Chương 487: Săn bắn ở linh hải. (2)
Khai Hoang
22/06/2014
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, giờ phút này trên mặt Vĩnh Cầm,
tất cả đều là ngượng ngùng ửng đỏ, ở tỏng đôi mắt, càng tràn ngập vẻ tức giận bất bình.
Vừa bước vào linh hà, Tông Thủ mới biết ‘linh áp’ trong miệng nữ tử vừa rồi đến cùng là chuyện gì.
Càng là đi ngược dòng nước, linh năng lưu động càng nồng đậm. Đúng là từ bốn phương tám hướng đè ép tới, muốn xông vào bên trong thân thể của hắn. Mà trên người hắn cũng giống như mang thêm mười vạn cân, ba mươi vạn cân, triệu cân, từng bước một tăng thêm.
Cơ hồ là muốn đem thân thể của hắn, triệt để bóp nát!
Tu vi võ đạo của hắn, mới là Vũ Tông cảnh giới, dung hợp năm cái linh mạch. Thân thể ở Tụ Long Sơn, gần như được cường hóa đến mức tận cùng.
Nhưng ở dưới cái linh áp này, cũng như cũ là có cảm giác vô cùng cố hết sức, tứ chi thân thể đều bị trói buộc, không cách nào hoạt động tự nhiên, mà Tông Nguyên ở bên cạnh, thần sắc cũng là ngưng trọng.
- Thế gian này, rõ ràng còn có một chỗ như thế nào, nếu như không có những tà vật tinh thú, ngược lại là chỗ tu hành tốt nhất.
Thời điểm hắn đang nói chuyện, ở cách đó không xa du động đến một thân ảnh tối sầm, bỗng nhiên tấn công tới, giống như bạch tuộc, mà đôi mắt to kia mở ra, lập tức vô số sợi tơ màu xanh biếc, từ bốn phương tám hướng quấn quanh mà đến.
Mà chưa kịp tới gần, thương ảnh của Tông Nguyên cũng đồng dạng bạo khởi. Tràm ngàn cái nhận ảnh màu tím, mang theo lực lượng sấm sét mênh mông cuồn cuộn, đem những sợi tơ kia xoắn thành phấn vụn.
Lại thêm một tiếng hừ nhẹ, từ trong túi càn khôn mang theo, lấy ra một thanh đoản thương, bỗng dưng ném ra! Điện quang chợt phát, cái đoản thương này ở dưới vô số lực bão từ gia tốc, liền ngay cả Tông Thủ cũng cơ hồ không có cách nào thấy rõ, trực tiếp một thương, liền đem bóng đen phảng phất giống như bạch tuộc kia, sinh sinh đâm thủng!
Mà từ phía trên đoản thương có sấm sét màu tím, một lần nữa vỡ ra, du tẩu khắp nơi. Bóng đen kia cũng phát ra một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương, cả thân hình khổng lồ, lập tức nứt vỡ tan rã.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn. Hắn biết được hai tháng trước, Tông Nguyên ở Tụ Long Sơn tựa hồ được không ít thứ tốt, hơn nữa là hai năm qua, từ việc hắn được ban thưởng cùng lương bổng, thân gia ở trong những người cùng cấp bậc, coi như là một kẻ có tiền.
Lại hoàn toàn không ngờ tới, người này không tốt không xấu gì, vụng trộm chế tạo một cái đoản thương, linh khí cấp bậc tam giai, trên đó có lực lượng sấm sét thôi động, mặc dù là một ít linh thú lục giai đỉnh cấp, cũng là có thể miểu sát.
Lại phất phất tay áo, đem di vật còn sót lại của bóng đen kia lấy đến tay. Cẩn thận nhớ lại, liền biết được lai lịch của thứ này.
- Hẳn là lục giai tà linh Thiên Ti Ám Mị.
Mà cái hắn nắm trong tay, đúng là một viên tà tinh lục giai. Tu giả đồng dạng cũng có thể sử dụng, bất quá nếu không phải là tu giả ma đạo, thì cần phải sau khi tinh lọc mới có thể sử dụng, đoán chừng giá trị nếu so với thú tinh thì hơi thua kém một chút. Dùng vật này nộp lên cho tông môn, cũng được 50 công đức.
Muốn có 35000 công đức, chính là phải giết được 7000 đầu tà linh có đẳng cấp này.
Lần nữa thở dài, Tông Thủ phất phất tay, đem cái thất tinh pháp đàn kia vẫy một cái. Hai người cùng một chỗ đứng ở trên đó, tiếp tục hướng về phía phương hướng thượng du bay đi.
Ở chỗ vách tường hư không này, căn bản là không có cảm giác khoảng cách, rõ ràng là đi lên phía trước mấy trăm trượng, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, giống như gần kề là chỉ bước ra một bước mà thôi. Có đôi khi đi lên phía trước chỉ một trượng, cũng đã cách vị trí lúc trước đến trăm trượng rồi.
Phát hiện cái ‘linh hà’ này rõ ràng cũng có mấy ‘lối rẽ’, bộ phận ‘nước sông’ bị phân lưu hướng chỗ hắn chảy tới, tự nhiên cũng có một ít tinh thú tà mị cùng ma vật trong linh hà.
Mà trong dòng sông linh năng, cũng không phải hoàn toàn là thông suốt. Có vô số tầng lực vô hình ngăn trở, khiến cho một ít tinh thú và tà vật đã ngoài bát giai hoàn toàn không có cách nào tiến vào.
Mặc dù là bát giai trở xuống, cũng thỉnh thoảng có một bộ phận vận khí cũng không biết là nên nói tốt hay không tốt, có thể thông qua những khe hở có lực ngăn cách vô hình này, theo linh hà dũng mãnh vào mà thôi.
- Truyền thuyết thời đại thượng cổ Vân Hoang trước kia, một trận đại chiến đã khiến cho Vân Giới thủng lỗ chỗ, vì vậy mới có năm vị chí cường giả của Vân Giới, thành lập ra ngũ đại khung cảnh, mỗi một cái trấn áp một phương, trở thành vật ngăn cách một giới. Cái đồn đãi này, chỉ sợ có hơn phân nửa là đúng.
Trong nội tâm Tông Thủ một bên suy nghĩ miên man, một bên nhìn qua mọi nơi. Thẳng đến khi trông thấy ở xa xa, lại là một chỗ rẽ, bất quá lại cũng không phải là phân lưu, mà là mấy cái linh hà hội tụ lại một chỗ. Lúc này hắn mới đem cái thất tinh pháp đàn kia định trụ lại, vị trí đó chính là một chỗ mà minh triều hội tụ, sinh ra dòng xoáy.
- Ở chỗ này! Đi lên phía trước nữa, chính là giới uyên!
- Giới uyên?
Lông mày Tông Nguyên nhíu lại, cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua danh tự này.
Tông Thủ cũng không giải thích cái gì cả, cái linh hà này hắn chưa từng tới, nhưng mà cái giới uyên này lại cực kỳ quen thuộc.
Đời sau nếu như không đến được Tiên Võ chi cảnh, nếu muốn đi đến thế giới khác, cũng chỉ có thể điều khiển linh thuyền, từ chỗ giới uyên mà vượt qua. Một giới uyên, liên thông hơn mười thế giới.
Hắn đã từng xuất nhập qua hơn mười lần, có đôi khi chỉ là thuần túy đi du lịch, đến thế giới khác ngắm cảnh. Có đôi khi lại là né tránh cừu nhân, khong thể không tạm thời ly khai Vân Giới. Vì vậy đối với bên kia, tuy chưa nói là giống như lòng bàn tay, nhưng cũng coi là quen thuộc.
Biết được trong thời đại này, ở trong này còn có vô số tà vật cường hoành, tuyệt không phải là chính mình ở giờ phút này có thể ứng phó được.
Linh năng ở trong linh hà quá lớn, cho dù là ở khung cảnh, cũng xa xa không bằng. Giờ phút này đánh một pháp quyết lên linh trận pháp đàn, Tông Thủ chỉ cảm thấy hồn lực của chính mình phảng phất có thể thay đổi vô số linh năng. Tựa hồ bản thân chính là thần minh nơi này, thực lực bạo tăng.
Biết được đây chính là ảo giác do linh năng quá nồng nặc, Tông Thủ cũng không thèm để ý, gọi mấy linh sủng ở trên người, liên tục bay ra.
Lôi Đình Dực Giao và Tiểu Kim thì trực tiếp đứng ở trên người của hứn. Yêu Nhãn Ngân Hùng thì lúc hiện thân lại hóa thành một khối hồn thạch.
Về phần Lung Ảnh Sư, lại ẩn nấp vào một cái túi ở trên người hắn. Đây cũng là vật mà hắn đạt được từ vị Nghĩ đạo nhân kia, chính mà một chủng loại trong túi càn khôn, tên gọi là túi linh thú.
