Chương 558: Ngũ Linh Toàn Tụ. (2)
Khai Hoang
02/07/2014
Vi Thiên nói dứt lời đã không còn bóng dáng.
Tông Thủ âm thầm cảm kích, những lời này của Vi Thiên đã tận giải khúc mắc khiến những phiền muộn trong lồng ngực hắn giải hết.
Một cái chớp mắt sau, khóe mắt hắn liếc qua bỗng nhiên trông thấy Sơ Tuyết tay phải ôm Thạch Lân ấu thú màu đen vạn phần ủy khuất trừng mắt nhìn hắn.
Trong lòng Tông Thủ nhảy dựng lên, thân hình hắn lóe lên nói:
- Hôm nay Cô muốn bế quan! Các ngươi không có chuyện gì thì chớ quấy rầy!
Không đợi Sơ Tuyết kịp phản ứng, Tông Thủ đã như gió nhảy vào tĩnh thất, cửa đống ầm một cái.
Vừa mới ngồi xuống, Tông Thủ chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, Sơ Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trợn to lên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bên trong.
Tông Thủ lại càng chột dạ, hắn lấy miếng tinh thạch Vi Thiên vứt cho mình ra.
Thứ này to bằng đầu ngón cái một tia u lam linh quang tỏa sáng ra.
- Là truyền thừa tinh thạch?
Tông Thủ âm thầm kinh ngạc, thử thăm dò đặt tinh thạch màu xanh da trời này vào giữa trán mình.
Hồi lâu sau Tông Thủ mới bỏ nó ra, trong ánh mắt lộ vẻ rung động.
Trong đó chính là linh pháp nhất đạo của Vi Thiên, toàn bộ kinh nghiệm cùng cảm ngộ truyền thừa Linh Sư.
Gia nhập Thương Sinh Đạo, hắn có không ít điển tịch Linh Sư khó hiểu có thể tìm được người chỉ giáo nhưng lại không cách nào như truyền thừa tinh thạch, tất cả yếu điểm của phù lục, đầy đủ mọi thứ linh pháp chiến đấu đối với cảm ngộ thiên địa đại đạo.
Còn có quá trình Vi Thiên tại thời điểm Thần Cảnh kết thành pháp tướng.
- Vật này đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, xem như đã kiếm lời rồi.
Cảm thán một câu, Tông Thủ liền thu hồi nó, sau đó lấy một khối ngọc bội từ Hán vương.
Vị điện hạ không kiến thức kia, Tông Thủ ở trong tiệm sách mênh mông gặp được.
Đánh nát nó, quả nhiên trong ngọc bội bay ra vài giọt nhũ dịch xanh ngọc.
Tông Thủ dùng chân khí giữ lấy nó, trong con ngươi lóe lên vẻ sắc mặt vui mừng.
Quả nhiên là thứ này - ngọc tâm linh nhũ!
Tiếp theo trong giây lát, trong tay Tông Thủ lại có thêm ba viên đan dược màu vàng.
Đương nhiên đó là Càn Ly Tử Kim Liên một trong 24 hạt sen.
Đáng tiếc lúc này Y Nhân không có ở đây, nếu có thiên tài luyện đan như nàng dùng hai linh vật này luyện chế thành đan nhất định có thể làm cho dược hiệu tăng gấp đôi!
Nói đi cũng phải nói lại, ngọc tâm linh nhũ cùng Càn Ly Tử Kim Liên có dược tính không tương hợp, có thể hòa lẫn nhau không, hắn cũng không biết.
Tông Thủ không chút do dự ăn liên tiếp, lúc này hắn đang ra sức đột phá, mưu đồ cô đọng pháp tướng. Không có nhiều thời gian chậm trễ chờ đợi như vậy.
Linh vật vừa mới đi vào, Tông Thủ cảm giác trong bụng quặn đau, sau đó khuếch tán đến toàn thân. Càn Ly Tử Kim Liên mở canh kim linh khí trực tiếp rót vào bên trong cốt cách, một bên phá hủy tất cả huyết nhục, tất cả gân cốt không lưu tình, một bên lại đang thúc dục để thân hình của hắn không ngừng phục hồi như cũ.
