Chương 1074: Phá Thiên Diệt Địa, Phách Long Tê Thiên
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
- Người kia hình như là Đấu Chiến Thánh Viên, đây... Điều này sao có thể!
Phong Vô Ảnh cầm bầu rượu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó vô cùng hoảng sợ.
Đấu Chiến Thánh Viên dùng chiến lực nổi tiếng khắp thiên hạ, chiến lực không thua gì thánh thú.
Đấu Chiến Thánh Viên cực kỳ hiếm thấy, vài vạn năm qua khó có một người, mà hôm nay Viên Chiến Thiên cũng gần tới vô hạn Đấu Chiến Thánh Viên, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải kinh ngạc không thôi.
- Thật sự là Đấu Chiến Thánh Viên, Lăng Tiếu xem ra gặp đối thủ rồi.
Phong Nhã Hinh hứng thú nói.
Cát Bối Hân cực kỳ kiên định, nói:
- Tiếu hắn nhất định sẽ thắng!
Nàng yêu thương nhìn qua Lăng Tiếu, sùng bài không ai biết được, mặc kệ đối thủ rất mạnh, nàng tin tưởng Lăng Tiếu nhất định có thể ứng phó, đây là một loại tín ngưỡng tuyệt đối.
Sau đó Phong Vô Ảnh uống hớp rượu, khẽ cười nói:
- Thiếu chút bỏ qua trò hay xem.
...
Tại một phương khác cũng có một nhóm người xuất hiện.
Nhóm người này là Linh Vũ các, người cầm đầu không hợp với chín người khác, nhưng mà sự tồn tại của hắn lại lấn át chín người khác, phảng phất có hắn ở đây thì chín người kia mới tồn tại.
Người này tươi cười cho người ta cảm giác ấm áp, quần áo đơn sơ khiến người ta không cảm thấy hắn quá xa hoa, không có bất kỳ tư thái tự đại cường ngạo nào.
Người này chính là nhân vật lãnh tụ của Linh Vũ các, Vũ Bất Phàm, hắn năm nay mới hai mươi tám tuổi, không phục dụng qua bất cứ đan dược nào, toàn bộ bằng vào bản thân tu luyện mà thành.
- Khí tràng thật cường đại, Vũ sư đệ ngươi thấy bọn họ ai mạnh ai yếu?
Một người sau lưng Vũ Bất Phàm hỏi hắn một câu.
Trong mắt Vũ Bất Phàm hiện ra chiến ý dày đặc, hắn cũng không trả lời người nọ mà lẩm bẩm:
- Khá lắm, cuối cùng cũng tìm được hai đối thủ như ta, Vũ Bất Phàm ta không có tịch mịch rồi.
Người phía sau nghe Vũ Bất Phàm nói thế đều sững sờ, sau đó nhìn qua hai thân ảnh kia và ngưng trọng.
Bọn họ biết Vũ Bất Phàm nói vậy là đại biểu cho cái gì, cho dù đều là đệ tử xuất sắc của Linh Vũ các nhưng toàn bộ bọn họ cộng lại cũng không bằng sư đệ này, mà hai người trước mặt được sư đệ tán thành như vậy, trong nội tâm phức tạp.
...
Giờ phút này hai người đã tụ kình hoàn tất.
Viên Chiến Thiên thân thể to lớn trở nên hung tàn hơn, dạng như vậy đã tiếp cận Đấu Chiến Thánh Viên, Đấu Chiến Thánh Viên trên đỉnh đầu ngưng tụ thành thực chất, có cảm giác chiến ý như xé nát trời cao, trong tay hắn kim công chấn động vù vù tỏa ra kim thuộc tính cường đại, hào quang này khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lăng Tiếu có lưu ly giáp quấn quanh, bộ dáng uy vũ bất phàm, quả thực có thể miểu sát bất kỳ nữ nhân nào, khí chất hoàng giả cao quý khiến người ta có cảm giác cúng bái, thân hình hắn phiêu dật linh động, cầm Kim Long Thương trong tay và từng đoàn hư ảnh không ngừng quấn quanh người, gấp hai mươi chiến lực tăng lên trạng thái hoàn mỹ nhất, một con bát trảo kim long mở to mắt như chuông đồng, giống như sống lại, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, long ngâm đáng sợ tỏa ra ngàn vạn dặm.
Bỗng nhiên hai người đồng thời hét lớn một tiếng, bọn họ cùng ra tay một lúc.
Kim côn vung nhanh, Long thương lóng lánh!
Đấu Thiên Côn thức thứ bảy -- Phá Thiên Diệt Địa!
Phách Long thương thức thứ năm -- Phách Long Tê Thiên!
