Chương 1590: Long Mã. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
21/11/2014
- Ta xuống dưới nghĩ cách dụ nó rời đi, các ngươi...
Tên Thiên Tôn cao giai nói ra.
Nhưng mà hắn còn chưa nói hết, giọng nói dừng lại và ánh mắt ngạc nhiên nhìn qua.
Mấy người kia thấy lão đại khác thường, đều nhìn theo, trong ánh mắt đầy khiếp sợ.
Người bình thường kia đã đi qua con Kim Miết Thú như không có gì, từng bước một đi tới gần Kim Sa Thụ.
Mà Kim Miết Thú nhìn thấy người nọ thì không ngừng phát ra tiếng rú dài, ý bảo người nọ không nên tới gần, bằng không nó sẽ công kích.
Hai mắt Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào Kim Miết Thú, một đạo long khí hiện ra, quát:
- Không muốn chết thì cút đi cho ta!
Âm thanh này như có ma chú, Kim Miết Thú sợ tới mức lui ra phía sau, Kim Miết Thú xấu hổ và giận dữ muốn tấn công Lăng Tiếu thì trong mắt nó nhìn thấy một con kim long lao tới.
Nó sợ tới mức cuống quít chui vào trong các, tốc độ kia nhanh tới mức khiến người ta líu lưỡi.
Lăng Tiếu đến trước Kim Sa Thụ, thu cả gốc Kim Sa Thụ này vào trong không gian giới.
Bảy người ở trên không sững sờ nhìn qua tất cả.
Thời điểm Lăng Tiếu bước đi thì bọn họ tỉnh ngộ lại.
Một tên Thiên Tôn thấp giai cưỡi linh thú lao tới và quát.
- Tiểu tử mơ tưởng rời đi, nhanh lưu Kim Sa Thụ do chúng ta phát hiện lại, bằng không lấy mạng của ngươi!
Tên Thiên Tôn thấp giai này là nam tử chừng bốn mươi, cầm trong tay Lang Nha bổng, khí thế hung hãn.
Sáu ngươi phân biệt ngăn trước mặt Lăng Tiếu, ngăn cản tại Lăng Tiếu đi lên.
Kim Sa Thụ quá mức hiếm thấy, có nó sẽ tụ tập rất nhiều kim thuộc tính, với võ giả kim thuộc tính chỗ tốt quá lớn, mà Kim Sa Quả cũng là linh quả khiến người ta đỏ mắt.
Bọn họ không cam lòng nhìn bảo vật rời đi.
Tuy người bình thường này cổ quái, có lẽ là người trẻ tuổi ẩn tàng tu vị, nhưng mà bọn họ cũng không cho rằng Lăng Tiếu tu vị cao.
Đó là bởi vì nhìn Lăng Tiếu chỉ mới qua hai mươi tuổi, cho dù thiên phú nghịch thiên cũng chỉ là Địa Hoàng mà thôi.
Bọn họ bảy Thiên Tôn có thể cho hắn rời đi sao?
Đương nhiên bọn họ cho rằng Kim Miết Thú nhất định là do bảy người bọn họ dọa lui, mà không phải người trẻ tuổi trước mặt này.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn qua tên Thiên Tôn thấp giai và nói:
- Ngươi xác định muốn ta giao Kim Sa Thụ?
Tên Thiên Tôn thấp giaicamaf Lang Nha bổng nện vào cát.
- Tiểu tử đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt, Kim Sa Thụ là chúng ta phát hiện ra trước, không giao ra thì lão tử không ngại ép ngươi giao ra.
- Cần gì nói nhảm với hắn nhiều như thế, giết là được!
Một tên Thiên Tôn thấp giai khinh thường nói một câu.
Ngay sau đó trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm quang quét qua cổ của Lăng Tiếu.
Người này hiển nhiên là động sát tâm, ra tay không có chỗ lưu thủ.
