Thần Hoàng

Chương 520: Ngọc Cơ Tiên Thể. (1)

Khai Hoang

25/06/2014

Hiên Vận Lan lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, cưỡng ép ý hưng phấn trong lòng. Tông Thủ nói cố nhiên là không có chứng cớ trên mặt gì cả, nhưng mà từ phỏng đoán thì có tới chín thành khả năng.

Nếu không nàng cũng không có như vậy, khinh suất xin giúp đỡ của tông môn.

Vốn nàng cũng không ôm hi vọng gì với hành động lần này. Nhưng mà hiện giờ có Tông Thủ chỉ điểm thì phần thắng đã được bảy thành.

Không hổ là thiếu niên vừa kế vị đã diệt mấy chục thành. Trở thành vua một nước chấn động Đông Lâm, tài trí hơn người.

Truyền thuyết Thiên Hồ nhất mạch trong yêu tộc vô cùng xảo trá, hôm nay xem ra quả nhiên đúng thế.

- Trong Thương Sinh Đạo bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khó bảo toàn có ám tử của Thái Linh Tông. Việc này nếu muốn có nhiều phần nắm chắc thì còn cần giữ bí mật! Bọn người kia không nên ôm hi vọng quá nhiều.

Tông Thủ chính mình ngược lại chỉ có hai thành nắm chắc. Hắn cũng chỉ căn cứ vào lịch sử kiếp trước mà bố trí thôi, tin tưởng ngược lại còn không bằng Hiên Vận Lan, vừa nói và nghĩ lại nhìn xem còn phải hoàn thiện chỗ nào.

Bỗng sinh lòng cảm ứng, chỉ cảm thấy dưới đất có khí tức lặng lẽ tới gần.

Tông Thủ vừa muốn tinh tế điều tra thì vô số bụi cát bốc lên. Một đầu cự trùng bỗng nhiên từ trong đất cát chui ra. Trọn vẹn thân hình dài mười trượng, mở cái miệng rộng khổng lồ cắn qua Tông Thủ.

- Trùng cát?

- Ở biên giới Nghiễm Lăng Hãn Hải không ngờ còn có trùng này, lại đạt tới thất giai...

- Đàm Thu còn không né tránh, chẳng lẽ bị dọa ngốc?

- Ta ngược lại muốn nhìn không có chúng ta hỗ trợ thì hắn ứng phó như thế nào.

Người ở chung quanh đều cười khẽ một tiếng, lại không một người có ý ra tay trợ Tông Thủ ứng phó đầu trùng cát này.

Tông Thủ âm thầm lắc đầu, Hàm Hi trong tay áo đã tỉnh lại, ngay cả Lôi Đình Dực Giao cũng đã súc thế bộc phát.

Nhưng sau một khắc lại có một tiếng ngâm khẻ:

- Huyền Long!



Một cự kiếm màu đỏ thẫm bỗng nhiên ở bên cạnh chém tới, khí tức không sai thì ẩn ẩn tương hợp với mấy trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ. Khí tức trong lúc mơ hồ dường như đạt tới bát giai, chỉ một kiếm đã chặt đứt thân hình của trùng cát này.

Bóng kiếm tán loạn thì thân thể của đầu trùng cát này bị chém thành phấn vụn.

Đất đá lộn xộn rơi vãi chung quanh, chất lỏng mãnh vỡ của đầu trùng cát cũng rơi ra bốn phía. Nhược Thủy nhíu mày, phất tay áo lên và một cổ dị lực đem những thứ này gạt ra, mà phụ người ở gần đó ngay ngắn phát ra tiêng hừ nhẹ một tiếng.

Tông Thủ biết được chính mình sớm bị những người này oán hận, ước gì chính mình không may nhưng cũng không thèm để ý. Âm thầm thở dài một tiếng, thật vất vả có một thứ chạy tới cho hắn lập uy, nhưng lại bị Huyền Thuật làm không có rồi.

Chỉ thấy kiếm thế màu đỏ sẫm kia biến mất, hiện ra bóng người ở bên trong, quả nhiên là Huyền Thuật.

Nhưng mà lúc này cũng chưa rời đi, mà là trực tiếp ngồi xuống cạnh Tông Thủ ở gần đống lửa.

- Vừa rồi thủ tịch nói Huyền Thuật cũng đã nghe thấy.

Tông Thủ không khỏi khẽ giật mình, vừa rồi hắn nói chuyện với mấy người này đều là dùng linh pháp che đậy tiếng vang, nhưng mà Huyền Thuật rốt cuộc làm thế nào nghe được?

Chợt sắc mặt bình phục lại, thế gian này có dị bão nghe được âm thanh linh pháp rất nhiều, có những thủ đoạn cũng chẳng có gì lạ. Ngược lại cười hỏi:

- Như vậy dùng cách nhìn của Huyền Thuật thống lĩnh thì phương pháp này thành công bao nhiêu phần?

- Đây là thượng sách, chi tiết tỉ mĩ thỏa đáng thì có bảy thành thắng.

Huyền Thuật nghe vậy ánh mắt nóng rực, nhìn qua Tông Thủ:

- Huyền Thuật hiện tại rốt cục biết được tông môn vì sao cho ngài tổng chưởng chuyện lần này rồi. Huyền Thuật nhìn người không rõ, thỉnh thủ tịch đại nhân thứ lỗi --

Tông Thủ ngược lại có vài pâần ngạc nhiên, có tám phần nắm chắc sao? cao như vậy? Hắn cho rằng chỉ có hai thành mà thôi.

Sau đó ánh mắt của Huyền Thuật tinh mang lập loè nhìn qua làm da đầu của hắn run lên. Nghĩ ngợi nói ánh mắt Huyền Thuật này chẳng lẽ chính là ‘ thủy tinh ’ đời sau sao? Già như vậy còn nhìn chằm chằm vào hắn?

Ở trong hư không, ở một bình chướng thời không của Vân Giới thì giờ này khắc này cũng có một người con mắt nóng rực cẩn thận dò xét nhìn Tông Thủ, trong miệng thì không ngừng nỉ non.

- Thì ra là thế, thì ra là thế! Thì ra là đơn giản như vậy, hai mươi năm trước nếu ta có thể hiểu rõ ràng thì làm sao để chuyện ác của Thái Linh Tông thành được, đem rất nhiều sư huynh đệ hơn phân nửa ở tại Ngạn Thành Quan?



Một quyền mạnh mà đánh qua cái búa bên cạnh, khiến cho hư không chấn động một hồi. Đây là một trung niên chừng ba mươi đầu tóc bạc trắng, ánh mắt mê mang, cơ hồ mất đi tiêu cự, tràn ngập thần sắc tự trách:

- Lúc trước làm sao lại không nghĩ tới cơ chứ? Thái Linh Tông cùng Liêu Vương liên quan chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có thể nhìn ra dấu vết. Tức Sơn, hắc hắc! Tức Sơn, tại sao ta lại quên tên kia. Không sai, tốt cho một Tông Thủ, tốt cho một Kiền Thiên Yêu Vương, không thể ngờ kẻ này trí kế như vậy. Coi như không tệ. Thương Sinh Đạo thất đại đệ tử so sánh với hắn không ai bằng được.

Lúc này ở đối diện người này còn có một lão già dung nhan tiều tụy nhìn qua, còn có một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc mài.

Nếu như Tông Thủ ở đây thì nhất định nhận ra đây là sư huynh Hàn Phương của hắn, còn nữ hài kia đúng là Sư Nhược Lan.

Tiểu nữ hài há miệng muốn nói quân thượng chủ nhân vốn rất lợi hại, nhưng mà lúc này không dám nói ra.

Mà thần sắc Hàn Phương lúc này cũng phức tạp, nói:

- Như vậy theo ý của ngươi thì chúng ta lúc này nắm chắc bao nhiêu phần?

- Tám phần!

Trung niên tóc bạc ngẩng đầu lên, sắc mặt tất cả đều là tự tin:

- Đáng tiếc lần này Thương Sinh Đạo chúng ta không trông cậy vào sẽ thành công, phái ra nhân thủ tin cậy thật sự quá ít. Không người nào có thể chống lại Quý Linh Tử kia. Nếu không nhất định có mười thành khả năng lấy mạng của Nguyên Cửu Thần. Mặc dù lần này không thể thành, nhưng mà nhât định làm tạp chủng này thành chó nhà có tang, không chỗ dung thân .

- Ngươi ngược lại còn tự tin hơn tiểu tử Huyền Thuật kia đấy!

Hàn Phương lắc đầu, không đáng đưa ra bình luận. Nghĩ ngợi nói không ai có thể chống lại Quý Linh Tử sao? Vậy cũng chưa hẳn. Dùng bảy dị chủng trời sinh kia thì bát giai bình thường cũng phải tránh lui đấy.

Việc này nếu dễ dàng giải quyết như vậy thì quả thực trong lòng của hắn buông lỏng. Sâu trong đôi mắt có quang mang lóe lên, sư đệ Ngụy Húc của mình đúng là nhìn người tinh chuẩn. Nhìn ra được Tông sư đệ này có thể lưu loát giải quyết chuyện này.

- Nếu thật như ngươi nói có tám phần nắm chắc, tự nhiên không gì tốt hơn. Chuyện ở Ngạn Thành Quan nếu kết thúc thì tâm ma của ngươi sẽ diệt, chuyên tâm chuẩn bị độ kiếp. Mà Linh Vũ đỉnh phong này Văn nhi ngươi đã kẹt lại quá lâu rồi.

- Là đệ tử vô năng!

Trung niên tóc bạc cười khổ một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ:

- Chuyện này Phương Văn vẫn cảm thấy thẹn trong lòng, hôm nay có thể báo thù chém đầu kẻ này thì chư vị sư huynh đệ đại thù được báo. Cuối cùng cũng thoáng an tâm, mặc dù có tình kết cũng có thể buông...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook