Thần Hoàng

Chương 486: Săn bắn ở linh hải. (1)

Khai Hoang

22/06/2014

Xa xa nhìn lại, phát hiện ở đây đã có hơn hai trăm người, các cứ một phương trong hải dương linh năng. Lấy lục giai đỉnh phong chiếm đa số, thất giai cường giả cũng có hơn mười người, khí tức đều là cường hoành khó lường, đều nhàn nhạt liếc về phía hai người Tông Thủ, tựa hồ đối với đệ tử Thương Sinh Đạo xuất nhập nơi đây, đã là nhìn nhiều quen mắt rồi. Chỉ là hai người này mặt lạ hoắc khiến cho mọi người ngạc nhiên một phen, nhưng cũng không thèm để ý.

- Đây là linh hà?

Lông mày Tông Nguyên hơi nhíu, che dấu chấn động ở trong mắt, thời điểm tại thành thị ở Càn Thiên Sơn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến bên trong Vân Giới này, còn có một chỗ kỳ diệu mỹ lệ như vậy.

Tông Thủ thì lâm vào trầm tư, nhớ tới trước kia đã nghe qua, cũng biết đến cảnh nội.

Nghe nói ngũ đại khung cảnh, đều không phải là do tự nhiên tạo ra, mà là do chí cường giả thời đại Vân Hoang một tay sáng tạo, đều xây dựng ở chỗ hung ác nhất Vân Giới, trấn áp linh hải. Hấp thu linh năng to lớn ở đây để duy trì không gian khung cảnh, đồng thời cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều gặp phải hung hiểm rất lớn, là để duy trì năm trụ cột của Vân Giới.

Chỉ là khi đó, trong trò chơi ‘Thần Hoàng’, có rất ít người có thể tiến vào khung cảnh. Mà người có tư cách xuất nhập, cũng là đối với tình hình ở bên trong giữ kín như bưng. Mà trong hiện thực, năm khung cảnh ba động thiên, càng là cao cao tại thượng, cũng không cùng ngoại giới trao đổi, bảo trì thần bí.

Lúc này xem ra, hơn phân nửa chính là sự thật. mà cái ‘đại dương mênh mông’ màu xanh da trời này hơn phân nửa chính là Linh hải.

Cẩn thận nhìn tiếp, bên trong ‘nước biển’ màu xanh da trời này, xác thực có không ít sinh vật hỗn tạp.

Rất nhiều cái đúng là chưa khi nào thấy, mới nghe lần đầu. Mà đệ tử Thương Sinh Đạo ở chung quanh, cũng không quản những sinh vật này có phải là tà vật hay không, có tạo ra uy hiếp hay không, chỉ cần hơi có chút ít giá trị, liền sẽ ra tay chém giết.

Những người này có thực lực quá cường đại, nếu không cần thì không nên đi trêu chọc. Nếu là chịu thuận theo linh hà bỏ chạy, cũng mặc cho bọn chúng đi qua, nhưng mà nếu có ý dừng lại, thường thường đều bị đám thất giai cường giả hợp lực vây giết.



Ở phụ cần cái ‘linh hải’ này, rõ ràng là có một tầng bích chướng vô hình, chẳng những là đem toàn bộ linh năng to lớn này ước thúc lại một chỗ, cũng ngăn trở những sinh vật tiến vào trong linh hải.

Có đôi khi lại có một cái kẽ nứt màu đen hiện lên, nếu như chung quanh không có vật gì thì thôi, nếu như thời điểm có tinh thú hoặc là tà mị đi qua, thân thể đều bị vô thanh vô tức phân cắt đi, cơ hồ là bỏ mình tại chỗ.

Tông Thủ híp mắt, nhìn chung quanh một chút, phát hiện ở hơn trăm vị trí mà đệ tử Thương Sinh Đạo đứng trong linh hải, đều cực kỳ xảo diệu. Vừa vặn chính là chỗ linh hà hội tụ, sinh ra dòng xoáy.

Sinh vật ở trong linh hà, vô luận là tinh thú, hay là tà ma, sau khi nhảy vào đại dương, đều bị vòng xoáy này hấp dẫn, lúc này cũng là lúc tốt nhất để đánh chết những tà ma và tinh thú này.

Những nơi tốt này, cũng là đã có chủ. Tông Thủ suy ngẫm một lát, cũng lười cùng những người đồng môn này xen lẫn vào một chỗ, trực tiếp tuyển một cái linh hà không lớn không nhỏ, đi ngược dòng nước.

Lại một lần nữa, thân ảnh hai người đã hấp dẫn tới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của đệ tử Thương Sinh Đạo, dĩ vãng cũng không phải không có đệ tử lựa chọn đi đến thượng lưu linh hà săn giết, nhưng những người kia thường thường đều ít nhất là cường giả thất giai.

Ở chỗ phụ cận linh hải đó, tuy là thời thời khắc khắc đều có cường giả tám đến chín giai của Thương Sinh Đạo, thậm chí còn có trưởng lão tu vi đạp nhập tiên đạo tọa trấn, để ngừa những tà ma hung mãnh kia trùng kích. Nhưng tình hình vẫn là hung hiểm vô cùng, tới chỗ Linh hải này để săn giết, người muốn lấy được công đức, phần lớn đều là cùng đồng môn kết bạn, hợp lực đi làm.

Tựa như hai người Tông Thủ này, thực lực đều chỉ đến lục giai đỉnh phong, rõ ràng liền dám tiến vào thượng lưu. Nói dễ nghe một chút là người không biết thì không sợ, nói khó nghe chính là không biết sống chết. Bất quá lúc thân ảnh hai người này còn chưa tiến vào linh hà, thì có một nữ nữ mặc áo bào hồng bỗng nhiên lách mình đi đến trước mắt bọn hắn. Dung mạo của nàng này ở trong Thương Sinh Đạo cảnh, chỉ có thể coi là bình thường, lại lộ ra một cỗ khí khái hào hùng, đưa tay ra ngăn lại nói:

- Ta chính là Huyền Diệp, là Tứ đại đệ tử của Thái Huyền Tông. Hai vị sư đệ hình như mới đến Thương Sinh Đạo cảnh? Ở thượng lưu thật sự quá nguy hiểm, nếu không có dị bảo, càng khó có thể kháng linh áp. Hai vị sư đệ nếu như nguyện ý, có thể ở cùng một chỗ với chúng ta.

Nghe đến hai chữ ‘Huyền Diệp’, vốn là Tông Thủ âm thầm có chút phòng bị, nghĩ rằng đối phương hẳn đã biết đến sự tình của những nữ đệ tử Thất Linh Tông, muốn tới chỗ mình tìm phiền toái?

Nhưng nghe mấy câu ở phía sau, lại là ngạc nhiên. Huyền Diệp này, rõ ràng lại không nhận ra chính mình, nói như vậy, nữ tử gọi là Vĩnh Cầm kia, là tự chủ trương đến ám toán mình?



Nghi hoặc được cởi bỏ, ác cảm của hắn đối với nữ nhân này, cũng liền tiêu tán gần hết,.

Ngẫm lại cũng đúng, ba vị đệ tử xuất chúng nhất Thương Sinh Đạo, lòng dạ như thế nào mà thường nhân có thể so sánh được?

Xem ra vị này, chỉ sợ là cũng không có chút nào để ý đến sự tình bị hắn chiếm Giáp tự đệ nhất viện.

Lại từ chỗ ngón tay Huyền Diệp nhìn lại, chỉ thấy ở bên kia, tất cả đều là nữ tử, cơ hồ đều là thanh xuân tịnh lệ. Tuy không thể bì kịp với Triệu Yên Nhiên, nhưng mỹ mạo cũng đều là loại khó gặp.

Bên trong mười mấy người này, tuy không phải là thất giai, nhưng lại kết thành một loại thế trận, hợp lực chiếm cứ một chỗ ‘hải nhãn’, rõ ràng cũng có thể ung dung ứng phó.

Trong nội tâm của Tông Thủ, lập tức là tim đập thình thịch, ở trong lúc săn giết tà ma tinh thú, có thể làm bạn bên cạnh những nữ nhân này, nói chuyện phiếm , tựa hồ là rất không tồi.

Chỉ là tỉ mỉ nghĩ lại, Tông Thủ rồi lại thở dài, hướng về phía Huyền Diệp ôm quyền một cái, từ bên người đi qua, như cũ hướng về phía trên bước tới.

Ssăn giết được một tà mị thất giai, cũng chỉ được có 300 điểm công đức mà thôi, cũng với những cô gái này ở một chỗ, chỉ sợ là thời gian một hai năm, chưa hẳn là có thể kiếm đủ. Muốn đem quyển ‘Kim Cương Giới Đại Nhật Như Lai tâm chú’ cầm vào tay, chỉ có thể mạo hiểm một phen.

Huyền Diệp ở bên kia, lại một lần nữa kinh ngạc, cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể mắt nhìn hai người Tông Thủ, tiến vào thượng lưu linh hà.

Lúc đang chau mày, nghĩ ràng hai người này chẳng lẽ là đang tìm chết? Liền chợt thấy hai thân ảnh ở xa xa bước tới. Người thiếu nữ mặc áo đỏ, đúng là sư muội Trần Nhu của nàng, mà một người khác, chính là tiểu sư thúc Thất Linh Tông Vĩnh Cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook