Chương 1325: Vô Thương xảo ngộ. (1)
Khai Hoang
23/10/2014
Lời hắn chưa dứt đã bị người kia cắt đứt:
- Vẫn còn có cơ hội! Thủ đoạn của kẻ này độc ác, tàn nhẫn, lần này bị mấy thế gia kia tính toán, tổn thất thảm trọng, cho nên sẽ không bỏ qua! Mà đám người Hồng Cửu Trần kia sẽ không thúc thủ chịu trói đâu, một khi song phương xung đột thì chính là cơ hội của chúng ta đó.
Thành Tín nghe thế, chỉ khẽ nhăn mặt nhíu mày, không có chút hờn giận nào chỉ đi từ bên trái qua.
Kẻ này là Tiêu Tương Tử, một hậu bối kiệt xuất ở bên trong Đạo môn.
Chằng qua ở trước mặt hắn thì còn không tới phiên kẻ này lên tiếng phản bác lời của mình.
Nếu như không nể mặt Vô Khư Tử đã chết kia thì chỉ bằng mấy lời này, hắn đã phải khiến cho cái tên này nếm chút đau khổ rồi...
Cái tên này thực sự là bị cừu hận làm cho mê muội mất rôi!
Phải biết là chuyện về Thương Sinh Đạo kia Đạo Tố hắn có đến bảy thành nắm chắc, thế mà cuối cùng vẫn có chuyện xấu xảy ra.
Cho nên mưu đồ mà không thực hiện được thì kẻ này có thể danh chính ngôn thuận mà mượn cớ.
Mà giờ trong Vân giới, có kẻ nào có thể đứng ra đây? Muốn giải quyết Tông Thủ thì phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn.
- Hỗn trướng! Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện hay sao?
Thánh Tín đối với Tình Minh tôn kính, nhưng không cần phải ôn hòa với Tiêu Tương Tử này làm gì.
Người trước đã gần tới Chí Cảnh Thánh Tôn rồi, việc độ kiếp là chuyện nắm chắc.
Có thể nối bước Long Ảnh, là vị Chí cảnh thứ chín của Vân giới, ở trong Đạo môn ắt được sùng bái.
Mà cái tên Tiêu Tương Tử này có tư chất linh võ hợp nhất, tiến triển tu vi mấy năm nay cũng không tồi.
Chỉ là sư tôn chết trong trận chiến mấy năm trước cũng hẳn là có liên quan tới hắn.
Ở trong mắt hắn thì kẻ này chỉ như là cây cỏ, có thể tùy ý bóp nát.
Chỉ thấy khuôn mặt Tiêu Tương Tử trắng bệch đi, trong mắt hiện lên vẻ khuất nhục cùng tức giận, nhưng lại tự mình nhẫn nại, trầm mặc không nói gì nữa.
Thành Tín chỉ hừ lạnh, không để ý nữa, đi tới bên cạnh Tình Minh:
- Thân phận cung chủ tôn quý, không nên mạo hiểm. Mà Cửu Đô tiên đình, Huyền Linh tu hội cũng là kẻ địch đạo môn ta. Mà những kẻ đó cố kỵ Long Ảnh, bọn chúng có xung đột với Tông Thủ thì cũng không dám dễ dàng làm hại tính mệnh hắn, trực tiếp hạ thủ. Nếu hợp tác với bọn họ, nào có khác gì đi lột da hổ...
Sau khi nói hết, hắn liền im lặng chờ đợi Tình Minh.
Rốt cuộc là lựa chọn thế nào thì đành phải dựa vào ý nghĩ của vị hậu bối này.
Vị này từ này chấp chưởng Đạo Linh Khung Cảnh, gọi là Linh cung chủ, thân phận trên danh nghĩa có thể nói là gần với chưởng giáo rồi.
Nếu đổi là người khác, thậm chí là cái tên Vô Khư đó, thì hắn cũng không cần như thế.
Nhưng Tình Minh lại còn có một vị phụ thân là Chí cảnh thánh tôn, cho nên không thể không tôn kính.
Tình Minh cũng do dự không thôi, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Nàng và cái tên Tông Thủ kia thực là bất cộng đái thiên, vì Huyễn Tâm Kính cho nên mới xúi giục đám Ảnh ma, khổ tâm bày kế, để có trận phục sát đó.
Thậm chí từng mơ tưởng tới cảnh Tông Thủ bị giết chết, cho tới tân bây giờ.
Thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, cuối cùng lại là đám Vô Tướng Thần ma kia bị diệt sạch sẽ.
Trong lòng tuy không cam lòng, vì tên cừu nhân kia vẫn còn đang tiêu diêu tự tại.
Tiêu Tương Tử cũng thực sự khiến cho nàng động tâm.
Nhưng phải biết, nàng sẽ gặp phải phong hiểm.
Nếu Thương Sinh Đạo mà chưa vong, Tông Thủ lại quay về Vân giới...
Kết quả đó thực sự là không kẻ nào ở Vân giới muốn thấy hết.
Không thể quyết tâm, thì Tình Minh thất thần, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng cười truyền tới.
- Thú vị! Thú vị! Bản đại nhân chu du chư giới, nay mới trở lại, lại kinh ngạc khi phát hiện có kẻ đang tính kế bằng hữu, ngươi thấy ta nên làm sao mới tốt đây?
Thanh âm đó có chút quen thuộc, Tình Minh lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn lại.
Chỉ thấy từ hư không phía xa xuất hiện một bóng người, khoảng chừng hơn hai mươi, mặc một thân tử bào, nhãn thần kiệt ngạo, lại cười như không cười nhìn qua:
- Nguyên Vô Thương...
Tình Minh cảm thấy mờ mịt, kẻ này sao lại xuất hiện ở đây?
Kẻ này đến vì sao Thành Tín lại không thể phát hiện ra? Dường như hắn đã nghe thấy được những gì bọn họ nói chuyện với nhau rồi.
Có bảo vật chắn âm văn hồn niệm này sao mà người này lại phát hiện ra.
Tên Nguyên Vu Thương này không phải đã bại dưới kiếm của Tông Thủ, sau khi tỉnh táo lại thì thành tâm đầu ý hợp chi giao.
Nếu như việc hôm nay mà để Tông Thủ biết được thì....
Hậu quả thực là không thể tưởng tượng được.
Trong mắt Tình Minh lập tức sắc bén như dao, sát ý phóng ra.
- Thành Tín sư thúc, giết hắn! Người này không thể lưu lại được.
Thành Tín nghe vậy thì cũng không chút do dự, vung phất trần lên đánh tới.
Ba nghìn sợi ngân ti, sắc như kiếm, lại tựa như ngân châm, từng sợi tựa như là xà bàn bay lượn khắp bầu trời.
Trong nháy mắt, ở trong hư không kia, bỗng nổ ra một trận linh năng bạo liệt, ba ngàn sợi ngân ti thoáng hợp lại.
Sau đó lại nghe tiếng Nguyên Vô Thương thản nhiên cười:
- Các người muốn giết người bịt miệng sao? Tối độc phụ nhân tâm mà, quả là như vậy... Thực là may mắn, may mắn...
Trong kinh triều phân loạn khắp bầu trời, Nguyên Vô Thương bỗng nhiên lấy ra một vật, lúc đầu trông chỉ như hạt gạo, rồi dần bành trướng lên, chỉ một chốc liền hóa thành một người.
Hiện ra một nhân ảnh bằng ngọc, bàn tay trần không chút e ngại bắt lấy ba ngàn sợi ngân ti đó.
Uỳnh một tiếng, nên lên cây phất trần, khiến cho tất cả các sợi ngân ti đó nổ tan, sau đó thế như phong hổ, đánh thẳng qua.
- Mặc Gia Ngọc Khôi Lỗi!
Con ngươi Thành Tín co lại, vốn là không có chút coi thường, giờ lại càng thêm lên tinh thần đối phó.
Băng sắc ngân ti tan nát, cũng không theo điều khiển mà phóng tới.
Trong tay Thành Tín bắn ra vô số nhận phiến huyết sắc hình lá. Chúng hợp lại một chỗ, dần tụ thành một đại đao phong diệp, lăng không chém xuống.
Khôi lỗi kia tựa hồ không ngại ngần, tùy ý để ánh đao trảm lên người nó... Cũng không để tâm lắm.
Vẫn là một quyền đánh tới, hung mãnh dị thường, lại một trận ầm ầm vang lên, liên diệp bay tán loạn trong hư không.
Thành tín lại một lần nữa nhíu mày, nhãn thần nghiêm nghị.
Con khôi lỗi ngọc không chỉ có lực lượng lớn, mà một thân lực lượng di sơn đảo hải. Chất liệu làm ra nó cũng là tiên cấp trong bảo khố cứng rắn không gì sánh được.
Còn Phong Diệp đao kia sau khi chém lên quyền đầu bằng ngọc kia thi chỉ để lại một đạo ngân bạch.
Có lẽ cảm thấy vô cùng gian nan, cũng không phải không thắng được, nhưng mà cần phải tốn không ít công phu đâu.
Mà sau đó một khắc, chỉ thấy một bóng người bỗng nhiên độn thẳng vào bên trong bạo liệt cường kình có thể hủy diệt cả tiên giai tu sĩ..
Thành Tín giật mình, cái tên tiểu tử gọi là Nguyên Vô Thương này muốn làm gì đây?
Trong khoảng cách gần nhưu thế, Thành Tín chỉ còn vẻ kinh hãi mà thôi. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Mục tiêu của người này là Tình Minh và Tiêu Tương Tử!
