Chương 588: Một kiếm mà bại. (2)
Khai Hoang
11/07/2014
Lúc trước khi Viên Phi bại còn có thể nói là ngoài ý muốn. Lúc này
Hàm Kiếm dưới sự chuẩn bị đầy đủ vẫn bị Tuyệt Dục một kiếm mà bại thì
sắc mắt đều nhao nhao trắng xanh. Cũng cảm giác trên mặt, phảng phất như bị người hung hăng quạt một cái tát. Lại có chút bàng hoàng thất thố,
hai người này trong tông môn, đã là nhân vật cực kỳ xuất sắc, mấy người
Tạ An Huyền Diệp ở sau cũng chưa chắc mạnh hơn bọn hắn bao nhiêu. Nhưng
nếu ngay cả một kiếm của Tuyệt Dục cũng không tiếp được, như vậy Thương
Sinh Đạo còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa?
Tuyệt Dục lại không thèm để ý, tâm niệm hơi dẫn, liền lần nữa triệu hồi kiếm lại. Thản nhiên nói:
- Kiếm thuật của ngươi không tệ, Đại Tu Di kiếm của Thương Sinh Đạo cũng vô cùng tinh diệu. Chỉ là kiếm ý tu hành, lại có chút không bằng nhân ý! Sơ hở khắp nơi, lại càng muốn tranh cường, đây là tự rước lấy nhục. Muốn làm đối thủ của ta, đợi ngươi tu Tu Di kiếm ý đến đỉnh phong rồi nói sau!
Sắc mặt Hàm Kiếm vốn trắng bệch, tiếp theo lại là một mảnh đỏ bừng. Đại Tu Di kiếm, tuy là tông môn bí truyền, võ học đệ cửu đẳng, nhưng tu hành kiếm ý của hắn quả thật không tới nơi tới chốn.
Tu Di ở trong Phật gia là chỗ ở của ‘ Thiên Đế ’, một tòa cự sơn cao tám vạn bốn ngàn do tuần.
Bất quá Hi Tử, dùng hai chữ này mệnh danh bộ kiếm thuật này chính là co ý Giới tử nạp Tu Di.
Tu Di kiếm ý, kỳ thật cũng là hư không kiếm ý. Cũng là một loại khó cảm ngộ nhất trong tất cả ý niệm võ đạo.
Vì vậy trong tông môn tuy là truyền thừa môn kiếm thuật này, càng được xưng tông môn đệ nhất Thủ Ngự Kiếm Quyết, nhưng lại có rất ít người tu hành.
Tuyệt Dục nói một chữ cũng không sai. Nếu đổi thành người khác am hiểu kiếm quyết, nói không chừng còn có thể chống đỡ thêm một thởi nửa khắc..
Lúc này cũng không còn mặt mũi nào lại ngốc ở giữa sân nữa. Hàm Kiếm ôm quyền, liền trực tiếp đi trở về.
Mà lúc này Sơ Tuyết lại hít ngược một hơi lạnh. Mới rồi Hàm Kiếm xuất kiếm, nàng thiếu chút nữa đã cho rằng trên đời này, không người nào có thể trảm phá bóng kiếm trùng trùng điệp điệp kia.
Nhưng hắn vẫn thất bại, gọn gàng mà linh hoạt như thế!
Da đầu không khỏi run lên, nghĩ đến mình không lâu sau có thể phải gặp phải đối thủ như vậy, cũng cảm giác tim đập nhanh không thôi.
Đoán chừng mình mặc dù có lên thì người ta chỉ cần điểm một đầu ngón tay là đã có thể đánh bại rồi.
Đang nghĩ ngợi lung tung lại bỗng nhiên cảm giác có người vỗ vỗ lên vai mình.
- Tuyết Nhi, sẽ không phải là sợ hãi đấy chứ?
Sơ Tuyết lại càng hoảng sợ, lúc quay người lại không ngờ chỉ thấy Tông Thủ đang khẽ mỉm cười đứng ở một bên.
