Chương 1006: Tiến hóa vô danh (2)
Khai Hoang
03/09/2014
Đầu Ngân Bạch cự long kia rõ ràng là cho thấy giật mình, rồi sau đó là cực kỳ không thích ứng, toàn thân rùng mình một cái.
Kỳ quái liếc nhìn Tông Thủ một cái, lại không đi để ý. Lắc đầu ‘Xùy’ một tiếng, đánh một phát phì phì trong mũi, cũng thấy là không muốn nói chuyện với hắn. Thân ảnh cuộn lại, từ bên cạnh Tông Thủ lướt qua.
Cái long thân kia du động, khiến cho bên trong nguyên hồn của Tông Thủ là một trận kích động mãnh liệt.
Tông Thủ là vô cùng chật vật, đem hết toàn lực mới có thể đem cái hồn hải đang rung chuyển này một lần nữa ổn định.
Trong lòng âm thầm chửi ầm lên, thề sớm muộn sẽ có một ngày, nhất định phải đem đầu xuẩn long không biết phân biệt này chặt đứt, rút gân lột da!
Thằng này, so với Ngao Khôn còn ngạo khí hơn một ít.
Bất quá lúc này đây, ý niệm của hắn rốt cục lại cảm ứng rõ ràng.
Nơi mà đầu Ngân Bạch cự long này đi qua, chính là thông qua A Tị hoàng tọa. Liên hệ tâm thần của nó vương đại chi thế, cơ hồ là hợp làm một thể.
- Đây rốt cuộc là duyên cớ nào?
Trăm mối vẫn không có cách giải, Tông Thủ cũng chỉ có thể tạm thời buông tha, ý thức đã ly khai khỏi hồn hải lại trở về lần nữa.
Âm Long kia rời đi, chỉ dùng một tức. Mà giờ khắc này ở chung quanh phiến thiên địa này, vẫn lầ một mảnh yên tĩnh như chết.
Cự đại long trảo ở xa xa, dĩ nhiên đã không còn bóng dáng. Mà mấy trăm đại khí tức hồn niệm ở phụ cận, đều là tiếp tục không có động tĩnh, tựa hồ là không dám thở mạnh một cái, yên tĩnh đến đáng sợ.
Duy chỉ có Thủy Lăng Ba, là thần kinh không ổn định, không thèm quan tâm.
- Nguyên Mộng Tử vẫn lạc, Đạo môn là chân chính gặp nạn rồi.
Nói được nửa câu, chỉ thấy sắc mặt của Tông Thủ là cực lỳ lúng túng. Nàng không biết Tông Thủ vừa mới ở ăn quả đắng của đầu ‘Hộ quốc thánh thú’ kia. Chỉ cho là người này, sau khi đón đỡ một kích của Nguyên Mộng Tử cũng bị thương nặng.
Thần sắc lo lắng ở trong mắt hiện lên, Thủy Lăng Ba cẩn thận dùng linh giác cảm ứng, mới phát giác nguyên thần của Tông Thủ cũng không có ảnh hưởng gì lớn, mới yên tâm.
- Sau trận chiến này, Càn Thiên Sơn kia của ngươi sợ là cũng có thời gian mấy thập niên sống khá giả?
Tông Thủ nghĩ nghĩ, sau đó cười cười nói:
- Có thể là 30 năm! Không chỉ là Càn Thiên Sơn của bổn vương, mà Thương Sinh Đạo ta cũng giống như thế chứ?
Liên tiếp giao phong, lúc này uy danh của Đạo Linh Khung Cảnh đã là kém đến cực hạn, có thể nói là ngã xuống đáy cốc.
Nguyên Mộng Tử ngã xuống, tức thì đem tầng mặt mũi cuối cùng của bọn hắn cũng lột ra.
Mấy chục năm thời gian sau này, Đạo Linh Khung Cảnh đầu tiên là cần phải ứng phó với Ma đạo ở trung thổ, đối với rất nhiều mạch khoáng mà hắn không chế sẽ bị rình mò.
Còn phải ứng phó với sự chèn ép của Đại Thương. Thái Linh tông cùng Đạo Lăng tông cũng từng bước ép sát.
Cần phải xây dựng uy danh bên trong 3000 đạo môn, càng cần ứng phó với các thế gia ở trung thổ, cùng với tranh đấu với hoàng tộc Đại Thương.
Cũng không tiếp tục có khả năng đối với Càn Thiên Sơn có cái động tác lớn gì. Mặc dù có, cũng chỉ là giới hạn trong Tông Thủ một người, cùng với nhân vật có cấp độ như Ngao Khôn.
Lúc này cũng không có bao nhiêu dư lực để áp bách những tông phái khác.
Vì vậy Tông Thủ mới có thể nói, được lợi đồng dạng còn có Thương Sinh Đạo.
Kỳ thật Kiếm Tông, Phật gia, cũng đều là như thế. Đạo Linh Khung Cảnh không thể quản hết được. Trong vòng mấy chục năm, đều là nhẹ nhõm hơn không ít.
Lúc này trong lòng Tông Thủ cũng đã buông lỏng.
Những linh thạch bồi thường kia Tông Thủ cũng không thèm để ý. Những người tham dự vào rất nhiều thảm án ở Đông Lâm vân lục, đạo môn cũng không thể giao ra.
Duy chỉ có để ở trong lòng mà thôi, lại không nguyện liên quan đến những con dân vô tội ở dưới trướng.
Nguyên Mộng Tử không phải là không chịu cho hắn sao? Như vậy Tông Thủ hắn liền tự mình đến lấy!
Tử Lân Diễm Thương nghe vậy thì tự nhiên là cười một cái, con ngươi trong mắt lưu chuyển.
Hài lòng nhất chính là câu nói kia của Tông Thủ: ‘Thương Sinh Đạo ta’ hiển nhiên là không đem Thương Sinh Đạo trở thành người ngoài.
- Bất quá còn cần phải coi chừng. Một trận chiến này, thương thế của ngươi đã nói lên sức mạnh của Đạo Linh Khung Cảnh ở Vân Giới. Đạo Linh Khung Cảnh trải qua vạn năm tích lũy, không phải là chuyện đùa. Hơn mười đạo môn, gần trăm Tiên cảnh, chỉ một Nguyên Mộng Tử cũng không có ý nghĩa gì. Lúc này linh triều nổi lên, rối đa mười năm thời gian, liền có thể khôi phục như lúc ban đầu. Càng là có rất nhiều cường giả ở vực ngoại trở về. Cũng phải nói lại, một trận chiến này của Tông Thủ ngươi vẫn là hơi có chút lỗ mãng. Dùng thân phận con sâu cái kiến, khiêu chiến con quái vật khổng lồ bực này, sao mà buồn cười? Đúng hơn là nên ẩn núp nanh vuốt, tích súc thực lực.
Tông Thủ nghe vậy lại không nhịn được cười lên, bình tĩnh chú mục Thủy Lăng Ba.
- Mấy câu này, nhưng là Hàn sư huynh lại để cho ngươi nói?
Khí cơ của Thủy Lăng Ba cứng lại, sắc mặt lộ vẻ xấu hổ. Sau đó là thần sắc thản nhiên.
- Trong mắt chúng ta, cũng là như thế.
Tông Thủ chính là cười mà không nói, không đồng ý, cũng không phản bác.
Đạo môn là một con quái vật khổng lồ, tránh đấu với nó, chắc chắn không phải là một sớm một chiều.
Bất quá mặc dù là muốn ẩn nhẫn, cũng cần một cái hoàn cảnh an toàn.
Có thể chiến cũng có thể hòa, vội vã khiến cho đạo môn không để ý đến chính mình, cũng chỉ có cách đem nanh vuốt đang dò xét tới, chặt đứt toàn bộ.
