Thần Hoàng

Chương 1140: Ngoại vực chi quy

Khai Hoang

30/09/2014

Huyết quang ngập trời, bên trong loáng thoáng tựa như có một nhân ảnh, cầm một cây trường côn. Hóa thành cỡ vạn trượng, hướng phía một chiếc không hạm cưỡng ép nện xuống!

Bên kia ba vị Linh Cảnh Tu Giả hộ vệ theo thuyền, chỉ là thoáng thử chống đỡ, cũng đều nhất tề kêu lên một tiếng đau đớn, đồng loạt bị thương.

Dù cho có linh trận trên thuyền chống đỡ, ba người hợp lực cũng có chút chống đỡ không được.

Tiên Cảnh sơ kỳ, tu sĩ Ma Đạo?

Người này chiến lực lại vượt qua Võ Tu cầm đao mới vừa rồi gần gấp đôi!

Linh niệm tản ra càng có thể cảm ứng, bốn phía vỗn dĩ đã bị khí cơ của hắn áp chế xuống, bởi vì có người này lại khôi phục xao động.

Tông Thủ nhất thời cười lạnh lùng, trong mắt sát khí sôi trào.

Hôm nay xem ra ngoại trừ lấy chiến dừng chiến, lấy võ ngừng can qua, đã không còn biện pháp nào khác nữa!

Khi đi khí thế lôi đình, khoái đao chém hết loạn ma. Quần hung loạn tý nơi đây cũng không phải hạng người ma luyện.

Trong Nguyên Liên Giới còn không biết là tình hình ra sao, lại muốn kinh lịch loại đau khổ nào?

Trước đó vẫn là tận lực bảo trì chiến lực của mọi người thì hơn.

Sát niệm đã định, Tông Thủ liền nhảy lên không, rời khỏi tọa hạm, đứng ở trên bầu trời đội thuyền.

Nhân ảnh cầm côn trong máu kia thấy thế lại cười nhạt một tiếng.

- Ta cũng không phải là kẻ vừa rồi! Đây chính là kiếm trận, loại thủ đoạn không lên được mặt bàn.Cũng có thể làm gì được bản quân sao?

Một côn đánh ra, xung quanh trong hư không mười vạn trượng đều bị phong cấm.

Kính thế trầm hùng, theo từng trận tiếng kim thạch va chạm, càng đem mười hai đạo kiếm quang, đánh đến bay tán loạn tứ phía.

Lại thuận thế khuấy đảo một cái, đã khiến kiếm ảnh phân tán càng xa hơn.

Bất quá đợi côn thể của người này dần hết, mười hai đạo kiếm quang sâm bạch lại bay lộn mà quay về, toàn kích mà xuống.

- Quả nhiên đáng hận!

Huyết sắc nhân ảnh không thèm để ý, lại là một côn phá nát hư không.

Chỉ là một côn này đánh ra, lại không thể đem kiếm trận đánh tan.



Mười hai thanh phi kiếm đều phảng phất như có sinh mệnh, vô cùng linh động, nhưng lại không mât đi sứ sắc bén của nó.

Đều theo quỹ tích huyền diệu khó lường, lại quỷ bí khôn kể nhất tề chém xuống. Đúng là chính diện giao kích chém vào trong kẻ hở của côn cương.

Sau đó giống như bào đinh giải ngưu, hồn nhiên không hề cố sức đã đem côn ảnh thật lớn kia từng tấc một chém cho nát bấy. Từ kẽ hở yếu mỏng xâm nhập là vô cùng thuần thục, lưu loát! Cũng sắc bén đến cực điểm!

Nhân ảnh trong huyết diễm kia đầu tiên là kinh ngạc. Khi phản ứng lại, mươi hai thanh kiếm ảnh kia cũng đã phi trảm đến trước người.

Hắn vẫn luôn tự hào vì huyết sắc khí cương này, lại không thể ngăn cản những phi kiếm kia trong chốc lát.

Trong nháy mắt liền bị chém thành trăm mảnh, bóng người bên trong thậm chí không kịp nổi lên một ý niệm hoàn chỉnh ở trong đầu.

Thế nào cảm giác kiếm trận này phảng phất như mười hai vị Tiên Cảnh linh tu nắm giữ đại đạo chân ý khác nhau đồng thời xuất thủ đối với hắn vậy?

Tuy là lực lượng này yếu hơn không ít, nhưng cũng tuyệt đối là tầng thứ Tiên giai....

Làm sao có thể chống đỡ được?

Kiếm quang nghiền ép qua, lại là một mảnh huyết vũ, phân tán ở trong hư không.

- Huyết Hồn Quân....

Xa xa truyền đến vài tiếng kinh hô, tựa hồ ba chữ này chính là tên của vị Ma tu ở trong huyết quang, vừa mới ngã xuống kia.

Mà vài tên tu sĩ theo đuôi độn không mà đến, ý muốn nhất tề hạ thủ kia cũng lại ngẩn ra, dừng lại. Chần chờ rốt cuộc là tiếp tục mạo hiểm, hay là lui về.

Ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt xẹt qua một tia kinh hãi.

Lúc này Huyết Hồn Quân và Nhĩ Chu Thượng Nhân liên tục bị chém giết, vô luận vị nào cũng đều là hạng người nổi bật, nhân vật anh kiệt trong đám cùng giai.

Nhưng đều là bị kiếm trận kia, một kiếm chém chết.

Hai người này đều là như vậy, huống chi bọn họ đều chỉ là tu vi Linh Cảnh?

Càng nhiều ánh mắt đều tập trung lên người vị thiếu niên ở trên bầu trời thuyền đội kia.

Lấy Linh Cảnh hậu kỳ một giới lại một mình đứng ngạo nghễ trong hư không, giống như cự trụ kình thiên, trực diện bốn phía.

Tông Thủ cũng không kiên trì, chờ bọn hắn làm ra lựa chọn.

Nếu đã muốn lập uy, sẽ không có thể có bất luận chần chờ do dự gì nữa, ngay cả nửa điểm mềm yếu thương hại cũng không thể có.

Cần là khí thế lôi đình vạn quân mới có thể chân chính khiến những người này kinh sợ.



Vân Giới yên lặng đã quá lâu, cho dù có tu sĩ rời khỏi Vân Giới, những người chân chính xuất sắc, tại Vân Giới dựa vào thực lực bản thân thân đăng Linh Cảnh cũng sẽ không ở Vân Giới tài nguyên tương đối cằn cỗi, trình tự lại cũng thấp hơn để phát triển

Ở lại Vân Giới đều là một ít Tu Giả mới tu luyện tới Thất giai, Cửu giai có năng lực ngao du ở trên hư không, lại không có khả năng tiến thêm một bước.

Trăm phương nghìn kế rời khỏi Vân Giới, lựa chọn chỗ khác, thậm chí trực tiếp là đến Thiên Phương Giới kia, để tấn giai vị.

Về lâu về dài, lại đúng là khiến người khác có chút coi thường.

Mười hai thanh Thập Tuyệt Ngự Đạo Long Nha kiếm lập tức xoay chuyển một cái, hóa thành hơn mười quang ảnh.

Chỉ là thời gian một lần hô hấp đã lại có một đoàn huyết vụ bay lên.

Khiến hơn mười vị tu sĩ ở phía xa đều là có chút giật mình thất thần. Lặng lặng nhìn một người trong đó bị kiếm quang chém thành từng khối thịt vụn.

Một vị này kỳ thực chỉ là đứng hơi gần chút mà thôi. Ngoại trừ ý niệm uy áp ra, căn bản là chưa từng đối với thuyền đội của Vân Giới động tay động chân qua.

Chính là kinh sợ lẫn lộn, ngay sau đó lại một người khác bị kiếm quang phân thây.

Hai người này còn chỉ là vừa mới bắt đầu, theo sát mà đến, lại là mấy vị Linh Cảnh tu sĩ đều bị chém ngã.

Quả thực chính là một hồi tàn sát nghiêng về một bên!

Kiếm trận sắc bén, không một người có thể chống đối nửa khắc thời gian.

Những người còn sót lại, đều đã không còn ý nghĩ muốn chống lại thuyền đội này nữa, không hạm xung quanh cũng tránh ra từ xa, hoảng hốt chạy tán loạn.

Tông Thủ đạm mạc đạm mạc, lạnh lùng chú mục trước mắt.

- Những ngày này nơi cô dừng lại, kẻ nào diễu võ dương oai trảm! Kẻ nào có ý uy hiếp trảm! Kẻ nàm tới gần trong vòng ba lần độn tốc trảm! Khi các ngươi thân chết, chớ có trách cô không nhắc nhở trước!

Trong hư không đều là vô thanh vô tức. Hầu như mọi người đều tự giác rời khỏi ngoài ba lần Tiên Cảnh độn tốc.

Ngay sau mấy lần hô hấp, một thân ảnh kim bào bỗng dưng hiện thân. Thanh âm hùng hậu chấn động hư không.

- Hay cho người nào diễu võ dương oai trảm! Kẻ nào có ý uy hiếp, trảm! Bản quân ngang dọc chư giới nghìn năm, còn chưa bao giờ gặp qua hạng tiểu bối nào cuồng vọng như ngươi...

Lời còn chưa dứt, một điểm ngân quang Tông Thủ trong tay áo Tông Thủ xuyên ra. Hư không đi nhanh, ở trong mắt mọi người đúng là Thiên Ảnh Liên Hoàn.

Khi toàn bộ ngân ảnh biến mất, thanh phi đao kia đã đâm vào mi tâm của người này.

Lời còn chưa dứt, một điểm ngân quang đã từ trong tay áo của Tông Thủ bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook