn là tạm thời tránh khỏi vẫn hơn.
Củng Hân Nhiên là Minh Đế Chi nữ, hùng cứ Vân Giới Minh Thế, chí có một trong bốn vị Đại Đế tự nhiên có thể xưng hô là công chúa.
- Hắc hắc! Nghĩ không ra ngươi Cốt Diệt được xưng không sợ trời không sợ đất này, cũng có lúc sợ hãi!
Liêm Nhị cười nhạo một tiếng, tràn ngập vẻ chê cười, tiếp đó thần tình cũng là nghiêm túc.
- Điện hạ, Cốt Diệt này mặc dù giống như trung thực, nhìn như dũng mãnh không sợ hãi, kỳ thực gan nhỏ như chuột. Bất quá hôm nay nói lại là lời thật! Kiền Thiên Yêu Vương kiếm thuật cao tuyệt.Ngươi ta ba người tạm thời không thể trêu vào, vậy cũng chỉ đành trốn đi. Nói trở lại, vị Kiền Thiên quốc quân kia thời niên thiêu thật sự đã từng thầm mến điện hạ?
Trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, nhân vật anh hùng như vậy sao lại thầm mến một tiểu nha đầu không có gì đặc biệt? Tất nhiên là Củng Hân Nhiên tự mình dát vàng lên mặt rồi.
Hắn đúng là biết được, bộ dáng của Củng Hân Nhiên trước khi chết.Mặc dù cũng là mỹ nhân, lại cũng chỉ có bảy phần tư sắc mà thôi.
Củng Hân Nhiên mâu quang phiêu dật, cũng không nói lời nào, lại đem tay ngọc gõ một cái, nhìn như nhẹ nhàng, không có phần khí lực nào cả. Liêm Nhị sắc mặt lại hơi đổi, khi muốn tránh né, lại phát giác thân thể không thể động đậy.
Sau đó là " bang bang" một tiếng, cả đầu Liêm Nhị giống như bí đỏ bị gõ thành mảnh vụn vỡ.
Đối diện Cốt Diệt vốn là trong mắt hơi phát nộ, lúc này thấy thế, thoạt nhìn có chút hả hê cười cười.
Cũng không dám nhìn Củng Hân Nhiên rõ ràng đang thẹn quá thành giận, lớn tiếng nói oang oang:
- Cốt Diệt cũng không sợ chiến, chỉ là vì an nguy của công chúa mà suy nghĩ.Chúng ta đều thân mang thương tích, thực lực chưa hồi phục.Công chúa mới tỉnh lại không lâu sau, mấy môn thần thông đều chưa thể nắm giữ. Mấy luồn Nguyên Hồn càng ở trong lòng bàn tay của Tông Thủ. Lúc này cũng không phải là địch thủ của hắn, không cần phải mạo hiểm!
Lúc này đang nói chuyện, bản thân Cốt Diệt đều cảm giác có vài phần trung khí không đủ.
Trong cuộc đời, còn chưa từng thấy qua kiếm thuật sắc bén và bá đạo như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lúc này xác thực có thêm vài phần "cẩn thận".Đúng, chính là cẩn thận.
Tiếp đó lại nhướng máy, Cốt Diệt ngữ khí vừa chuyển:
- Nói đến kỳ quái! Tông Thủ kia cư nhiên không sợ hải Tử Vong Quyền Ấn, bản thân cũng là nhất quốc chi quân...
- Ở trên người hắn, bản cung không nhìn thấy Thánh vương bạch!
Củng Hân Nhiên đứng lên, khẽ lắc đầu, trực tiếp phủ quyết suy đoán của Cốt Diệt, sau đó tựa như có chút suy nghĩ:
- Bản cung hôm nay thầm nghĩ muốn biết, Tông Thủ kia vì sao đang yên đang lành, lại muốn buông tha truy sát?
- Điều này thần thật ra lại biết được vài phần!
Chỉ trong mấy giây, đầu của Liêm Nhị cũng đã khôi phục lại. Đang lắc lắc cái cổ, phát sinh âm hưởng răng rắc.
- Thần hai ngày trước, từng thay đổi hình thể, đi qua Đông Lâm Vân Lục.
Vẫn như cũ ở bên trong ác uyên, Củng Hân Nhiên tĩnh tọa ở bên cạnh một tiểu hồ, ngực bụng đang phập phồng theo quy luật.
Người chết không có hô hấp, lúc này nàng phun ra nuốt vào là Thiên Địa chi linh và Minh Tử Chi khí ở nơi này.