Lại nói thu hoạch của một trận chiến này tuy ít, đối với toàn bộ Đạo môn, chắc chắn là không coi vào đâu, nhưng lại có thể tích tiểu thành đại.
Chặt đứt nanh vuốt của hắn, cắt bỏ bè cánh của hắn.
Từng bước từng bước rồi sẽ đến, sớm muộn thì sẽ đào sạch căn cơ như núi của Đạo môn này, rồi đem đạp nó xuống.
Thủy Lăng Ba thấy thần sắc của Tông Thủ, đã biết người này kỳ thật cũng không để ở trong lòng, lập tức là khẽ lắc đầu:
- Nguyên Mộng Tử đã chết, tiếp đó Tông Thủ ngươi lại chuẩn bị làm gì? Tiếp tục phong môn khiêu chiến?
Tông Thủ lại ‘Hắc’ cười một cái, cánh tay khẽ vẫy, đem thanh vô danh kiếm đang cắm trên mặt đất kia bắt vào trong tay.
Vừa đến tay liền cảm thấy hơi trầm xuống, phẩm chất của thanh kiếm nỳ tựa hồ lại tăng thêm không ít.
Hồi tưởng một chút, Tông Thủ liền nhớ lại vừa rồi, thời điểm lúc nguyên hồn của Nguyên Mộng Tử toái diệt, hồn lực tứ tán.
Khi lúc hắn đang ở trong ý thức hải, ý đồ cùng đầu ‘Hộ quốc thần thú’ kia mềm cứng trao đổi đều không xong.
Bất quá bên ngoài ý niệm nhưng lại có cảm ứng, tựa hồ trong lúc đó, hơn phân nửa hồn lực mà Nguyên Mộng Tử rơi xuống, đều bị thanh vô danh kiếm này hấp thu vào bên trong.
Nhưng lại không phản hồi lại cho hắn, hẳn là đã được dùng để rèn luyện kiếm thân.
Thanh kiếm này, từ trước đến nay hắn cũng không biết rốt cuộc là do vật gì luyện chế mà thành. Lúc mới vào tay hắn, chỉ tương đương với trung phẩm pháp khí
Kỳ quái liếc nhìn Tông Thủ một cái, lại không đi để ý. Lắc đầu ‘Xùy’ một tiếng, đánh một phát phì phì trong mũi, cũng thấy là không muốn nói chuyện với hắn. Thân ảnh cuộn lại, từ bên cạnh Tông Thủ lướt qua.
Cái long thân kia du động, khiến cho bên trong nguyên hồn của Tông Thủ là một trận kích động mãnh liệt.
Tông Thủ là vô cùng chật vật, đem hết toàn lực mới có thể đem cái hồn hải đang rung chuyển này một lần nữa ổn định.
Trong lòng âm thầm chửi ầm lên, thề sớm muộn sẽ có một ngày, nhất định phải đem đầu xuẩn long không biết phân biệt này chặt đứt, rút gân lột da!
Thằng này, so với Ngao Khôn còn ngạo khí hơn một ít.
Bất quá lúc này đây, ý niệm của hắn rốt cục lại cảm ứng rõ ràng.
Nơi mà đầu Ngân Bạch cự long này đi qua, chính là thông qua A Tị hoàng tọa. Liên hệ tâm thần của nó vương đại chi thế, cơ hồ là hợp làm một thể.
- Đây rốt cuộc là duyên cớ nào?
Trăm mối vẫn không có cách giải, Tông Thủ cũng chỉ có thể tạm thời buông tha, ý thức đã ly khai khỏi hồn hải lại trở về lần nữa.
Âm Long kia rời đi, chỉ dùng một tức. Mà giờ khắc này ở chung quanh phiến thiên địa này, vẫn lầ một mảnh yên tĩnh như chết.
Cự đại long trảo ở xa xa, dĩ nhiên đã không còn bóng dáng. Mà mấy trăm đại khí tức hồn niệm ở phụ cận, đều là tiếp tục không có động tĩnh, tựa hồ là không dám thở mạnh một cái, yên tĩnh đến đáng sợ.