Đồng dạng là cần dùng thất giai trở lên, phải là da của tinh thú có thần thông thời gian và không gian chế tác mà thành. Tài liệu được sử dụng, cần phải dùng rất nhiều, nhưng bên trong cũng chỉ có được không gian hơn trăm trượng.
Vừa bước vào linh hà, Tông Thủ mới biết ‘linh áp’ trong miệng nữ tử vừa rồi đến cùng là chuyện gì.
Càng là đi ngược dòng nước, linh năng lưu động càng nồng đậm. Đúng là từ bốn phương tám hướng đè ép tới, muốn xông vào bên trong thân thể của hắn. Mà trên người hắn cũng giống như mang thêm mười vạn cân, ba mươi vạn cân, triệu cân, từng bước một tăng thêm.
Cơ hồ là muốn đem thân thể của hắn, triệt để bóp nát!
Tu vi võ đạo của hắn, mới là Vũ Tông cảnh giới, dung hợp năm cái linh mạch. Thân thể ở Tụ Long Sơn, gần như được cường hóa đến mức tận cùng.
Nhưng ở dưới cái linh áp này, cũng như cũ là có cảm giác vô cùng cố hết sức, tứ chi thân thể đều bị trói buộc, không cách nào hoạt động tự nhiên, mà Tông Nguyên ở bên cạnh, thần sắc cũng là ngưng trọng.
- Thế gian này, rõ ràng còn có một chỗ như thế nào, nếu như không có những tà vật tinh thú, ngược lại là chỗ tu hành tốt nhất.
Thời điểm hắn đang nói chuyện, ở cách đó không xa du động đến một thân ảnh tối sầm, bỗng nhiên tấn công tới, giống như bạch tuộc, mà đôi mắt to kia mở ra, lập tức vô số sợi tơ màu xanh biếc, từ bốn phương tám hướng quấn quanh mà đến.
Mà chưa kịp tới gần, thương ảnh của Tông Nguyên cũng đồng dạng bạo khởi. Tràm ngàn cái nhận ảnh màu tím, mang theo lực lượng sấm sét mênh mông cuồn cuộn, đem những sợi tơ kia xoắn thành phấn vụn.
Lại thêm một tiếng hừ nhẹ, từ trong túi càn khôn mang theo, lấy ra một thanh đoản thương, bỗng dưng ném ra! Điện quang chợt phát, cái đoản thương này ở dưới vô số lực bão từ gia tốc, liền ngay cả Tông Thủ cũng cơ hồ không có cách nào thấy rõ, trực tiếp một thương, liền đem bóng đen phảng phất giống như bạch tuộc kia, sinh sinh đâm thủng!
Mà từ phía trên đoản thương có sấm sét màu tím, một lần nữa vỡ ra, du tẩu khắp nơi. Bóng đen kia cũng phát ra một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương, cả thân hình khổng lồ, lập tức nứt vỡ tan rã.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn. Hắn biết được hai tháng trước, Tông Nguyên ở Tụ Long Sơn tựa hồ được không ít thứ tốt, hơn nữa là hai năm qua, từ việc hắn được ban thưởng cùng lương bổng, thân gia ở trong những người cùng cấp bậc, coi như là một kẻ có tiền.
Lại hoàn toàn không ngờ tới, người này không tốt không xấu gì, vụng trộm chế tạo một cái đoản thương, linh khí cấp bậc tam giai, trên đó có lực lượng sấm sét thôi động, mặc dù là một ít linh thú lục giai đỉnh cấp, cũng là có thể miểu sát.
Lại phất phất tay áo, đem di vật còn sót lại của bóng đen kia lấy đến tay. Cẩn thận nhớ lại, liền biết được lai lịch của thứ này.
- Hẳn là lục giai tà linh Thiên Ti Ám Mị.
Mà cái hắn nắm trong tay, đúng là một viên tà tinh lục giai. Tu giả đồng dạng cũng có thể sử dụng, bất quá nếu không phải là tu giả ma đạo, thì cần phải sau khi tinh lọc mới có thể sử dụng, đoán chừng giá trị nếu so với thú tinh thì hơi thua kém một chút. Dùng vật này nộp lên cho tông môn, cũng được 50 công đức.
Muốn có 35000 công đức, chính là phải giết được 7000 đầu tà linh có đẳng cấp này.
Lần nữa thở dài, Tông Thủ phất phất tay, đem cái thất tinh pháp đàn kia vẫy một cái. Hai người cùng một chỗ đứng ở trên đó, tiếp tục hướng về phía phương hướng thượng du bay đi.
Ở chỗ vách tường hư không này, căn bản là không có cảm giác khoảng cách, rõ ràng là đi lên phía trước mấy trăm trượng, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, giống như gần kề là chỉ bước ra một bước mà thôi. Có đôi khi đi lên phía trước chỉ một trượng, cũng đã cách vị trí lúc trước đến trăm trượng rồi.
Phát hiện cái ‘linh hà’ này rõ ràng cũng có mấy ‘lối rẽ’, bộ phận ‘nước sông’ bị phân lưu hướng chỗ hắn chảy tới, tự nhiên cũng có một ít tinh thú tà mị cùng ma vật trong linh hà.
Mà trong dòng sông linh năng, cũng không phải hoàn toàn là thông suốt. Có vô số tầng lực vô hình ngăn trở, khiến cho một ít tinh thú và tà vật đã ngoài bát giai hoàn toàn không có cách nào tiến vào.
Mặc dù là bát giai trở xuống, cũng thỉnh thoảng có một bộ phận vận khí cũng không biết là nên nói tốt hay không tốt, có thể thông qua những khe hở có lực ngăn cách vô hình này, theo linh hà dũng mãnh vào mà thôi.
- Truyền thuyết thời đại thượng cổ Vân Hoang trước kia, một trận đại chiến đã khiến cho Vân Giới thủng lỗ chỗ, vì vậy mới có năm vị chí cường giả của Vân Giới, thành lập ra ngũ đại khung cảnh, mỗi một cái trấn áp một phương, trở thành vật ngăn cách một giới. Cái đồn đãi này, chỉ sợ có hơn phân nửa là đúng.
Trong nội tâm Tông Thủ một bên suy nghĩ miên man, một bên nhìn qua mọi nơi. Thẳng đến khi trông thấy ở xa xa, lại là một chỗ rẽ, bất quá lại cũng không phải là phân lưu, mà là mấy cái linh hà hội tụ lại một chỗ. Lúc này hắn mới đem cái thất tinh pháp đàn kia định trụ lại, vị trí đó chính là một chỗ mà minh triều hội tụ, sinh ra dòng xoáy.
- Ở chỗ này! Đi lên phía trước nữa, chính là giới uyên!
- Giới uyên?
Lông mày Tông Nguyên nhíu lại, cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua danh tự này.
Tông Thủ cũng không giải thích cái gì cả, cái linh hà này hắn chưa từng tới, nhưng mà cái giới uyên này lại cực kỳ quen thuộc.
Đời sau nếu như không đến được Tiên Võ chi cảnh, nếu muốn đi đến thế giới khác, cũng chỉ có thể điều khiển linh thuyền, từ chỗ giới uyên mà vượt qua. Một giới uyên, liên thông hơn mười thế giới.
Hắn đã từng xuất nhập qua hơn mười lần, có đôi khi chỉ là thuần túy đi du lịch, đến thế giới khác ngắm cảnh. Có đôi khi lại là né tránh cừu nhân, khong thể không tạm thời ly khai Vân Giới. Vì vậy đối với bên kia, tuy chưa nói là giống như lòng bàn tay, nhưng cũng coi là quen thuộc.
Biết được trong thời đại này, ở trong này còn có vô số tà vật cường hoành, tuyệt không phải là chính mình ở giờ phút này có thể ứng phó được.
Linh năng ở trong linh hà quá lớn, cho dù là ở khung cảnh, cũng xa xa không bằng. Giờ phút này đánh một pháp quyết lên linh trận pháp đàn, Tông Thủ chỉ cảm thấy hồn lực của chính mình phảng phất có thể thay đổi vô số linh năng. Tựa hồ bản thân chính là thần minh nơi này, thực lực bạo tăng.
Biết được đây chính là ảo giác do linh năng quá nồng nặc, Tông Thủ cũng không thèm để ý, gọi mấy linh sủng ở trên người, liên tục bay ra.
Lôi Đình Dực Giao và Tiểu Kim thì trực tiếp đứng ở trên người của hứn. Yêu Nhãn Ngân Hùng thì lúc hiện thân lại hóa thành một khối hồn thạch.
Về phần Lung Ảnh Sư, lại ẩn nấp vào một cái túi ở trên người hắn. Đây cũng là vật mà hắn đạt được từ vị Nghĩ đạo nhân kia, chính mà một chủng loại trong túi càn khôn, tên gọi là túi linh thú.
Đồng dạng là cần dùng thất giai trở lên, phải là da của tinh thú có thần thông thời gian và không gian chế tác mà thành. Tài liệu được sử dụng, cần phải dùng rất nhiều, nhưng bên trong cũng chỉ có được không gian hơn trăm trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.