Chương 488: Tuyết Linh cự kình
Khai Hoang
22/06/2014
Bất quá cái túi linh thú này, cũng không thể bỏ vật chết vào, vật còn sống thì có thể xuất nhập được, thậm chí còn có thể tu hành ở trong đó.
Mà trên người Nghĩ đạo nhân, liền có đến hai cái, dùng để chưa Ma Hỏa Tinh Nghĩ, vượt qua Vân Hải, từ trung ương Vân Lục đi đến Đông Lâm.
Thời điểm Tông Thủ lấy được, bên trong còn có mấy ngàn Ma Hỏa Tinh Nghĩ, dù kiến chúa đã chết, nhưng những con kiến này vẫn còn sống tốt, mới chỉ là thanh lý, cũng phí của hắn rất nhiều công phu.
Phụ cận vòng xoáy này, cũn động dạng có không ít tinh thú tà mị, bị tuyền lực hấp dẫn.
Tông Thủ nhìn xem bốn phía một cái, rồi sau đó là ánh mắt sáng ngời, chỉ thấy cách đó không xa, có một con Tuyết Linh Kình, từ cái linh hà này cuốn xuống.
Biết được loại sinh vật này thân thể cực kỳ to lớn, nhưng chiến lực chỉ có thể coi là tầm thường. Chỉ dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể, ức hiếp đồng loại, còn đối với một ít tinh thú có thực lực cường hoành, tốc độ mau lẹ, hình thể nhỏ bé, cơ bản thì không làm gì được.
Mà hết lần này đến lần khác, cả người con Tuyết Linh Kình này đều là bảo bối. Chỉ là một đầu, giá trị có thể so với bốn con tinh thú thất giai cộng lại.
Tông Thủ mừng thầm trong lòng, cũng quên chính mình, mới chỉ là cảnh giới lục giai linh pháp, Hoàn Dương đỉnh phong mà thôi. Tiếp đó trong lòng hơi động, con Lôi Đình cự giao kia liền trực tiếp xông lên.
Lúc trước cùng với Ma Hỏa Tinh Nghĩ chiến một trận, đầu lôi giao này, từ đầu đến cuối đều bị kiềm chế, không có cách nào toàn lực ứng phó.
Giờ phút này thi triển hết uy năng, ở trên thân thể, lại phát ra tử điện dài mấy trăm trượng, một ít tinh thú năm sáu giai ở chung quanh, chỉ cần bị dư âm của điện mang ảnh hương đến, cũng đã tê liệt cả thân hình, không có cách nào nhúc nhích, thậm chí có một số bỏ mình tại chỗ.
Rồi sau đó chỉ nghe ‘Oanh’ một tiếng sấm rền, linh năng xung quanh, đều là kịch liệt cuốn lên.
Lôi Đình Dực Giao cùng đầu Tuyết Linh cự kình kia, mạnh mẽ đâm vào một chỗ. Kẻ đầu tiên là trực tiếp bay ngược trở lại, chỉ thấy Giao Long chi hồn toàn bộ co rút lại về trong thân thể, mà thân hình vẫn chưa tới mười hai trượng của Lôi Đình Dực Giao, giờ phút này là hai mắt mơ hồ, kinh tinh lóng lánh.
Tuyết Linh cự kình thì giống như là hồn nhiên vô sự, đứng ở tại chỗ, chỉ là tâm thần tựa hồ bị lôi đình màu tím kia trùng kích, cũng lâm vào hôn mê. Cũng ở một sát na này, đầu Yêu Nhãn Ngân Hùng kia, bỗng nhiên hét lên một tiếng. Ở trong mi tâm liên tục bắn ra ba điểm ngân mang, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đều đánh trúng vào một vị trí, trực tiếp đem đầu Tuyết Linh cự kình này, xuyên thủng một lỗ máu thật lớn. Mà cái Tuyết Linh cự kình này, cũng bỗng dưng bừng tỉnh, nổi giận vặn vẹo thân hình, hướng về phía thất tinh pháp đàn đụng tới. Một dầu Lung Ảnh Sư lập lòe liền bỗng nhiên xuất hiện ở dưới bụng nó, một đôi móng vuốt chém ra, ngay tại trên bụng nó mở ra một lỗ máu rất lớn, trực kích chỗ trái tim cự kình.
Lung Ảnh Sư Tiểu Trí này, một tháng trước cũng đã dựa vào Linh nguyên chi huyết, cường hóa thân hình đến cảnh giới ngũ giai.
Về sau Tông Thủ lại dứt khoát đem vài giọt Huyền Âm Long huyết điểm nhập vào trong thân thể của nó. Bất quá đường đi mà Lung Ảnh Sư này lựa chọn, lại cũng không phải là dung hợp, mà là ‘thôn phệ’ giống như Tiểu Kim.
Lúc này vẫn còn chưa hết, thần thông của Lung Ảnh Sư giống như là như ảnh như sương, lại càng thêm tinh diệu. Phảng phất như là một thích khách có thực lực mạnh mẽ, thời điểm ẩn nấp bình thường, cơ bản là không thể biết được. Một khi đã xuất hiện, nhất định là nhất kích tất sát!
Một đôi Sư trảo huy động, phảng phất như mà một cái đục lớn, hướng về phía thân thể Tuyết Linh Kình, không ngừng xâm nhập.
Mà Tuyết Linh Kình cũng là kinh hãi, mãnh vẽ chuyển động thân thể, đem Lung Ảnh Sư từ trong cơ thể ném ra. Rồi sau đó lại là một âm thanh rống lên giận dữ, trong hư không có vô số băng tiễn tụ tập, hướng Lung Ảnh Sư đánh tới.
Mắt Tông Thủ khẽ híp một cái, bỗng dưng rút kiếm. Sau lưng hiện ra Huyền Kim Long ảnh, một đạo ánh kiếm màu trắng vô cùng sắc bén, cũng hiện ra dấu vết trong hư không, chỉ chợt lóe lên, đem ngàn vạn băng tiễn toàn bộ đnahs nát! Mà trong miệng lại khẽ kêu một tiếng, một tia máu tươi từ khóe môi truyền ra.
- Tông Nguyên!
Không cần đợi cho hắn phân phó, Tông Nguyên lại bay vọt lên. Một đạo tử sắc thương ảnh bỗng nhiên quán không mà đi. Đầu tiên là chừng hơn mười trượng tử lôi nổ tung, tiếp đó lại tụ hợp thành một điểm, giống như một đi không trở lại, đem hết toàn lực.
Một giây lát sau, trong phiến linh hà này, liền bay đầy huyết quang, càng vang lên một tiếng thống khổ. Mà Yêu Nhãn Ngân Hùng từ chỗ vết thương mà Tông Nguyên tạo ra, dùng Canh Kim Phi Toa, xuyên thủng vào đó, đem vết thương kia một lần nữa mở rộng ra, trực kích não tủy.
Khiến cho cự kình này càng lâm vào cuồng loạn. Mà lúc này Lôi Đình Dực Giao đã một lần nữa khôi phục lại, lại hóa thành thân thể long hồn, mãnh liệt đụng tới.
Tâm thần Tông Thủ khẽ buông lỏng, biết được sau trận chiến này, chí ít có 1400 công đức tới tay.
Tuyết Linh Kình cũng không phải là tà vật, sau khi đánh chết, không có cách nào đạt được công đức. Bất quá có thể lấy vật trên người của nó, đi đến công đức lầu để đổi.
Còn có mỡ của Tuyết Long Kình, dùng để chế thành Tuyết Linh Long Tine Hương, hiệu quả so với Tử Mộc Đàn tốt nhất còn phải mạnh hơn mấy lần. Vô luận là dùng trong đấu pháp hay là trong tu hành, đều là không tệ.
Bất quá giờ phút này, hắn lại cao hứng không nổi. Bên trong thân thể, khí huyết như vỡ bờ. Sau khi đem những băng tiễn kia chém nát để cứu đầu Lung Ảnh Sư kia, lực phản chấn khổng lồ liền trực tiếp khiến cho thân thể hắn bị thương.
Lúc không mượn được xu thế của Ngụy Húc, không có Long Ảnh lão nhân bảo vệ, mình ở trước mặt thất giai chính thức, lại là yếu ớt như thế, thật sự là quá đề cao chính mình rồi.
Muốn đạt được 35000 công đức, chỉ sợ là cũng không dễ dàng. Chính mình có chiến lực phải gấp hai lần Lôi Đình Dực Giao, mà đánh chết một đầu thất giai cự thú cả người đều là sơ hở, cũng phải trả một cái giá lớn như vậy. Những tinh thú tà vật còn lại càng mạnh hơn nữa, liền là không dám tưởng tượng.
Bất quá nơi này, tựa hồ cũng là một chỗ tuyệt hảo, là địa phương tôi luyện kiếm thuật của chính mình!
Trong tay Tông Thủ nắm lấy Hỏa Âm kiếm, tinh mang trong đôi mắt, dần dần tán bớt, ngược lại là chiến ý vút lên.
Ở chỗ cuối đoạn ‘linh hà’ này, mười mấy đạo linh triều khổng lồ hội tụ vào trong linh hải.
Lông mày Huyền Diệp nhăn lại thật chặt, lộ ra một tia giận dữ.
- Nói cách khác, các ngươi ám toán người khác không thành, ngược lại bị người khác hung hăng giáo huấn một phen? Người nọ dùng đạo của các ngươi để trị các ngươi. Dùng tam sắc mị tâm thảo, đem toàn bộ những sư tỷ kia của ngươi, toàn bộ mê hoặc?
Thấy hai người Vĩnh Cầm và Trần Nhu đều có vẻ mặt thẹn thùng. Huyền Diệp không khỏi nhức đầu xoa xoa mi tâm của mình.
Mà trên người Nghĩ đạo nhân, liền có đến hai cái, dùng để chưa Ma Hỏa Tinh Nghĩ, vượt qua Vân Hải, từ trung ương Vân Lục đi đến Đông Lâm.
Thời điểm Tông Thủ lấy được, bên trong còn có mấy ngàn Ma Hỏa Tinh Nghĩ, dù kiến chúa đã chết, nhưng những con kiến này vẫn còn sống tốt, mới chỉ là thanh lý, cũng phí của hắn rất nhiều công phu.
Phụ cận vòng xoáy này, cũn động dạng có không ít tinh thú tà mị, bị tuyền lực hấp dẫn.
Tông Thủ nhìn xem bốn phía một cái, rồi sau đó là ánh mắt sáng ngời, chỉ thấy cách đó không xa, có một con Tuyết Linh Kình, từ cái linh hà này cuốn xuống.
Biết được loại sinh vật này thân thể cực kỳ to lớn, nhưng chiến lực chỉ có thể coi là tầm thường. Chỉ dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể, ức hiếp đồng loại, còn đối với một ít tinh thú có thực lực cường hoành, tốc độ mau lẹ, hình thể nhỏ bé, cơ bản thì không làm gì được.
Mà hết lần này đến lần khác, cả người con Tuyết Linh Kình này đều là bảo bối. Chỉ là một đầu, giá trị có thể so với bốn con tinh thú thất giai cộng lại.
Tông Thủ mừng thầm trong lòng, cũng quên chính mình, mới chỉ là cảnh giới lục giai linh pháp, Hoàn Dương đỉnh phong mà thôi. Tiếp đó trong lòng hơi động, con Lôi Đình cự giao kia liền trực tiếp xông lên.
