Chương 1089: Ly khai Vân Giới (2)
Khai Hoang
20/09/2014
Tông Thủ dùng lực lượng một người, lúc diệt đi mấy chục đạo môn tông phái cũng đã khiến cho người khác kiêng kỵ.
Giờ này khắc này, càng là không thể thắng được!
Tả Tín kia tức thì thân hình tức giận run rẩy. Hắn cả đời này còn chưa bao giờ thấy qua người cuồng vọng lớn mật như thế.
Ở trong Đại Thương, hai nghìn dặm địa vực xung quanh Hoàng Kinh thành, rõ ràng cũng dám đối với trọng thần Đại Thương như hắn hô đánh hô giết.
Nếu không phải đối phương cũng có thân phận là nhất quốc chi quân. Đã không cống nộp, cũng không xưng thần. Thì hắn lập tức liền muốn mắng một tiếng loạn thần tặc tử.
Tuy là bị sát ý của Tông Thủ tập trung, Tả Tín nhưng lại dĩ nhiên không sợ, cười lạnh một tiếng:
- Đều nói là quốc quân thô bạo, còn thực là không sai. Không nói được đạo lý, liền muốn giết người? Tả Tín ở nơi này, nếu như ngươi muốn giết, đầu người đây liền có thể mặc cho ngươi lấy đi là được!
Khí tức Tông Thủ cứng lại, đối với người bậc này, hắn ngược lại là không thể làm gì. Quả thực là bó tay rồi. Tự nhận là lẽ thẳng khí hùng một phương, càng không sợ chết. Hắn nếu động thủ, chính là nhận lấy danh tiếng tà ma.
Vì vậy lắc đầu:
- Hảo cho một câu Quân muốn thần chết, Thần không thể không chết! Ở trong mắt các ngươi, là sự tình đương nhiên. Nhưng đối với ta mà nói, cho dù là nhất quốc chi chủ, cũng không thể tùy ý có quyền định đoạt sinh tử của người khác. Kỳ thật nếu thần tử đều là như vậy, thì đối với quốc quân mà nói, mới thật sự là chuyện bi ai. Là dân cố nhiên là tốt, nhưng nếu là bị người khác lợi dụng, cuối cùng ngược lại bị rơi vào kết cục bị người khác bán đứng, nhận lấy kết cục thân bại danh liệt, vậy thì không ổn. Tồn thiên lý, diệt nhân dục, a!
Không muốn cùng lão nhân này dây dưa phân biện, cũng không cho phép hắn phản bác, Tông Thủ vươn người đứng lên, ngược lại nhìn Trọng Huyền:
- Câu nói kia, kính xin quốc sư mang về cho Nguyên Thần bệ hạ! Tông Thủ ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nói lời suông. Nói ra, tất nhiên sẽ làm được!
Sau khi nói xong, đã độn không mà lên, hướng về phía Ích Ma thần toa đang treo giữa bầu trời bay nhanh mà đi.
Khuôn mặt của Tả Tín kia đã là tái nhợt một mảnh, bỗng nhiên lại lần nữa cao giọng đại hống hỏi:
- Quốc quân chậm đã! Có một chuyện, kính xin quốc quân vì ngoại thần giải thích nghi hoặc. Nghe nói bên ngoài, cảnh nội quý quốc, hiện nay là mọi việc đảo lộn, gian tế chưởng chính, sĩ phu đều bị quản chế ở trong tay dân đen, thể thống không còn. Không biết thực sự có phải như thế không? Lại là nguyên do vì sao? Nghe nói quốc quân ba năm chưa từng hỏi về chuyện triều chính, chưa từng vào triều, quyền hành tùy ý cầm giữ. Rõ ràng còn có lòng dạ thanh thản để ý tới sự tình của Đại Thương ta. Sẽ không sợ, có ngày quốc diệt thân vong sao?
Tông Thủ nhíu mày, vốn không nguyện đáp lại. Cuối cùng rồi lại trong nội tâm khẽ động, nhất mạch Lý học này, coi trọng nhất đúng là lễ giáo. Cũng có tâm tư chán ghét vị Tả học sĩ này, cười to một tiếng:
- Xác thực! Là bổn vương quá lười, không muốn để ý tới quốc chính. Không biết lý do này đã đủ chưa? Ngươi nói thể thống không còn, ta lại cứ muốn như thế, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Mấy thứ quyền quý sĩ phu gì đó, liền tự xưng là trời sinh tài trí hơn người? Lúc này Đại Thương nội loạn, con dân trôi dạt khắp nơi. Đông Lâm cảnh nội ta, nhưng lại một mảnh bình an nhạc thổ. Ngươi thân là đại thần, không tự đi xét lại, có mặt mũi nào đến chỉ trích bổn vương?
Lại không thèm để ý, cưỡi Ích Ma thần toa vọt thẳng ra ngoài giới vực.
Tả Tín còn muốn hỏi, cũng đã không thấy thân ảnh của Tông Thủ nữa, thần sắc không khỏi càng là khó coi. Hừ lạnh một tiếng:
- Người này quả thật giống như lời đồn, là vị ngoại đạo yêu tà chi quân! Tất cả việc làm, cùng với Thương Sinh Đạo mặc dù hơi có bất đồng, thực sự cũng gần như là giống nhau. Giữa hai cái này, tất nhiên là có liên quan. Nếu là bệ hạ, có thể ở trong mười năm bình định được các thế gia trong nước, ta tất nhiên sẽ khuyên bệ hạ mong chóng chinh phạt Đông Lâm! Diệt quốc gia yêu tà này! Nếu là bỏ mặc không quan tâm, nhất định sẽ có một ngày làm loạn trung thổ. Thật sự là khó hiểu, man dân ngu muội đó tại sao lại ủng hộ tà ma bực này?
Trọng Huyền thì là nhíu mày không nói, như có điều suy nghĩ.
Một khắc vừa rồi, hắn vậy là nhìn không thấy khí vận mệnh số của Tông Thủ này.
Phảng phất như là nhìn xem một mảnh giấy trắng, cho dù là một tia một hảo dấu vết, đều không thể phát giác.
Rõ ràng cho thấy là có người thi pháp che lấp thuật số thiên cơ này. Có pháp khí khác trấn áp, hẳn là cái hạng trụy trước ngực Tông Thủ.
Long Ảnh kia tuy mạnh, là Chí nhân Thánh tôn, nhưng lại không có bổn sự như vậy.
Duy nhất có thể, liền chỉ có Khổng Duệ.
Vị kia đã từng là Ti Thiên Thiểu giám của Đại Thương, rốt cuộc là muốn che giấu chuyện gì?
Theo bản năng cảm giác, việc này đối với Trọng Huyền hắn cùng Đại Thương đều là trọng yếu vô cùng.
Thế nhưng mà giờ phút này, đối với Tông Thủ kia lại cứ không có cách nào có thể nghĩ được.
Chẳng lẽ còn có thể động thủ? Mặc dù là không cần để ý Long Ảnh, người này nếu đã không vào trong Hoàng Kinh thành, thì hắn cũng không có hoàn toàn nắm chắc đem người này lưu lại.
Không khỏi thở dài, bệ hạ đuổi đi phụ tử Khổng Duệ, Khổng Dao, chính là tổn thương lớn nhất mấy năm này của Đại Thương.
Chỉ là chuyện này, Trọng Huyền hắn cũng ở trong đó, cũng là có phần, thật khiến người ta thương tiếc…
Ra khỏi Vân Giới, đến trong giới hà, Tông Thủ trước tiên là đem những đan phương kia đưa trở lại Càn Thiên Sơn.
Quả nhiên bất quá chỉ một lát, Hiên Viên Y Nhân đã có tín phù phản hồi, là tràn ngập ý vui mừng. Ngôn ngữ trong phù, quả thực đã đến tình trạng nói không được mạch lạc.
Tông Thủ nhìn thấy là khóe môi hơi vểnh lên, sau khi những đan phương này được đưa về, đoán chừng là Hiên Viên Y Nhân lại đứng ở trong đan phòng mấy tháng không ra.
Không khỏi có chút bận tâm cho bảo bối trong bụng Hiên Viên Y Nhân.
Xem ra sau này, vẫn là muốn gửi thư tín cho nhà cha vợ cùng nhạc mẫu của mình.
Thời điểm Hiên Viên Y Nhân luyện đan, cũng chỉ có Hiên Viên Thông mới có thể chế trụ được nàng.
Cuối cùng của tín phù, còn nói hắn ở vực ngoại thay nàng thu thập các loại đan phương.
Nếu là còn có thứ tốt hơn, như vậy có thể sau khi Tông Thủ trở về, hảo hảo thăm hỏi phu quân. Lúc đó, vô luận là loại tư thế nào cũng có thể, mặc cho hắn bài bố. Chỉ cần hắn ưa thích, thế nào cũng có thể.
Trong mũi Tông Thủ lập tức hai hàng máu mũi giàn dụa.
Tư thế gì cũng có thể? Mặc hắn bài bố?
Đây là cái Nhân Nghĩa nữu kia? Nói cái mê sảng gì đây?
Trong đầu lại không tự kìm hãm được đấy, mơ mơ màng nhẹ nhàng. Vô số những hình ảnh xấu xa, hoặc hương diễm đang ở trong ý niệm, theo nội tâm của Tông Thủ mà xuất hiện.