Vốn là thở phào nhẹ nhỏm, tiếp theo lại cảm giác kỳ quái:
- Thiếu chủ, ngươi không phải đang bế quan trùng kích Nhật Du Cảnh sao? Làm sao lại đi ra?
Lúc này khí tức trên người Tông Thủ tuyệt đối vẫn chưa tới thất giai,
- Chỉ kém một bước cuối cùng, vừa mới nghe nói Tuyệt Dục này đến thăm, lại có việc nhắn nhủ ngươi nên liền chạy đến để giải sầu!
Tông Thủ thuận miệng đáp lấy, mắt nhìn chằm chằm về phía Tuyệt Dục. Sau đó chậc chậc tán thưởng:
- Tuyệt Dục này thật sự là lợi hại! Thực không hổ là Kiếm Tuyệt tương lai quét ngang 3000 thế giới.
Câu đằng sau là thấp giọng nỉ non. Sơ Tuyết không nghe rõ, càng không hiểu ra sao:
- Cái gì quét ngang 3000 thế giới?
- Không có gì!
Tông Thủ lắc đầu, sau đó vươn tay nói:
- Đưa tất cả Địa Trầm Phù, Phong Linh Phù gì đó của ngươi cho ta!
Sơ Tuyết thần sắc hơi ngạc nhiên, tiếp theo cũng không chần chờ, tháo toàn bộ phù lục trên ngươi xuống giao vào tay Tông Thủ.
Một sát na cái kia liền cảm giác thân hình bất đồng. Tất cả gánh nặng, đều toàn bộ dời đi, cảm giác thân thể của mình vô cùng nhẹ nhàng.
Mà sau khi tháo phong linh phù ra, giữa hồn năng của nàng và Thiên Địa Linh Năng cũng không còn gì cách trở.
Trước kia vì duy trì thân thể của mình, thủy chung ở vào trạng thái trôi nổi cách mặt đất. Nàng mỗi thời mỗi khắc, đều phải dốc hết toàn lực để ngự sử Thiên Địa Linh Năng,
Mà lúc này, không cần tận lực đi không chế, Thiên Địa chi năng ở chung quanh liền như sóng triều mà đến. Ở trong cơ thể nàng, hoan hô tung tăng như chim sẻ.
Tông Thủ tiện tay nắm chặt khiến mấy tấm phù kia nát bấy. Rồi sau đó lần nữa nói:
- Có phải cảm giác mình có thể bay lên không?
Sơ Tuyết một hồi mờ mịt, tiếp theo rất khẳng định nhẹ gật đầu. Nàng giờ phút này có cảm giác như mình vô cùng nhẹ nhàng, trên người sau khi không còn trói buộc thì có một loại cảm giác bồng bềnh như muốn bay vây.
Có loại ảo giác cho dù mình thậm chí không cần vận dụng nội tức, không cần mượn nhờ hồn lực cũng có thể bay vút mà lên.
- Như vậy còn nhớ được một kiếm ta sử dụng khi gặp ngoại tổ phụ ngươi không?
Đồng tử Sơ Tuyết hơi co lại, nàng sao có thể có thể không nhớ rõ? Tông Thủ từng bảo nàng phải nhớ kĩ một kiếm kia. Chưa bao giờ quên, đến nay cũng có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất đêm đó.
- Người giỏi về tấn công, khi động ở trên chín tầng trời!
- Vô cùng linh động, vô tích vô tung, nhẹ nhàng và phiêu dật!
Chính là một kiếm, khiến Tông Thủ dùng chiến lực không đến Tiên Thiên liền chém bay nửa phiến ống tay áo của Hổ Thiên Thu.
- Như vậy hiện giờ, Tuyết nhi ngươi có lòng tin, chém ra một kiếm như vậy không?
Hai đấm Sơ Tuyết mạnh mẽ nắm chặt, vô ý thức tay phải sờ về phía chuôi kiếm bên hông mình.
Trong lồng ngực cảm xúc bắt đầu khởi động, chiêu kiếm thức này, nàng trước kia mỗi lần hồi tưởng, đều chỉ cảm thấy uể oải và không thể tưởng tượng nổi. Võ đạo càng cao thâm, lại càng cảm giác sự tuyệt diệu của một kiếm kia, quả thật là không nên xuất hiện trên đời!
Nhưng mà lúc này, lại bỗng nhiên đã có tin tưởng, tựa hồ một kiếm này, mình đã có đầy đủ năng lực thi triển ra được!
- Ta sẽ giúp ngươi giúp một tay!
Tông Thủ nhẹ giọng cười cười, lại tiện tay đem một tấm phù triện màu vàng điểm vào mi tâm Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết thất sắc, nhận ra trên phù kia, thình lình có một chữ "Vận", trên đó còn có một chữ, tựa hồ là "Kỳ", nàng không khỏi trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
Tông Thủ cũng hơi có vẻ xấu hổ quay đầu, è hèm một tiếng ho nhẹ nói:
- Yên tâm! Là phiên bản sau khi cải tiến, chuyện không may cần ba canh giờ sau, mới có thể phát tác. Chung quy còn tốt hơn mất mặt.
Lúc này vừa hay có thể thấy được Tạ An lên sân khấu, chỉ thấy hắn thần sắc ngưng trọng, trước tiên gọi ra mấy hộ giá, lục tục thú nhận. Lại cầm một mặt Ngân Thuẫn, mới đứng ở trước người Tuyệt Dục .
Thấy Tạ An kia bảo hộ mình cực kỳ chặt chẽ. Tông Thủ lại âm thầm lắc đầu, Đại Tuyệt Diệt Kiếm có thể diệt sạch hết thảy, thủ thì được gì?
Cố ý nhắc nhở, nhưng nghĩ đến Tạ An mặc dù có công, chỉ sợ cũng không có nửa phần phần thắng nên chỉ có thể lắc đầu, vỗ vỗ vai Sơ Tuyết.
- Tuyết Nhi, những người kia đoán chừng không được, lần này chỉ có thể xem ngươi thôi. Nhưng đừng thua quá thảm, nhớ kỹ, lần này nếu để Thiếu chủ mất mặt! Vậy thì mười ngày không được ăn cơm.
Tuyệt Dục lại không thèm để ý, tâm niệm hơi dẫn, liền lần nữa triệu hồi kiếm lại. Thản nhiên nói:
- Kiếm thuật của ngươi không tệ, Đại Tu Di kiếm của Thương Sinh Đạo cũng vô cùng tinh diệu. Chỉ là kiếm ý tu hành, lại có chút không bằng nhân ý! Sơ hở khắp nơi, lại càng muốn tranh cường, đây là tự rước lấy nhục. Muốn làm đối thủ của ta, đợi ngươi tu Tu Di kiếm ý đến đỉnh phong rồi nói sau!
Sắc mặt Hàm Kiếm vốn trắng bệch, tiếp theo lại là một mảnh đỏ bừng. Đại Tu Di kiếm, tuy là tông môn bí truyền, võ học đệ cửu đẳng, nhưng tu hành kiếm ý của hắn quả thật không tới nơi tới chốn.
Tu Di ở trong Phật gia là chỗ ở của ‘ Thiên Đế ’, một tòa cự sơn cao tám vạn bốn ngàn do tuần.
Bất quá Hi Tử, dùng hai chữ này mệnh danh bộ kiếm thuật này chính là co ý Giới tử nạp Tu Di.
Tu Di kiếm ý, kỳ thật cũng là hư không kiếm ý. Cũng là một loại khó cảm ngộ nhất trong tất cả ý niệm võ đạo.