Lúc trước cùng với Ma Hỏa Tinh Nghĩ chiến một trận, đầu lôi giao này, từ đầu đến cuối đều bị kiềm chế, không có cách nào toàn lực ứng phó.
Giờ phút này thi triển hết uy năng, ở trên thân thể, lại phát ra tử điện dài mấy trăm trượng, một ít tinh thú năm sáu giai ở chung quanh, chỉ cần bị dư âm của điện mang ảnh hương đến, cũng đã tê liệt cả thân hình, không có cách nào nhúc nhích, thậm chí có một số bỏ mình tại chỗ.
Rồi sau đó chỉ nghe ‘Oanh’ một tiếng sấm rền, linh năng xung quanh, đều là kịch liệt cuốn lên.
Lôi Đình Dực Giao cùng đầu Tuyết Linh cự kình kia, mạnh mẽ đâm vào một chỗ. Kẻ đầu tiên là trực tiếp bay ngược trở lại, chỉ thấy Giao Long chi hồn toàn bộ co rút lại về trong thân thể, mà thân hình vẫn chưa tới mười hai trượng của Lôi Đình Dực Giao, giờ phút này là hai mắt mơ hồ, kinh tinh lóng lánh.
Tuyết Linh cự kình thì giống như là hồn nhiên vô sự, đứng ở tại chỗ, chỉ là tâm thần tựa hồ bị lôi đình màu tím kia trùng kích, cũng lâm vào hôn mê. Cũng ở một sát na này, đầu Yêu Nhãn Ngân Hùng kia, bỗng nhiên hét lên một tiếng. Ở trong mi tâm liên tục bắn ra ba điểm ngân mang, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đều đánh trúng vào một vị trí, trực tiếp đem đầu Tuyết Linh cự kình này, xuyên thủng một lỗ máu thật lớn. Mà cái Tuyết Linh cự kình này, cũng bỗng dưng bừng tỉnh, nổi giận vặn vẹo thân hình, hướng về phía thất tinh pháp đàn đụng tới. Một dầu Lung Ảnh Sư lập lòe liền bỗng nhiên xuất hiện ở dưới bụng nó, một đôi móng vuốt chém ra, ngay tại trên bụng nó mở ra một lỗ máu rất lớn, trực kích chỗ trái tim cự kình.
Lung Ảnh Sư Tiểu Trí này, một tháng trước cũng đã dựa vào Linh nguyên chi huyết, cường hóa thân hình đến cảnh giới ngũ giai.
Về sau Tông Thủ lại dứt khoát đem vài giọt Huyền Âm Long huyết điểm nhập vào trong thân thể của nó. Bất quá đường đi mà Lung Ảnh Sư này lựa chọn, lại cũng không phải là dung hợp, mà là ‘thôn phệ’ giống như Tiểu Kim.
Lúc này vẫn còn chưa hết, thần thông của Lung Ảnh Sư giống như là như ảnh như sương, lại càng thêm tinh diệu. Phảng phất như là một thích khách có thực lực mạnh mẽ, thời điểm ẩn nấp bình thường, cơ bản là không thể biết được. Một khi đã xuất hiện, nhất định là nhất kích tất sát!
Một đôi Sư trảo huy động, phảng phất như mà một cái đục lớn, hướng về phía thân thể Tuyết Linh Kình, không ngừng xâm nhập.
Mà Tuyết Linh Kình cũng là kinh hãi, mãnh vẽ chuyển động thân thể, đem Lung Ảnh Sư từ trong cơ thể ném ra. Rồi sau đó lại là một âm thanh rống lên giận dữ, trong hư không có vô số băng tiễn tụ tập, hướng Lung Ảnh Sư đánh tới.
Mắt Tông Thủ khẽ híp một cái, bỗng dưng rút kiếm. Sau lưng hiện ra Huyền Kim Long ảnh, một đạo ánh kiếm màu trắng vô cùng sắc bén, cũng hiện ra dấu vết trong hư không, chỉ chợt lóe lên, đem ngàn vạn băng tiễn toàn bộ đnahs nát! Mà trong miệng lại khẽ kêu một tiếng, một tia máu tươi từ khóe môi truyền ra.
- Tông Nguyên!
Không cần đợi cho hắn phân phó, Tông Nguyên lại bay vọt lên. Một đạo tử sắc thương ảnh bỗng nhiên quán không mà đi. Đầu tiên là chừng hơn mười trượng tử lôi nổ tung, tiếp đó lại tụ hợp thành một điểm, giống như một đi không trở lại, đem hết toàn lực.
Một giây lát sau, trong phiến linh hà này, liền bay đầy huyết quang, càng vang lên một tiếng thống khổ. Mà Yêu Nhãn Ngân Hùng từ chỗ vết thương mà Tông Nguyên tạo ra, dùng Canh Kim Phi Toa, xuyên thủng vào đó, đem vết thương kia một lần nữa mở rộng ra, trực kích não tủy.
Khiến cho cự kình này càng lâm vào cuồng loạn. Mà lúc này Lôi Đình Dực Giao đã một lần nữa khôi phục lại, lại hóa thành thân thể long hồn, mãnh liệt đụng tới.
Tâm thần Tông Thủ khẽ buông lỏng, biết được sau trận chiến này, chí ít có 1400 công đức tới tay.
Tuyết Linh Kình cũng không phải là tà vật, sau khi đánh chết, không có cách nào đạt được công đức. Bất quá có thể lấy vật trên người của nó, đi đến công đức lầu để đổi.
Còn có mỡ của Tuyết Long Kình, dùng để chế thành Tuyết Linh Long Tine Hương, hiệu quả so với Tử Mộc Đàn tốt nhất còn phải mạnh hơn mấy lần. Vô luận là dùng trong đấu pháp hay là trong tu hành, đều là không tệ.
Bất quá giờ phút này, hắn lại cao hứng không nổi. Bên trong thân thể, khí huyết như vỡ bờ. Sau khi đem những băng tiễn kia chém nát để cứu đầu Lung Ảnh Sư kia, lực phản chấn khổng lồ liền trực tiếp khiến cho thân thể hắn bị thương.
Lúc không mượn được xu thế của Ngụy Húc, không có Long Ảnh lão nhân bảo vệ, mình ở trước mặt thất giai chính thức, lại là yếu ớt như thế, thật sự là quá đề cao chính mình rồi.
Muốn đạt được 35000 công đức, chỉ sợ là cũng không dễ dàng. Chính mình có chiến lực phải gấp hai lần Lôi Đình Dực Giao, mà đánh chết một đầu thất giai cự thú cả người đều là sơ hở, cũng phải trả một cái giá lớn như vậy. Những tinh thú tà vật còn lại càng mạnh hơn nữa, liền là không dám tưởng tượng.
Bất quá nơi này, tựa hồ cũng là một chỗ tuyệt hảo, là địa phương tôi luyện kiếm thuật của chính mình!
Trong tay Tông Thủ nắm lấy Hỏa Âm kiếm, tinh mang trong đôi mắt, dần dần tán bớt, ngược lại là chiến ý vút lên.
Ở chỗ cuối đoạn ‘linh hà’ này, mười mấy đạo linh triều khổng lồ hội tụ vào trong linh hải.
Lông mày Huyền Diệp nhăn lại thật chặt, lộ ra một tia giận dữ.
- Nói cách khác, các ngươi ám toán người khác không thành, ngược lại bị người khác hung hăng giáo huấn một phen? Người nọ dùng đạo của các ngươi để trị các ngươi. Dùng tam sắc mị tâm thảo, đem toàn bộ những sư tỷ kia của ngươi, toàn bộ mê hoặc?
Thấy hai người Vĩnh Cầm và Trần Nhu đều có vẻ mặt thẹn thùng. Huyền Diệp không khỏi nhức đầu xoa xoa mi tâm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.