Chương 1326: Vô Thương xảo ngộ. (1)
Khai Hoang
23/10/2014
Trong lòng nổi giận, Thành Tín vô ý thức đã phóng tới trước mặt Tình Minh, đứng trước mặt nàng, vững vàng bảo vệ lấy nàng.
Về phần Tiêu Tương Tử, hắn đang bị khôi lỗi áp bách cho nên tạm thời không thể phân thân, đành phải bất đắc dĩ thôi.
Chỉ trong một khắc, Thành Tín lại đứng trên hư không, trong mắt hiệ lên một đạo bạch ngọc quang hoa, hướng về phía xa phi độn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Trong chớp mắt, liền thoát ra bên ngoài.
Vẫn thua ở đề phòng, cuối cùng vẫn không thể bảo vẹ được Tiêu Tương Tử, có ngọc khôi lỗi ở đó thì tốc độ độn không của Nguyên Vô Thương còn nhanh hơn hắn không chỉ một chút.
Chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn người này thoát đi.
Sắc mặt Tình Minh cũng âm trầm vô cùng, một lúc sau mới âm thầm thở ra một hơi.
- Sư thúc, cho dù thế nào thì cũng không thể để kẻ này và tên Tông Thủ kia gặp nhau, nhất là Tiêu Tương Tử kia...
Sắc mặt Thành Tín ngưng trọng rồi gật đầu, việc này hắn tất nhiên là hiểu mà.
Chẳng qua có Ngọc Khôi lỗi kia thì Nguyên Vô Thương kia có muốn trốn hắn chỉ có lực một người thì căn bản không làm gì được.
Nếu như muốn bắt người này thì phải triệu tập đồng môn xung quanh.
Nếu thực sự không được, chí ít cũng phải vì tính mệnh của Tiêu Tương Tử..
Khi Tông Thủ gặp lại Sát Hậu Hổ kia, bọn họ cùng ở trong cung điện của A Tu La tộc.
Nơi này tựa như đã lâu không có người ở rồi, một tòa Tiên phủ lớn như thế mà không hề có một bóng người.
Tông Thử bước vào bên trong, một đường đi không hề có ai ngăn cản. Thẳng tới khi hắn bước vào bên trong một gian điện phủ lớn nhất thì mới có cảm ứng.
Ngẩng mặt lên nhìn, thì thấy tên Sát Hậu Hổ kia đang ngồi trên điện, cười nhìn hắn.
Trong lòng Tông Thủ vô số nghi hoặc, cũng cường chế lại mà bước vào bên trong.
- Giờ ta mới biết được, gần đây Thất Thánh Minh nhận phải sự uy hiếp của Atula tộc, cho nên mới không tham gia cuộc tranh đoạt ở Nguyên Liên giới! Lần này thực sự là cần phải đa tạ Hậu huynh rồi!
Nếu như cả Thất Thánh Minh tham gia vào, thì ngũ gia hợp lực, đảm bảo đám người Phong Thái Cực có khi nào trụ được đến bây giờ.
Thậm chí là có bốn nhà khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã bị Tu la tộc kiềm chế.
Lúc này cũng xác thực được sự thật, thì thân phận của kẻ trước mặt thực là bất phàm, chứ không hẳn là một tên tướng lĩnh của Tu La tộc.
- Tông huynh nói quá rồi ư? Ta đã nhận ngươi là bằng hữu thì chỉ có thể tận lực mà làm thôi, đó là chuyện thường thì làm sao cần tạ ơn?
Tên Sát Hổ Hậu kia lắc đầu, chậm rãi đứng lên đi bộ xuống.
- Thực chất thì Tông huynh chưa từng khiến ta thất bại, vừa rồi một trận ở ngoại vực sông giáp ranh thật là đặc sắc, khiến cho Sát mỗ cảm thấy những gì mình đã làm rất là đáng giá.
Nói đến đây cũng không chờ Tông Thủ lên tiếng, hắn đã lấy ra một quả ngọc giản sau đó ném tới, ý vị thâm trường:
- Nơi này các Nguyên Liên giới có một đoạn dị văn, Tông huynh có thể tới xem.
Tông Thủ tiện tay tiếp lấy, sau đó rót hồn niệm vào bên trong đó.
Khoảng chừng ba hơi thở, tâm tình hơi trầm trọng, thu hồi tâm niệm lại.
Trong ngọc giản có nhiều tin tức rất lạ về Thạch Việt...
Cho dù là hắn đã từng thấy qua thì cũng cảm thấy cấp bách.
Kẻ nọ không đến bôn năm thời gian đã có thể chiếm được hai mươi thế giới, trong đó còn có một trung thiên thế giới.
Tâm tình chấn động, thực là khó hồi phục.