Lúc này thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh đám người này cười nói:
- Tiểu tử này lớn lên rất tuấn tú, giết rất đáng tiếc, bảo hắn giao Kim Sa Thụ ra rồi bỏ qua cho hắn đi.
Nữ tử này nói chuyện cũng chậm một chút, tên Thiên Tôn thấp giai dùng kiếm quang quét qua cổ của Lăng Tiếu rồi, kiếm quang vạch phá cổ của hắn.
Bảy người kia đều cho rằng Lăng Tiếu chết chắc, tuy nhiên chỉ thấy kiếm quang chém qua tàn ảnh mà thôi.
Thời điểm mọi người kinh hãi thì phát hiện cổ tên Thiên Tôn thấp giai bị bóp cổ.
Bảy người kia căn bản không nhìn ra thực lực Lăng Tiếu mạnh yếu, thời điểm Lăng Tiếu bóp cổ tên Thiên Tôn thấp giai, bọn họ mới biết rõ lần này đá vào cục sắt rồi.
- Động cái là muốn giết người, loại người như ngươi lưu lại trên đời làm gì?
Đôi mắt Lăng Tiếu hung quang hiện ra, cổ tay dùng lực và tiếng "Răng rắc" vang lên, tên Thiên Tôn thấp này đã mất mạng.
- Ngươi... Ngươi giết lão Lục, ngươi... Ngươi muốn chết!
Tên Thiên Tôn thấp giai cầm Lang Nha bổng phục hồi tinh thần lại kinh hô một tiếng, cũng không cân nhắc cái gì, giơ Lang Nha bổng nện vào đầu của Lăng Tiếu.
Lang Nha bổng mang theo kình phong quét qua, uy lực có chút không kém.
Trong mắt Lăng Tiếu trong mắt căn bản chưa đủ nhìn, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn qua người nọ, một đạo khí thế quét ra.
Phốc!
Thiên Tôn thấp giai giống như ngọn núi lớn nện xuống, thân thể bay ra ngoài, phun ra ngụm máu tươi và ánh mắt đầy kinh hãi.
Đầu linh thú kia thấy chủ nhân bị thương, lập tức lao tới cắn xé Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tức giận nhìn qua con linh thú.
- Ngươi cũng dám quát tháo với ta sao?
Giọng của hắn vang lên và long khí đáng sợ ập tới.
Con sói này bị long khí ảnh hưởng gào rú một tiếng, ngoan ngoãn nằm phủ phục trên đất không dám động đậy.
Không chỉ con sói, ngay cả đám linh thú khác cũng hoảng sợ phủ phục xuống.
Vài tên Thiên Tôn lập tức cảm thấy khiếp sợ không thôi, trong nội tâm bọn họ nghi hoặc nghĩ thầm.
- Chẳng lẽ tiểu tử này là thuần thú sư hay sao?
Đương nhiên Lăng Tiếu không phải tuần thú sư, mà là hắn có được năng lực của thuần thú sư.
Bởi vì hắn được long huyết tẩy lễ qua, có được bán long chi thân, Long khí chẳng kém chân long thần thú bao nhiêu, hắn chỉ cần một viên long châu bổn nguyên, hóa thân thành chân long không có vấn đề gì.
Chân long thần thú vốn là thú hoàng cường đại nhất, là hoàng giả của rất nhiều linh thú, trừ thần thú ngang cấp ra, đại bộ phận linh thú đều bị hoàng uy chấn nhiếp.
Loại năng lực này cũng là lúc Lăng Tiếu vô tình lịch lãm trong Tử Vong sơn mạch phát hiện ra.
Lúc ấy hắn gặp gỡ một đầu linh thú bát giai thấp giai, hắn đang muốn đối chiến toàn lực với con linh thú, lại phát hiện con linh thú này sợ hãi, hơn nữa ngộ nhận hắn là thái tử long tộc, nguyện ý thần phục hắn.
Lăng Tiếu lúc ấy cũng có chút khó hiểu, về sau hắn hắn đối mặt linh thú thấp giai, trực tiếp phát ra long khí thì đại bộ phận linh thú đều chịu không nổi long uy nên phủ phục xuống, chỉ có một số ít là quay đầu bỏ trốn.
Chính là như thế này Lăng Tiếu liền ý thức được diệu dụng của long khí, mà Kim Miết Thú vừa rồi là bị long khí của Lăng Tiếu dọa chạy.
- Các ngươi còn muốn Kim Sa Thụ của ta sao?
Lăng Tiếu xem thường nhìn qua đám người này.
Những người kia nội tâm phát lạnh, đều có xúc động muốn bỏ chạy, chỉ có Thiên Tôn cao giai là nói chuyện.
- Ngươi là người phương nào?
- Xem ra ngươi còn chưa nhìn rõ tình thế!
Lăng Tiếu nhíu mày nói.
Ngay sau đó hắn vung tay lên, một đạo năng lượng đột nhiên đánh vào đầu tên Thiên Tôn cao giai.
Tên Thiên Tôn cao giai nhìn thấy lực lượng lao qua phía mình, đang lúc hắn muốn trốn tránh thì hắn phát hiện thân thể không cách nào nhúc nhích được, trong nội tâm lập tức hối hận tới cực điểm.
Nhưng mà đạo năng lượng này không có lấy mạng của hắn, mà là cắt một nửa tóc của hắn, sợi tóc không ngừng rơi xuống.
Tên Thiên Tôn cao giai này thoát chết, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
- Chỉ có thực Thiên Tôn thì bỏ đi, đừng nghĩ các ngươi là đệ nhất thiên hạ!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một tiếng, nhìn qua thiếu phụ xinh đẹp, nói:
- Là cầu vừa rồi của ngươi cứu mạng bọn họ, cái này thưởng cho ngươi!
Dứt lời một đồ vật bay ra khỏi tay của Lăng Tiếu.
Tên Thiên Tôn cao giai nói ra.
Nhưng mà hắn còn chưa nói hết, giọng nói dừng lại và ánh mắt ngạc nhiên nhìn qua.
Mấy người kia thấy lão đại khác thường, đều nhìn theo, trong ánh mắt đầy khiếp sợ.
Người bình thường kia đã đi qua con Kim Miết Thú như không có gì, từng bước một đi tới gần Kim Sa Thụ.
Mà Kim Miết Thú nhìn thấy người nọ thì không ngừng phát ra tiếng rú dài, ý bảo người nọ không nên tới gần, bằng không nó sẽ công kích.
Hai mắt Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào Kim Miết Thú, một đạo long khí hiện ra, quát:
- Không muốn chết thì cút đi cho ta!
Âm thanh này như có ma chú, Kim Miết Thú sợ tới mức lui ra phía sau, Kim Miết Thú xấu hổ và giận dữ muốn tấn công Lăng Tiếu thì trong mắt nó nhìn thấy một con kim long lao tới.
Nó sợ tới mức cuống quít chui vào trong các, tốc độ kia nhanh tới mức khiến người ta líu lưỡi.
Lăng Tiếu đến trước Kim Sa Thụ, thu cả gốc Kim Sa Thụ này vào trong không gian giới.
Bảy người ở trên không sững sờ nhìn qua tất cả.
Thời điểm Lăng Tiếu bước đi thì bọn họ tỉnh ngộ lại.
Một tên Thiên Tôn thấp giai cưỡi linh thú lao tới và quát.
- Tiểu tử mơ tưởng rời đi, nhanh lưu Kim Sa Thụ do chúng ta phát hiện lại, bằng không lấy mạng của ngươi!
Tên Thiên Tôn thấp giai này là nam tử chừng bốn mươi, cầm trong tay Lang Nha bổng, khí thế hung hãn.
Sáu ngươi phân biệt ngăn trước mặt Lăng Tiếu, ngăn cản tại Lăng Tiếu đi lên.
Kim Sa Thụ quá mức hiếm thấy, có nó sẽ tụ tập rất nhiều kim thuộc tính, với võ giả kim thuộc tính chỗ tốt quá lớn, mà Kim Sa Quả cũng là linh quả khiến người ta đỏ mắt.
Bọn họ không cam lòng nhìn bảo vật rời đi.
Tuy người bình thường này cổ quái, có lẽ là người trẻ tuổi ẩn tàng tu vị, nhưng mà bọn họ cũng không cho rằng Lăng Tiếu tu vị cao.
Đó là bởi vì nhìn Lăng Tiếu chỉ mới qua hai mươi tuổi, cho dù thiên phú nghịch thiên cũng chỉ là Địa Hoàng mà thôi.
Bọn họ bảy Thiên Tôn có thể cho hắn rời đi sao?
Đương nhiên bọn họ cho rằng Kim Miết Thú nhất định là do bảy người bọn họ dọa lui, mà không phải người trẻ tuổi trước mặt này.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn qua tên Thiên Tôn thấp giai và nói:
- Ngươi xác định muốn ta giao Kim Sa Thụ?
Tên Thiên Tôn thấp giaicamaf Lang Nha bổng nện vào cát.
- Tiểu tử đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt, Kim Sa Thụ là chúng ta phát hiện ra trước, không giao ra thì lão tử không ngại ép ngươi giao ra.
- Cần gì nói nhảm với hắn nhiều như thế, giết là được!
Một tên Thiên Tôn thấp giai khinh thường nói một câu.
Ngay sau đó trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm quang quét qua cổ của Lăng Tiếu.
Người này hiển nhiên là động sát tâm, ra tay không có chỗ lưu thủ.
Lúc này thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh đám người này cười nói:
- Tiểu tử này lớn lên rất tuấn tú, giết rất đáng tiếc, bảo hắn giao Kim Sa Thụ ra rồi bỏ qua cho hắn đi.
Nữ tử này nói chuyện cũng chậm một chút, tên Thiên Tôn thấp giai dùng kiếm quang quét qua cổ của Lăng Tiếu rồi, kiếm quang vạch phá cổ của hắn.
Bảy người kia đều cho rằng Lăng Tiếu chết chắc, tuy nhiên chỉ thấy kiếm quang chém qua tàn ảnh mà thôi.
Thời điểm mọi người kinh hãi thì phát hiện cổ tên Thiên Tôn thấp giai bị bóp cổ.
Bảy người kia căn bản không nhìn ra thực lực Lăng Tiếu mạnh yếu, thời điểm Lăng Tiếu bóp cổ tên Thiên Tôn thấp giai, bọn họ mới biết rõ lần này đá vào cục sắt rồi.
- Động cái là muốn giết người, loại người như ngươi lưu lại trên đời làm gì?
Đôi mắt Lăng Tiếu hung quang hiện ra, cổ tay dùng lực và tiếng "Răng rắc" vang lên, tên Thiên Tôn thấp này đã mất mạng.
- Ngươi... Ngươi giết lão Lục, ngươi... Ngươi muốn chết!
Tên Thiên Tôn thấp giai cầm Lang Nha bổng phục hồi tinh thần lại kinh hô một tiếng, cũng không cân nhắc cái gì, giơ Lang Nha bổng nện vào đầu của Lăng Tiếu.
Lang Nha bổng mang theo kình phong quét qua, uy lực có chút không kém.
Trong mắt Lăng Tiếu trong mắt căn bản chưa đủ nhìn, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn qua người nọ, một đạo khí thế quét ra.
Phốc!
Thiên Tôn thấp giai giống như ngọn núi lớn nện xuống, thân thể bay ra ngoài, phun ra ngụm máu tươi và ánh mắt đầy kinh hãi.