Duy chỉ có Thủy Lăng Ba, là thần kinh không ổn định, không thèm quan tâm.
- Nguyên Mộng Tử vẫn lạc, Đạo môn là chân chính gặp nạn rồi.
Nói được nửa câu, chỉ thấy sắc mặt của Tông Thủ là cực lỳ lúng túng. Nàng không biết Tông Thủ vừa mới ở ăn quả đắng của đầu ‘Hộ quốc thánh thú’ kia. Chỉ cho là người này, sau khi đón đỡ một kích của Nguyên Mộng Tử cũng bị thương nặng.
Thần sắc lo lắng ở trong mắt hiện lên, Thủy Lăng Ba cẩn thận dùng linh giác cảm ứng, mới phát giác nguyên thần của Tông Thủ cũng không có ảnh hưởng gì lớn, mới yên tâm.
- Sau trận chiến này, Càn Thiên Sơn kia của ngươi sợ là cũng có thời gian mấy thập niên sống khá giả?
Tông Thủ nghĩ nghĩ, sau đó cười cười nói:
- Có thể là 30 năm! Không chỉ là Càn Thiên Sơn của bổn vương, mà Thương Sinh Đạo ta cũng giống như thế chứ?
Liên tiếp giao phong, lúc này uy danh của Đạo Linh Khung Cảnh đã là kém đến cực hạn, có thể nói là ngã xuống đáy cốc.
Nguyên Mộng Tử ngã xuống, tức thì đem tầng mặt mũi cuối cùng của bọn hắn cũng lột ra.
Mấy chục năm thời gian sau này, Đạo Linh Khung Cảnh đầu tiên là cần phải ứng phó với Ma đạo ở trung thổ, đối với rất nhiều mạch khoáng mà hắn không chế sẽ bị rình mò.
Còn phải ứng phó với sự chèn ép của Đại Thương. Thái Linh tông cùng Đạo Lăng tông cũng từng bước ép sát.
Cần phải xây dựng uy danh bên trong 3000 đạo môn, càng cần ứng phó với các thế gia ở trung thổ, cùng với tranh đấu với hoàng tộc Đại Thương.
Cũng không tiếp tục có khả năng đối với Càn Thiên Sơn có cái động tác lớn gì. Mặc dù có, cũng chỉ là giới hạn trong Tông Thủ một người, cùng với nhân vật có cấp độ như Ngao Khôn.
Lúc này cũng không có bao nhiêu dư lực để áp bách những tông phái khác.
Vì vậy Tông Thủ mới có thể nói, được lợi đồng dạng còn có Thương Sinh Đạo.
Kỳ thật Kiếm Tông, Phật gia, cũng đều là như thế. Đạo Linh Khung Cảnh không thể quản hết được. Trong vòng mấy chục năm, đều là nhẹ nhõm hơn không ít.
Lúc này trong lòng Tông Thủ cũng đã buông lỏng.
Những linh thạch bồi thường kia Tông Thủ cũng không thèm để ý. Những người tham dự vào rất nhiều thảm án ở Đông Lâm vân lục, đạo môn cũng không thể giao ra.
Duy chỉ có để ở trong lòng mà thôi, lại không nguyện liên quan đến những con dân vô tội ở dưới trướng.
Nguyên Mộng Tử không phải là không chịu cho hắn sao? Như vậy Tông Thủ hắn liền tự mình đến lấy!
Tử Lân Diễm Thương nghe vậy thì tự nhiên là cười một cái, con ngươi trong mắt lưu chuyển.
Hài lòng nhất chính là câu nói kia của Tông Thủ: ‘Thương Sinh Đạo ta’ hiển nhiên là không đem Thương Sinh Đạo trở thành người ngoài.