Tông Thủ ngây người ra khoảng một khắc, sau đó mới lấy được lại tinh thần, lần nữa biến đổi lại tinh khí mạch của mình.
Một loại cảm giác gấp gáp không tả, bỗng nhiên nổi lên trong lòng, hắn càng cảm thấy thời gian sắp tới càng thêm khó khăn.
Người nộ quật khởi là lúc chiếm lấy Nguyê n Liên giới, sau đó dần công phạt mười tiểu thiên thế giới, rồi mới quay vè Vân giới.
Nếu như Vân giới bị hắn thu vào trong tay thì càng không thể vãn hồi.
Chính mình đã ra tay với Nguyên Liên giới, đầu tiên chiếm lấy thế giới này sau đó là vượt ra ngoài số mệnh, cũng không ngờ cái tên Thạch Việt này lại còn tăng lên thực lực nhanh như thế.
- Kẻ này, hẳn là có cao nhân trợ giúp!
Sát Hổ Hậu lúc này lại cười:
- Đó cũng chưa phải là nguyên nhân chính, vẫn là do Tông huynh mà thôi!
Tông Thủ kinh ngạc nhìn, liền nghe thấy Sát Hậu Hổ nói:
- Nếu không có Tông huynh lần này, thực lực của đám Cửu Đô tiên đình, Huyền Linh tu hội cũng khiến cho vị kia bị áp lực mà buông bỏ, cho nên không thể cứ như thế mà nuốt được!
Tông Thủ lúc này mới giải thích nguy hoặc trong lòng, nhưng trong lòng đầy khổ đau.
Đó thì tính là gì? Lại có kẻ như vậy kết quả là giúp hắn chặn được một đao.
Lập tức lắc đầu, hắn không phải là loại oán trách trời đất, cũng không phải thấy khó là than thở.
Thực sự người nọ quá tốt, cũng không phải là không phải là khó hiểu mà.
Vị trí của Nguyên Liên giới, lại có hơn mười tiểu thiên thế giới, không chỉ là chủng tộc nhân loại, mà các sản vật cũng phong phú vô cùng.
Là một nơi nuôi quân súc thế cực tốt, một khi nới này mà bị công chiếm lấy thì làm sao có thể kém tên Thạch Việt kia.
- Sát huynh đưa ta vật ấy không biết là dụng ý gì?
Đặt ngọc gián xuống, Tông Thủ hiếu kỳ nhìn qua rồi hỏi.
Trong lòng thực sự là nghi hoặc, lại nghĩ tới thời gian hắn rời khỏi Nguyên Liên giới và những gì Sát Hậu Hổ nói.
Đại kiếp nạn của Atula tộc sao? Hẳn thực sự kiêng kị đối với thực lực của cái tên Thạch Việt đến như vậy?
- Chỉ là muốn nhắc nhở Tông huynh thời gian này nếu ta giữ lại, mà lại không cố gắng mà đuổi theo, thì chỉ sợ là không đuổi kịp đâu.
Sát Hậu Hổ cười nhẹ giải thích, sau đó lại nói tiếp:
- Không biết lần này Quân thượng quay về có muốn nuốt hết Nguyên Liên giới không? Hay là có mưu đồ gì khác, nếu như có, Sát mỗ cũng có thể giúp đỡ một hai...
Tông Thủ lúc này hẳn là sẽ không nói, hắn muốn nuốt toàn bộ Nguyên Liên giới, cướp lấy các giới xung quanh.
Cho dù tin tưởng ra sao thì những lời này cũng không thể nói, quân không thể làm mất mặt quốc, thần không thể làm mất mặt quân.
Trước khi quyết định hẳn, thì hắn không muốn đem mưu đồ của mình nói cho bất kỳ kẻ nào.
Hắn chỉ cảm thấy đối sự “giúp đỡ” của Sát Hậu Hổ, hắn khá là hứng thú.
- Có nuốt luôn Nguyên Liên giới hay không thì còn phải xem xét, xem tình hình rốt cuộc ra sao. Chẳng qua nếu ta nói có thì không biết Sát huynh có chịu giúp ta chăng?
Đối với cách hỏi này của Tông Thủ, Sát Hậu Hổ tựa như không có chút ngoài ý muốn nào hết.
Phất tay lên, một đoàn linh quang tụ khởi, ở không trung ngưng tụ thành chữ. Chữ nhỏ vô cùng, sắp sắp thành hàng, dài đúng ba trượng.
- Atula tộc ta xưng hùng hơn mười đời, tuy không thể bì được với Phần không Lục gia, nhưng cũng có chút tiền tài, quyền thế. Trong tộc có khá nhiều trân bảo, cần gì cũng có. Lúc này tại hạ liệt ra những thứ này hẳn là Tông huynh sẽ có hứng thú, có ích cho huynh. Bất quá mấy thứ này chẳng phải là cho không, nếu Tông huynh muốn thì dùng vật đồng giá trao đổi.
Về phần Tiêu Tương Tử, hắn đang bị khôi lỗi áp bách cho nên tạm thời không thể phân thân, đành phải bất đắc dĩ thôi.
Chỉ trong một khắc, Thành Tín lại đứng trên hư không, trong mắt hiệ lên một đạo bạch ngọc quang hoa, hướng về phía xa phi độn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Trong chớp mắt, liền thoát ra bên ngoài.
Vẫn thua ở đề phòng, cuối cùng vẫn không thể bảo vẹ được Tiêu Tương Tử, có ngọc khôi lỗi ở đó thì tốc độ độn không của Nguyên Vô Thương còn nhanh hơn hắn không chỉ một chút.
Chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn người này thoát đi.
Sắc mặt Tình Minh cũng âm trầm vô cùng, một lúc sau mới âm thầm thở ra một hơi.
- Sư thúc, cho dù thế nào thì cũng không thể để kẻ này và tên Tông Thủ kia gặp nhau, nhất là Tiêu Tương Tử kia...
Sắc mặt Thành Tín ngưng trọng rồi gật đầu, việc này hắn tất nhiên là hiểu mà.
Chẳng qua có Ngọc Khôi lỗi kia thì Nguyên Vô Thương kia có muốn trốn hắn chỉ có lực một người thì căn bản không làm gì được.
Nếu như muốn bắt người này thì phải triệu tập đồng môn xung quanh.
Nếu thực sự không được, chí ít cũng phải vì tính mệnh của Tiêu Tương Tử..
Khi Tông Thủ gặp lại Sát Hậu Hổ kia, bọn họ cùng ở trong cung điện của A Tu La tộc.
Nơi này tựa như đã lâu không có người ở rồi, một tòa Tiên phủ lớn như thế mà không hề có một bóng người.
Tông Thử bước vào bên trong, một đường đi không hề có ai ngăn cản. Thẳng tới khi hắn bước vào bên trong một gian điện phủ lớn nhất thì mới có cảm ứng.
Ngẩng mặt lên nhìn, thì thấy tên Sát Hậu Hổ kia đang ngồi trên điện, cười nhìn hắn.
Trong lòng Tông Thủ vô số nghi hoặc, cũng cường chế lại mà bước vào bên trong.
- Giờ ta mới biết được, gần đây Thất Thánh Minh nhận phải sự uy hiếp của Atula tộc, cho nên mới không tham gia cuộc tranh đoạt ở Nguyên Liên giới! Lần này thực sự là cần phải đa tạ Hậu huynh rồi!
Nếu như cả Thất Thánh Minh tham gia vào, thì ngũ gia hợp lực, đảm bảo đám người Phong Thái Cực có khi nào trụ được đến bây giờ.
Thậm chí là có bốn nhà khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã bị Tu la tộc kiềm chế.
Lúc này cũng xác thực được sự thật, thì thân phận của kẻ trước mặt thực là bất phàm, chứ không hẳn là một tên tướng lĩnh của Tu La tộc.
- Tông huynh nói quá rồi ư? Ta đã nhận ngươi là bằng hữu thì chỉ có thể tận lực mà làm thôi, đó là chuyện thường thì làm sao cần tạ ơn?
Tên Sát Hổ Hậu kia lắc đầu, chậm rãi đứng lên đi bộ xuống.
- Thực chất thì Tông huynh chưa từng khiến ta thất bại, vừa rồi một trận ở ngoại vực sông giáp ranh thật là đặc sắc, khiến cho Sát mỗ cảm thấy những gì mình đã làm rất là đáng giá.
Nói đến đây cũng không chờ Tông Thủ lên tiếng, hắn đã lấy ra một quả ngọc giản sau đó ném tới, ý vị thâm trường:
- Nơi này các Nguyên Liên giới có một đoạn dị văn, Tông huynh có thể tới xem.
Tông Thủ tiện tay tiếp lấy, sau đó rót hồn niệm vào bên trong đó.
Khoảng chừng ba hơi thở, tâm tình hơi trầm trọng, thu hồi tâm niệm lại.
Trong ngọc giản có nhiều tin tức rất lạ về Thạch Việt...
Cho dù là hắn đã từng thấy qua thì cũng cảm thấy cấp bách.
Kẻ nọ không đến bôn năm thời gian đã có thể chiếm được hai mươi thế giới, trong đó còn có một trung thiên thế giới.
Tâm tình chấn động, thực là khó hồi phục.
Tông Thủ ngây người ra khoảng một khắc, sau đó mới lấy được lại tinh thần, lần nữa biến đổi lại tinh khí mạch của mình.
Một loại cảm giác gấp gáp không tả, bỗng nhiên nổi lên trong lòng, hắn càng cảm thấy thời gian sắp tới càng thêm khó khăn.
Người nộ quật khởi là lúc chiếm lấy Nguyê n Liên giới, sau đó dần công phạt mười tiểu thiên thế giới, rồi mới quay vè Vân giới.
Nếu như Vân giới bị hắn thu vào trong tay thì càng không thể vãn hồi.
Chính mình đã ra tay với Nguyên Liên giới, đầu tiên chiếm lấy thế giới này sau đó là vượt ra ngoài số mệnh, cũng không ngờ cái tên Thạch Việt này lại còn tăng lên thực lực nhanh như thế.
- Kẻ này, hẳn là có cao nhân trợ giúp!
Sát Hổ Hậu lúc này lại cười:
- Đó cũng chưa phải là nguyên nhân chính, vẫn là do Tông huynh mà thôi!
Tông Thủ kinh ngạc nhìn, liền nghe thấy Sát Hậu Hổ nói:
- Nếu không có Tông huynh lần này, thực lực của đám Cửu Đô tiên đình, Huyền Linh tu hội cũng khiến cho vị kia bị áp lực mà buông bỏ, cho nên không thể cứ như thế mà nuốt được!
Tông Thủ lúc này mới giải thích nguy hoặc trong lòng, nhưng trong lòng đầy khổ đau.
Đó thì tính là gì? Lại có kẻ như vậy kết quả là giúp hắn chặn được một đao.
Lập tức lắc đầu, hắn không phải là loại oán trách trời đất, cũng không phải thấy khó là than thở.
Thực sự người nọ quá tốt, cũng không phải là không phải là khó hiểu mà.
Vị trí của Nguyên Liên giới, lại có hơn mười tiểu thiên thế giới, không chỉ là chủng tộc nhân loại, mà các sản vật cũng phong phú vô cùng.
Là một nơi nuôi quân súc thế cực tốt, một khi nới này mà bị công chiếm lấy thì làm sao có thể kém tên Thạch Việt kia.
- Sát huynh đưa ta vật ấy không biết là dụng ý gì?
Đặt ngọc gián xuống, Tông Thủ hiếu kỳ nhìn qua rồi hỏi.
Trong lòng thực sự là nghi hoặc, lại nghĩ tới thời gian hắn rời khỏi Nguyên Liên giới và những gì Sát Hậu Hổ nói.
Đại kiếp nạn của Atula tộc sao? Hẳn thực sự kiêng kị đối với thực lực của cái tên Thạch Việt đến như vậy?
- Chỉ là muốn nhắc nhở Tông huynh thời gian này nếu ta giữ lại, mà lại không cố gắng mà đuổi theo, thì chỉ sợ là không đuổi kịp đâu.
Sát Hậu Hổ cười nhẹ giải thích, sau đó lại nói tiếp:
- Không biết lần này Quân thượng quay về có muốn nuốt hết Nguyên Liên giới không? Hay là có mưu đồ gì khác, nếu như có, Sát mỗ cũng có thể giúp đỡ một hai...
Tông Thủ lúc này hẳn là sẽ không nói, hắn muốn nuốt toàn bộ Nguyên Liên giới, cướp lấy các giới xung quanh.
Cho dù tin tưởng ra sao thì những lời này cũng không thể nói, quân không thể làm mất mặt quốc, thần không thể làm mất mặt quân.
Trước khi quyết định hẳn, thì hắn không muốn đem mưu đồ của mình nói cho bất kỳ kẻ nào.
Hắn chỉ cảm thấy đối sự “giúp đỡ” của Sát Hậu Hổ, hắn khá là hứng thú.
- Có nuốt luôn Nguyên Liên giới hay không thì còn phải xem xét, xem tình hình rốt cuộc ra sao. Chẳng qua nếu ta nói có thì không biết Sát huynh có chịu giúp ta chăng?
Đối với cách hỏi này của Tông Thủ, Sát Hậu Hổ tựa như không có chút ngoài ý muốn nào hết.
Phất tay lên, một đoàn linh quang tụ khởi, ở không trung ngưng tụ thành chữ. Chữ nhỏ vô cùng, sắp sắp thành hàng, dài đúng ba trượng.
- Atula tộc ta xưng hùng hơn mười đời, tuy không thể bì được với Phần không Lục gia, nhưng cũng có chút tiền tài, quyền thế. Trong tộc có khá nhiều trân bảo, cần gì cũng có. Lúc này tại hạ liệt ra những thứ này hẳn là Tông huynh sẽ có hứng thú, có ích cho huynh. Bất quá mấy thứ này chẳng phải là cho không, nếu Tông huynh muốn thì dùng vật đồng giá trao đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.