Chương 1005: Tiến hóa vô danh
Khai Hoang
03/09/2014
Mang theo ngân bạch thánh lực vô lượng, đi đến phía trước va chạm.
Nguyên hồn của Nguyên Mộng Tử lúc này cũng đồng dạng hóa thành một đầu cự thú lớn trăm trượng, đem hai cánh tay chắn ở trước người.
Oanh một tiếng rung chuyển, cả phiến thế giới lại một lần nữa băng diệt.
Ngân Long cuốn ngược mà quay về, mà Nguyên Mộng Tử kia lại chỉ là kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp tục thoát ly.
Đồng thời một cỗ nộ hận đến cực điểm, lại có ý niệm sát cơ rừng rực không bị khống chế, tản ra ở mọi nơi.
Sao có thể nhẫn nhịn? Có thể nào cam tâm?
Không những không có khả năng đem mỗi họa trong lòng của Đạo môn tru sát, ngược lại là đưa thân mình vào trong tuyệt địa.
Ý niệm khí cơ của Ngao Khôn là càng ngày càng gần, đã sắp phá vỡ mà vào trong Vân Giới, trong khoảnh khắc, liền có thể đến đây.
Cái cảm giác nguy cơ kia là càng ngày càng đậm. Một cỗ cảm giác cực kỳ không cam lòng ở trong ý niệm dâng lên. Ý chí chiến đấu bốc lên, không chút nào nhụt chí.
Nguyên Mộng Tử hắn nhưng còn có mấy đường sinh cơ!
- Thánh vương?
Cười lạnh, Nguyên Mộng Tử đang chú mục Tông Thủ đang ở phương xa, trong chỗ sâu của con ngươi là sát cơ càng đậm.
Đây còn là Thần Hoàng tử địch! Đại kiếp nạn của Đạo môn!
Rồi sau đó chỉ thấy một điểm bạch quang, dùng khí thế không kém bất luận một quả hồn châm của khi trước, cực tốc mà đến.
Giống như lưu tinh màu trắng, dù là ở trong thuần bạch mộng cảnh, cũng lộ ra vẻ sáng lạng vô cùng!
Cao thấp bốn phía, dần dần chứa đầy bạch quang.
Ý niệm của Nguyên Mộng Tử rốt cuộc dao động.
Sao sẽ như thế?
Còn muốn khởi lên một màn thế giới ảm đạm ở trong mộng cảnh như trước kia.
Hồn niệm của Nguyên Mộng Tử càng là kích động, giờ khắc này là khó có thể nghĩ đến.
- Ngươi là vô lượng.
Cái bạch quang kia đã tới, Nguyên Mộng Tử cong ngón búng ra. Hai cỗ hồn lực va chạm đối diện, sau khi giằng co trong nháy mắt, lúc này bạch quang mới tiêu tán.
Nguyên Mộng Tử lần nữa kêu lên một tiếng đau đớn, ý niệm lại cuối cùng từ trong mộng cảnh thoát ra.
Tông Thủ nhìn ở trong mắt, cũng không có tiếc nuối. Chỉ thở dài trong lòng, cường giả Thần cảnh, quả nhiên là cường hoành.
Mình là lấy đạo của họ để trị lại họ, nhưng rõ ràng là một kích này cũng chỉ trì hoãn được Nguyên Mộng Tử một lát, không thể tổn thương hắn mảy may.
Mộng cảnh tán đi, ý niệm trở về.
Cảnh sắc trước mắt Tông Thủ đã đổi về thế giới thực. Tiếp theo liền thấy ở phía ngoài trăm dặm, một cái long trảo khổng lồ đánh xuống.
Thân ảnh ở phía dưới đang vặn vẹo lập lòe, tựa như muốn bỏ chạy, lại bị một cỗ lực lượng một mực trói lại, không thể đào thoát.
Rồi sau đó là ‘Oanh’ một tiếng cự minh, ở trong ngàn dặm, bụi đất tung bay.
Cương kình mênh mông cuồn cuộn kia từ chỗ xa xông tới. Khi tản ra, trong vòng một trăm dặm, toàn bô đều bị chấn thành bột mịn.
Hai cỗ ý niệm khổng lồ cường hoành đụng vào nhau, lập tức nhấc lên một hồi hồn lực phong bại, bay ra khắp nơi.
Tông Thủ nhíu mày, ở nguyên chỗ cũ chống đỡ lấy, đối kháng với những phong bạo hồn áp còn dư ra kia.
Rồi sau đó liền nhìn thấy, trên không trung đột ngột xuất hiện một cái long trảo cực lớn, trực tiếp đem thân thể của Nguyên Mộng Tử đánh thành phấn toán, máu bay đầy trời.
Tông Thủ thấy thế lại chưa hiện ra bao nhiêu vui mừng. Chỉ biết là Nguyên Mộng Tử kia, thân thể nhìn như đã toái diệt, đã chết đi.
Nhưng phàm là đến cảnh giới này, một giọt máu cũng có thể trọng sinh. Muốn đem đánh chết, dù là mạnh như Ngao Khôn cũng cần mất chút ít công phu.
Quả nhiên thời điểm máu huyết đang phiêu tán thì một đoàn kim sắc hỏa diễm cực lớn bỗng nhiên từ trên long trảo bay ra. Thiêu đốt khuếch trương, đem tất cả máu huyết đều thiêu đốt vào bên trong.
Bất quá lúc này ở phía chân trời, lại có một điểm thanh quang đánh xuống. Từ trên thiên không cách đó không xa xuyên thẳng mà tới. Cẩn thận nhìn xem, nhưng lại là một đạo kiếm quang, đạo vận tự nhiên, lại lăng lệ mà tới.
Những nơi đi qua, thời không vỡ vụn, uy thế gần như chỉ ở dưới cái long trảo kia một chút.
Mà cái cự đạo long trảo kia, ở trong sát na kim diễm sắp triệt để bị dập tắt, lại một lần nữa bay lên. Gấp ngón tay lại bắn ra, đánh thẳng vào đạo thanh sắc kiếm quang kia.
Khi một tiếng ‘Ông’ qua đi, kiếm quang toái tán. Phía trên long trảo cũng xuất hiện một đạo vết thương, nhỏ ra từng giọt máu vàng óng.
Sau đó là một chút tro bụi từ bên trong kim diễm rơi xuống lả tả.
Trông thấy tình cảnh này, Thủy Lăng Ba tức thì là một tiếng than nhẹ.
- Đúng là thần hồn câu diệt rồi! Nghĩa huynh kia của ngươi, thủ đoạn thật đúng là tàn nhẫn! Từ nay về sau, Đạo môn thật sự sẽ không chịu để yên.
Tông Thủ là thở phào nhẹ nhõm, cũng giả mù sa mưa thổn thức một câu.
- Sớm biết như thế, tội gì phải khổ như vậy?
Hắn hi sinh nhiều như thế, nhưng vẫn không thể đem Nguyên Mộng Tử này tru diệt. Chuyến này, liền thật sự là đi không.
Về phần Thủy Lăng Ba, cái ngữ điệu khó chịu kia, lại toàn bộ không để trong lòng.
Hắn cùng với Đạo môn, từ một năm trước đã là tử địch. Ngươi chết ta vong, lại không có khả năng khác.
Hiện tại cũng bất quá là nhiều thêm một khoản nợ mà thôi, cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Thấy tro bụi kia tán đi, thần hồn của Nguyên Mộng Tử lại không tồn tại ở thế gian. Từng tia ý niệm của Tông Thủ lại hồi trở về trong ý thức hải.
Rồi sau đó liền phát hiện, Khiếu Nhật đã rời khỏi nơi này, bất quá con Ngân Bạch cự long kia lại như cũ vẫn còn đó.
Âm Long này, chẳng qua là Thần cảnh sơ kỳ, nhưng Âm Long vốn là nguyên hồn Long tộc đã mất đi máu thịt, tụ tập âm sát chi lực mà biến thành. Ngoại trừ che giấu tung tích ra, am hiểu nhất chính là thuật đấu hồn.
Vì vậy mới có thể sau khi giao thủ với Nguyên Mộng Tử, vẫn là lông tóc ít bị tổn thương.
Ở bên trong nguyên hồn của hắn dừng lại, tựa hồ đúng là mượn con mắt của hắn xem tình hình sau khi Nguyên Mộng Tử kia thối lui.
Thấy hắn đã chết, liền muốn rời đi. Long thân cuốn lại, liền quay đầu.
Trong nội tâm của Tông Thủ chỉ cảm thấy là cực kỳ quái dị. Hắn đối với lời nói ‘Hộ giá thánh thú’ của Khổng Duệ nhưng vẫn là bán tín bán nghi.
Bất quá hôm nay, đầu ‘Âm Long’ này kịp thời ra tay, khiến cho hắn lần này vô kinh vô hiểm, lại là thật sự.
Mặc dù lúc này gia hỏa này đang là chim cu chiếm tổ chim khách, đem A Tị hoàng tọa chiếm đoạt, quả thật là khiến cho người ta rất là căm tức.
Nhưng nếu có thể bởi vậy mà có thể một vị Thần cảnh trợ lực, như thế cũng là kiếm lớn.
Lại nói, đầu Âm Long này ở Càn Thiên Sơn cách đây rất xa. Khoảng cách so với nơi này chừng mười vạn dặm, rốt cuộc là làm sao mà tới được?
Ý niệm chuyển động, trên mặt Tông Thủ đã chất đầy ý giả cười ‘Nhiệt tình’, hướng đầu Ngân Bạch cự long này chào hỏi một tiếng.
- Long huynh! Tiểu đệ có lễ!
Thái độ so với lúc trước là hoàn toàn khác biệt. Bất kể có phải là ‘Hộ quốc thánh thú’ hay không, tóm lại là cần lung lạc trước cho tốt.
Nguyên hồn của Nguyên Mộng Tử lúc này cũng đồng dạng hóa thành một đầu cự thú lớn trăm trượng, đem hai cánh tay chắn ở trước người.
Oanh một tiếng rung chuyển, cả phiến thế giới lại một lần nữa băng diệt.
Ngân Long cuốn ngược mà quay về, mà Nguyên Mộng Tử kia lại chỉ là kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp tục thoát ly.
Đồng thời một cỗ nộ hận đến cực điểm, lại có ý niệm sát cơ rừng rực không bị khống chế, tản ra ở mọi nơi.
Sao có thể nhẫn nhịn? Có thể nào cam tâm?
Không những không có khả năng đem mỗi họa trong lòng của Đạo môn tru sát, ngược lại là đưa thân mình vào trong tuyệt địa.
Ý niệm khí cơ của Ngao Khôn là càng ngày càng gần, đã sắp phá vỡ mà vào trong Vân Giới, trong khoảnh khắc, liền có thể đến đây.
Cái cảm giác nguy cơ kia là càng ngày càng đậm. Một cỗ cảm giác cực kỳ không cam lòng ở trong ý niệm dâng lên. Ý chí chiến đấu bốc lên, không chút nào nhụt chí.
Nguyên Mộng Tử hắn nhưng còn có mấy đường sinh cơ!
- Thánh vương?
Cười lạnh, Nguyên Mộng Tử đang chú mục Tông Thủ đang ở phương xa, trong chỗ sâu của con ngươi là sát cơ càng đậm.
Đây còn là Thần Hoàng tử địch! Đại kiếp nạn của Đạo môn!
Rồi sau đó chỉ thấy một điểm bạch quang, dùng khí thế không kém bất luận một quả hồn châm của khi trước, cực tốc mà đến.
Giống như lưu tinh màu trắng, dù là ở trong thuần bạch mộng cảnh, cũng lộ ra vẻ sáng lạng vô cùng!
Cao thấp bốn phía, dần dần chứa đầy bạch quang.
Ý niệm của Nguyên Mộng Tử rốt cuộc dao động.
Sao sẽ như thế?
Còn muốn khởi lên một màn thế giới ảm đạm ở trong mộng cảnh như trước kia.
Hồn niệm của Nguyên Mộng Tử càng là kích động, giờ khắc này là khó có thể nghĩ đến.
- Ngươi là vô lượng.
Cái bạch quang kia đã tới, Nguyên Mộng Tử cong ngón búng ra. Hai cỗ hồn lực va chạm đối diện, sau khi giằng co trong nháy mắt, lúc này bạch quang mới tiêu tán.
Nguyên Mộng Tử lần nữa kêu lên một tiếng đau đớn, ý niệm lại cuối cùng từ trong mộng cảnh thoát ra.
Tông Thủ nhìn ở trong mắt, cũng không có tiếc nuối. Chỉ thở dài trong lòng, cường giả Thần cảnh, quả nhiên là cường hoành.
Mình là lấy đạo của họ để trị lại họ, nhưng rõ ràng là một kích này cũng chỉ trì hoãn được Nguyên Mộng Tử một lát, không thể tổn thương hắn mảy may.
Mộng cảnh tán đi, ý niệm trở về.
Cảnh sắc trước mắt Tông Thủ đã đổi về thế giới thực. Tiếp theo liền thấy ở phía ngoài trăm dặm, một cái long trảo khổng lồ đánh xuống.
Thân ảnh ở phía dưới đang vặn vẹo lập lòe, tựa như muốn bỏ chạy, lại bị một cỗ lực lượng một mực trói lại, không thể đào thoát.
Rồi sau đó là ‘Oanh’ một tiếng cự minh, ở trong ngàn dặm, bụi đất tung bay.
Cương kình mênh mông cuồn cuộn kia từ chỗ xa xông tới. Khi tản ra, trong vòng một trăm dặm, toàn bô đều bị chấn thành bột mịn.
Hai cỗ ý niệm khổng lồ cường hoành đụng vào nhau, lập tức nhấc lên một hồi hồn lực phong bại, bay ra khắp nơi.
Tông Thủ nhíu mày, ở nguyên chỗ cũ chống đỡ lấy, đối kháng với những phong bạo hồn áp còn dư ra kia.
Rồi sau đó liền nhìn thấy, trên không trung đột ngột xuất hiện một cái long trảo cực lớn, trực tiếp đem thân thể của Nguyên Mộng Tử đánh thành phấn toán, máu bay đầy trời.
Tông Thủ thấy thế lại chưa hiện ra bao nhiêu vui mừng. Chỉ biết là Nguyên Mộng Tử kia, thân thể nhìn như đã toái diệt, đã chết đi.
Nhưng phàm là đến cảnh giới này, một giọt máu cũng có thể trọng sinh. Muốn đem đánh chết, dù là mạnh như Ngao Khôn cũng cần mất chút ít công phu.
Quả nhiên thời điểm máu huyết đang phiêu tán thì một đoàn kim sắc hỏa diễm cực lớn bỗng nhiên từ trên long trảo bay ra. Thiêu đốt khuếch trương, đem tất cả máu huyết đều thiêu đốt vào bên trong.
Bất quá lúc này ở phía chân trời, lại có một điểm thanh quang đánh xuống. Từ trên thiên không cách đó không xa xuyên thẳng mà tới. Cẩn thận nhìn xem, nhưng lại là một đạo kiếm quang, đạo vận tự nhiên, lại lăng lệ mà tới.
Những nơi đi qua, thời không vỡ vụn, uy thế gần như chỉ ở dưới cái long trảo kia một chút.
Mà cái cự đạo long trảo kia, ở trong sát na kim diễm sắp triệt để bị dập tắt, lại một lần nữa bay lên. Gấp ngón tay lại bắn ra, đánh thẳng vào đạo thanh sắc kiếm quang kia.
Khi một tiếng ‘Ông’ qua đi, kiếm quang toái tán. Phía trên long trảo cũng xuất hiện một đạo vết thương, nhỏ ra từng giọt máu vàng óng.
Sau đó là một chút tro bụi từ bên trong kim diễm rơi xuống lả tả.
Trông thấy tình cảnh này, Thủy Lăng Ba tức thì là một tiếng than nhẹ.
- Đúng là thần hồn câu diệt rồi! Nghĩa huynh kia của ngươi, thủ đoạn thật đúng là tàn nhẫn! Từ nay về sau, Đạo môn thật sự sẽ không chịu để yên.
Tông Thủ là thở phào nhẹ nhõm, cũng giả mù sa mưa thổn thức một câu.
- Sớm biết như thế, tội gì phải khổ như vậy?
Hắn hi sinh nhiều như thế, nhưng vẫn không thể đem Nguyên Mộng Tử này tru diệt. Chuyến này, liền thật sự là đi không.
Về phần Thủy Lăng Ba, cái ngữ điệu khó chịu kia, lại toàn bộ không để trong lòng.
Hắn cùng với Đạo môn, từ một năm trước đã là tử địch. Ngươi chết ta vong, lại không có khả năng khác.
Hiện tại cũng bất quá là nhiều thêm một khoản nợ mà thôi, cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Thấy tro bụi kia tán đi, thần hồn của Nguyên Mộng Tử lại không tồn tại ở thế gian. Từng tia ý niệm của Tông Thủ lại hồi trở về trong ý thức hải.
Rồi sau đó liền phát hiện, Khiếu Nhật đã rời khỏi nơi này, bất quá con Ngân Bạch cự long kia lại như cũ vẫn còn đó.
Âm Long này, chẳng qua là Thần cảnh sơ kỳ, nhưng Âm Long vốn là nguyên hồn Long tộc đã mất đi máu thịt, tụ tập âm sát chi lực mà biến thành. Ngoại trừ che giấu tung tích ra, am hiểu nhất chính là thuật đấu hồn.
Vì vậy mới có thể sau khi giao thủ với Nguyên Mộng Tử, vẫn là lông tóc ít bị tổn thương.
Ở bên trong nguyên hồn của hắn dừng lại, tựa hồ đúng là mượn con mắt của hắn xem tình hình sau khi Nguyên Mộng Tử kia thối lui.
Thấy hắn đã chết, liền muốn rời đi. Long thân cuốn lại, liền quay đầu.
Trong nội tâm của Tông Thủ chỉ cảm thấy là cực kỳ quái dị. Hắn đối với lời nói ‘Hộ giá thánh thú’ của Khổng Duệ nhưng vẫn là bán tín bán nghi.
Bất quá hôm nay, đầu ‘Âm Long’ này kịp thời ra tay, khiến cho hắn lần này vô kinh vô hiểm, lại là thật sự.
Mặc dù lúc này gia hỏa này đang là chim cu chiếm tổ chim khách, đem A Tị hoàng tọa chiếm đoạt, quả thật là khiến cho người ta rất là căm tức.
Nhưng nếu có thể bởi vậy mà có thể một vị Thần cảnh trợ lực, như thế cũng là kiếm lớn.
Lại nói, đầu Âm Long này ở Càn Thiên Sơn cách đây rất xa. Khoảng cách so với nơi này chừng mười vạn dặm, rốt cuộc là làm sao mà tới được?
Ý niệm chuyển động, trên mặt Tông Thủ đã chất đầy ý giả cười ‘Nhiệt tình’, hướng đầu Ngân Bạch cự long này chào hỏi một tiếng.
- Long huynh! Tiểu đệ có lễ!
Thái độ so với lúc trước là hoàn toàn khác biệt. Bất kể có phải là ‘Hộ quốc thánh thú’ hay không, tóm lại là cần lung lạc trước cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.