Dưới Ác uyên, quanh năm không thấy mặt trời.Thời kỳ Vân Hoang lại chịu Ma Uyên dị vực tẩm nhiễm, khắp nơi đều là độc khí ôn khí.
Nơi đây mặc dù có vô số tinh thú sinh tồn, nhưng cũng mỗi thời mỗi khắc đều có sinh linh tử vong.
Vì vậy trong những khói độc này, cũng tích súc vô số tử khí.
Thời gian nửa ngày điều tức, không ai quấy rối.Lúc này nàng không chỉ hoàn toàn phục hồi thương thế, minh lực nguyên khí cũng đã khôi phục mấy thành.
Còn xa không đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng đã có thể nỗ lực cùng Tông Thủ đánh một trận! Sẽ không phải vô lực hoàn thủ như trước.
Tiếp đó lại thần tình nghi hoặc, nhìn ra phía xa.
Người nọ, thực sự là không đuổi theo nữa. Rõ ràng chỉ cần không lâu nữa, đã có thể đem nàng giết chết, không ngờ lại buông tha giữa chừng.
Là bởi vì giao tình cùng nàng lúc sinh tiền? Không giống....
Củng Hân Nhiên khẽ lắc đầu, người nọ và học đệ trong trí nhớ kia của nàng, thực sự cách biệt quá xa. Tính tình quả quyết, khi đoạn thì đoạn, lúc hướng nàng xuất thủ, cũng không có nửa phần lưu lực chần chờ, sao lại lưu tình?
Chính lúc đang suy nghĩ, phía dưới dưới lòng đất, lưỡng đạo Âm Hỏa bất chợt từ phía dưới bay mọc lên.
Chính là Liêm Nhị và Cốt Diệt, người trước thân thể đã khôi phục lại.Sắc mặt cũng không dễ nhìn chút nào, vốn là một mảnh tử bạch, hiện tại lại càng nhiều thêm vào phần khí hôi bại.
Cốt Diệt cũng đã có thể hoạt động thân thể của mình, chỉ là Âm Hỏa trong mắt vẫn như cũ là phiêu hốt bất định.
- Lần này thật là hiểm, lúc này đây thiếu chút nữa đã không còn tính mệnh rồi.
Liêm Nhị vừa mới hiện ra thân ảnh, đã lấy tay vỗ ngực, một bộ dáng nghĩ mà sợ hãi.
Trong mắt cũng thật sự là thần tình lòng còn sợ hãi, tử vật giống như bọn họ, mặc dù tới một mức độ nào đó có thể xem như "trường sinh". Nhưng Nguyên Hồn đã bị tử khí tràn đầy, đã không thể nào chuyển sang kiếp khác. Nếu là chết đi, vậy chính là thực sự không còn gì.Hồn phi phách tán.
- Thật không nghĩ tới, trong Vân Giới này cư nhiên có thể có nhân vật mạnh mẽ bực này. Lôi Pháp Thông Thần, kiếm đạo đệ nhất, thực sự là biến thái. Cái đám gọi là cường nhân mấy trăm năm qua, chỉ sợ đều không bằng một cái ngón tay của vị này. Lão Liêm ta thực sự là xem thường đám hậu bối mấy trăm năm sau rồi, lần này thật là đã đem thể diện vứt hết...
Nói xong lại thấp thỏm, hướng phía Củng Hân Nhiên nhìn một cái:
- Điện hạ, lần này cũng không phải là Liêm Nhị ta không tận lực, mà là thực sự không giúp được gì.
Đây là lời nói thực, tuyệt không có nửa điểm giả dối. Lần này một đường truy sát, hắn cũng từng muốn giúp đỡ, lại đều không ngoại lệ bị Tông Thủ một kiếm đẩy lùi. Trong đó càng có hai lần, nếu không phải xem thời cơ thật nhanh, thiếu chút nữa liền bị Tông Thủ chém chết tại chỗ.
Đối với Minh Môn ngày ấy chần chờ cũng là triệt để tâm an. Lúc đó mặc dù hắn xuất thủ đúng lúc, kết quả cũng sẽ không cải biến nhiều lắm. Sau khi lưu lực, ngược lại có thể kiếm cho Củng Hân Nhiên một đường sinh cơ...
Củng Hân Nhiên tựa hồ cũng không lưu ý thế nào, ngược lại thần tình thân thiết hướng phía Cốt Diệt hỏi:
- Cốt huynh. Hồn thương kia của ngươi có vấn đề gì không?
- Trong vòng ba mươi ngày, hẳn là có thể khôi phục bảy thành. Nếu muốn triệt để phục hồi như cũ lại cần mấy năm.
Âm Hỏa trong khóe mắt Cốt Diệt lấp lánh, mang theo vài phần cảm kích. Tiếp đó lại tựa hồ cực không có ý tứ, đem đầu quay sang một bên nói:
- Công chúa, theo cách nhìn của thần, Đông Lâm Vân Lục kia, ba người chúng ta vẫn là tạm thời tránh khỏi vẫn hơn.
Củng Hân Nhiên là Minh Đế Chi nữ, hùng cứ Vân Giới Minh Thế, chí có một trong bốn vị Đại Đế tự nhiên có thể xưng hô là công chúa.
- Hắc hắc! Nghĩ không ra ngươi Cốt Diệt được xưng không sợ trời không sợ đất này, cũng có lúc sợ hãi!
Liêm Nhị cười nhạo một tiếng, tràn ngập vẻ chê cười, tiếp đó thần tình cũng là nghiêm túc.
- Điện hạ, Cốt Diệt này mặc dù giống như trung thực, nhìn như dũng mãnh không sợ hãi, kỳ thực gan nhỏ như chuột. Bất quá hôm nay nói lại là lời thật! Kiền Thiên Yêu Vương kiếm thuật cao tuyệt.Ngươi ta ba người tạm thời không thể trêu vào, vậy cũng chỉ đành trốn đi. Nói trở lại, vị Kiền Thiên quốc quân kia thời niên thiêu thật sự đã từng thầm mến điện hạ?
Trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, nhân vật anh hùng như vậy sao lại thầm mến một tiểu nha đầu không có gì đặc biệt? Tất nhiên là Củng Hân Nhiên tự mình dát vàng lên mặt rồi.
Hắn đúng là biết được, bộ dáng của Củng Hân Nhiên trước khi chết.Mặc dù cũng là mỹ nhân, lại cũng chỉ có bảy phần tư sắc mà thôi.
Củng Hân Nhiên mâu quang phiêu dật, cũng không nói lời nào, lại đem tay ngọc gõ một cái, nhìn như nhẹ nhàng, không có phần khí lực nào cả. Liêm Nhị sắc mặt lại hơi đổi, khi muốn tránh né, lại phát giác thân thể không thể động đậy.
Sau đó là " bang bang" một tiếng, cả đầu Liêm Nhị giống như bí đỏ bị gõ thành mảnh vụn vỡ.
Đối diện Cốt Diệt vốn là trong mắt hơi phát nộ, lúc này thấy thế, thoạt nhìn có chút hả hê cười cười.
Cũng không dám nhìn Củng Hân Nhiên rõ ràng đang thẹn quá thành giận, lớn tiếng nói oang oang:
- Cốt Diệt cũng không sợ chiến, chỉ là vì an nguy của công chúa mà suy nghĩ.Chúng ta đều thân mang thương tích, thực lực chưa hồi phục.Công chúa mới tỉnh lại không lâu sau, mấy môn thần thông đều chưa thể nắm giữ. Mấy luồn Nguyên Hồn càng ở trong lòng bàn tay của Tông Thủ. Lúc này cũng không phải là địch thủ của hắn, không cần phải mạo hiểm!
Lúc này đang nói chuyện, bản thân Cốt Diệt đều cảm giác có vài phần trung khí không đủ.
Trong cuộc đời, còn chưa từng thấy qua kiếm thuật sắc bén và bá đạo như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lúc này xác thực có thêm vài phần "cẩn thận".Đúng, chính là cẩn thận.
Tiếp đó lại nhướng máy, Cốt Diệt ngữ khí vừa chuyển:
- Nói đến kỳ quái! Tông Thủ kia cư nhiên không sợ hải Tử Vong Quyền Ấn, bản thân cũng là nhất quốc chi quân...
- Ở trên người hắn, bản cung không nhìn thấy Thánh vương bạch!
Củng Hân Nhiên đứng lên, khẽ lắc đầu, trực tiếp phủ quyết suy đoán của Cốt Diệt, sau đó tựa như có chút suy nghĩ:
- Bản cung hôm nay thầm nghĩ muốn biết, Tông Thủ kia vì sao đang yên đang lành, lại muốn buông tha truy sát?
- Điều này thần thật ra lại biết được vài phần!
Chỉ trong mấy giây, đầu của Liêm Nhị cũng đã khôi phục lại. Đang lắc lắc cái cổ, phát sinh âm hưởng răng rắc.
- Thần hai ngày trước, từng thay đổi hình thể, đi qua Đông Lâm Vân Lục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.