Chương 1072: Ngọc Huyền Tử Thanh
Khai Hoang
20/09/2014
Việc này đã xong, cũng nên gặp một lần vị kia Thanh Huyền Đạo Tổ ở hư không ngoại vực kia.
Lúc này mặc dù còn chưa gặp mặt nhưng Tông Thủ đã mơ hồ đoán được, hai vị Chí cảnh này triệu hắn, rốt cuộc là muốn gì.
Bất quá việc này hắn lại không thể tránh được, cũng đã sớm có chuẩn bị.
Mới vừa bước ra ngoại vực, Tông Thủ liền cảm thấy một cổ lực mênh mông kéo dài tới mà đến. Lôi kéo hắn xuyên qua thời không bích chướng trùng trùng điệp điệp.
Rồi sau đó một lát, thế giới trước mắt liền biến đổi. Là một đầu giới hà vừa mới ổn định lại, trong tầm mắt Tông Thủ cũng xuất hiện hai nhân ảnh.
Một vị thần thái già nua, thân hình lại cao ngất, râu phát từng cục, khí thế uy mãnh, đúng là sư tôn hắn, Long Ảnh. Một vị khác, lại là một vị đạo nhân tiên y màu xanh
Tông Thủ ánh mắt lóe lóe, rồi sau đó cúi người thi lễ:
- Đệ tử bái kiến sư tôn, Thanh Huyền Đạo tổ!
Long Ảnh tuy là tán tu, nhưng rất nhiều pháp môn trụ cột, đều tập từ Đạo gia. Thương Sinh khung cảnh, càng chính là đạo nho kết hợp.
Ngay cả Hi Tử cũng phải gọi một tiếng lão sư. Xưng vị này là Đạo Tổ, cũng thích đáng.
Bất quá Tông Thủ cũng nhớ rõ, đúng là người này đã thúc đẩy khiến Hi Tử thân vẫn năm đó.
Chính là đại thù của Thương Sinh Đạo --
- Ngươi chính là Tông Thủ?
Thanh Huyền đạo nhân ánh mắt lóe lóe, rồi sau đó sát ý ẩn sâu, thần sắc nhàn nhạt.
- Dưới trướng Long Ảnh lại ra một đệ tử như ngươi, thật đúng ngoài dự đoán mọi người. Cũng rất tốt, Đạo Môn ta hai ngàn năm nay, mấy ngàn vạn đệ tử, đều bị một mình ngươi áp hết. Thực có thể nói là thiên tư tuyệt đại, trong 3000 năm này, đơn thuần kiếm thuật, không ngươi thì không ai khác!
Tông Thủ cũng không biết mấy câu này rốt cuộc là tán thưởng hay là nói mát nữa.
Chẳng muốn cân nhắc, liền đành phải coi như gió bên tai, nghe qua là được.
- Đạo Tổ quá khen! Tông Thủ một kẻ hậu bối, đảm đương không nổi!
- hật sao? Nhưng Vân Giới vô địch lại là chuyện chắc chắn. Vân Giới sáu đại giáo phái, không một người nào địch lại ngươi. Diệt gần 50 tông phái Đạo Môn ta, hai trăm tiên cảnh, cực kỳ uy phong --
Thanh Huyền đạo nhân thần sắc khó lường cười:
- Trong Vân Giới, cũng đã không có ai là đối thủ của Huyết Kiếm Yêu Quân ngươi. Ta với sư tôn ngươi thương lượng, hai tháng sau, ngươi cần rời khỏi Vân Giới. Trong hai mươi năm, không được tái nhập Vân Giới. Không biết ngươi có tình nguyện không?
Tông Thủ ngẩng đầu, cùng Thanh Huyền đối mặt. Chỉ thấy vị Đạo Tổ này ánh mắt bình tĩnh, cũng không có ý áp bách.
Cũng không biết sao, loại cảm giác cực độ nguy hiểm kia từ đầu đến cuối vẫn luôn tràn ngập trong lòng
Lồng ngực Tông Thủ không khỏi úc khí lan tràn. Hắn mặc dù sớm biết cuối cùng nhất định là kết quả như vậy. Nhưng đến khi xảy ra vẫn không cách nào hoàn toàn không thèm để ý.
Cũng không biết sao, trong ý niệm lại cực kỳ khó chịu.
Mạnh mẽ đè xuống, cố gắng bình tĩnh lại. Tông Thủ thở sâu ra một hơi, rồi sau chắp tay nói:
- Đệ tử tuân mệnh! Chỉ là, Đại Càn kia của ta --
- Trong hai mươi năm, Đạo Môn cũng sẽ không dễ dàng tương phạm. Chư giáo còn lại cũng vậy. Nếu có người làm trái, thủ nhi ngươi có thể phản hồi Vân Giới!
Nói những lời này lại là Long Ảnh.
Thanh Huyền thản nhiên nhìn Long Ảnh, trên mặt lãnh ý càng đậm:
- Đúng là như thế! Như ngươi sư tôn nói, nếu có người vi phạm, Càn Thiên Sơn ngươi gặp nguy hiểm sinh tử tồn vong thì tự nhiên có thể phản hồi Vân Giới.
Tông Thủ nghe vậy, cũng không hỏi nữa, trực tiếp liền gật đầu:
- Đệ tử đáp ứng!
- Đúng là như thế! Như ngươi sư tôn nói, nếu có người vi phạm, Càn Thiên Sơn ngươi gặp nguy hiểm sinh tử tồn vong thì tự nhiên có thể phản hồi Vân Giới.
Tông Thủ nghe vậy, cũng không hỏi nữa, trực tiếp liền gật đầu:
- Đệ tử đáp ứng!
Thanh Huyền đạo nhân cũng không thấy ngoài ý muốn, nhìn Tông Thủ thật sâu
- Như thế, chuyện hôm nay liền có thể chấm dứt. Ngươi tự giải quyết cho tốt!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lại có ba điểm ánh sáng màu lam từ trong tay Thanh Huyền bắn ra, đánh thẳng tới Long Ảnh. Mà hóa thân ảo ảnh ngưng tụ trong hư không cũng dần tiêu tán
Trong giới hà, lập tức quay về yên tĩnh.
Tông Thủ liền nhíu mày, trên mặt tràn đầy che lấp.
Long Ảnh thấy thế lại cười:
- Tức giận sao? Ngươi tiểu tử này, bức Đạo Môn đến tình cảnh như thế, nên cảm thấy quang vinh mới phải. Chính thức tức giận nên là Thanh Huyền kia.
Tông Thủ khóe môi giật giật, rời khỏi Vân Giới là chuyện hắn đã dự định, bất quá tự mình rời đi và bị người bức cách, lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Lại khe khẽ thở dài, biết được ước hẹn hai mươi năm này cũng không phải Long Ảnh và Thương Sinh Đạo thực lực chưa đủ, mà là Tông Thủ hắn danh tiếng quá thịnh.
Mộc Tú trong rừng gió vẫn thổi bật rễ, nhưng nếu đã thổi không được, vậy thì chỉ có thể bứng đi thôi.
- Nếu chỉ là Đạo Môn, ta với vị sư thúc kia của ngươi liên thủ, tự có thể ứng phó! Chỉ là lần này, không chỉ Đạo Môn mà Ma Nho hai giáo cũng rất kiêng kị ngươi!
Long Ảnh lắc đầu, ngữ khí quái dị giải thích:
- Mặc dù không có ý trở mặt, nhưng cũng có ý khiến người không được ở lại Vân Giới nữa--
Nói đến chỗ này, lại đắc ý lặng lẽ cười cười:
- Dù là sư tôn ta cũng thấy ngươi ở Vân Giới quả thực là phạm quy. Ngươi nếu ở lại đông lâm, mấy đại giáo phái trên thế gian này chỉ sợ đều không thể yên lòng. Kỳ thật ly khai cũng tốt, ngươi ở lại Vân Giới, đã không có đối thủ. Linh triều nổi lên, cũng cần thời gian. Cảm ngộ Thiên Địa, cũng không có thể chỉ giới hạn trong một vực. Thay vì như thế, chẳng bằng ra ngoài Vân Giới lưu lạc một phen, đối với việc tu hành của ngươi nhất định sẽ rất bổ ích! Ngoại vực hung hiểm, cường giả đông đảo. Ngươi cần vạn phần cẩn thận! Cũng không có khả năng tự trì kiếm thuật, gặp chuyện phải nên lấy cẩn thận làm đầu.