Đầu linh thú kia thấy chủ nhân bị thương, lập tức lao tới cắn xé Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tức giận nhìn qua con linh thú.
- Ngươi cũng dám quát tháo với ta sao?
Giọng của hắn vang lên và long khí đáng sợ ập tới.
Con sói này bị long khí ảnh hưởng gào rú một tiếng, ngoan ngoãn nằm phủ phục trên đất không dám động đậy.
Không chỉ con sói, ngay cả đám linh thú khác cũng hoảng sợ phủ phục xuống.
Vài tên Thiên Tôn lập tức cảm thấy khiếp sợ không thôi, trong nội tâm bọn họ nghi hoặc nghĩ thầm.
- Chẳng lẽ tiểu tử này là thuần thú sư hay sao?
Đương nhiên Lăng Tiếu không phải tuần thú sư, mà là hắn có được năng lực của thuần thú sư.
Bởi vì hắn được long huyết tẩy lễ qua, có được bán long chi thân, Long khí chẳng kém chân long thần thú bao nhiêu, hắn chỉ cần một viên long châu bổn nguyên, hóa thân thành chân long không có vấn đề gì.
Chân long thần thú vốn là thú hoàng cường đại nhất, là hoàng giả của rất nhiều linh thú, trừ thần thú ngang cấp ra, đại bộ phận linh thú đều bị hoàng uy chấn nhiếp.
Loại năng lực này cũng là lúc Lăng Tiếu vô tình lịch lãm trong Tử Vong sơn mạch phát hiện ra.
Lúc ấy hắn gặp gỡ một đầu linh thú bát giai thấp giai, hắn đang muốn đối chiến toàn lực với con linh thú, lại phát hiện con linh thú này sợ hãi, hơn nữa ngộ nhận hắn là thái tử long tộc, nguyện ý thần phục hắn.
Lăng Tiếu lúc ấy cũng có chút khó hiểu, về sau hắn hắn đối mặt linh thú thấp giai, trực tiếp phát ra long khí thì đại bộ phận linh thú đều chịu không nổi long uy nên phủ phục xuống, chỉ có một số ít là quay đầu bỏ trốn.
Chính là như thế này Lăng Tiếu liền ý thức được diệu dụng của long khí, mà Kim Miết Thú vừa rồi là bị long khí của Lăng Tiếu dọa chạy.
- Các ngươi còn muốn Kim Sa Thụ của ta sao?
Lăng Tiếu xem thường nhìn qua đám người này.
Những người kia nội tâm phát lạnh, đều có xúc động muốn bỏ chạy, chỉ có Thiên Tôn cao giai là nói chuyện.
- Ngươi là người phương nào?
- Xem ra ngươi còn chưa nhìn rõ tình thế!
Lăng Tiếu nhíu mày nói.
Ngay sau đó hắn vung tay lên, một đạo năng lượng đột nhiên đánh vào đầu tên Thiên Tôn cao giai.
Tên Thiên Tôn cao giai nhìn thấy lực lượng lao qua phía mình, đang lúc hắn muốn trốn tránh thì hắn phát hiện thân thể không cách nào nhúc nhích được, trong nội tâm lập tức hối hận tới cực điểm.
Nhưng mà đạo năng lượng này không có lấy mạng của hắn, mà là cắt một nửa tóc của hắn, sợi tóc không ngừng rơi xuống.
Tên Thiên Tôn cao giai này thoát chết, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
- Chỉ có thực Thiên Tôn thì bỏ đi, đừng nghĩ các ngươi là đệ nhất thiên hạ!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một tiếng, nhìn qua thiếu phụ xinh đẹp, nói:
- Là cầu vừa rồi của ngươi cứu mạng bọn họ, cái này thưởng cho ngươi!
Dứt lời một đồ vật bay ra khỏi tay của Lăng Tiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.