Vì vậy trong tông môn tuy là truyền thừa môn kiếm thuật này, càng được xưng tông môn đệ nhất Thủ Ngự Kiếm Quyết, nhưng lại có rất ít người tu hành.
Tuyệt Dục nói một chữ cũng không sai. Nếu đổi thành người khác am hiểu kiếm quyết, nói không chừng còn có thể chống đỡ thêm một thởi nửa khắc..
Lúc này cũng không còn mặt mũi nào lại ngốc ở giữa sân nữa. Hàm Kiếm ôm quyền, liền trực tiếp đi trở về.
Mà lúc này Sơ Tuyết lại hít ngược một hơi lạnh. Mới rồi Hàm Kiếm xuất kiếm, nàng thiếu chút nữa đã cho rằng trên đời này, không người nào có thể trảm phá bóng kiếm trùng trùng điệp điệp kia.
Nhưng hắn vẫn thất bại, gọn gàng mà linh hoạt như thế!
Da đầu không khỏi run lên, nghĩ đến mình không lâu sau có thể phải gặp phải đối thủ như vậy, cũng cảm giác tim đập nhanh không thôi.
Đoán chừng mình mặc dù có lên thì người ta chỉ cần điểm một đầu ngón tay là đã có thể đánh bại rồi.
Đang nghĩ ngợi lung tung lại bỗng nhiên cảm giác có người vỗ vỗ lên vai mình.
- Tuyết Nhi, sẽ không phải là sợ hãi đấy chứ?
Sơ Tuyết lại càng hoảng sợ, lúc quay người lại không ngờ chỉ thấy Tông Thủ đang khẽ mỉm cười đứng ở một bên.
Vốn là thở phào nhẹ nhỏm, tiếp theo lại cảm giác kỳ quái:
- Thiếu chủ, ngươi không phải đang bế quan trùng kích Nhật Du Cảnh sao? Làm sao lại đi ra?
Lúc này khí tức trên người Tông Thủ tuyệt đối vẫn chưa tới thất giai,
- Chỉ kém một bước cuối cùng, vừa mới nghe nói Tuyệt Dục này đến thăm, lại có việc nhắn nhủ ngươi nên liền chạy đến để giải sầu!
Tông Thủ thuận miệng đáp lấy, mắt nhìn chằm chằm về phía Tuyệt Dục. Sau đó chậc chậc tán thưởng:
- Tuyệt Dục này thật sự là lợi hại! Thực không hổ là Kiếm Tuyệt tương lai quét ngang 3000 thế giới.
Câu đằng sau là thấp giọng nỉ non. Sơ Tuyết không nghe rõ, càng không hiểu ra sao:
- Cái gì quét ngang 3000 thế giới?
- Không có gì!
Tông Thủ lắc đầu, sau đó vươn tay nói:
- Đưa tất cả Địa Trầm Phù, Phong Linh Phù gì đó của ngươi cho ta!
Sơ Tuyết thần sắc hơi ngạc nhiên, tiếp theo cũng không chần chờ, tháo toàn bộ phù lục trên ngươi xuống giao vào tay Tông Thủ.
Một sát na cái kia liền cảm giác thân hình bất đồng. Tất cả gánh nặng, đều toàn bộ dời đi, cảm giác thân thể của mình vô cùng nhẹ nhàng.
Mà sau khi tháo phong linh phù ra, giữa hồn năng của nàng và Thiên Địa Linh Năng cũng không còn gì cách trở.
Trước kia vì duy trì thân thể của mình, thủy chung ở vào trạng thái trôi nổi cách mặt đất. Nàng mỗi thời mỗi khắc, đều phải dốc hết toàn lực để ngự sử Thiên Địa Linh Năng,
Mà lúc này, không cần tận lực đi không chế, Thiên Địa chi năng ở chung quanh liền như sóng triều mà đến. Ở trong cơ thể nàng, hoan hô tung tăng như chim sẻ.
Tông Thủ tiện tay nắm chặt khiến mấy tấm phù kia nát bấy. Rồi sau đó lần nữa nói:
- Có phải cảm giác mình có thể bay lên không?
Sơ Tuyết một hồi mờ mịt, tiếp theo rất khẳng định nhẹ gật đầu. Nàng giờ phút này có cảm giác như mình vô cùng nhẹ nhàng, trên người sau khi không còn trói buộc thì có một loại cảm giác bồng bềnh như muốn bay vây.
Có loại ảo giác cho dù mình thậm chí không cần vận dụng nội tức, không cần mượn nhờ hồn lực cũng có thể bay vút mà lên.
- Như vậy còn nhớ được một kiếm ta sử dụng khi gặp ngoại tổ phụ ngươi không?
Đồng tử Sơ Tuyết hơi co lại, nàng sao có thể có thể không nhớ rõ? Tông Thủ từng bảo nàng phải nhớ kĩ một kiếm kia. Chưa bao giờ quên, đến nay cũng có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất đêm đó.
- Người giỏi về tấn công, khi động ở trên chín tầng trời!
- Vô cùng linh động, vô tích vô tung, nhẹ nhàng và phiêu dật!
Chính là một kiếm, khiến Tông Thủ dùng chiến lực không đến Tiên Thiên liền chém bay nửa phiến ống tay áo của Hổ Thiên Thu.
- Như vậy hiện giờ, Tuyết nhi ngươi có lòng tin, chém ra một kiếm như vậy không?
Hai đấm Sơ Tuyết mạnh mẽ nắm chặt, vô ý thức tay phải sờ về phía chuôi kiếm bên hông mình.
Trong lồng ngực cảm xúc bắt đầu khởi động, chiêu kiếm thức này, nàng trước kia mỗi lần hồi tưởng, đều chỉ cảm thấy uể oải và không thể tưởng tượng nổi. Võ đạo càng cao thâm, lại càng cảm giác sự tuyệt diệu của một kiếm kia, quả thật là không nên xuất hiện trên đời!
Nhưng mà lúc này, lại bỗng nhiên đã có tin tưởng, tựa hồ một kiếm này, mình đã có đầy đủ năng lực thi triển ra được!
- Ta sẽ giúp ngươi giúp một tay!
Tông Thủ nhẹ giọng cười cười, lại tiện tay đem một tấm phù triện màu vàng điểm vào mi tâm Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết thất sắc, nhận ra trên phù kia, thình lình có một chữ "Vận", trên đó còn có một chữ, tựa hồ là "Kỳ", nàng không khỏi trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
Tông Thủ cũng hơi có vẻ xấu hổ quay đầu, è hèm một tiếng ho nhẹ nói:
- Yên tâm! Là phiên bản sau khi cải tiến, chuyện không may cần ba canh giờ sau, mới có thể phát tác. Chung quy còn tốt hơn mất mặt.
Lúc này vừa hay có thể thấy được Tạ An lên sân khấu, chỉ thấy hắn thần sắc ngưng trọng, trước tiên gọi ra mấy hộ giá, lục tục thú nhận. Lại cầm một mặt Ngân Thuẫn, mới đứng ở trước người Tuyệt Dục .
Thấy Tạ An kia bảo hộ mình cực kỳ chặt chẽ. Tông Thủ lại âm thầm lắc đầu, Đại Tuyệt Diệt Kiếm có thể diệt sạch hết thảy, thủ thì được gì?
Cố ý nhắc nhở, nhưng nghĩ đến Tạ An mặc dù có công, chỉ sợ cũng không có nửa phần phần thắng nên chỉ có thể lắc đầu, vỗ vỗ vai Sơ Tuyết.
- Tuyết Nhi, những người kia đoán chừng không được, lần này chỉ có thể xem ngươi thôi. Nhưng đừng thua quá thảm, nhớ kỹ, lần này nếu để Thiếu chủ mất mặt! Vậy thì mười ngày không được ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.