Tông Thủ vốn một hồi tức cười, sau một khắc lại cười cười.
Chuyện chư giáo bài xích, kỳ thật hắn cũng nghĩ đến, hôm nay một trận chiến này, chưa độ kiếp đã liên tục có mấy vị tiên cảnh vẫn lạc dưới phi đao của hắn..
Chư tông chư phái, quả thật không tìm ra người nào có thể đấu lại hắn. Đối với Tông Thủ hắn nhất định sẽ rất kiêng kị.
Hắn nếu vẫn còn ở Vân Giới, không chỉ uy hiếp đối với Đạo Môn mà đối với Vân Giới lục giáo, thậm chí Đại Thương mà nói, đều giống như mộ thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu vậy.
Vô luận làm chuyện gì, đều cần cố kỵ sự hiện hữu của hắn.
Cũng bởi vậy nên dù là Kiếm Tông Phật Tông quan hệ cùng hắn không tệ đoán chừng cũng muốn đẩy tảng đá như hắn đi.
Cũng càng cảm thấy, trong lúc này vân lục đã sắp đại loạn rồi.
- Đệ tử rời đi, cũng đã sớm có ý đó!
Biết được Long Ảnh nói như vậy, vừa trấn an cũng có ý dặn dò. Tông Thủ có chút thi lễ, tiếp theo thần sắc hơi ngưng trong: truyện copy từ tunghoanh.com
- Không biết Ngao Khôn hắn...?
Hắn cùng với Ngao Khôn huynh đệ tương xứng, cũng không dám nói trước mặt Long Ảnh.
Đối với tính tình Ngao Khôn quả thật cũng không yên lòng.
Lúc này mặc dù còn chưa gặp mặt nhưng Tông Thủ đã mơ hồ đoán được, hai vị Chí cảnh này triệu hắn, rốt cuộc là muốn gì.
Bất quá việc này hắn lại không thể tránh được, cũng đã sớm có chuẩn bị.
Mới vừa bước ra ngoại vực, Tông Thủ liền cảm thấy một cổ lực mênh mông kéo dài tới mà đến. Lôi kéo hắn xuyên qua thời không bích chướng trùng trùng điệp điệp.
Rồi sau đó một lát, thế giới trước mắt liền biến đổi. Là một đầu giới hà vừa mới ổn định lại, trong tầm mắt Tông Thủ cũng xuất hiện hai nhân ảnh.
Một vị thần thái già nua, thân hình lại cao ngất, râu phát từng cục, khí thế uy mãnh, đúng là sư tôn hắn, Long Ảnh. Một vị khác, lại là một vị đạo nhân tiên y màu xanh
Tông Thủ ánh mắt lóe lóe, rồi sau đó cúi người thi lễ:
- Đệ tử bái kiến sư tôn, Thanh Huyền Đạo tổ!
Long Ảnh tuy là tán tu, nhưng rất nhiều pháp môn trụ cột, đều tập từ Đạo gia. Thương Sinh khung cảnh, càng chính là đạo nho kết hợp.
Ngay cả Hi Tử cũng phải gọi một tiếng lão sư. Xưng vị này là Đạo Tổ, cũng thích đáng.
Bất quá Tông Thủ cũng nhớ rõ, đúng là người này đã thúc đẩy khiến Hi Tử thân vẫn năm đó.
Chính là đại thù của Thương Sinh Đạo --
- Ngươi chính là Tông Thủ?
Thanh Huyền đạo nhân ánh mắt lóe lóe, rồi sau đó sát ý ẩn sâu, thần sắc nhàn nhạt.
- Dưới trướng Long Ảnh lại ra một đệ tử như ngươi, thật đúng ngoài dự đoán mọi người. Cũng rất tốt, Đạo Môn ta hai ngàn năm nay, mấy ngàn vạn đệ tử, đều bị một mình ngươi áp hết. Thực có thể nói là thiên tư tuyệt đại, trong 3000 năm này, đơn thuần kiếm thuật, không ngươi thì không ai khác!
Tông Thủ cũng không biết mấy câu này rốt cuộc là tán thưởng hay là nói mát nữa.
Chẳng muốn cân nhắc, liền đành phải coi như gió bên tai, nghe qua là được.
- Đạo Tổ quá khen! Tông Thủ một kẻ hậu bối, đảm đương không nổi!
- hật sao? Nhưng Vân Giới vô địch lại là chuyện chắc chắn. Vân Giới sáu đại giáo phái, không một người nào địch lại ngươi. Diệt gần 50 tông phái Đạo Môn ta, hai trăm tiên cảnh, cực kỳ uy phong --
Thanh Huyền đạo nhân thần sắc khó lường cười:
- Trong Vân Giới, cũng đã không có ai là đối thủ của Huyết Kiếm Yêu Quân ngươi. Ta với sư tôn ngươi thương lượng, hai tháng sau, ngươi cần rời khỏi Vân Giới. Trong hai mươi năm, không được tái nhập Vân Giới. Không biết ngươi có tình nguyện không?
Tông Thủ ngẩng đầu, cùng Thanh Huyền đối mặt. Chỉ thấy vị Đạo Tổ này ánh mắt bình tĩnh, cũng không có ý áp bách.
Cũng không biết sao, loại cảm giác cực độ nguy hiểm kia từ đầu đến cuối vẫn luôn tràn ngập trong lòng
Lồng ngực Tông Thủ không khỏi úc khí lan tràn. Hắn mặc dù sớm biết cuối cùng nhất định là kết quả như vậy. Nhưng đến khi xảy ra vẫn không cách nào hoàn toàn không thèm để ý.
Cũng không biết sao, trong ý niệm lại cực kỳ khó chịu.
Mạnh mẽ đè xuống, cố gắng bình tĩnh lại. Tông Thủ thở sâu ra một hơi, rồi sau chắp tay nói:
- Đệ tử tuân mệnh! Chỉ là, Đại Càn kia của ta --
- Trong hai mươi năm, Đạo Môn cũng sẽ không dễ dàng tương phạm. Chư giáo còn lại cũng vậy. Nếu có người làm trái, thủ nhi ngươi có thể phản hồi Vân Giới!
Nói những lời này lại là Long Ảnh.
Thanh Huyền thản nhiên nhìn Long Ảnh, trên mặt lãnh ý càng đậm:
- Đúng là như thế! Như ngươi sư tôn nói, nếu có người vi phạm, Càn Thiên Sơn ngươi gặp nguy hiểm sinh tử tồn vong thì tự nhiên có thể phản hồi Vân Giới.
Tông Thủ nghe vậy, cũng không hỏi nữa, trực tiếp liền gật đầu:
- Đệ tử đáp ứng!
- Đúng là như thế! Như ngươi sư tôn nói, nếu có người vi phạm, Càn Thiên Sơn ngươi gặp nguy hiểm sinh tử tồn vong thì tự nhiên có thể phản hồi Vân Giới.
Tông Thủ nghe vậy, cũng không hỏi nữa, trực tiếp liền gật đầu:
- Đệ tử đáp ứng!
Thanh Huyền đạo nhân cũng không thấy ngoài ý muốn, nhìn Tông Thủ thật sâu
- Như thế, chuyện hôm nay liền có thể chấm dứt. Ngươi tự giải quyết cho tốt!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lại có ba điểm ánh sáng màu lam từ trong tay Thanh Huyền bắn ra, đánh thẳng tới Long Ảnh. Mà hóa thân ảo ảnh ngưng tụ trong hư không cũng dần tiêu tán
Trong giới hà, lập tức quay về yên tĩnh.
Tông Thủ liền nhíu mày, trên mặt tràn đầy che lấp.
Long Ảnh thấy thế lại cười:
- Tức giận sao? Ngươi tiểu tử này, bức Đạo Môn đến tình cảnh như thế, nên cảm thấy quang vinh mới phải. Chính thức tức giận nên là Thanh Huyền kia.
Tông Thủ khóe môi giật giật, rời khỏi Vân Giới là chuyện hắn đã dự định, bất quá tự mình rời đi và bị người bức cách, lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Lại khe khẽ thở dài, biết được ước hẹn hai mươi năm này cũng không phải Long Ảnh và Thương Sinh Đạo thực lực chưa đủ, mà là Tông Thủ hắn danh tiếng quá thịnh.
Mộc Tú trong rừng gió vẫn thổi bật rễ, nhưng nếu đã thổi không được, vậy thì chỉ có thể bứng đi thôi.
- Nếu chỉ là Đạo Môn, ta với vị sư thúc kia của ngươi liên thủ, tự có thể ứng phó! Chỉ là lần này, không chỉ Đạo Môn mà Ma Nho hai giáo cũng rất kiêng kị ngươi!
Long Ảnh lắc đầu, ngữ khí quái dị giải thích:
- Mặc dù không có ý trở mặt, nhưng cũng có ý khiến người không được ở lại Vân Giới nữa--
Nói đến chỗ này, lại đắc ý lặng lẽ cười cười:
- Dù là sư tôn ta cũng thấy ngươi ở Vân Giới quả thực là phạm quy. Ngươi nếu ở lại đông lâm, mấy đại giáo phái trên thế gian này chỉ sợ đều không thể yên lòng. Kỳ thật ly khai cũng tốt, ngươi ở lại Vân Giới, đã không có đối thủ. Linh triều nổi lên, cũng cần thời gian. Cảm ngộ Thiên Địa, cũng không có thể chỉ giới hạn trong một vực. Thay vì như thế, chẳng bằng ra ngoài Vân Giới lưu lạc một phen, đối với việc tu hành của ngươi nhất định sẽ rất bổ ích! Ngoại vực hung hiểm, cường giả đông đảo. Ngươi cần vạn phần cẩn thận! Cũng không có khả năng tự trì kiếm thuật, gặp chuyện phải nên lấy cẩn thận làm đầu.
Tông Thủ vốn một hồi tức cười, sau một khắc lại cười cười.
Chuyện chư giáo bài xích, kỳ thật hắn cũng nghĩ đến, hôm nay một trận chiến này, chưa độ kiếp đã liên tục có mấy vị tiên cảnh vẫn lạc dưới phi đao của hắn..
Chư tông chư phái, quả thật không tìm ra người nào có thể đấu lại hắn. Đối với Tông Thủ hắn nhất định sẽ rất kiêng kị.
Hắn nếu vẫn còn ở Vân Giới, không chỉ uy hiếp đối với Đạo Môn mà đối với Vân Giới lục giáo, thậm chí Đại Thương mà nói, đều giống như mộ thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu vậy.
Vô luận làm chuyện gì, đều cần cố kỵ sự hiện hữu của hắn.
Cũng bởi vậy nên dù là Kiếm Tông Phật Tông quan hệ cùng hắn không tệ đoán chừng cũng muốn đẩy tảng đá như hắn đi.
Cũng càng cảm thấy, trong lúc này vân lục đã sắp đại loạn rồi.
- Đệ tử rời đi, cũng đã sớm có ý đó!
Biết được Long Ảnh nói như vậy, vừa trấn an cũng có ý dặn dò. Tông Thủ có chút thi lễ, tiếp theo thần sắc hơi ngưng trong: truyện copy từ tunghoanh.com
- Không biết Ngao Khôn hắn...?
Hắn cùng với Ngao Khôn huynh đệ tương xứng, cũng không dám nói trước mặt Long Ảnh.
Đối với tính tình Ngao Khôn quả thật cũng không yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.