Chương 560: Nghị điện thuế quan. (1)
Khai Hoang
02/07/2014
- Vị Yêu Vương này đã hoang đường như thế, vì sao tháng trước Lý Đô
Lĩnh lại muốn mở đầu lựa chọn ở Càn Thiên Sơn? Mà không phải là Long
Tượng Sơn Thành của Thiên Thành Minh?
Thần sắc Lý Đô thống lập tức nghiêm túc lên:
- Bẩm đốc suất, thuộc hạ cho rằng. Nguyên nhân chính là vị Yêu Vương kia hoang đường ngu ngốc, không có lòng khuếch trương mới là lựa chọn tốt nhất. Vân Hà Liệt Diễm thế lực quá nhiều, mà Long Tượng Sơn Thành Chi Chủ tuy là cực kỳ thao lược, am hiểu sâu quân chính chi đạo nhưng dã tâm bừng bừng. Thiên Thành Minh cũng quan hệ khá sâu với Đông Lâm chư tông. Tại Đông Lâm Vân Giới, tuy là thế lực nhất thịnh nhưng không phải lương tuyển, nếu Đại Thương ta muốn chọn một nhà để bồi dưỡng thì người thích hợp nhất không ai qua được Càn Thiên Sơn thành.
Thiếu nữ mặc ngân giáp không khỏi gật nhẹ đầu, thần sắc biến ảo bất định. Lúc còn đang suy nghĩ thì nghe được bên cạnh vang lên một tiếng hét lớn:
- Đây không phải là quân thượng? Chẳng lẽ là tuần thành?
Thiếu nữ ngạc nhiên đi tới lan can nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đội kỵ sĩ đang đi trên đường.
Cầm đầu là một vị thiếu niên, gương mặt thanh tú như nữ tử, ăn mặc vương bào, bên cạnh là một lão giả.
Không cần hỏi, thiếu nữ mặc ngân giáp đã biết đó là thừa tướng Nhâm Bác của Càn Thiên Sơn.
Một giây sau, thiếu nữ lại chợt có nhận ra điều gì, nàng quay đầu thấy một công tử cũng tràn ngập vẻ đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
- Thời gian hai năm qua, thừa tướng thống trị Càn Thiên Sơn đích thực không tệ.
Tông Thủ không vội không chậm giục ngựa đi trên đường phố, nhìn cửa hàng hai bên cũng biết hôm nay Càn Thiên Sơn phồn hoa tới mức nào.
Người đi đường đông như mắc cửi quá chênh lệch với lúc hắn mới tới Càn Thiên Sơn, Tông Thủ biết tiền thuê mặt tiền cửa hàng đã tăng lên gấp mười lần.
Mà thuế Càn Thiên Sơn ngắn ngủn gần hai năm cũng tăng thêm gấp mười lần.
Cho dù không cần săn bắn Vân Hải cũng có thể chèo chống chi phí 300 vạn đại quân của Càn Thiên Sơn.
Trước kia thú tinh linh thạch phần lớn là tư nhân, giao dịch trên thị trường không nhiều lắm, nhưng hôm nay trong nước nhiều võ tu, thú tinh linh thạch, cùng với các loại da thú linh thảo cùng dược thảo đã tăng gấp bội, tự nhiên thuế thương nhân cũng tăng theo.
- Đây là công lao của quân thượng không quan hệ với Nhâm Bác.
Nhâm Bác lớn, lộ ra vẻ tự giễu:
- Nếu không có mấy cái chính lệnh của quân thượng năm đó thì làm sao có quốc thế Càn Thiên Sơn ta hiện? Phải biết hôm nay, chỉ tiên thiên cường giả của Càn Thiên Sơn thành ta đã có tám vạn. Bất quá non nửa những người này đều hướng về phía quân thượng, chín bản chân long kiếm quyết vẫn còn oanh động cả Vân Giới.
