Chương 1088: Ly khai Vân Giới
Khai Hoang
20/09/2014
Thần sắc lo lắng ở giữa lông mày Tông Thủ phát ra vô cùng dày đặc. Trong mắt đã hiện ra mấy phần lãnh ý:
- Không phải bản thân ngươi muốn, có phải là do Nguyên Thần đế kia bức bách?
Kim Bất Hối lại tránh không đáp, thần sắc thản nhiên nói:
- Cũng không đến mức như vậy! Những tấu chương kia, Ngự Sử bình thường tuyệt không dám làm. Chỉ có Kim Bất Hối ta, đến cùng có Hạo Huyền tông làm hậu thuẫn, mới có thể có được tư cách này. Có tông môn dựa vào, mặc dù là ngày sau có xảy ra chuyện gì, cũng không trở thành quá phận. Nhiều nhất là bỏ đi chức quan của Kim Bất Hối ta, chửng phải chính là hợp ý ta?
Tông Thủ há miệng muốn nói, rồi lại nghĩ đến, mặc dù là Hạo Huyền tông, lại chưa hẳn có thể bảo vệ được ngươi!
Cuối cùng lại mạnh mẽ nhịn xuống, yên lặng không nói.
Kỳ thật hôn nay ván đã đóng thuyền, tâm ý của Kim Bất Hối đã quyết, lúc này có khuyên cũng là vô dụng.
Chỉ là trong lòng cực kỳ bất an, cũng có cảm giác điềm xấu.
Cuối cùng lại chỉ có thể thở dài một tiếng, nhấc bầu rượu lên, châm cho Kim Bất Hối một chén.
- Nếu như mà đến lúc bất đắc dĩ, có thể nhanh chóng đến Đại Càn tị nạn. Ở trong lãnh thổ của bổn vương, vô luận là người phương nào, đều không làm gì được ngươi!
Kim Bất Hối lập tức cười to, Hạo Huyền tông có thể vì hắn làm hậu thuẫn, còn Đại Càn Tông Thủ, Huyết Kiếm yêu quân kiếm áp thế giới, không phải là một trong những chỗ dựa của hắn sao?
Hai người lại nói tiếp, cũng không đề cập đến chuyện của Đại Thương triều cùng với sự tình của các thế gia kia.
Chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện trời đất. Bốn thành thời gian đều là Tông Thủ chỉ điểm Võ đạo Linh pháp cho Kim Bất Hối, vì hắn giải thích nghi hoặc, một ít nghi nan khó giải.
Tông Thủ lại ẩn ẩn có chút cảm giác, gia hỏa này đối với tu hành cùng tiền tài mặc dù vẫn là chấp nhất.
Những đã có một chút phân tâm chú ý tới các nơi ở Đại Thương. Nếu không tiến cảnh của võ đạo cũng không đến mức chậm rãi như vậy.
Dựa theo thuyết pháp của Kim Bất Hối, là hắn một khi đã làm quan, thân là Ngự Sử trung thừa, Tứ phẩm cao quan, như vậy tổng không cần phụ lòng thân phận này, nên vì những dân chúng kia mà làm vài việc.
Dù sao cũng là Nho gia đệ tử, cần phải trị được đại loạn thế gian, không thể chỉ lo cho thân mình.
Hai người nói chuyện phiếm một ngày, đến lúc rạng sáng, Kim Bất Hối mới cáo biệt rời đi.
Cưỡi đầu ngũ giai kỵ thú kia chạy vội trở về Hoàng Kinh thành. Hắn là triều quan, lúc này chạy về còn có thể tham dự Đại Thương tảo triều mỗi ngày.
Tông Thủ lại ngồi một mình ở trong tửu quán, nhìn đến ngẩn người.
Biết rõ chí hữu đang từng bước một rơi xuống vực sâu, lại hết lần này đến lần khác không cách nào lôi ra được.
Loại uể oải thất bại này, cùng với cảm giác lo nghĩ, thực không cách nào có thể nói ra được.
Sau một khác, Tông Thủ liền nhìn về phía một bên.
- Chân nhân đã đến, hà cớ gì còn không đi vào ngồi xuống? Một mực trốn ở một bên rình nghe, không khỏi làm mất thân phận?
Những lời này nói ra, bất quá môt lát, bên ngoài tửu quán liền xuất hiện hai bóng người, trong đó là một vị ăn mặc quần áo nho sĩ. Một vị khác nhưng lại là lão niên đạo giả.
- Linh giác của quốc quân thật là nhạy cảm!
Không hề có ý xấu hổ khi bị nhìn thấu, đạo giả dạo chơi đi tới, hướng về phía Tông Thủ chắp tay thăm hỏi:
- Bần đạo Trọng Huyền, bái kiến Đại Càn quốc quân!
Người trước mắt, vô luận là lấy thân phận nhất quốc chi quân, hay là đồ đệ của Long Ảnh thánh tôn, đều nhận được một lễ của hắn.
Khóe môi Tông Thủ khinh thường nhảy lên. Cái gì mà linh giác nhạy cảm?
Thần cảnh tu sĩ, nếu như có ý muốn giấu diếm, hắn làm sao có thể phát giác được?
Là do Trọng Huyền này thật sự ở quá gần, hoặc là trừ cái này ra, chỉ sợ còn có ý dò xét.
- Nguyên lai là quốc sư Đại Thương, Trọng Huyền chân nhân!
Chẳng muốn để ý, Tông Thủ trực tiếp liền hỏi:
- Cuộc nói chuyện vừa rồi, ngươi ở bên cạnh đều nghe thấy được?
Thời gian người này đến, nhất định phải so với thời điểm hắn cảm ứng được còn sớm hơn.
- Tự nhiên là nghe thấy được?
Trọng Huyền chân nhân kia nhẹ nhàng gật đầu:
- Quân thượng làm nhất quốc chi chủ, ở trong Vân Giới, gần như là vô địch. Rõ ràng lại đến bên ngoài Hoàng Kinh thành của Đại Thương ta, Trọng Huyền thực không thể không cẩn thận, kinh xin quốc quân thứ lỗi!
Tông Thủ cười cười, lóe ra quang mang nguy hiểm:
- Đã nghe thấy được là tốt rồi! Kim Bất Hối là hảo hữu chí giao của bổn vương, tương giao tâm đầu ý hợp. Vừa vặn mời quốc sư cáo tri đến vị bệ hạ kia của các ngươi, vô luận là các ngươi có ý định làm cái gì, đều không thể khiến cho hắn có nửa phần thương tổn. Nếu không bổn vương, nhất định sẽ không chịu để yên!
- Làm càn!
Lời nói Tông Thủ vừa dứt, thanh sam nho giả kia cũng quát lớn một tiếng.
- Ngươi bất quá chỉ là một tên man quốc quân chủ, cũng dám uy hiếp đại quốc quân chủ? Quả nhiên là cuồng vọng vô lễ! Ý của quốc quân, chẳng lẽ là muốn khiến cho hai nước nảy sinh chiến đoan?
Lại lạnh lùng nói:
- Kim Bất Hối là thần tử của bệ hạ, không nói đến thứ nhất là do hắn, đều là tự nguyện. Mặc dù là bệ hạ bày mưu tính ké, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Như thé nào ngươi có thể xen vào? Bất Hối vì dân mưu lợi, vì nước hiến thân, chính là hợp với đạo của Nho gia ta. Cho dù là chết, cũng là câu nhân được nhân, xả thân lấy nghĩa. Ngươi đã là bạn bè của hắn, thì không nên ở một bên cản trở!
Sát ý trong nội tâm Tông Thủ khởi lên, nhìn người này một cái. Rồi sau đó là trực tiếp hỏi Trọng Huyền:
- Lão nhân này là ai?
- Hàn Lâm viện trực học sĩ Tả Tín!
Trọng Huyền kia nhàn nhạt mở miệng giải thích, thần sắc trang trọng:
- Là một trong các đại nho của triều đình ta, lý học môn nhân, cũng là tọa sư của Kim Ngự Sử.
Cái gọi là tọa sư, thì chính là thời điểm khoa cử, có quan hệ giữa chủ khảo cùng với người thi.
Tông Thủ cũng không để trong lòng, không hề có chút ấm áp nào cười nói:
- Thì ra là thế! Như vậy nếu như ta ở đây giết hắn, có thể có ảnh hưởng gì?
Trong lời nói, là không chút nào có ý tứ đánh lén, sâm lãnh vô cùng.
Trọng Huyền cùng Tả Tín kia nghe vậy thì rõ ràng là giật mình, tựa hồ là ngoài ý muốn vô cùng.
Trọng Huyền lại phản ứng cực nhanh, lắc đầu cười khổ một tiếng:
- Tả học sĩ chính là trọng thần mà bệ hạ tuyển chọn. Chủ tử Thánh tôn cũng mỗi lần đều là tán thưởng có thừa. Học sĩ tính tình ngay thẳng, nếu ngôn ngữ có chỗ nào đắc tội, kính xin quốc quân xem ở mặt mũi của Trọng Huyền, xin đừng trách.
Nếu đơn giản chỉ là một Đại Càn quốc quân, tự nhiên là không cần để ở trong mắt, cũng không đáng để hắn phải làm như thế.
Nhưng ở sau lưng người này, lại có một vị Chí cảnh.
Mà ở trong Vân Giới, tổng cộng bất quá cũng chỉ có bảy vị Thánh tôn mà thôi. Đại Thương không phải là không có lực lượng đối kháng, mà là thực sự không cần phải có thêm một cường địch như thế này.
- Không phải bản thân ngươi muốn, có phải là do Nguyên Thần đế kia bức bách?
Kim Bất Hối lại tránh không đáp, thần sắc thản nhiên nói:
- Cũng không đến mức như vậy! Những tấu chương kia, Ngự Sử bình thường tuyệt không dám làm. Chỉ có Kim Bất Hối ta, đến cùng có Hạo Huyền tông làm hậu thuẫn, mới có thể có được tư cách này. Có tông môn dựa vào, mặc dù là ngày sau có xảy ra chuyện gì, cũng không trở thành quá phận. Nhiều nhất là bỏ đi chức quan của Kim Bất Hối ta, chửng phải chính là hợp ý ta?
Tông Thủ há miệng muốn nói, rồi lại nghĩ đến, mặc dù là Hạo Huyền tông, lại chưa hẳn có thể bảo vệ được ngươi!
Cuối cùng lại mạnh mẽ nhịn xuống, yên lặng không nói.
Kỳ thật hôn nay ván đã đóng thuyền, tâm ý của Kim Bất Hối đã quyết, lúc này có khuyên cũng là vô dụng.
Chỉ là trong lòng cực kỳ bất an, cũng có cảm giác điềm xấu.
Cuối cùng lại chỉ có thể thở dài một tiếng, nhấc bầu rượu lên, châm cho Kim Bất Hối một chén.
- Nếu như mà đến lúc bất đắc dĩ, có thể nhanh chóng đến Đại Càn tị nạn. Ở trong lãnh thổ của bổn vương, vô luận là người phương nào, đều không làm gì được ngươi!
Kim Bất Hối lập tức cười to, Hạo Huyền tông có thể vì hắn làm hậu thuẫn, còn Đại Càn Tông Thủ, Huyết Kiếm yêu quân kiếm áp thế giới, không phải là một trong những chỗ dựa của hắn sao?
Hai người lại nói tiếp, cũng không đề cập đến chuyện của Đại Thương triều cùng với sự tình của các thế gia kia.
Chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện trời đất. Bốn thành thời gian đều là Tông Thủ chỉ điểm Võ đạo Linh pháp cho Kim Bất Hối, vì hắn giải thích nghi hoặc, một ít nghi nan khó giải.
Tông Thủ lại ẩn ẩn có chút cảm giác, gia hỏa này đối với tu hành cùng tiền tài mặc dù vẫn là chấp nhất.
Những đã có một chút phân tâm chú ý tới các nơi ở Đại Thương. Nếu không tiến cảnh của võ đạo cũng không đến mức chậm rãi như vậy.
Dựa theo thuyết pháp của Kim Bất Hối, là hắn một khi đã làm quan, thân là Ngự Sử trung thừa, Tứ phẩm cao quan, như vậy tổng không cần phụ lòng thân phận này, nên vì những dân chúng kia mà làm vài việc.
Dù sao cũng là Nho gia đệ tử, cần phải trị được đại loạn thế gian, không thể chỉ lo cho thân mình.
Hai người nói chuyện phiếm một ngày, đến lúc rạng sáng, Kim Bất Hối mới cáo biệt rời đi.
Cưỡi đầu ngũ giai kỵ thú kia chạy vội trở về Hoàng Kinh thành. Hắn là triều quan, lúc này chạy về còn có thể tham dự Đại Thương tảo triều mỗi ngày.
Tông Thủ lại ngồi một mình ở trong tửu quán, nhìn đến ngẩn người.
Biết rõ chí hữu đang từng bước một rơi xuống vực sâu, lại hết lần này đến lần khác không cách nào lôi ra được.
Loại uể oải thất bại này, cùng với cảm giác lo nghĩ, thực không cách nào có thể nói ra được.
Sau một khác, Tông Thủ liền nhìn về phía một bên.
- Chân nhân đã đến, hà cớ gì còn không đi vào ngồi xuống? Một mực trốn ở một bên rình nghe, không khỏi làm mất thân phận?
Những lời này nói ra, bất quá môt lát, bên ngoài tửu quán liền xuất hiện hai bóng người, trong đó là một vị ăn mặc quần áo nho sĩ. Một vị khác nhưng lại là lão niên đạo giả.
- Linh giác của quốc quân thật là nhạy cảm!
Không hề có ý xấu hổ khi bị nhìn thấu, đạo giả dạo chơi đi tới, hướng về phía Tông Thủ chắp tay thăm hỏi:
- Bần đạo Trọng Huyền, bái kiến Đại Càn quốc quân!
Người trước mắt, vô luận là lấy thân phận nhất quốc chi quân, hay là đồ đệ của Long Ảnh thánh tôn, đều nhận được một lễ của hắn.
Khóe môi Tông Thủ khinh thường nhảy lên. Cái gì mà linh giác nhạy cảm?
Thần cảnh tu sĩ, nếu như có ý muốn giấu diếm, hắn làm sao có thể phát giác được?
Là do Trọng Huyền này thật sự ở quá gần, hoặc là trừ cái này ra, chỉ sợ còn có ý dò xét.
- Nguyên lai là quốc sư Đại Thương, Trọng Huyền chân nhân!
Chẳng muốn để ý, Tông Thủ trực tiếp liền hỏi:
- Cuộc nói chuyện vừa rồi, ngươi ở bên cạnh đều nghe thấy được?
Thời gian người này đến, nhất định phải so với thời điểm hắn cảm ứng được còn sớm hơn.
- Tự nhiên là nghe thấy được?
Trọng Huyền chân nhân kia nhẹ nhàng gật đầu:
- Quân thượng làm nhất quốc chi chủ, ở trong Vân Giới, gần như là vô địch. Rõ ràng lại đến bên ngoài Hoàng Kinh thành của Đại Thương ta, Trọng Huyền thực không thể không cẩn thận, kinh xin quốc quân thứ lỗi!
Tông Thủ cười cười, lóe ra quang mang nguy hiểm:
- Đã nghe thấy được là tốt rồi! Kim Bất Hối là hảo hữu chí giao của bổn vương, tương giao tâm đầu ý hợp. Vừa vặn mời quốc sư cáo tri đến vị bệ hạ kia của các ngươi, vô luận là các ngươi có ý định làm cái gì, đều không thể khiến cho hắn có nửa phần thương tổn. Nếu không bổn vương, nhất định sẽ không chịu để yên!
- Làm càn!
Lời nói Tông Thủ vừa dứt, thanh sam nho giả kia cũng quát lớn một tiếng.
- Ngươi bất quá chỉ là một tên man quốc quân chủ, cũng dám uy hiếp đại quốc quân chủ? Quả nhiên là cuồng vọng vô lễ! Ý của quốc quân, chẳng lẽ là muốn khiến cho hai nước nảy sinh chiến đoan?
Lại lạnh lùng nói:
- Kim Bất Hối là thần tử của bệ hạ, không nói đến thứ nhất là do hắn, đều là tự nguyện. Mặc dù là bệ hạ bày mưu tính ké, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Như thé nào ngươi có thể xen vào? Bất Hối vì dân mưu lợi, vì nước hiến thân, chính là hợp với đạo của Nho gia ta. Cho dù là chết, cũng là câu nhân được nhân, xả thân lấy nghĩa. Ngươi đã là bạn bè của hắn, thì không nên ở một bên cản trở!
Sát ý trong nội tâm Tông Thủ khởi lên, nhìn người này một cái. Rồi sau đó là trực tiếp hỏi Trọng Huyền:
- Lão nhân này là ai?
- Hàn Lâm viện trực học sĩ Tả Tín!
Trọng Huyền kia nhàn nhạt mở miệng giải thích, thần sắc trang trọng:
- Là một trong các đại nho của triều đình ta, lý học môn nhân, cũng là tọa sư của Kim Ngự Sử.
Cái gọi là tọa sư, thì chính là thời điểm khoa cử, có quan hệ giữa chủ khảo cùng với người thi.
Tông Thủ cũng không để trong lòng, không hề có chút ấm áp nào cười nói:
- Thì ra là thế! Như vậy nếu như ta ở đây giết hắn, có thể có ảnh hưởng gì?
Trong lời nói, là không chút nào có ý tứ đánh lén, sâm lãnh vô cùng.
Trọng Huyền cùng Tả Tín kia nghe vậy thì rõ ràng là giật mình, tựa hồ là ngoài ý muốn vô cùng.
Trọng Huyền lại phản ứng cực nhanh, lắc đầu cười khổ một tiếng:
- Tả học sĩ chính là trọng thần mà bệ hạ tuyển chọn. Chủ tử Thánh tôn cũng mỗi lần đều là tán thưởng có thừa. Học sĩ tính tình ngay thẳng, nếu ngôn ngữ có chỗ nào đắc tội, kính xin quốc quân xem ở mặt mũi của Trọng Huyền, xin đừng trách.
Nếu đơn giản chỉ là một Đại Càn quốc quân, tự nhiên là không cần để ở trong mắt, cũng không đáng để hắn phải làm như thế.
Nhưng ở sau lưng người này, lại có một vị Chí cảnh.
Mà ở trong Vân Giới, tổng cộng bất quá cũng chỉ có bảy vị Thánh tôn mà thôi. Đại Thương không phải là không có lực lượng đối kháng, mà là thực sự không cần phải có thêm một cường địch như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.