Thần Hoàng

Chương 1141: Ngoại vực chi quy. (2)

Khai Hoang

30/09/2014

Hư không lướt nhanh, ở trong mắt mọi người đúng là Thiên Ảnh Liên Hoàn.

Khi toàn bộ ngân ảnh biến mất, thanh phi đao kia đã đính vào mi tâm của người nói.

Mới vừa hiện thân, nói ra được mấy câu, liền đã sinh cơ diệt tuyệt, không còn một tiếng động nào nữa.

Tông Thủ thoáng nhếch mày, sau đó cực kỳ không có ý tứ, sờ sờ mũi của mình.

- Thiếu chút nữa quên mất, còn có một câu không nói. Ở trước mặt của cô, kẻ nào phát ngôn vô lễ, cũng bị trảm diệt!

Thật sự là lười cùng với người này nói lời vô ích, vì vậy một kiếm tru sát!

Lời ấy nói ra, lại không người dám trả lời. Trong hư không xung quanh, toàn bộ người ở đây đều là lặng lẽ không nói.

Chư vị nơi đây đều nhận ra được người nọ vừa mới lên tiếng là nhất giới tôn sư đại danh đỉnh đỉnh.

Tên gọi Cửu Tĩnh, tuy là tán tu, gần đây cũng đã gia nhập một phương đại thế lực.

Không chỉ tu vi bản thân cực kỳ hiếm có, Tiên Cảnh trung kỳ. Cường giả dưới trướng cũng là rất nhiều.

Lại không ngờ hôm nay chỉ là lắm lời nói một câu, mới vừa rồi ngã xuống vì mọi người xuất đầu, cứ như vậy chết ở dưới đao của đối phương!

Những cái không hạm kia cũng là không dám tới gần chút nào, rất sợ không cẩn thận, đụng phải phạm vi tất trảm trong lời nói của Tông Thủ.

Ai biết cái gọi là "ba tức độn tốc" này là Linh Cảnh, Tiên Cảnh, hay lại là Thần Cảnh?

Kẻ nào phát ngôn vô lễ cũng trảm, những lời này nói ra tuy rằng bình thản, nhưng phối hợp với cái chết của Cửu Tĩnh tán nhân kia lại càng kinh sợ nhân tâm.

Cũng thầm giật mình, nhìn thiếu niên này một thân khí cơ mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ phát hiện, thực lực hẳn là tại Linh Cảnh hậu kỳ.

Nhưng vì sao thực lực lại cường hoành như vậy? Cường đến mức Cửu Tĩnh tán nhân cũng vô lực kháng cự!

Còn có phi đao kia lại là hạng thần thông nào?

Lúc này sáu chiếc phi thuyền, ngoại trừ ba mươi vạn Đại Kiền tinh nhuệ ra đều là nhãn thần càng thêm sùng kính. Ngay cả những Thương Sinh Đạo đệ tử, Kiếm Tông kiếm sĩ không biết chân thực của Tông Thủ cũng đều nghiêm nghị phát ra kính trọng, vì hắn mà quên mình.

Thậm chí ngay cả những Phật môn đệ tử tâm tình bình thản cũng mặt lộ dị mang.

- Hôm nay mới biết, danh hào vô địch Vân Giới quả nhiên là không hề có nửa phần giả dối!

- Quả là thủ đoạn của Huyết Kiếm Yêu Quân! Tiên Giai Tu Giả cư nhiên một lời không hợp đã một đao trảm sát.

- Đó chính là Lục Thần Phi Đao Thuật trong đồn đãi sao? Rất sắc bén...



- Quát mắng một phương, tung hoành vô địch. Ta không cầu trường sinh, chỉ muốn ngày sau, có thể có một phần thần uy của Yêu Quân đã cảm thấy mỹ mãn.

Từ Phương tọa trấn ở trên một chiếc không hạm khác lúc này cũng bình tĩnh nhìn bầu trời.

Hồi lâu sau mới khoan khoái thở dài.

- Đều nói Vân Giới chi thế, sắp sửa đại hưng. Linh triều còn chưa phát sinh, đã có dạng nhân vật bực này, chắc chắn không hưng cũng khó. Mấy Phật tôn sớm đã bố cục ở Vân Giới, cũng không biết có phải đã dự liệu từ lâu rồi chăng?

Sau khi nói xong lại hướng về Tĩnh Âm ở phía sau cười.

- Lại là có chút không quen sao? Sự tình chém giết bực này đã gần như dã man rồi. Chỉ sợ không hợp với tâm tính của ngươi.

Tĩnh Âm lại lắc đầu, suy tư nói:

- Nghe nói Đại Liên Hoa Sĩ khi mới bước chân vào Mật giới, cũng là gặp trở ngại khắp nơi. Là lấy tế luyện mười hai Tử Kim đài sen, Tam Hoa Pháp Kiếm, diệt tận mười vạn yêu tà, hủy sơn phạt miếu. Trải qua cả trăm trận đánh, cuối cùng mới đem Mật giới bình định, thành chốn yên vui Phật môn ta. Sư tôn cũng có dạy đạo, Phật môn khuyên người hướng thiện, từ bi độ thế. Nhưng cũng có hộ pháp la hán, Kim Cương trợn mắt. Muốn phổ truyền Phật hiệu, nhất định là phải làm chuyện Tu La...

Lời tuy như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tĩnh Âm cũng hơi trắng bệch.

Từ Phương ánh mắt lấp lánh, sau đó liền cười một tiếng.

- Không cần miễn cưỡng! Bất quá cần nhớ kỹ, cho dù là Phật môn ta cũng có nỗi nhục bị từ phạm giới, trục xuất sư môn!

Khi hai người đang nói chuyện, trong hư không lại phát sinh biến hóa.

Lần lượt mấy người bước ra từ trong hư không. Tu vi cao thâm, không ở dưới Cửu Tĩnh cư sĩ kia, đều là sắc mặt vô cùng khó coi.

Một người trong đó hướng phía Tông Thủ hơi cúi người thi lễ.

- Thiên Phương Hội Đàm Kính gặp qua đạo hữu! Bản thân tổ tông cũng xuất từ Vân Giới. Nói đến cùng với đạo hữu xem như là đồng hương!

Vô luận lời nói hay động tác đều là lễ kính có thừa.

Đàm Kính cũng ngẩng đầu lên, lấy nhãn thần hỏi thăm nhìn qua.

- Lại không biết danh hào của đạo hữu ra sao? Đạo hữu có thể một đao tru diệt Cửu Tĩnh cư sĩ, nói vậy tại Vân Giới cũng không phải hạng người vô danh. Có lẽ Đàm Kính ta đã nghe nói qua một chút.

Biết được quét măt nhìn mấy người một cái, biết được mấy người này mới là người có thể chân chính làm chủ ở đây.

Lúc trước ẩn ở phía sau màn, tùy ý bộ hạ đi ra xua đuổi.

Đến khi sự tình đã tới mức không thể vãn hồi, mới tự mình đứng ra.



Bất quá người khác mặt cười nghên đón, hắn cũng không tiện lập tức đánh giết.

Đại Kiền ở ngoài Vân Giới ngày tháng còn dài, lúc này nếu đã lập được uy, ngược lại không tiện gây thù khắp nơi.

Nói đến, hắn cùng với Thiên Phương Hội còn có chút ân oán nhỏ.

Bất quá vị Côn Nhiên trường lão kia cũng đã chết ở trong tay Phương Tuyệt Đồ Mưu Đệ Nhất Long Điện Chi Vật. Bởi vì khi cướp đoạt trụ quang điện, bị người gặp phải, vì vậy Thương Viêm Điện đã giết người diệt khẩu.

Cùng với Tông Thủ hắn đúng là không hề có chút quan hệ nào.

Mặc dù có người hỏi, hắn cũng là tuyệt không thừa nhận.

- Quả nhân Tông Thủ!

Ngắn ngủi bốn chữ, cũng không nói lai lịch, càng không nói danh hào.

Cũng không vì tự cao tự ngạo, mà lúc nói chuyện sẽ bị người xem nhẹ, không đem ngươi trở thành một nhân vật.

Quả nhiên đám người đối diện đều hai mắt lộ vẻ mờ mịt, hiển nhiên không biết tên này của gã.

Tông Thủ cũng không thèm để ý, nghe nói qua là tốt nhất, mà chưa từng nghe qua cũng không sao cả.

Chẳng lẽ còn muốn cùng người giải thích tường tận. Chính mình đã từng giết chết bao nhiêu người của Đạo môn, đã từng làm bao nhiêu đại sự sao?

Một tiếng cười khẽ, Tông Thủ lại mở miệng hỏi.

- Như vậy chư vị ngăn cản ở đây, là ý muốn như thế nào? Chẳng lẽ cũng giống mấy vị lúc trước, tìm cô đánh một trận?

Năm người đối diện nhất tề nhíu mày, nghe nói trong đó có ý khiêu khích.

Cũng vừa vặn là như vậy, khiến mọi người ở đây đều là kinh nghi bất định, khó biết hư thực.

Ung dung như vậy, không hề có chút úy kỵ, chỉ sợ tất nhiên có nắm chắc nhất định.

Hơn nữa thanh ngân đao kia, năm người đều không hề nắm chặt có thể chống đối.

Như vậy lúc này hẳn là kéo dài thời gian thì hơn, tạm thời ẩn nhẫn mới tốt.

Tên còn lại trong đó, yên lặng cười:

- Đạo hữu nói đùa rồi! Nguyên Liên Giới Thượng là vật vô chủ, chúng ta đến đây, đạo hữu tự nhiên cũng đến được. Chúng ta đúng là muốn ngăn cản, có thể thiếu một đối thủ, đáng tiếc lại không có năng lực này....

Nói là thản nhiên, thần tình của người này lại lập tức ngưng trọng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook