Thần Hoàng

Chương 822: Phút chốc không còn nữa

Khai Hoang

14/08/2014

Lại nghe Tông Thủ híp mắt cười cười, mang theo vài phần không có hảo ý:

- Bổn vương nghe nói tát cả đại tông phái ở thế gian đều cất giữ được không ít. Ngươi nói nếu là bổn vương hướng bọn hắn mượn tiền, hoặc là trực tiếp nhập cổ phần, có thể thành công hay không?

Nhâm Bác đang sầu mi khổ kiểm, tính toán từ chỗ nào có thể rút ra tiền tài, ở chỗ nào dư thừa có thể lấy được.

Lúc này nghe vậy, lập tức ‘Ài’ một tiếng, tràn đầy kinh dị.

Không chỉ là hắn, đám người Hổ Trung Nguyên ở trong điện cũng đều là tràn đầy kinh ngạc. Rõ ràng còn có biện pháp như vậy?

Không thể tưởng tượng, nhưng tinh tế mà xem, lại tựa hồ có chút có thể thực hiện. Không chỉ là có thể hướng chư tông mượn tiền, mà dân gian cũng có thể.

Hiện nay chỉ cần buồn bực, chính là chinh chiến với ngoại vực, là có hay không có hồi báo? Lại là có thể đạt được đầy đủ tài vật để trả nợ hay không?

Trương Hoài nhưng lại là kinh dị, định mục nhìn về phía trên.

Chỉ cảm thấy vị quân vương này, quả nhiên là minh chủ!

Sách lược này không chỉ là mượn tiền mà thôi, càng là có hàm ý sâu xa.

Chỉ một vị quân vương có thể so với thượng cổ Thánh hoàng như vậy, sao những nhân vật chí cảnh ở thời đại Vân Hoang kia lại chưa bao giờ có dự đoán qua?

Lúc này Nhâm Bác lại chợt nhớ tới một chuyện:

- Đúng rồi! Mấy ngày nay vị sứ giả Đại Thương kia đã tìm lão thần thúc giục mấy lần. Không biết khi nào quân thượng chuẩn bị xuất binh?

Tông Thủ lập tức cảm thấy trở nên đau đầu. Chuyện này, thiếu chút nữa liền đã quên.

Thời điểm ở Càn Thiên Sơn, Tông Thủ đang phiền não, thì ở Vạn Kiếm khung cảnh, lúc này lại là đang mootj mảnh tĩnh mịch nghiêm nghị.

Cũng là khung cảnh, nơi này lại khác xa Thương Sinh khung cảnh tường hòa. Nơi này hoàn toàn là thế giới của kiếm, bốn phương tám hướng, tùy ý có thể thấy được. Chính là ở trong chút ít hoang địa kia, cũng đều cắm đầy các loại trường kiếm.

Ngay cả một ngọn núi, một viên đá, cũng đều lộ ra một cỗ duệ khí lăng lệ.



Khung cảnh chủ thể là một ngọn núi, tên là Vấn Kiếm sơn, cao ba tràn trượng, thẳng đứng ngàn mét, cao chót vót, phảng phất như là một thanh kiếm cắm trên mặt đất.

Mà ở trên đỉnh núi Vấn Kiếm sơn này, trong một tòa thạch điện, Phong Thái Cực đúng là mặt không biểu tình ngồi xuống, còn bên cạnh hắn, chính là sư huynh Nhược Đào, đồng dạng cũng là thần sắc nhàn nhạt, không chút động dung.

Lúc này ở trong cái thạch điện này, không chỉ là có hơn mười vị có thân phận trưởng lão của Kiếm Tông đang ngồi ngăn ngắn ở phía trên.

Mà ở một bên càng có gần một vạn đệ tử Kiếm Tông ngồi nghiêm chỉnh.

Lúc này vô số đạo ánh mắt đang hướng nhìn phía bên này. Có nhìn kỹ, có tán thưởng, có nhìn có chút hả hê, cũng có mỉa mai, cũng có tiếc hận, thương cảm.

Trong lòng Phong Thái Cực biết những ánh mắt này hơn phân nửa đều là nhìn về hắn. Trên mặt tuy là không có biểu tình gì, nhưng trong lông ngực lại có cảm xúc phập phồng.

Tư vị từ trên mây ngã xuống này, cũng rất khó chịu.

Ước chừng mấy tháng trước, Nhược Đào sư huynh cảm nhận được đây, chính là cảm giác này. Chính mình khi đó, đúng là đắc ý quên mình rồi.

Nhớ đến đây, Phong Thái Cực cười khổ một tiếng. Nghe nói lúc trước Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo đạt thành hiệp nghị, chính là hắn cùng Đàm Thu, xem ai là thứ nhất.

Lúc này Đàm Thu kia cũng đã đánh bại Lôi Động, đứng hàng thứ ba trong Lục Tuyệt kiếm. Mà hắn lúc này, nhưng lại một trận chiến ở Âm Long cốc, bị đánh nhập vào bùn.

Tuy vị được xưng là Kiếm Hoàng kia, chưa bao giờ hướng người khác biểu hiện ra hắn có năng lực Linh Vũ hợp nhất. Nhưng Phong Thái Cực giờ phút này cũng đã không dám coi thường bất luận kẻ nào, nhất là tuyệt thế kiếm khách đã đánh bại Lôi Động.

- Thiếu chút nữa hắn còn cười ra tiếng?

- Vênh váo tự đắc, những trưởng lão tông môn kia, cũng đem người này xem như bảo vật, nhưng bây giờ thì như thế nào? Ở trước mặt mấy người Tuyệt Dục kia, ngay cả tiếp một kiếm cũng không nổi. Cũng may là có Nhược Đào sư huynh, mới không khiến cho mặt mũi của Kiếm Tông chúng ta mất hết.

- Kẻ này giống như khiêm tốn nhưng thực chất lại kiêu ngạo, dưới mắt không có ai. Hôm nay biết được, chơ coi thường anh hùng trong thiên hạ. Nhược Đào sư huynh, chỉ là không muốn tranh giành với hắn mà thôi!

- Ta đến nay vẫn là khó có thể tin, vị Càn Thiên Yêu Vương kia thật sự là lực chiến sáu người Tuyệt Dục mà không bại ? Thế gian này, thật đúng là có hào kiệt bực này? Quả thực là vô địch hậu thế, thật nghĩ không ra ở cùng thế hệ bên trong Vân Giới, còn có mấy người có thể làm đối thủ của hắn? Phong Thái Cực này cùng vị kia so sánh, quả thực liền giống như đốm lửa nhỏ so với trăng sáng.

- Nghĩ đến mấy vị bá vương thời thượng cổ, cũng không hơn được cái này. Nhược Đào sư huynh, hắn tuy bại mà vinh!

Từng chút ngôn ngữ, không ngừng chui vào trong tai Phong Thái Cực. Rất khó có thể tieps tục phong khinh vân đạm, chỉ có thể tận lực không lắng nghe.



Cũng may chỉ qua ước chừng nửa khắc thời gian, trong điện bỗng nhiên vang lên một tiếng chuông.

Một bạch y nhân ảnh bỗng nhiên lách mình vào trong điện, ngồi ở chỗ thượng thủ nơi trung ương.

Phong Thái Cực có chút cúi đầu, biết được vị này, chính là Sơn chủ của Vạn Kiếm khung cảnh hiện nay, tên gọi là Lăng Trần.

Chấp chưởng đến lúc này đã được 47 năm. 47 năm trước, đã từng danh chấn Vân Giới, khi đó cũng đã là cửu giai đỉnh phong. Lúc này lại càng không biết đã đến cảnh giới nào rồi.

Quanh năm bế quan, sau khi hắn gia nhập Kiếm Tông, tổng cộng cũng mới chỉ gặp mặt hai lần mà thôi.

Sau khi cùng mọi người chào hỏi, Lăng Trần mới nhàn nhạt lên tiếng:

- Hôm nay triệu tập chư vị đệ tử của Vạn Kiếm khung cảnh đến đây, chỉ là vì cáo tri hai chuyện. Thứ nhất, phong cấm trong Âm Long cốc đã giải, ngày lih triều bắt đầu, sẽ trong ba năm nữa! Đối với Vân Giới ta mà nói, cố nhiên là kiếp số bắt đầu, những cũng là cơ hội khó có được. Các ngươi cần phải cố gắng gấp đôi mới được, thừa dịp này, hết sức đột phá cảnh giới, chớ để đến thời điểm loạn khởi lại hối hận.

Tiếng nói rơi xuống, ở trong toàn bộ thạch điện, đều là một hồi yên tĩnh. Gần vạn đệ tử Kiếm Tông đều thần sắc không đồng nhất. Hoặc là kinh dị, hoặc là hưng phấn, hoặc là bất an.

Tiếp đó Lăng Trần kia lại đưa ánh mắt nhìn về phía Nhược Đào:

- Sự tình Âm Long cốc, ta đã nghe qua. Việc này chư vị trưởng lão đã có quyết nghị, lấy Phong Thái Cực làm đầu. Nhưng nghe nói Nhược Đào ngươi kiệt ngạo bất tuân không nghe lệnh sư trưởng.

Các trưởng lão ngồi ở hai bên trong điện lúc này đều liên tục trợn mắt, hướng về Nhược Đào nhìn lại.

Một cỗ ý niệm lăng lệ ác liệt được khống chế bức tới, ép lên người Nhược Đào.

Nhược Đào lại bất động thanh sắc, lạnh nhạt đáp:

- Tất cả mọi việc đệ tử làm, đều không thẹn với lương tâm!

Thần sắc Phong Thái Cực cực kỳ yên lặng, có thể cảm giác được Nhược Đào sư huynh này thật sự là lạnh nhạt không câu chấp, cũng không quan tâm.

Đúng là lòng dạ thản nhiên, cũng không áy náy.

- Tốt cho một câu không thẹn với lương tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook