Chương 556: Tiết Hi thề
Khai Hoang
02/07/2014
Tông Thủ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy người mở miệng là trung niên nhân tuổi chừng ba mươi, mặc nho phục, dung mạo trẻ tuổi và mái tóc trắng
xóa. Thần sắc này cảm khái không nói nên lời.
Hắn nhận ra người này, đây là Phương Văn, cung chủ Thương Sinh Đạo hiện tại. Mà với thân phận ‘ Đàm Thu ’ thì người này chính là sư huynh của hắn.
Giờ phút này trong hơn vạn đệ tử dùng thần sắc nghiêm túc và trang trọng nhìn qua ngoài cửa thi lễ.
- Chúng ta cung nghênh chư vị đồng môn trở về Thương Sinh Đạo!
Hơn trăm đệ tử trung niên lúc này thần sắc kinh ngạc. Mặc dù là những người chết lặng không hề có sinh khí cũng ngẩng đầu lên, trong con mắt hiện ra vài phần hào quang.
Mà người đi đầu tiên không nói cái gì. Thân hình run run rẩy rẩy đi vào trong môn. Đi qua bên cạnh Phương Văn thì thần sắc phong đạm vân khinh:
- Sư đệ.
Trung niên nhân kia toàn bộ không để ý tới. Đi vào đến trong môn, yên lặng ngửa đầu nhìn lên trời. Ánh mắt nhìn qua phương hướng tổ sư đường.
Giờ phút này hào khí ở cửa cung đã kinh ngạc lại kích động nhân tâm. Mọi người tuy trầm mặc, tuy nhiên bọn họ lại cố đè cảm xúc của mình xuống. Giống như núi lửa tịch mịch áp chế dung nham trong bụng, Tông Thủ không hề có cảm giác nhìn kỹ trung niên nhân khí độ bất phàm trước mặt Ngụy Húc, thầm nghĩ người này nhất định chính là Tiết Hi. Hàn Phương cũng coi trọng người này rất nhiều.
Trong nháy mắt tiếp theo đã thấy Tiết Hi bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, nhìn qua tổ sư đường và cung kính quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái.
Hơn trăm đệ tử phía sau hắn giờ phút này không nhịn được rơi lệ đầy mặt, cùng ba quỳ chín lại sau lưng của Tiết Hi.
Trong đám người có mấy trăm người cùng đồng dạng quỳ xuống, nhưng lại nhìn qua hơn trăm người kia quỳ bái.
Tông Thủ cảm thấy kỳ quái, lập tức nghe Triệu Yên Nhiên giải thích.
- Những người này trước kia đã từng tham gia cuộc chiến ở Ngạn Thành Quan, nhưng lại may mắn chạy trốn. Nghe nói là bởi vì những người bị bắt này không quan tâm sinh tử dốc sức bọc hậu mới thoát ra được. Nghe nói những người này khi được thả ra đã chạy suốt đêm quay về tông môn...
Nghe được vài câu thì Tông Thủ triệt để tức cười, bên cạnh Tông Nguyên hơi có chút thât thần nhìn qua bên cạnh, trong miệng nỉ non:
- Hiện tại ta biết vì sao tam tông lục môn và Thương Sinh Đạo lại có thể chiến đấu bất bại với các tông môn trong suốt vạn năm qua.
Nhược Thủy mặc dù không nói lời nào nhưng thần săc cũng không tùy ý nữa.
Tiết Hi hoàn thành đại lễ này mới đứng dậy. Ánh mắt nhìn quét qua đám người, thời điểm nhìn qua Tông Thủ mới dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu xem như thi lễ. Trong mắt mang theo vẻ cảm kích nhưng không nói chuyện.
Tông Thủ cười cười, hắn biết rõ đây là đại ân không cách nào nói nên lời. Quân tử tương giao không cần nhiều lời, thần sắc trên mặt là đủ rồi.
Sau đó Tiết Hi đem ánh mắt nhìn qua không trung. Trong mắt đã có vui mừng kích động, lại hổ thẹn hành đại lễ lần nữa.
Ánh mắt của Tông Thủ nhìn qua bầu trời trên cao, chẳng biết lúc nào lại nhiều ra hai người.
Một người trong đó chính là Hàn Phương, một người khác là đạo nhân áo đen, trên mặt đang có bi thương và vui mừng giao thoa với nhau.
Tông Thủ lúc này nhíu mày lại, nghĩ ngợi nói vị này chẳng lẽ là sư tôn của Tiết Hi? Có thể sóng vai mà đứng với Hàn Phương chỉ sợ cũng là người trong đời thứ hai của Thương Sinh Đạo.
Giờ phút này Tông Thủ lại không biết lúc hắn nhìn qua hai người trên không kia. Hàn Phương cùng người áo đen đang nghị luận về hắn.
- Người bên kia chính là đệ tử mà Ngụy Húc thu nhận cho Huyền Sương sư thúc sao? Tiểu sư đệ nhỏ nhất của ta và người hiện giờ? Ta thấy kiếm thuật lưu niệm chỉ là lục giai, lại có thể nghĩ ra kiếm thuật. Tư chất hay ngộ tính đều là số một trong tông của chúng ta. Lúc này ta nên cảm kích hắn.
- Đúng vậy!
Hàn Phương nhìn qua cười cười, híp mắt nhìn qua thiếu niên bên dưới, rồi sau đó sâu chấp nhận gật gật đầu:
- Ta biết Thiên sư huynh ngươi gần đây đến nay đều coi Tiết Hi, đứa nhỏ này như con của mình. Lần này Tiết Hi thoát khốn thì ngươi nên cảm kích hắn đấy.
Đạo nhân áo đen lạnh lùng lườm qua Hàn Phương, biết rõ người này vẫn đang trách tội hắn rời khỏi tông môn suốt hai mươi năm không quay về.
Mà Hàn Phương trong rất nhiều sư huynh đệ tuy tính tình trầm ổn nhưng khí lượng lại là nhỏ nhất.
Đang muốn mở miệng đáp trả thì hắn lại thở dài, nói:
- Ta cũng không có oán hận tông môn, nhưng mà mỗi lần quay về Thương Sinh Đạo cung thì nhìn vật nhớ người, khúc mắc không bỏ xuống được mà thôi. Tông Thủ sư đệ lần này ta sẽ báo đáp. Mà Ngụy Húc sư đệ làm việc nhiều ra vài phần đáng tin cậy. Lại có thể thu được đứa nhỏ này nhập môn, cũng là quyết định anh minh...
Hàn Phương bên kia cảm thấy hổ thẹn, cười nói:
- Hảo hảo, nói chuyện này làm cái gì? Nhưng mà hôm nay Tiết Hi sư điệt quay về lại khiên cho ta vui vẻ. Bị nhốt và tra tấn hơn hai mươi năm không có trầm luân. Nhìn nguyên hồn của hắn không chút sứt mẻ, ẩn chứa linh quang mạnh mẽ. Giờ phút này tâm thần của hắn còn mạnh hơn Phương Văn mấy trù. Trắc trở hai mươi năm qua với hắn mà nói là chuyện tốt.
Vi Thiên cười cười, từ chối cho ý kiến. Trong nháy mắt tiếp theo nhìn qua cửa đạo cung lại tĩnh mịch, chỉ thấy Tiết Hi đang tiện tay mượn trường kiếm bên hông đệ tử Thương Sinh Đạo, rồi sau đó không chút do dự cắt uyển mạch của mình.
- Tiết Hi hôm nay muốn mô phỏng Tôn Giả phật môn lập tam đại thệ nguyện. Đệ nhất nguyện, nguyện dùng lực suốt đời khiến cho Thương Sinh Đạo trọn đời hưng thịnh, chứng nhận nguyện vọng của tổ sư! Đệ nhị nguyện, muốn đem tất cả người tham dự Ngạn Thành Quan biến nợ máu phải trả bằng máu...
Nói tới điểm này thì hơn vạn đệ tử ở gần đó đều nhao nhao nhìn chăm chú, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Mà giọng nói của Tiết Hi dừng lại một lúc.
- Đệ tam nguyện, Tiết Hi trong vòng ba ngàn năm sẽ đánh nát Thái Linh thái địa! Làm cho Thái Linh Tông, toàn bộ tông đều vong!
Âm thanh vang lên và cả nội cung Thương Sinh Đạo đều có mây đen và sấm sét vần vũ hiện ra.
Một khí tức màu đen từ bốn phương tám hướng vọt tới, hướng Tiết Hi trùng kích tới, quanh người Tiết Hi thật sự như có hộ tráo màu vàng bài xích những khí đen này. Khiến cho khí đen giương nanh múa vuốt không cách nào tiến lên nửa phần.
Gương mặt của hắn nghiêm túc và trang trọng, mang theo thần sắc kiên quyết.
- Thỉnh chư vị đồng môn làm chứng, Tiết Hi ta không làm được lời thề thì ta sẽ thần hồn tiêu hết mà chết!
Thời điểm âm thanh vang lên thì bỗng nhiên khí cơ bừng bừng từ trong cơ thể Tiết Hi kéo lên, như sóng nước vỡ bờ.
Cuối cùng khí tức tràn ra mọi nơi, to hồn lực to lớn nghiền áp mọi nơi. Hơn vạn người ở đây, những đệ tử yếu hơn lục giai đều chống đỡ không nổi nhao nhao quỳ rạp xuống.
Có thể đứng thẳng không vượt quá năm trăm người, đều co thần sắc tái nhợt và đổ mồ hôi lạnh.
- Đây là cửu giai?
Trong nội tâm Tông Thủ cũng tràn đầy kinh ngạc như trước. Trước đó Tiết Hi này bước vào Thương Sinh Đạo Cung chỉ có tu vi thất giai mà thôi.
Hắn nhận ra người này, đây là Phương Văn, cung chủ Thương Sinh Đạo hiện tại. Mà với thân phận ‘ Đàm Thu ’ thì người này chính là sư huynh của hắn.
Giờ phút này trong hơn vạn đệ tử dùng thần sắc nghiêm túc và trang trọng nhìn qua ngoài cửa thi lễ.
- Chúng ta cung nghênh chư vị đồng môn trở về Thương Sinh Đạo!
Hơn trăm đệ tử trung niên lúc này thần sắc kinh ngạc. Mặc dù là những người chết lặng không hề có sinh khí cũng ngẩng đầu lên, trong con mắt hiện ra vài phần hào quang.
Mà người đi đầu tiên không nói cái gì. Thân hình run run rẩy rẩy đi vào trong môn. Đi qua bên cạnh Phương Văn thì thần sắc phong đạm vân khinh:
- Sư đệ.
Trung niên nhân kia toàn bộ không để ý tới. Đi vào đến trong môn, yên lặng ngửa đầu nhìn lên trời. Ánh mắt nhìn qua phương hướng tổ sư đường.
Giờ phút này hào khí ở cửa cung đã kinh ngạc lại kích động nhân tâm. Mọi người tuy trầm mặc, tuy nhiên bọn họ lại cố đè cảm xúc của mình xuống. Giống như núi lửa tịch mịch áp chế dung nham trong bụng, Tông Thủ không hề có cảm giác nhìn kỹ trung niên nhân khí độ bất phàm trước mặt Ngụy Húc, thầm nghĩ người này nhất định chính là Tiết Hi. Hàn Phương cũng coi trọng người này rất nhiều.
Trong nháy mắt tiếp theo đã thấy Tiết Hi bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, nhìn qua tổ sư đường và cung kính quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái.
Hơn trăm đệ tử phía sau hắn giờ phút này không nhịn được rơi lệ đầy mặt, cùng ba quỳ chín lại sau lưng của Tiết Hi.
Trong đám người có mấy trăm người cùng đồng dạng quỳ xuống, nhưng lại nhìn qua hơn trăm người kia quỳ bái.
Tông Thủ cảm thấy kỳ quái, lập tức nghe Triệu Yên Nhiên giải thích.
- Những người này trước kia đã từng tham gia cuộc chiến ở Ngạn Thành Quan, nhưng lại may mắn chạy trốn. Nghe nói là bởi vì những người bị bắt này không quan tâm sinh tử dốc sức bọc hậu mới thoát ra được. Nghe nói những người này khi được thả ra đã chạy suốt đêm quay về tông môn...
Nghe được vài câu thì Tông Thủ triệt để tức cười, bên cạnh Tông Nguyên hơi có chút thât thần nhìn qua bên cạnh, trong miệng nỉ non:
- Hiện tại ta biết vì sao tam tông lục môn và Thương Sinh Đạo lại có thể chiến đấu bất bại với các tông môn trong suốt vạn năm qua.
Nhược Thủy mặc dù không nói lời nào nhưng thần săc cũng không tùy ý nữa.
Tiết Hi hoàn thành đại lễ này mới đứng dậy. Ánh mắt nhìn quét qua đám người, thời điểm nhìn qua Tông Thủ mới dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu xem như thi lễ. Trong mắt mang theo vẻ cảm kích nhưng không nói chuyện.
Tông Thủ cười cười, hắn biết rõ đây là đại ân không cách nào nói nên lời. Quân tử tương giao không cần nhiều lời, thần sắc trên mặt là đủ rồi.
Sau đó Tiết Hi đem ánh mắt nhìn qua không trung. Trong mắt đã có vui mừng kích động, lại hổ thẹn hành đại lễ lần nữa.
Ánh mắt của Tông Thủ nhìn qua bầu trời trên cao, chẳng biết lúc nào lại nhiều ra hai người.
Một người trong đó chính là Hàn Phương, một người khác là đạo nhân áo đen, trên mặt đang có bi thương và vui mừng giao thoa với nhau.
Tông Thủ lúc này nhíu mày lại, nghĩ ngợi nói vị này chẳng lẽ là sư tôn của Tiết Hi? Có thể sóng vai mà đứng với Hàn Phương chỉ sợ cũng là người trong đời thứ hai của Thương Sinh Đạo.
Giờ phút này Tông Thủ lại không biết lúc hắn nhìn qua hai người trên không kia. Hàn Phương cùng người áo đen đang nghị luận về hắn.
- Người bên kia chính là đệ tử mà Ngụy Húc thu nhận cho Huyền Sương sư thúc sao? Tiểu sư đệ nhỏ nhất của ta và người hiện giờ? Ta thấy kiếm thuật lưu niệm chỉ là lục giai, lại có thể nghĩ ra kiếm thuật. Tư chất hay ngộ tính đều là số một trong tông của chúng ta. Lúc này ta nên cảm kích hắn.
- Đúng vậy!
Hàn Phương nhìn qua cười cười, híp mắt nhìn qua thiếu niên bên dưới, rồi sau đó sâu chấp nhận gật gật đầu:
- Ta biết Thiên sư huynh ngươi gần đây đến nay đều coi Tiết Hi, đứa nhỏ này như con của mình. Lần này Tiết Hi thoát khốn thì ngươi nên cảm kích hắn đấy.
Đạo nhân áo đen lạnh lùng lườm qua Hàn Phương, biết rõ người này vẫn đang trách tội hắn rời khỏi tông môn suốt hai mươi năm không quay về.
Mà Hàn Phương trong rất nhiều sư huynh đệ tuy tính tình trầm ổn nhưng khí lượng lại là nhỏ nhất.
Đang muốn mở miệng đáp trả thì hắn lại thở dài, nói:
- Ta cũng không có oán hận tông môn, nhưng mà mỗi lần quay về Thương Sinh Đạo cung thì nhìn vật nhớ người, khúc mắc không bỏ xuống được mà thôi. Tông Thủ sư đệ lần này ta sẽ báo đáp. Mà Ngụy Húc sư đệ làm việc nhiều ra vài phần đáng tin cậy. Lại có thể thu được đứa nhỏ này nhập môn, cũng là quyết định anh minh...
Hàn Phương bên kia cảm thấy hổ thẹn, cười nói:
- Hảo hảo, nói chuyện này làm cái gì? Nhưng mà hôm nay Tiết Hi sư điệt quay về lại khiên cho ta vui vẻ. Bị nhốt và tra tấn hơn hai mươi năm không có trầm luân. Nhìn nguyên hồn của hắn không chút sứt mẻ, ẩn chứa linh quang mạnh mẽ. Giờ phút này tâm thần của hắn còn mạnh hơn Phương Văn mấy trù. Trắc trở hai mươi năm qua với hắn mà nói là chuyện tốt.
Vi Thiên cười cười, từ chối cho ý kiến. Trong nháy mắt tiếp theo nhìn qua cửa đạo cung lại tĩnh mịch, chỉ thấy Tiết Hi đang tiện tay mượn trường kiếm bên hông đệ tử Thương Sinh Đạo, rồi sau đó không chút do dự cắt uyển mạch của mình.
- Tiết Hi hôm nay muốn mô phỏng Tôn Giả phật môn lập tam đại thệ nguyện. Đệ nhất nguyện, nguyện dùng lực suốt đời khiến cho Thương Sinh Đạo trọn đời hưng thịnh, chứng nhận nguyện vọng của tổ sư! Đệ nhị nguyện, muốn đem tất cả người tham dự Ngạn Thành Quan biến nợ máu phải trả bằng máu...
Nói tới điểm này thì hơn vạn đệ tử ở gần đó đều nhao nhao nhìn chăm chú, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Mà giọng nói của Tiết Hi dừng lại một lúc.
- Đệ tam nguyện, Tiết Hi trong vòng ba ngàn năm sẽ đánh nát Thái Linh thái địa! Làm cho Thái Linh Tông, toàn bộ tông đều vong!
Âm thanh vang lên và cả nội cung Thương Sinh Đạo đều có mây đen và sấm sét vần vũ hiện ra.
Một khí tức màu đen từ bốn phương tám hướng vọt tới, hướng Tiết Hi trùng kích tới, quanh người Tiết Hi thật sự như có hộ tráo màu vàng bài xích những khí đen này. Khiến cho khí đen giương nanh múa vuốt không cách nào tiến lên nửa phần.
Gương mặt của hắn nghiêm túc và trang trọng, mang theo thần sắc kiên quyết.
- Thỉnh chư vị đồng môn làm chứng, Tiết Hi ta không làm được lời thề thì ta sẽ thần hồn tiêu hết mà chết!
Thời điểm âm thanh vang lên thì bỗng nhiên khí cơ bừng bừng từ trong cơ thể Tiết Hi kéo lên, như sóng nước vỡ bờ.
Cuối cùng khí tức tràn ra mọi nơi, to hồn lực to lớn nghiền áp mọi nơi. Hơn vạn người ở đây, những đệ tử yếu hơn lục giai đều chống đỡ không nổi nhao nhao quỳ rạp xuống.
Có thể đứng thẳng không vượt quá năm trăm người, đều co thần sắc tái nhợt và đổ mồ hôi lạnh.
- Đây là cửu giai?
Trong nội tâm Tông Thủ cũng tràn đầy kinh ngạc như trước. Trước đó Tiết Hi này bước vào Thương Sinh Đạo Cung chỉ có tu vi thất giai mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.