Chương 557: Ngũ Linh Toàn Tụ. (1)
Khai Hoang
02/07/2014
Nhưng mà trong chớp mắt lại tăng lên hai giai!
- Dường như thiên địa ấn chứng lời thề này của hắn.
Triệu Yên Nhiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn qua, có chút không biết làm sao. Mà Tông Nguyên cũng đang yên lặng, tình hình này so với hắn hướng Tông Thủ dùng huyết thệ là độc nhất vô nhị. Nhưng mà thanh thế của người ta to lớn hơn cả trăm lần, Hiên Vận Lan cũng nhíu mày, nhìn qua những khí tức màu đen này, nói:
- Đây là Vô Tướng Thiên Ma biến thành, là ác niệm nhân tâm của thế gian ngưng tụ mà thành. Mà Tiết sư thúc tổ này tuy nhái phương pháp của phật môn, cũng không có áo nghĩa chính thức nhất. Giờ phút này tuy mượn tâm ma lực tăng tu vị tiềm lực lên. Nhưng nếu trong vòng ba ngàn năm không làm được sẽ thân vẫn, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt trở thành chất dinh dưỡng của ma đầu.
Tông Thủ vẫn giật mình như trước, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng mà nghe được lời nói quyết tuyệt của Tiết Hi thì đó là mối hận khắc cốt ghi tâm.
Mà thiên địa dị triệu lớn như vậy, chỉ sợ lần này bản thân hắn cứu ra một nhân vật khó lường rồi.
Trong nội tâm cũng không khỏi âm thầm cầu nguyện cho Hán vương vị điện hạ này tự cầu nhiều phúc. Tham dự Ngạn Thành Quan biến lúc trước có cả Hán vương này, mà hắn cũng là nhân vật rất quan trọng đấy.
Mà trăm đệ tử sau lưng Tiết Hi cũng có thần sắc giật mình. Mà sau khi thanh tỉnh lại cũng nhao nhao cắt uyển mạch của mình.
- Nguyện thề...
- Phải hưng thịnh Thương Sinh Đạo! Muốn theo sư huynh báo huyết thù! Muốn Thái Linh Tông tông diệt người vong!
Không trung càng xuất hiện lôi âm cuồn cuộn,mà Vi Thiên trên không trung lại thở dài:
- Si nhi! Si nhi...
Trong tiếng sấm rền vang, Tông Thủ vội vàng quay trở về Giáp tự đệ nhất viện của mình.
Thần sắc của hắn vẫn mang theo vài phần khác thường, khi 134 người lập nhiều thệ ngôn. Chín người đột phá cảnh giới thất giai tại chỗ, còn hơn trăm người cũng đột phá chạm vào cánh cửa thất giai.
Vốn phần lớn mọi người đều đã có tâm chết nhưng lúc này thì ý chí chiến đấu toả sáng.
Mà khi khí cơ hơn trăm người khép lại, tinh mang huyết khí càng to lớn đến làm cho Vô Tướng thần ma đều tránh lui khiến tâm thần người khác rung động.
- Quân thượng! Vị Tiết sư huynh kia chắc chắn là một đại nhân vật!
Người nói chuyện là Tông Nguyên, giờ phút này trong mắt hắn lộ rõ vẻ cả kinh bội phục.
Tông Thủ cũng 'Ân' một tiếng, nguyên bản khi hắn trông thây đệ tử tù binh bị người của Thái Linh Tông thả về, ý niệm đầu tiên của ý niệm đầu tiên là tuyệt đại bộ phận những người này đã bị phế bỏ. Hai mươi năm tra tấn đã khiến lưng bọn họ còng xuống, mặc dù tu vi vẫn còn như không thể dậy nổi.
Nhưng ngày hôm nay, vài câu cùng động tác của Tiết Hi đã khiến cho những người này, một lần nữa có chỗ dựa vào chèo chống tìm về tinh khí thần của mình, không còn chán chường như trước.
Tam đại thề nguyện của Tiết Hi tuyệt không phải chỉ là khắc cốt thâm cừu cho bản thân.
Cũng trách không được, Hàn Phương coi trọng người này như thế, Thương Sinh Đạo quả nhiên là nhân tài đông đúc.
Nói không chừng Thái Linh Tông thật là có khả năng sẽ bị hủy trong tay người này.
Tông Thủ thầm cảm thấy chờ mong Tiết Hi trở về, chính là bởi vì hắn mà dẫn tới hiệu ứng cánh bướm (thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó), một cánh bướm của mình tạo ra gió càng lúc càng lớn rồi.
Càn Thiên Sơn chẳng những chưa từng suy loạn, ngược lại quật khởi. Thương Sinh Đạo cũng không thất bại ở Ngạn Thành Quan, sớm mấy năm đem Nguyên Cửu Thần giải quyết. Mà hôm nay lại thêm một Tiết Hi thề diệt Thái Linh Tông.
Tương lai không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Thật ra Tông Thủ cũng không cảm thấy thấp thỏm không yên cũng không có chút áy náy gì, lịch sử ngày sau loạn thì loạn, làm sao cần lo lắng? Một thời đại Thần Hoàng bất đồng đã theo ý nguyện của hắn, e sợ tu giới bất loạn.
Tông Thủ híp mắt một cái nhìn lôi điện phía trên không trung, chỉ thấy lôi điện dần dần tán đi, mây đen tụ tập tụ tập cũng không còn bóng dáng,
Tông Thủ nhịn không được cười to, đi vào thời đại này dùng thân phân 'Tông Thủ' để sống đã chú định hắn phải cố gắng giãy dụa chống lại vận mệnh của mình.
Cùng nhau đi tới cuối cùng vẫn không thể nào giống kiếp trước, bị bêu đầu thị chúng, kết cục không người nào nhặt xác.
Bất quá đồ vật đeo trên lưng ngày càng nhiều.
Y Nhân, Sơ Tuyết, Nhược Thủy, Tông Nguyên những người này, hắn đều không thể không để ý. Càn Thiên Sơn thành, hắn thủy chung không thể buông. Gia nhập Thương Sinh Đạo, mình cũng không có khả năng ngồi yên không để ý tới hưng suy của tông môn.
Trên người hắn càng ngày càng trầm trọng, phảng phất một cái kén muốn một mực bao vây hắn khiến hắn không chịu nổi.
Đối với một kiếm nhân thì không biết là họa hay là phúc.
Đang dần dần thất thần, tâm niệm phân loạn. Tông Thủ chợt nghe bên tai có một tiếng quát nhẹ:
- Tuổi còn nhỏ muốn những thứ loạn thất bát tao này làm gì? Tu giả chúng ta trừ phi là có thể phá con đường chí cảnh mới có thể chân chánh nắm giữ vận mệnh bản thân. Người giống ngươi trước mặt đại đạo kỳ thật chỉ là con sâu cái kiến, kh tận lực đi buông cái gì, cũng không cần tận lực gắng sức gánh vác. Chỉ cần cố hết sức, làm theo bản tâm, tới đâu cũng không thẹn.
Tâm thần Tông Thủ bừng tỉnh kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy lão nhân sóng vai đứng với Hàn Phương đang ngạo nghễ ở trên hư không mang theo vài phần lạnh mỉm cười nhìn xuống.
Bất quá trọng giọng nói của hắn lại có vẻ chê cười, ánh mắt thì trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Thanh tỉnh? Thanh tỉnh là tốt rồi! Ngươi chỉ là một con cá nhỏ đang giãy dụa trong con sông lớn để nhảy ra ngoài thôi. Không biết mình ở trên bờ là nhỏ bé như thế nào, là buồn cười là như thế nào. Có biết huyền kình không? Sinh thời không quá ba ngón tay, sống ở sâu trong sông, thành thành thật thật sinh trưởng lớn mạnh, nước chảy bèo trôi. Nhưng ngàn năm về sau lại có chiều cao ngàn thước, gây sóng gió, nuốt núi sông, có thể ngao du hư không, tung hoành vô địch. Giống như ngươi không có lực lượng, cho dù có thể nhảy ra khỏi sông cũng bị người ta ăn sạch.
Tông Thủ đánh thót một cái trong lòng, lão nhân này còn lợi hại hơn cả Hàn Phương thật có thể biết hắn đang muốn gì. Tông Thủ vội vàng kiềm chế tâm ý hồn niệm khiến cho thức hải nguyên hồn lùi về một đoạn, tiếp theo trong nháy mắt chỉ thấy lão nhân kia tiện tay ném ra một tinh thạch.
- Cầm vật này, Vi Thiên ta không thích nợ nhân tình người ta. Sự tình của Hi nhi, lão phu cám ơn ngươi.
Đưa đồ xong, lão giả này định rời đi, trước khi đi hân hình dừng lại, nhẹ giọng cười nói:
- Đứa nhỏ ngươi rất được, Nếu muốn nhảy ra ngoài thì phải học huyền kình trước ổn định căn cơ rồi mới làm tiếp.
Khóe môi Tông Thủ nhẹ nhàng nhếch lên kính cẩn thi lễ nói:
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm! Bất quá sư đệ cũng từng nghe, huyền kình ở trong đại dương mỗi ngày phải thôn phệ ngàn vạn huyết thực!
Vi Thiên nghe vậy thì cười ha ha:
- Tu luyện giả chúng ta vốn là nên như thế! Tranh giành linh dược, tranh giành Linh Bảo, không chịu thua kém, tranh giành đại đạo. Cá lớn nuốt cá bé, tóm lại độc nhất vô nhị. Ngày hôm nay nói đến thế thôi, sư đệ tự giải quyết cho tốt.
- Dường như thiên địa ấn chứng lời thề này của hắn.
Triệu Yên Nhiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn qua, có chút không biết làm sao. Mà Tông Nguyên cũng đang yên lặng, tình hình này so với hắn hướng Tông Thủ dùng huyết thệ là độc nhất vô nhị. Nhưng mà thanh thế của người ta to lớn hơn cả trăm lần, Hiên Vận Lan cũng nhíu mày, nhìn qua những khí tức màu đen này, nói:
- Đây là Vô Tướng Thiên Ma biến thành, là ác niệm nhân tâm của thế gian ngưng tụ mà thành. Mà Tiết sư thúc tổ này tuy nhái phương pháp của phật môn, cũng không có áo nghĩa chính thức nhất. Giờ phút này tuy mượn tâm ma lực tăng tu vị tiềm lực lên. Nhưng nếu trong vòng ba ngàn năm không làm được sẽ thân vẫn, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt trở thành chất dinh dưỡng của ma đầu.
Tông Thủ vẫn giật mình như trước, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng mà nghe được lời nói quyết tuyệt của Tiết Hi thì đó là mối hận khắc cốt ghi tâm.
Mà thiên địa dị triệu lớn như vậy, chỉ sợ lần này bản thân hắn cứu ra một nhân vật khó lường rồi.
Trong nội tâm cũng không khỏi âm thầm cầu nguyện cho Hán vương vị điện hạ này tự cầu nhiều phúc. Tham dự Ngạn Thành Quan biến lúc trước có cả Hán vương này, mà hắn cũng là nhân vật rất quan trọng đấy.
Mà trăm đệ tử sau lưng Tiết Hi cũng có thần sắc giật mình. Mà sau khi thanh tỉnh lại cũng nhao nhao cắt uyển mạch của mình.
- Nguyện thề...
- Phải hưng thịnh Thương Sinh Đạo! Muốn theo sư huynh báo huyết thù! Muốn Thái Linh Tông tông diệt người vong!
Không trung càng xuất hiện lôi âm cuồn cuộn,mà Vi Thiên trên không trung lại thở dài:
- Si nhi! Si nhi...
Trong tiếng sấm rền vang, Tông Thủ vội vàng quay trở về Giáp tự đệ nhất viện của mình.
Thần sắc của hắn vẫn mang theo vài phần khác thường, khi 134 người lập nhiều thệ ngôn. Chín người đột phá cảnh giới thất giai tại chỗ, còn hơn trăm người cũng đột phá chạm vào cánh cửa thất giai.
Vốn phần lớn mọi người đều đã có tâm chết nhưng lúc này thì ý chí chiến đấu toả sáng.
Mà khi khí cơ hơn trăm người khép lại, tinh mang huyết khí càng to lớn đến làm cho Vô Tướng thần ma đều tránh lui khiến tâm thần người khác rung động.
- Quân thượng! Vị Tiết sư huynh kia chắc chắn là một đại nhân vật!
Người nói chuyện là Tông Nguyên, giờ phút này trong mắt hắn lộ rõ vẻ cả kinh bội phục.
Tông Thủ cũng 'Ân' một tiếng, nguyên bản khi hắn trông thây đệ tử tù binh bị người của Thái Linh Tông thả về, ý niệm đầu tiên của ý niệm đầu tiên là tuyệt đại bộ phận những người này đã bị phế bỏ. Hai mươi năm tra tấn đã khiến lưng bọn họ còng xuống, mặc dù tu vi vẫn còn như không thể dậy nổi.
Nhưng ngày hôm nay, vài câu cùng động tác của Tiết Hi đã khiến cho những người này, một lần nữa có chỗ dựa vào chèo chống tìm về tinh khí thần của mình, không còn chán chường như trước.
Tam đại thề nguyện của Tiết Hi tuyệt không phải chỉ là khắc cốt thâm cừu cho bản thân.
Cũng trách không được, Hàn Phương coi trọng người này như thế, Thương Sinh Đạo quả nhiên là nhân tài đông đúc.
Nói không chừng Thái Linh Tông thật là có khả năng sẽ bị hủy trong tay người này.
Tông Thủ thầm cảm thấy chờ mong Tiết Hi trở về, chính là bởi vì hắn mà dẫn tới hiệu ứng cánh bướm (thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó), một cánh bướm của mình tạo ra gió càng lúc càng lớn rồi.
Càn Thiên Sơn chẳng những chưa từng suy loạn, ngược lại quật khởi. Thương Sinh Đạo cũng không thất bại ở Ngạn Thành Quan, sớm mấy năm đem Nguyên Cửu Thần giải quyết. Mà hôm nay lại thêm một Tiết Hi thề diệt Thái Linh Tông.
Tương lai không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Thật ra Tông Thủ cũng không cảm thấy thấp thỏm không yên cũng không có chút áy náy gì, lịch sử ngày sau loạn thì loạn, làm sao cần lo lắng? Một thời đại Thần Hoàng bất đồng đã theo ý nguyện của hắn, e sợ tu giới bất loạn.
Tông Thủ híp mắt một cái nhìn lôi điện phía trên không trung, chỉ thấy lôi điện dần dần tán đi, mây đen tụ tập tụ tập cũng không còn bóng dáng,
Tông Thủ nhịn không được cười to, đi vào thời đại này dùng thân phân 'Tông Thủ' để sống đã chú định hắn phải cố gắng giãy dụa chống lại vận mệnh của mình.
Cùng nhau đi tới cuối cùng vẫn không thể nào giống kiếp trước, bị bêu đầu thị chúng, kết cục không người nào nhặt xác.
Bất quá đồ vật đeo trên lưng ngày càng nhiều.
Y Nhân, Sơ Tuyết, Nhược Thủy, Tông Nguyên những người này, hắn đều không thể không để ý. Càn Thiên Sơn thành, hắn thủy chung không thể buông. Gia nhập Thương Sinh Đạo, mình cũng không có khả năng ngồi yên không để ý tới hưng suy của tông môn.
Trên người hắn càng ngày càng trầm trọng, phảng phất một cái kén muốn một mực bao vây hắn khiến hắn không chịu nổi.
Đối với một kiếm nhân thì không biết là họa hay là phúc.
Đang dần dần thất thần, tâm niệm phân loạn. Tông Thủ chợt nghe bên tai có một tiếng quát nhẹ:
- Tuổi còn nhỏ muốn những thứ loạn thất bát tao này làm gì? Tu giả chúng ta trừ phi là có thể phá con đường chí cảnh mới có thể chân chánh nắm giữ vận mệnh bản thân. Người giống ngươi trước mặt đại đạo kỳ thật chỉ là con sâu cái kiến, kh tận lực đi buông cái gì, cũng không cần tận lực gắng sức gánh vác. Chỉ cần cố hết sức, làm theo bản tâm, tới đâu cũng không thẹn.
Tâm thần Tông Thủ bừng tỉnh kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy lão nhân sóng vai đứng với Hàn Phương đang ngạo nghễ ở trên hư không mang theo vài phần lạnh mỉm cười nhìn xuống.
Bất quá trọng giọng nói của hắn lại có vẻ chê cười, ánh mắt thì trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Thanh tỉnh? Thanh tỉnh là tốt rồi! Ngươi chỉ là một con cá nhỏ đang giãy dụa trong con sông lớn để nhảy ra ngoài thôi. Không biết mình ở trên bờ là nhỏ bé như thế nào, là buồn cười là như thế nào. Có biết huyền kình không? Sinh thời không quá ba ngón tay, sống ở sâu trong sông, thành thành thật thật sinh trưởng lớn mạnh, nước chảy bèo trôi. Nhưng ngàn năm về sau lại có chiều cao ngàn thước, gây sóng gió, nuốt núi sông, có thể ngao du hư không, tung hoành vô địch. Giống như ngươi không có lực lượng, cho dù có thể nhảy ra khỏi sông cũng bị người ta ăn sạch.
Tông Thủ đánh thót một cái trong lòng, lão nhân này còn lợi hại hơn cả Hàn Phương thật có thể biết hắn đang muốn gì. Tông Thủ vội vàng kiềm chế tâm ý hồn niệm khiến cho thức hải nguyên hồn lùi về một đoạn, tiếp theo trong nháy mắt chỉ thấy lão nhân kia tiện tay ném ra một tinh thạch.
- Cầm vật này, Vi Thiên ta không thích nợ nhân tình người ta. Sự tình của Hi nhi, lão phu cám ơn ngươi.
Đưa đồ xong, lão giả này định rời đi, trước khi đi hân hình dừng lại, nhẹ giọng cười nói:
- Đứa nhỏ ngươi rất được, Nếu muốn nhảy ra ngoài thì phải học huyền kình trước ổn định căn cơ rồi mới làm tiếp.
Khóe môi Tông Thủ nhẹ nhàng nhếch lên kính cẩn thi lễ nói:
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm! Bất quá sư đệ cũng từng nghe, huyền kình ở trong đại dương mỗi ngày phải thôn phệ ngàn vạn huyết thực!
Vi Thiên nghe vậy thì cười ha ha:
- Tu luyện giả chúng ta vốn là nên như thế! Tranh giành linh dược, tranh giành Linh Bảo, không chịu thua kém, tranh giành đại đạo. Cá lớn nuốt cá bé, tóm lại độc nhất vô nhị. Ngày hôm nay nói đến thế thôi, sư đệ tự giải quyết cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.