Thời gian ngọc tâm linh kết tủa một chút, bất quá khi tản ra lại kịp thời áp chế đau đớn, tiếp tục cường hóa lấy cơ thể đã bị canh kim linh khí tàn phá mấy chục lần. Hiệu quả mặc dù không rõ ràng nhưng lại càng ôn hòa toàn diện tăng cường từng chút một.
Tông Thủ thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, thần sắc thả lỏng, toàn lực dẫn dắt dược lực tới cốt cách tứ chi.
Lúc này đây là lần hắn phục dụng nhiều linh vật mà tỏ ra nhẹ nhõm nhất.
Ngày rơi tháng trầm, mãi tới khi Tông Thủ cảm giác trong cơ thể không còn bất kỳ biến hóa nào nữa mới mở mắt ra.
Liếc mắt nhìn ra ngoài, hắn biết bây giờ đã là sáng sớm bảy ngày sau.
Lại nhìn hai tay của mình, chỉ thấy tại nguyên bổn da thịt mau bạch ngọc đã nhiều thêm một tia màu vàng.
Ba miếng Càn Ly Tử Kim Liên tử thấm canh Kim Linh khí cực tinh thuần vào bên trong cốt cách cơ thể hắn, còn ngọc tâm linh nhũ chẳng những khiến cho hắn thân thể cường hóa, nội thương, nguyên hồn bị tàn phá cũng được chữa trị không ít.
Tông Thủ cười cười, biết được giờ phút này nhục thể của mình đoán chừng cũng không kém thất giai linh chút nào.
Thân thể đã được củng cố, thần hồn đã khôi phục, kế tiếp chính là trùng kích tầng thứ 9 địa giai Hám Thế Linh Quyết, bắt đầu chuẩn bị tụ kết pháp tướng.
Đang lúc Tông Thủ muốn lấy Lưu Ly Hỏa Liệt châu cùng Ám Cực Hàn Nguyên Châu ra thì đồ đằng hình rồng trên cánh tay hắn cảm giác nóng lên.
Tông Thủ lập tức vui vẻ, thân hình lóe lên giống như tấn ảnh, chỉ trong hơn trăm cái hô hấp là đến bên ngoài Thương Sinh Đạo cung, hắn khống chế đầu Lôi Đình Dực Giao bay vút lên hơn ba canh giờ chạy tới giới uyên.
Vừa đến đây đã thấy một thiếu niên áo xanh đang chắp tay sau lưng, Tông Thủ nhướn mày có chút nghi hoặc.
- Ngươi là Ngao Khôn?
Ngao Khôn là tên của nghiệt Long mà Long Ảnh lão nhân nói cho hắn biết.
- Đúng vậy!!
Thiếu niên kia cười cười xoay người qua, trong tay thình lình nâng một vật.
Ánh mắt Tông Thủ cũng ngưng tụ, trong tay Ngao Khôn là một ấu thú thanh ly.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã qua một năm rưỡi.
Bên ngoài Càn Thiên Sơn thành, trên một con đường lớn, một đám kỵ sĩ đang chạy như bay.
Chỉ một lúc sau, một tòa đại thành đã lọt vào tầm mắt của đám kỵ sĩ này.
- Đốc suất, đến Càn Thiên Sơn thành rồi!
Bốn mươi người kỵ sĩ đều là tráng hán khôi vĩ cưỡi Ngự Phong Câu cường tráng, mặc trên người linh giáp được luyện khí sư tỉ mỉ luyện chế.
Người cầm đầu dáng người yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc một bộ ngân giáp dành riêng cho nữ nhân.
Hai mắt nàng đang nhắm từ từ mở ra, đôi đồng tử phảng phất ẩn hàm ngân hà, sinh động, thâm thúy và sáng lạn.
Như có điều suy nghĩ, nàng nhìn con đường dưới chân.
- Hồng thành đến Càn Thiên Sơn thành, bảy trăm bốn mươi dặm dùng Thanh Phong thạch để trải đường, Đại Thương triều ta cũng không quá năm mươi lần thế này.
Thanh Phong thạch có tụ phong chi năng, nếu dùng để lót đường khiến Đạp Vân Câu tiết kiệm khí lực, tốc độ có thể tăng vọt gấp ba.
- Những năm gần đây mới được sở kiến, Càn Thiên Yêu Vương bỏ vốn gần trăm vạn tứ giai thú tinh xây dựng con đường này. Tổng cộng có bảy nhánh xuyên qua cảnh nội, đại bộ phận vẫn chưa xây xong. Nghe nói những ai muốn đi con đường này phải bị thu phí đền bù tổn thất cho vị Yêu Vương kia, điều này vừa khiến cho thương nhân vừa hận thấu xương vừa vui cười.
Người nói chuyện mũi ưng mặt xanh, ăn mặc kiểu Đô thống bên cạnh thiếu nữ. Giờ phút này, vẻ mặt hắn không cho là đúng lắc đầu.
- Tu kiến Thanh Phong thạch là chuyện tốt nhưng hôm nay dùng tình hình Đông Lâm Vân Giới, chiến tranh không ngừng. Không dùng tiền để võ trang quân đội mà lại làm chuyện này đúng là buồn cười. Ngay sau Càn Thiên Sơn thành bị diệt hơn phân nửa là hắn dựng cầu cho người ta.
Đại Thương quốc, vạn người là một trấn co thống lĩnh quản thúc. Ba vạn người đến mười vạn người làm một quân do thiết Đô thống thống lĩnh, trên nữa là đốc suất quản hạt ba tới năm mươi vạn người.
Nữ tử được gọi là đốc suất lại không nói gì, nàng nhìn đại thành xa xa, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm:
- Không ngờ ở Đông Lâm Vân Giới, vùng Man Hoang chi địa lại có một tòa hùng thành như thế.
Tông Thủ âm thầm cảm kích, những lời này của Vi Thiên đã tận giải khúc mắc khiến những phiền muộn trong lồng ngực hắn giải hết.
Một cái chớp mắt sau, khóe mắt hắn liếc qua bỗng nhiên trông thấy Sơ Tuyết tay phải ôm Thạch Lân ấu thú màu đen vạn phần ủy khuất trừng mắt nhìn hắn.
Trong lòng Tông Thủ nhảy dựng lên, thân hình hắn lóe lên nói:
- Hôm nay Cô muốn bế quan! Các ngươi không có chuyện gì thì chớ quấy rầy!
Không đợi Sơ Tuyết kịp phản ứng, Tông Thủ đã như gió nhảy vào tĩnh thất, cửa đống ầm một cái.
Vừa mới ngồi xuống, Tông Thủ chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, Sơ Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trợn to lên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bên trong.
Tông Thủ lại càng chột dạ, hắn lấy miếng tinh thạch Vi Thiên vứt cho mình ra.
Thứ này to bằng đầu ngón cái một tia u lam linh quang tỏa sáng ra.
- Là truyền thừa tinh thạch?
Tông Thủ âm thầm kinh ngạc, thử thăm dò đặt tinh thạch màu xanh da trời này vào giữa trán mình.
Hồi lâu sau Tông Thủ mới bỏ nó ra, trong ánh mắt lộ vẻ rung động.
Trong đó chính là linh pháp nhất đạo của Vi Thiên, toàn bộ kinh nghiệm cùng cảm ngộ truyền thừa Linh Sư.
Gia nhập Thương Sinh Đạo, hắn có không ít điển tịch Linh Sư khó hiểu có thể tìm được người chỉ giáo nhưng lại không cách nào như truyền thừa tinh thạch, tất cả yếu điểm của phù lục, đầy đủ mọi thứ linh pháp chiến đấu đối với cảm ngộ thiên địa đại đạo.
Còn có quá trình Vi Thiên tại thời điểm Thần Cảnh kết thành pháp tướng.
- Vật này đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, xem như đã kiếm lời rồi.
Cảm thán một câu, Tông Thủ liền thu hồi nó, sau đó lấy một khối ngọc bội từ Hán vương.
Vị điện hạ không kiến thức kia, Tông Thủ ở trong tiệm sách mênh mông gặp được.
Đánh nát nó, quả nhiên trong ngọc bội bay ra vài giọt nhũ dịch xanh ngọc.
Tông Thủ dùng chân khí giữ lấy nó, trong con ngươi lóe lên vẻ sắc mặt vui mừng.
Quả nhiên là thứ này - ngọc tâm linh nhũ!
Tiếp theo trong giây lát, trong tay Tông Thủ lại có thêm ba viên đan dược màu vàng.
Đương nhiên đó là Càn Ly Tử Kim Liên một trong 24 hạt sen.
Đáng tiếc lúc này Y Nhân không có ở đây, nếu có thiên tài luyện đan như nàng dùng hai linh vật này luyện chế thành đan nhất định có thể làm cho dược hiệu tăng gấp đôi!
Nói đi cũng phải nói lại, ngọc tâm linh nhũ cùng Càn Ly Tử Kim Liên có dược tính không tương hợp, có thể hòa lẫn nhau không, hắn cũng không biết.
Tông Thủ không chút do dự ăn liên tiếp, lúc này hắn đang ra sức đột phá, mưu đồ cô đọng pháp tướng. Không có nhiều thời gian chậm trễ chờ đợi như vậy.
Linh vật vừa mới đi vào, Tông Thủ cảm giác trong bụng quặn đau, sau đó khuếch tán đến toàn thân. Càn Ly Tử Kim Liên mở canh kim linh khí trực tiếp rót vào bên trong cốt cách, một bên phá hủy tất cả huyết nhục, tất cả gân cốt không lưu tình, một bên lại đang thúc dục để thân hình của hắn không ngừng phục hồi như cũ.
Thời gian ngọc tâm linh kết tủa một chút, bất quá khi tản ra lại kịp thời áp chế đau đớn, tiếp tục cường hóa lấy cơ thể đã bị canh kim linh khí tàn phá mấy chục lần. Hiệu quả mặc dù không rõ ràng nhưng lại càng ôn hòa toàn diện tăng cường từng chút một.
Tông Thủ thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, thần sắc thả lỏng, toàn lực dẫn dắt dược lực tới cốt cách tứ chi.
Lúc này đây là lần hắn phục dụng nhiều linh vật mà tỏ ra nhẹ nhõm nhất.
Ngày rơi tháng trầm, mãi tới khi Tông Thủ cảm giác trong cơ thể không còn bất kỳ biến hóa nào nữa mới mở mắt ra.
Liếc mắt nhìn ra ngoài, hắn biết bây giờ đã là sáng sớm bảy ngày sau.
Lại nhìn hai tay của mình, chỉ thấy tại nguyên bổn da thịt mau bạch ngọc đã nhiều thêm một tia màu vàng.
Ba miếng Càn Ly Tử Kim Liên tử thấm canh Kim Linh khí cực tinh thuần vào bên trong cốt cách cơ thể hắn, còn ngọc tâm linh nhũ chẳng những khiến cho hắn thân thể cường hóa, nội thương, nguyên hồn bị tàn phá cũng được chữa trị không ít.
Tông Thủ cười cười, biết được giờ phút này nhục thể của mình đoán chừng cũng không kém thất giai linh chút nào.
Thân thể đã được củng cố, thần hồn đã khôi phục, kế tiếp chính là trùng kích tầng thứ 9 địa giai Hám Thế Linh Quyết, bắt đầu chuẩn bị tụ kết pháp tướng.