Tông Thủ cũng hơi có chút tự đắc, hai mắt cười híp lại, bất quá hắn thực sự hiểu nếu không phải là Nhâm Bác giúp hắn xử lý chính vụ phức tạp thì Càn Thiên Sơn tuyệt đối không thể cường thịnh như thế.
Lão gia hỏa này cái gì cũng tốt, chỉ là quá tinh minh. Hơn một năm trước, hắn muốn sửa đường, vốn muốn nhận phí hai trăm năm. Kết quả là bị lão nhân này ngạnh sanh sanh đích cưỡng chế đến năm mươi năm khiến cho thu nhập khiến cho hắn mong muốn tương lai bị giảm đi bảy thành, thật sự đáng hận.
- Chỉ là hôm nay, vô luận ở đâu Cô đều nghe người ta nói, Tông Thủ là hôn quân hoang đường a!
- Hừ! Đám người vô tri nào biết cái gì?
Nhâm Bác hừ lạnh một tiếng mỉm cười:
- Càn Thiên Sơn ta hôm nay tuy chỉ có 300 vạn binh mã nhưng thấp nhất đều là tu luyện tới võ sư ngũ luân mạch và tu luyện một loại phụ trợ tâm quyết trong quân, chiến lực vượt xa đám ô hợp trước kia. Quân thượng phân phó bí mật chế tạo mua 300 vạn linh giáp linh binh, thần cũng chỉ cần nửa năm đã chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ tùy thời thay đổi trang phục. Còn Huyết Vân Kỵ...
Nói đến đây, thần sắc Nhâm Bác lộ vẻ khác thường. Nếu không biết được, đám người Càn Thiên Sơn thành vô thanh vô tức tổ kiến tinh nhuệ như thế, hắn cũng thiếu chút cho rằng Tông Thủ thật sự đã thỏa mãn, không tiếp tục tâm khuếch trương.
Nhâm Bác dừng lại rồi lại hiếu kỳ hỏi:
- Không biết điện hạ định khi nào động thủ?
Đây cũng là nghi vấn của Càn Thiên Sơn đang chờ đợi, người khác đều cho rằng Càn Thiên Sơn giải trừ quân bị thực lực suy yếu. Nhưng phàm là người có chút địa vị, có thể tiến vào hạch tâm chính thức của Càn Thiên đều có thể biết được sự cường đại quân hôm nay.
300 vạn Võ sư không phải đối thủ của mấy ngàn vạn đại quân của Thiên Thành Minh nhưng một khi trang bị linh giáp linh binh thì đủ một chọi mười!
Mà toàn bộ Đông Lâm Vân Giới có thế lực mấy nhà có thể lấy được thủ bút lớn như vậy?
Cho dù là Lăng Vân tông truyền thừa vạn năm chỉ sợ cũng đành lòng ch ra.
Theo Nhâm Bác , nếu không phải là Tông Thủ cưỡng chế, dùng thực lực quân đội của Càn Thiên Sơn hôm nay đủ quét ngang Vân Hà Liệt Diễm hai thành.
- Ha ha, vẫn phải thể hiện yếu thế một chút, khi đó dùng đại nghĩa để chiếm đóng thì Đông Lâm chư tông cũng không thể nhúng tay.
Tông Thủ cẩn thận nghĩ nghĩ rồi hơi lắc đầu, hắn âm thầm cảm khái chuyện trên đời này chính là kỳ quái như thế.
Một năm rưỡi trước đó, hắn còn được xưng là minh quân tài ba, nhưng một năm rưỡi sau lại trở thành hoang đường.
Chợt ánh mắt liếc xéo qua trông thấy một người, thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, bên kia quán rượu có một thiếu nữ mặc ngân giáp che mặt bằng mặt nạ đang nhìn về phía hắn.
Nữ nhân này sao lại ở đây?
Từ sau khi đi tới thời đại này, Tông Thủ chưa từng gặp qua, nhưng một vạn năm sau ở hậu thế thì như sấm bên tai.
Một vị nữ tử, một vị duy nhất giai đoạn trước thời đại Thần Hoàng được gọi là quân thần.
Sử sách về nàng quả thực độc nhất vô nhị. Mặt nạ màu bạc, một thân cửu giai luyện ngân tuyết vân giáp chỉ mình nàng có.
Nhưng hôm nay nàng không phải là Đô thống Đại Thương sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Trong quán rượu còn có một ánh mắt nhìn hắn như nhìn khỉ, điều này làm hắn rất khó chịu.
Tông Thủ nhíu nhíu mày cũng không để ý. Nàng kia nghe nói là trung thành và tận tâm đối với Đại Thương, hắn cũng không thể nào lôi kéo. Về phần kẻ kia tính là cái vẹo gì đâu?
Trên đỉnh núi Càn Thiên lúc này vang lên tiếng chuông truyền khắp toàn thành.
Lực chú ý của Tông Thủ cũng thu lại nhìn về phía trấn Càn Phong.
- Quân thượng, bên kia nghị sự điện đã bắt đầu rồi. Mau mau đến xem thôi.
Tông Thủ há miệng, hắn ở Thương Sinh Đạo cung, mỗi nửa năm mới trở về một lần nghị sự điện tự nhiên là phải tới xem.
- Thừa tướng, không biết hôm nay nghị luận rốt cuộc là chuyện gì?
- Hôm nay nghị luận đại sự, vừa điều chỉnh thuế quan cửa vào Huyền Tinh Trúc Tiễn, hai là Thiên Tuyết cùng Phương Hồi hai thành muốn trực thuộc Càn Thiên ta. Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên từ hai tháng trước mà bắt đầu cãi nhau , nghe nói hôm nay đã chuẩn bị không chết không ngớt.
- Thuế quan Huyền Tinh Trúc Tiễn?
Lông mày của Tông Thủ nhíu lại tràn đầyvẻ nghi vấn, hắn biết rõ huyền tinh trúc là một loại tài liệu tốt nhất chế tạo linh tiễn, có thể khắc phong hệ linh trận, uy lực bất phàm. Tại Đông Lâm Vân Giới chỉ có mười nơi sinh ra phẩm chất tốt nhất.
Thần sắc Lý Đô thống lập tức nghiêm túc lên:
- Bẩm đốc suất, thuộc hạ cho rằng. Nguyên nhân chính là vị Yêu Vương kia hoang đường ngu ngốc, không có lòng khuếch trương mới là lựa chọn tốt nhất. Vân Hà Liệt Diễm thế lực quá nhiều, mà Long Tượng Sơn Thành Chi Chủ tuy là cực kỳ thao lược, am hiểu sâu quân chính chi đạo nhưng dã tâm bừng bừng. Thiên Thành Minh cũng quan hệ khá sâu với Đông Lâm chư tông. Tại Đông Lâm Vân Giới, tuy là thế lực nhất thịnh nhưng không phải lương tuyển, nếu Đại Thương ta muốn chọn một nhà để bồi dưỡng thì người thích hợp nhất không ai qua được Càn Thiên Sơn thành.
Thiếu nữ mặc ngân giáp không khỏi gật nhẹ đầu, thần sắc biến ảo bất định. Lúc còn đang suy nghĩ thì nghe được bên cạnh vang lên một tiếng hét lớn:
- Đây không phải là quân thượng? Chẳng lẽ là tuần thành?
Thiếu nữ ngạc nhiên đi tới lan can nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đội kỵ sĩ đang đi trên đường.
Cầm đầu là một vị thiếu niên, gương mặt thanh tú như nữ tử, ăn mặc vương bào, bên cạnh là một lão giả.
Không cần hỏi, thiếu nữ mặc ngân giáp đã biết đó là thừa tướng Nhâm Bác của Càn Thiên Sơn.
Một giây sau, thiếu nữ lại chợt có nhận ra điều gì, nàng quay đầu thấy một công tử cũng tràn ngập vẻ đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
- Thời gian hai năm qua, thừa tướng thống trị Càn Thiên Sơn đích thực không tệ.
Tông Thủ không vội không chậm giục ngựa đi trên đường phố, nhìn cửa hàng hai bên cũng biết hôm nay Càn Thiên Sơn phồn hoa tới mức nào.
Người đi đường đông như mắc cửi quá chênh lệch với lúc hắn mới tới Càn Thiên Sơn, Tông Thủ biết tiền thuê mặt tiền cửa hàng đã tăng lên gấp mười lần.
Mà thuế Càn Thiên Sơn ngắn ngủn gần hai năm cũng tăng thêm gấp mười lần.
Cho dù không cần săn bắn Vân Hải cũng có thể chèo chống chi phí 300 vạn đại quân của Càn Thiên Sơn.
Trước kia thú tinh linh thạch phần lớn là tư nhân, giao dịch trên thị trường không nhiều lắm, nhưng hôm nay trong nước nhiều võ tu, thú tinh linh thạch, cùng với các loại da thú linh thảo cùng dược thảo đã tăng gấp bội, tự nhiên thuế thương nhân cũng tăng theo.
- Đây là công lao của quân thượng không quan hệ với Nhâm Bác.
Nhâm Bác lớn, lộ ra vẻ tự giễu:
- Nếu không có mấy cái chính lệnh của quân thượng năm đó thì làm sao có quốc thế Càn Thiên Sơn ta hiện? Phải biết hôm nay, chỉ tiên thiên cường giả của Càn Thiên Sơn thành ta đã có tám vạn. Bất quá non nửa những người này đều hướng về phía quân thượng, chín bản chân long kiếm quyết vẫn còn oanh động cả Vân Giới.
Tông Thủ cũng hơi có chút tự đắc, hai mắt cười híp lại, bất quá hắn thực sự hiểu nếu không phải là Nhâm Bác giúp hắn xử lý chính vụ phức tạp thì Càn Thiên Sơn tuyệt đối không thể cường thịnh như thế.
Lão gia hỏa này cái gì cũng tốt, chỉ là quá tinh minh. Hơn một năm trước, hắn muốn sửa đường, vốn muốn nhận phí hai trăm năm. Kết quả là bị lão nhân này ngạnh sanh sanh đích cưỡng chế đến năm mươi năm khiến cho thu nhập khiến cho hắn mong muốn tương lai bị giảm đi bảy thành, thật sự đáng hận.
- Chỉ là hôm nay, vô luận ở đâu Cô đều nghe người ta nói, Tông Thủ là hôn quân hoang đường a!
- Hừ! Đám người vô tri nào biết cái gì?
Nhâm Bác hừ lạnh một tiếng mỉm cười:
- Càn Thiên Sơn ta hôm nay tuy chỉ có 300 vạn binh mã nhưng thấp nhất đều là tu luyện tới võ sư ngũ luân mạch và tu luyện một loại phụ trợ tâm quyết trong quân, chiến lực vượt xa đám ô hợp trước kia. Quân thượng phân phó bí mật chế tạo mua 300 vạn linh giáp linh binh, thần cũng chỉ cần nửa năm đã chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ tùy thời thay đổi trang phục. Còn Huyết Vân Kỵ...
Nói đến đây, thần sắc Nhâm Bác lộ vẻ khác thường. Nếu không biết được, đám người Càn Thiên Sơn thành vô thanh vô tức tổ kiến tinh nhuệ như thế, hắn cũng thiếu chút cho rằng Tông Thủ thật sự đã thỏa mãn, không tiếp tục tâm khuếch trương.
Nhâm Bác dừng lại rồi lại hiếu kỳ hỏi:
- Không biết điện hạ định khi nào động thủ?
Đây cũng là nghi vấn của Càn Thiên Sơn đang chờ đợi, người khác đều cho rằng Càn Thiên Sơn giải trừ quân bị thực lực suy yếu. Nhưng phàm là người có chút địa vị, có thể tiến vào hạch tâm chính thức của Càn Thiên đều có thể biết được sự cường đại quân hôm nay.