- Vẫn còn có cơ hội! Thủ đoạn của kẻ này độc ác, tàn nhẫn, lần này bị mấy thế gia kia tính toán, tổn thất thảm trọng, cho nên sẽ không bỏ qua! Mà đám người Hồng Cửu Trần kia sẽ không thúc thủ chịu trói đâu, một khi song phương xung đột thì chính là cơ hội của chúng ta đó.
Thành Tín nghe thế, chỉ khẽ nhăn mặt nhíu mày, không có chút hờn giận nào chỉ đi từ bên trái qua.
Kẻ này là Tiêu Tương Tử, một hậu bối kiệt xuất ở bên trong Đạo môn.
Chằng qua ở trước mặt hắn thì còn không tới phiên kẻ này lên tiếng phản bác lời của mình.
Nếu như không nể mặt Vô Khư Tử đã chết kia thì chỉ bằng mấy lời này, hắn đã phải khiến cho cái tên này nếm chút đau khổ rồi...
Cái tên này thực sự là bị cừu hận làm cho mê muội mất rôi!
Phải biết là chuyện về Thương Sinh Đạo kia Đạo Tố hắn có đến bảy thành nắm chắc, thế mà cuối cùng vẫn có chuyện xấu xảy ra.
Cho nên mưu đồ mà không thực hiện được thì kẻ này có thể danh chính ngôn thuận mà mượn cớ.
Mà giờ trong Vân giới, có kẻ nào có thể đứng ra đây? Muốn giải quyết Tông Thủ thì phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn.
- Hỗn trướng! Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện hay sao?
Thánh Tín đối với Tình Minh tôn kính, nhưng không cần phải ôn hòa với Tiêu Tương Tử này làm gì.
Người trước đã gần tới Chí Cảnh Thánh Tôn rồi, việc độ kiếp là chuyện nắm chắc.
Có thể nối bước Long Ảnh, là vị Chí cảnh thứ chín của Vân giới, ở trong Đạo môn ắt được sùng bái.
Mà cái tên Tiêu Tương Tử này có tư chất linh võ hợp nhất, tiến triển tu vi mấy năm nay cũng không tồi.
Chỉ là sư tôn chết trong trận chiến mấy năm trước cũng hẳn là có liên quan tới hắn.
Ở trong mắt hắn thì kẻ này chỉ như là cây cỏ, có thể tùy ý bóp nát.
Chỉ thấy khuôn mặt Tiêu Tương Tử trắng bệch đi, trong mắt hiện lên vẻ khuất nhục cùng tức giận, nhưng lại tự mình nhẫn nại, trầm mặc không nói gì nữa.
Thành Tín chỉ hừ lạnh, không để ý nữa, đi tới bên cạnh Tình Minh:
- Thân phận cung chủ tôn quý, không nên mạo hiểm. Mà Cửu Đô tiên đình, Huyền Linh tu hội cũng là kẻ địch đạo môn ta. Mà những kẻ đó cố kỵ Long Ảnh, bọn chúng có xung đột với Tông Thủ thì cũng không dám dễ dàng làm hại tính mệnh hắn, trực tiếp hạ thủ. Nếu hợp tác với bọn họ, nào có khác gì đi lột da hổ...
Sau khi nói hết, hắn liền im lặng chờ đợi Tình Minh.
Rốt cuộc là lựa chọn thế nào thì đành phải dựa vào ý nghĩ của vị hậu bối này.
Vị này từ này chấp chưởng Đạo Linh Khung Cảnh, gọi là Linh cung chủ, thân phận trên danh nghĩa có thể nói là gần với chưởng giáo rồi.
Nếu đổi là người khác, thậm chí là cái tên Vô Khư đó, thì hắn cũng không cần như thế.
Nhưng Tình Minh lại còn có một vị phụ thân là Chí cảnh thánh tôn, cho nên không thể không tôn kính.
Tình Minh cũng do dự không thôi, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Nàng và cái tên Tông Thủ kia thực là bất cộng đái thiên, vì Huyễn Tâm Kính cho nên mới xúi giục đám Ảnh ma, khổ tâm bày kế, để có trận phục sát đó.
Thậm chí từng mơ tưởng tới cảnh Tông Thủ bị giết chết, cho tới tân bây giờ.
Thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, cuối cùng lại là đám Vô Tướng Thần ma kia bị diệt sạch sẽ.
Trong lòng tuy không cam lòng, vì tên cừu nhân kia vẫn còn đang tiêu diêu tự tại.
Tiêu Tương Tử cũng thực sự khiến cho nàng động tâm.
Nhưng phải biết, nàng sẽ gặp phải phong hiểm.
Nếu Thương Sinh Đạo mà chưa vong, Tông Thủ lại quay về Vân giới...
Kết quả đó thực sự là không kẻ nào ở Vân giới muốn thấy hết.
Không thể quyết tâm, thì Tình Minh thất thần, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng cười truyền tới.
- Thú vị! Thú vị! Bản đại nhân chu du chư giới, nay mới trở lại, lại kinh ngạc khi phát hiện có kẻ đang tính kế bằng hữu, ngươi thấy ta nên làm sao mới tốt đây?
Thanh âm đó có chút quen thuộc, Tình Minh lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn lại.
Chỉ thấy từ hư không phía xa xuất hiện một bóng người, khoảng chừng hơn hai mươi, mặc một thân tử bào, nhãn thần kiệt ngạo, lại cười như không cười nhìn qua:
- Nguyên Vô Thương...
Tình Minh cảm thấy mờ mịt, kẻ này sao lại xuất hiện ở đây?
Kẻ này đến vì sao Thành Tín lại không thể phát hiện ra? Dường như hắn đã nghe thấy được những gì bọn họ nói chuyện với nhau rồi.
Có bảo vật chắn âm văn hồn niệm này sao mà người này lại phát hiện ra.
Tên Nguyên Vu Thương này không phải đã bại dưới kiếm của Tông Thủ, sau khi tỉnh táo lại thì thành tâm đầu ý hợp chi giao.
Nếu như việc hôm nay mà để Tông Thủ biết được thì....
Hậu quả thực là không thể tưởng tượng được.
Trong mắt Tình Minh lập tức sắc bén như dao, sát ý phóng ra.
- Thành Tín sư thúc, giết hắn! Người này không thể lưu lại được.
Thành Tín nghe vậy thì cũng không chút do dự, vung phất trần lên đánh tới.
Ba nghìn sợi ngân ti, sắc như kiếm, lại tựa như ngân châm, từng sợi tựa như là xà bàn bay lượn khắp bầu trời.
Trong nháy mắt, ở trong hư không kia, bỗng nổ ra một trận linh năng bạo liệt, ba ngàn sợi ngân ti thoáng hợp lại.
Sau đó lại nghe tiếng Nguyên Vô Thương thản nhiên cười:
- Các người muốn giết người bịt miệng sao? Tối độc phụ nhân tâm mà, quả là như vậy... Thực là may mắn, may mắn...
Trong kinh triều phân loạn khắp bầu trời, Nguyên Vô Thương bỗng nhiên lấy ra một vật, lúc đầu trông chỉ như hạt gạo, rồi dần bành trướng lên, chỉ một chốc liền hóa thành một người.
Hiện ra một nhân ảnh bằng ngọc, bàn tay trần không chút e ngại bắt lấy ba ngàn sợi ngân ti đó.
Uỳnh một tiếng, nên lên cây phất trần, khiến cho tất cả các sợi ngân ti đó nổ tan, sau đó thế như phong hổ, đánh thẳng qua.
- Mặc Gia Ngọc Khôi Lỗi!
Con ngươi Thành Tín co lại, vốn là không có chút coi thường, giờ lại càng thêm lên tinh thần đối phó.
Băng sắc ngân ti tan nát, cũng không theo điều khiển mà phóng tới.
Trong tay Thành Tín bắn ra vô số nhận phiến huyết sắc hình lá. Chúng hợp lại một chỗ, dần tụ thành một đại đao phong diệp, lăng không chém xuống.
Khôi lỗi kia tựa hồ không ngại ngần, tùy ý để ánh đao trảm lên người nó... Cũng không để tâm lắm.
Vẫn là một quyền đánh tới, hung mãnh dị thường, lại một trận ầm ầm vang lên, liên diệp bay tán loạn trong hư không.
Thành tín lại một lần nữa nhíu mày, nhãn thần nghiêm nghị.
Con khôi lỗi ngọc không chỉ có lực lượng lớn, mà một thân lực lượng di sơn đảo hải. Chất liệu làm ra nó cũng là tiên cấp trong bảo khố cứng rắn không gì sánh được.
Còn Phong Diệp đao kia sau khi chém lên quyền đầu bằng ngọc kia thi chỉ để lại một đạo ngân bạch.
Có lẽ cảm thấy vô cùng gian nan, cũng không phải không thắng được, nhưng mà cần phải tốn không ít công phu đâu.
Mà sau đó một khắc, chỉ thấy một bóng người bỗng nhiên độn thẳng vào bên trong bạo liệt cường kình có thể hủy diệt cả tiên giai tu sĩ..
Thành Tín giật mình, cái tên tiểu tử gọi là Nguyên Vô Thương này muốn làm gì đây?
Trong khoảng cách gần nhưu thế, Thành Tín chỉ còn vẻ kinh hãi mà thôi. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Mục tiêu của người này là Tình Minh và Tiêu Tương Tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.