Không khỏi là rên rỉ một tiếng, Y Nhân nàng, lúc nào lại trở nên ‘Xấu’ như vậy rồi?
Giờ này khắc này, càng là không thể thắng được!
Tả Tín kia tức thì thân hình tức giận run rẩy. Hắn cả đời này còn chưa bao giờ thấy qua người cuồng vọng lớn mật như thế.
Ở trong Đại Thương, hai nghìn dặm địa vực xung quanh Hoàng Kinh thành, rõ ràng cũng dám đối với trọng thần Đại Thương như hắn hô đánh hô giết.
Nếu không phải đối phương cũng có thân phận là nhất quốc chi quân. Đã không cống nộp, cũng không xưng thần. Thì hắn lập tức liền muốn mắng một tiếng loạn thần tặc tử.
Tuy là bị sát ý của Tông Thủ tập trung, Tả Tín nhưng lại dĩ nhiên không sợ, cười lạnh một tiếng:
- Đều nói là quốc quân thô bạo, còn thực là không sai. Không nói được đạo lý, liền muốn giết người? Tả Tín ở nơi này, nếu như ngươi muốn giết, đầu người đây liền có thể mặc cho ngươi lấy đi là được!
Khí tức Tông Thủ cứng lại, đối với người bậc này, hắn ngược lại là không thể làm gì. Quả thực là bó tay rồi. Tự nhận là lẽ thẳng khí hùng một phương, càng không sợ chết. Hắn nếu động thủ, chính là nhận lấy danh tiếng tà ma.
Vì vậy lắc đầu:
- Hảo cho một câu Quân muốn thần chết, Thần không thể không chết! Ở trong mắt các ngươi, là sự tình đương nhiên. Nhưng đối với ta mà nói, cho dù là nhất quốc chi chủ, cũng không thể tùy ý có quyền định đoạt sinh tử của người khác. Kỳ thật nếu thần tử đều là như vậy, thì đối với quốc quân mà nói, mới thật sự là chuyện bi ai. Là dân cố nhiên là tốt, nhưng nếu là bị người khác lợi dụng, cuối cùng ngược lại bị rơi vào kết cục bị người khác bán đứng, nhận lấy kết cục thân bại danh liệt, vậy thì không ổn. Tồn thiên lý, diệt nhân dục, a!
Không muốn cùng lão nhân này dây dưa phân biện, cũng không cho phép hắn phản bác, Tông Thủ vươn người đứng lên, ngược lại nhìn Trọng Huyền:
- Câu nói kia, kính xin quốc sư mang về cho Nguyên Thần bệ hạ! Tông Thủ ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nói lời suông. Nói ra, tất nhiên sẽ làm được!
Sau khi nói xong, đã độn không mà lên, hướng về phía Ích Ma thần toa đang treo giữa bầu trời bay nhanh mà đi.
Khuôn mặt của Tả Tín kia đã là tái nhợt một mảnh, bỗng nhiên lại lần nữa cao giọng đại hống hỏi:
- Quốc quân chậm đã! Có một chuyện, kính xin quốc quân vì ngoại thần giải thích nghi hoặc. Nghe nói bên ngoài, cảnh nội quý quốc, hiện nay là mọi việc đảo lộn, gian tế chưởng chính, sĩ phu đều bị quản chế ở trong tay dân đen, thể thống không còn. Không biết thực sự có phải như thế không? Lại là nguyên do vì sao? Nghe nói quốc quân ba năm chưa từng hỏi về chuyện triều chính, chưa từng vào triều, quyền hành tùy ý cầm giữ. Rõ ràng còn có lòng dạ thanh thản để ý tới sự tình của Đại Thương ta. Sẽ không sợ, có ngày quốc diệt thân vong sao?
Tông Thủ nhíu mày, vốn không nguyện đáp lại. Cuối cùng rồi lại trong nội tâm khẽ động, nhất mạch Lý học này, coi trọng nhất đúng là lễ giáo. Cũng có tâm tư chán ghét vị Tả học sĩ này, cười to một tiếng:
- Xác thực! Là bổn vương quá lười, không muốn để ý tới quốc chính. Không biết lý do này đã đủ chưa? Ngươi nói thể thống không còn, ta lại cứ muốn như thế, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Mấy thứ quyền quý sĩ phu gì đó, liền tự xưng là trời sinh tài trí hơn người? Lúc này Đại Thương nội loạn, con dân trôi dạt khắp nơi. Đông Lâm cảnh nội ta, nhưng lại một mảnh bình an nhạc thổ. Ngươi thân là đại thần, không tự đi xét lại, có mặt mũi nào đến chỉ trích bổn vương?
Lại không thèm để ý, cưỡi Ích Ma thần toa vọt thẳng ra ngoài giới vực.
Tả Tín còn muốn hỏi, cũng đã không thấy thân ảnh của Tông Thủ nữa, thần sắc không khỏi càng là khó coi. Hừ lạnh một tiếng:
- Người này quả thật giống như lời đồn, là vị ngoại đạo yêu tà chi quân! Tất cả việc làm, cùng với Thương Sinh Đạo mặc dù hơi có bất đồng, thực sự cũng gần như là giống nhau. Giữa hai cái này, tất nhiên là có liên quan. Nếu là bệ hạ, có thể ở trong mười năm bình định được các thế gia trong nước, ta tất nhiên sẽ khuyên bệ hạ mong chóng chinh phạt Đông Lâm! Diệt quốc gia yêu tà này! Nếu là bỏ mặc không quan tâm, nhất định sẽ có một ngày làm loạn trung thổ. Thật sự là khó hiểu, man dân ngu muội đó tại sao lại ủng hộ tà ma bực này?
Trọng Huyền thì là nhíu mày không nói, như có điều suy nghĩ.
Một khắc vừa rồi, hắn vậy là nhìn không thấy khí vận mệnh số của Tông Thủ này.
Phảng phất như là nhìn xem một mảnh giấy trắng, cho dù là một tia một hảo dấu vết, đều không thể phát giác.
Rõ ràng cho thấy là có người thi pháp che lấp thuật số thiên cơ này. Có pháp khí khác trấn áp, hẳn là cái hạng trụy trước ngực Tông Thủ.
Long Ảnh kia tuy mạnh, là Chí nhân Thánh tôn, nhưng lại không có bổn sự như vậy.
Duy nhất có thể, liền chỉ có Khổng Duệ.
Vị kia đã từng là Ti Thiên Thiểu giám của Đại Thương, rốt cuộc là muốn che giấu chuyện gì?
Theo bản năng cảm giác, việc này đối với Trọng Huyền hắn cùng Đại Thương đều là trọng yếu vô cùng.
Thế nhưng mà giờ phút này, đối với Tông Thủ kia lại cứ không có cách nào có thể nghĩ được.
Chẳng lẽ còn có thể động thủ? Mặc dù là không cần để ý Long Ảnh, người này nếu đã không vào trong Hoàng Kinh thành, thì hắn cũng không có hoàn toàn nắm chắc đem người này lưu lại.
Không khỏi thở dài, bệ hạ đuổi đi phụ tử Khổng Duệ, Khổng Dao, chính là tổn thương lớn nhất mấy năm này của Đại Thương.
Chỉ là chuyện này, Trọng Huyền hắn cũng ở trong đó, cũng là có phần, thật khiến người ta thương tiếc…
Ra khỏi Vân Giới, đến trong giới hà, Tông Thủ trước tiên là đem những đan phương kia đưa trở lại Càn Thiên Sơn.
Quả nhiên bất quá chỉ một lát, Hiên Viên Y Nhân đã có tín phù phản hồi, là tràn ngập ý vui mừng. Ngôn ngữ trong phù, quả thực đã đến tình trạng nói không được mạch lạc.
Tông Thủ nhìn thấy là khóe môi hơi vểnh lên, sau khi những đan phương này được đưa về, đoán chừng là Hiên Viên Y Nhân lại đứng ở trong đan phòng mấy tháng không ra.
Không khỏi có chút bận tâm cho bảo bối trong bụng Hiên Viên Y Nhân.
Xem ra sau này, vẫn là muốn gửi thư tín cho nhà cha vợ cùng nhạc mẫu của mình.
Thời điểm Hiên Viên Y Nhân luyện đan, cũng chỉ có Hiên Viên Thông mới có thể chế trụ được nàng.
Cuối cùng của tín phù, còn nói hắn ở vực ngoại thay nàng thu thập các loại đan phương.
Nếu là còn có thứ tốt hơn, như vậy có thể sau khi Tông Thủ trở về, hảo hảo thăm hỏi phu quân. Lúc đó, vô luận là loại tư thế nào cũng có thể, mặc cho hắn bài bố. Chỉ cần hắn ưa thích, thế nào cũng có thể.
Trong mũi Tông Thủ lập tức hai hàng máu mũi giàn dụa.
Tư thế gì cũng có thể? Mặc hắn bài bố?
Đây là cái Nhân Nghĩa nữu kia? Nói cái mê sảng gì đây?
Trong đầu lại không tự kìm hãm được đấy, mơ mơ màng nhẹ nhàng. Vô số những hình ảnh xấu xa, hoặc hương diễm đang ở trong ý niệm, theo nội tâm của Tông Thủ mà xuất hiện.
Không khỏi là rên rỉ một tiếng, Y Nhân nàng, lúc nào lại trở nên ‘Xấu’ như vậy rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.