300 vạn Võ sư không phải đối thủ của mấy ngàn vạn đại quân của Thiên Thành Minh nhưng một khi trang bị linh giáp linh binh thì đủ một chọi mười!
Mà toàn bộ Đông Lâm Vân Giới có thế lực mấy nhà có thể lấy được thủ bút lớn như vậy?
Cho dù là Lăng Vân tông truyền thừa vạn năm chỉ sợ cũng đành lòng ch ra.
Theo Nhâm Bác , nếu không phải là Tông Thủ cưỡng chế, dùng thực lực quân đội của Càn Thiên Sơn hôm nay đủ quét ngang Vân Hà Liệt Diễm hai thành.
- Ha ha, vẫn phải thể hiện yếu thế một chút, khi đó dùng đại nghĩa để chiếm đóng thì Đông Lâm chư tông cũng không thể nhúng tay.
Tông Thủ cẩn thận nghĩ nghĩ rồi hơi lắc đầu, hắn âm thầm cảm khái chuyện trên đời này chính là kỳ quái như thế.
Một năm rưỡi trước đó, hắn còn được xưng là minh quân tài ba, nhưng một năm rưỡi sau lại trở thành hoang đường.
Chợt ánh mắt liếc xéo qua trông thấy một người, thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, bên kia quán rượu có một thiếu nữ mặc ngân giáp che mặt bằng mặt nạ đang nhìn về phía hắn.
Nữ nhân này sao lại ở đây?
Từ sau khi đi tới thời đại này, Tông Thủ chưa từng gặp qua, nhưng một vạn năm sau ở hậu thế thì như sấm bên tai.
Một vị nữ tử, một vị duy nhất giai đoạn trước thời đại Thần Hoàng được gọi là quân thần.
Sử sách về nàng quả thực độc nhất vô nhị. Mặt nạ màu bạc, một thân cửu giai luyện ngân tuyết vân giáp chỉ mình nàng có.
Nhưng hôm nay nàng không phải là Đô thống Đại Thương sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Trong quán rượu còn có một ánh mắt nhìn hắn như nhìn khỉ, điều này làm hắn rất khó chịu.
Tông Thủ nhíu nhíu mày cũng không để ý. Nàng kia nghe nói là trung thành và tận tâm đối với Đại Thương, hắn cũng không thể nào lôi kéo. Về phần kẻ kia tính là cái vẹo gì đâu?
Trên đỉnh núi Càn Thiên lúc này vang lên tiếng chuông truyền khắp toàn thành.
Lực chú ý của Tông Thủ cũng thu lại nhìn về phía trấn Càn Phong.
- Quân thượng, bên kia nghị sự điện đã bắt đầu rồi. Mau mau đến xem thôi.
Tông Thủ há miệng, hắn ở Thương Sinh Đạo cung, mỗi nửa năm mới trở về một lần nghị sự điện tự nhiên là phải tới xem.
- Thừa tướng, không biết hôm nay nghị luận rốt cuộc là chuyện gì?
- Hôm nay nghị luận đại sự, vừa điều chỉnh thuế quan cửa vào Huyền Tinh Trúc Tiễn, hai là Thiên Tuyết cùng Phương Hồi hai thành muốn trực thuộc Càn Thiên ta. Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên từ hai tháng trước mà bắt đầu cãi nhau , nghe nói hôm nay đã chuẩn bị không chết không ngớt.
- Thuế quan Huyền Tinh Trúc Tiễn?
Lông mày của Tông Thủ nhíu lại tràn đầyvẻ nghi vấn, hắn biết rõ huyền tinh trúc là một loại tài liệu tốt nhất chế tạo linh tiễn, có thể khắc phong hệ linh trận, uy lực bất phàm. Tại Đông Lâm Vân Giới chỉ có mười nơi sinh ra phẩm chất tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.