- Bất quá còn cần phải coi chừng. Một trận chiến này, thương thế của ngươi đã nói lên sức mạnh của Đạo Linh Khung Cảnh ở Vân Giới. Đạo Linh Khung Cảnh trải qua vạn năm tích lũy, không phải là chuyện đùa. Hơn mười đạo môn, gần trăm Tiên cảnh, chỉ một Nguyên Mộng Tử cũng không có ý nghĩa gì. Lúc này linh triều nổi lên, rối đa mười năm thời gian, liền có thể khôi phục như lúc ban đầu. Càng là có rất nhiều cường giả ở vực ngoại trở về. Cũng phải nói lại, một trận chiến này của Tông Thủ ngươi vẫn là hơi có chút lỗ mãng. Dùng thân phận con sâu cái kiến, khiêu chiến con quái vật khổng lồ bực này, sao mà buồn cười? Đúng hơn là nên ẩn núp nanh vuốt, tích súc thực lực.
Tông Thủ nghe vậy lại không nhịn được cười lên, bình tĩnh chú mục Thủy Lăng Ba.
- Mấy câu này, nhưng là Hàn sư huynh lại để cho ngươi nói?
Khí cơ của Thủy Lăng Ba cứng lại, sắc mặt lộ vẻ xấu hổ. Sau đó là thần sắc thản nhiên.
- Trong mắt chúng ta, cũng là như thế.
Tông Thủ chính là cười mà không nói, không đồng ý, cũng không phản bác.
Đạo môn là một con quái vật khổng lồ, tránh đấu với nó, chắc chắn không phải là một sớm một chiều.
Bất quá mặc dù là muốn ẩn nhẫn, cũng cần một cái hoàn cảnh an toàn.
Có thể chiến cũng có thể hòa, vội vã khiến cho đạo môn không để ý đến chính mình, cũng chỉ có cách đem nanh vuốt đang dò xét tới, chặt đứt toàn bộ.
Lại nói thu hoạch của một trận chiến này tuy ít, đối với toàn bộ Đạo môn, chắc chắn là không coi vào đâu, nhưng lại có thể tích tiểu thành đại.
Chặt đứt nanh vuốt của hắn, cắt bỏ bè cánh của hắn.
Từng bước từng bước rồi sẽ đến, sớm muộn thì sẽ đào sạch căn cơ như núi của Đạo môn này, rồi đem đạp nó xuống.
Thủy Lăng Ba thấy thần sắc của Tông Thủ, đã biết người này kỳ thật cũng không để ở trong lòng, lập tức là khẽ lắc đầu:
- Nguyên Mộng Tử đã chết, tiếp đó Tông Thủ ngươi lại chuẩn bị làm gì? Tiếp tục phong môn khiêu chiến?
Tông Thủ lại ‘Hắc’ cười một cái, cánh tay khẽ vẫy, đem thanh vô danh kiếm đang cắm trên mặt đất kia bắt vào trong tay.
Vừa đến tay liền cảm thấy hơi trầm xuống, phẩm chất của thanh kiếm nỳ tựa hồ lại tăng thêm không ít.
Hồi tưởng một chút, Tông Thủ liền nhớ lại vừa rồi, thời điểm lúc nguyên hồn của Nguyên Mộng Tử toái diệt, hồn lực tứ tán.
Khi lúc hắn đang ở trong ý thức hải, ý đồ cùng đầu ‘Hộ quốc thần thú’ kia mềm cứng trao đổi đều không xong.
Bất quá bên ngoài ý niệm nhưng lại có cảm ứng, tựa hồ trong lúc đó, hơn phân nửa hồn lực mà Nguyên Mộng Tử rơi xuống, đều bị thanh vô danh kiếm này hấp thu vào bên trong.
Nhưng lại không phản hồi lại cho hắn, hẳn là đã được dùng để rèn luyện kiếm thân.
Thanh kiếm này, từ trước đến nay hắn cũng không biết rốt cuộc là do vật gì luyện chế mà thành. Lúc mới vào tay hắn, chỉ tương đương với trung phẩm pháp khí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.