Đang lúc Tông Thủ muốn lấy Lưu Ly Hỏa Liệt châu cùng Ám Cực Hàn Nguyên Châu ra thì đồ đằng hình rồng trên cánh tay hắn cảm giác nóng lên.
Tông Thủ lập tức vui vẻ, thân hình lóe lên giống như tấn ảnh, chỉ trong hơn trăm cái hô hấp là đến bên ngoài Thương Sinh Đạo cung, hắn khống chế đầu Lôi Đình Dực Giao bay vút lên hơn ba canh giờ chạy tới giới uyên.
Vừa đến đây đã thấy một thiếu niên áo xanh đang chắp tay sau lưng, Tông Thủ nhướn mày có chút nghi hoặc.
- Ngươi là Ngao Khôn?
Ngao Khôn là tên của nghiệt Long mà Long Ảnh lão nhân nói cho hắn biết.
- Đúng vậy!!
Thiếu niên kia cười cười xoay người qua, trong tay thình lình nâng một vật.
Ánh mắt Tông Thủ cũng ngưng tụ, trong tay Ngao Khôn là một ấu thú thanh ly.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã qua một năm rưỡi.
Bên ngoài Càn Thiên Sơn thành, trên một con đường lớn, một đám kỵ sĩ đang chạy như bay.
Chỉ một lúc sau, một tòa đại thành đã lọt vào tầm mắt của đám kỵ sĩ này.
- Đốc suất, đến Càn Thiên Sơn thành rồi!
Bốn mươi người kỵ sĩ đều là tráng hán khôi vĩ cưỡi Ngự Phong Câu cường tráng, mặc trên người linh giáp được luyện khí sư tỉ mỉ luyện chế.
Người cầm đầu dáng người yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc một bộ ngân giáp dành riêng cho nữ nhân.
Hai mắt nàng đang nhắm từ từ mở ra, đôi đồng tử phảng phất ẩn hàm ngân hà, sinh động, thâm thúy và sáng lạn.
Như có điều suy nghĩ, nàng nhìn con đường dưới chân.
- Hồng thành đến Càn Thiên Sơn thành, bảy trăm bốn mươi dặm dùng Thanh Phong thạch để trải đường, Đại Thương triều ta cũng không quá năm mươi lần thế này.
Thanh Phong thạch có tụ phong chi năng, nếu dùng để lót đường khiến Đạp Vân Câu tiết kiệm khí lực, tốc độ có thể tăng vọt gấp ba.
- Những năm gần đây mới được sở kiến, Càn Thiên Yêu Vương bỏ vốn gần trăm vạn tứ giai thú tinh xây dựng con đường này. Tổng cộng có bảy nhánh xuyên qua cảnh nội, đại bộ phận vẫn chưa xây xong. Nghe nói những ai muốn đi con đường này phải bị thu phí đền bù tổn thất cho vị Yêu Vương kia, điều này vừa khiến cho thương nhân vừa hận thấu xương vừa vui cười.
Người nói chuyện mũi ưng mặt xanh, ăn mặc kiểu Đô thống bên cạnh thiếu nữ. Giờ phút này, vẻ mặt hắn không cho là đúng lắc đầu.
- Tu kiến Thanh Phong thạch là chuyện tốt nhưng hôm nay dùng tình hình Đông Lâm Vân Giới, chiến tranh không ngừng. Không dùng tiền để võ trang quân đội mà lại làm chuyện này đúng là buồn cười. Ngay sau Càn Thiên Sơn thành bị diệt hơn phân nửa là hắn dựng cầu cho người ta.
Đại Thương quốc, vạn người là một trấn co thống lĩnh quản thúc. Ba vạn người đến mười vạn người làm một quân do thiết Đô thống thống lĩnh, trên nữa là đốc suất quản hạt ba tới năm mươi vạn người.
Nữ tử được gọi là đốc suất lại không nói gì, nàng nhìn đại thành xa xa, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm:
- Không ngờ ở Đông Lâm Vân Giới, vùng Man Hoang chi địa lại có một tòa hùng thành như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.