Đấu Chiến Thánh Viên cầm kim côn trong tay như muốn xé nát trời cao, hào quang lóng lánh như thang trời làm cho người ta cảm thấy năng lượng mênh mông không gì tả nổi, dường như bị xuyên phá và mặt đất bắn lên tung toé.
Đấu Chiến Thánh Viên có uy lực hủy thiên diệt địa, muốn phá hủy tất cả mọi thứ mới cam lòng.
Cùng lúc đó bát trảo kim long giống như bá vương thể hiện cái uy của thần thú, long trảo cường đại của nó có thể xé rách cả bầu trời, thiên địa vì sự tồn tại của nó mà biến sắc, giống như nó mới là bá chủ của phiến thiên địa này, ai cũng không có khả năng làm gì nó được.
Một thú một vượn không ngừng chiến đấu với nhau, năng lượng cường đại bốc lên làm cho mọi người lui ra xa hơn, những năng lượng này rơi xuống tạo thành hố sâu, không khí bốn phía bị chấn động tỏa ra quét sạch không còn, cả phiến thiên địa này giống như không còn âm thanh nào cả.
Rầm rập!
Từng tiếng nổ nhỏ vang vọng tâm thần của mọi người, khiến người ta không ai tưởng tượng nổi.
Bọn họ biết đây là công kích mạnh nhất của hai người, rốt cuộc ai mạnh hơn ai đây?
- Năng lượng thật đáng sợ, hai gia hỏa này còn là người sao? Một chiêu này chỉ sợ so được với một kích toàn lực của Thiên Tôn cao cấp.
- Quá biến thái, hai gia hỏa này muốn giết cả chúng ta hay sao?
- Không nghĩ tới có thể nhìn thấy chiến đấu đặc sắc như vậy, hai người này đều có tư cách vấn đỉnh hoàng tọa, đáng tiếc nhất định phải có một người vẫn lạc.
...
- Lăng Tiếu hắn không có việc gì!
Mấy người quen Lăng Tiếu đều nói thầm trong lòng.
Hai người chuẩn bị một chiêu này rất lâu rồi, giống như hao tổn linh lực với bọn họ mà nói chẳng là gì.
Cho tới qua một giờ sau một rồng một vượn đồng thời biến mất, cột năng lượng màu vàng rốt cục tiêu tán trên không trung.
Hai đạo thân ảnh nặng nề rơi xuống đất.
Bang bang!
Người chung quanh không ngóc đầu lên được, không có người nào tiến lên nhìn cái gì, bọn họ đang chờ đợi ai thắng ai thua,
Khục khục!
Một tiếng ho khan vang lên, ánh mắt mọi người nhìn qua.
Người này là Viên Chiến Thiên!
Chỉ thấy Viên Chiến Thiên hiện tại toàn thân là máu giống như biến thành huyết nhân vậy, từng miệng vết thương nhìn mà giật mình. Hắn thở phì phì, huyết dịch từ trong miệng chảy ra không ngừng, trong ánh mắt tràn ngập bất khuất.
- Tiếu không có khả năng thua!
Cát Bối Hân không dám tin nói ra.
- Lão... Lão đại thua sao?
Diệp Vân Phong lẩm bẩm.
- Hình như đây là sự thật!
Cốc Kiều Kiều ở bên cạnh ngây ngốc đáp.
- Cái này... Điều này không có khả năng, tàn hồn Đế cấp không làm gì, hắn làm sao thua được.
Cổ Tiểu Hà càng không ngừng lắc đầu, mang theo giọng nức nở nói ra.
Mấy người quen Lăng Tiếu trong lòng khó tiếp nhận sự thật này.
Cho tới nay Lăng Tiếu vẫn in thân ảnh bách chiến bách thắng trong tâm trí của bọn họ, hôm nay người đứng không phải Lăng Tiếu, mà là Viên Chiến Thiên, đại cục đã định.
Nhưng mà bọn họ định bay qua chỗ Lăng Tiếu thì một màn ngoài ý muốn xuất hiện.
Viên Chiến Thiên còn đứng nặng nề ngã xuống, trước người hắn đầy tro bụi.
Còn bên kia Lăng Tiếu đứng lên.
Tình huống của hắn không tốt hơn so với Viên Chiến Thiên, quần áo trên người bị hủy, trên ngực có vài vết lõm xuống, chỉ có huyết dịch màu vàng không ngừng chảy ra, lộ ra vài phần khí tức cao quý.
Lăng Tiếu đứng thẳng, khóe mau máu vàng chảy ra, miệng thở phì phò, lúc này đắc ý nói:
- Ha ha, Viên huynh... Ngươi còn lực tái chiến hay không, bản thiếu gia còn rất nhiều khí lực đấy.
Lúc này quanh người có năng lượng lưu chuyển.
Lăng Tiếu lúc này đi tới chỗ Viên Chiến Thiên đang nằm, thương thế trên người càng không ngừng được chữa trị, một tiểu long màu vàng đang quay quanh người của hắn, những thương thế kia dùng tốc độ mắt thường thấy khép lại.
Phong Vô Ảnh cầm bầu rượu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó vô cùng hoảng sợ.
Đấu Chiến Thánh Viên dùng chiến lực nổi tiếng khắp thiên hạ, chiến lực không thua gì thánh thú.
Đấu Chiến Thánh Viên cực kỳ hiếm thấy, vài vạn năm qua khó có một người, mà hôm nay Viên Chiến Thiên cũng gần tới vô hạn Đấu Chiến Thánh Viên, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải kinh ngạc không thôi.
- Thật sự là Đấu Chiến Thánh Viên, Lăng Tiếu xem ra gặp đối thủ rồi.
Phong Nhã Hinh hứng thú nói.
Cát Bối Hân cực kỳ kiên định, nói:
- Tiếu hắn nhất định sẽ thắng!
Nàng yêu thương nhìn qua Lăng Tiếu, sùng bài không ai biết được, mặc kệ đối thủ rất mạnh, nàng tin tưởng Lăng Tiếu nhất định có thể ứng phó, đây là một loại tín ngưỡng tuyệt đối.
Sau đó Phong Vô Ảnh uống hớp rượu, khẽ cười nói:
- Thiếu chút bỏ qua trò hay xem.
...
Tại một phương khác cũng có một nhóm người xuất hiện.
Nhóm người này là Linh Vũ các, người cầm đầu không hợp với chín người khác, nhưng mà sự tồn tại của hắn lại lấn át chín người khác, phảng phất có hắn ở đây thì chín người kia mới tồn tại.
Người này tươi cười cho người ta cảm giác ấm áp, quần áo đơn sơ khiến người ta không cảm thấy hắn quá xa hoa, không có bất kỳ tư thái tự đại cường ngạo nào.
Người này chính là nhân vật lãnh tụ của Linh Vũ các, Vũ Bất Phàm, hắn năm nay mới hai mươi tám tuổi, không phục dụng qua bất cứ đan dược nào, toàn bộ bằng vào bản thân tu luyện mà thành.
- Khí tràng thật cường đại, Vũ sư đệ ngươi thấy bọn họ ai mạnh ai yếu?
Một người sau lưng Vũ Bất Phàm hỏi hắn một câu.
Trong mắt Vũ Bất Phàm hiện ra chiến ý dày đặc, hắn cũng không trả lời người nọ mà lẩm bẩm:
- Khá lắm, cuối cùng cũng tìm được hai đối thủ như ta, Vũ Bất Phàm ta không có tịch mịch rồi.
Người phía sau nghe Vũ Bất Phàm nói thế đều sững sờ, sau đó nhìn qua hai thân ảnh kia và ngưng trọng.
Bọn họ biết Vũ Bất Phàm nói vậy là đại biểu cho cái gì, cho dù đều là đệ tử xuất sắc của Linh Vũ các nhưng toàn bộ bọn họ cộng lại cũng không bằng sư đệ này, mà hai người trước mặt được sư đệ tán thành như vậy, trong nội tâm phức tạp.
...
Giờ phút này hai người đã tụ kình hoàn tất.
Viên Chiến Thiên thân thể to lớn trở nên hung tàn hơn, dạng như vậy đã tiếp cận Đấu Chiến Thánh Viên, Đấu Chiến Thánh Viên trên đỉnh đầu ngưng tụ thành thực chất, có cảm giác chiến ý như xé nát trời cao, trong tay hắn kim công chấn động vù vù tỏa ra kim thuộc tính cường đại, hào quang này khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lăng Tiếu có lưu ly giáp quấn quanh, bộ dáng uy vũ bất phàm, quả thực có thể miểu sát bất kỳ nữ nhân nào, khí chất hoàng giả cao quý khiến người ta có cảm giác cúng bái, thân hình hắn phiêu dật linh động, cầm Kim Long Thương trong tay và từng đoàn hư ảnh không ngừng quấn quanh người, gấp hai mươi chiến lực tăng lên trạng thái hoàn mỹ nhất, một con bát trảo kim long mở to mắt như chuông đồng, giống như sống lại, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, long ngâm đáng sợ tỏa ra ngàn vạn dặm.
Bỗng nhiên hai người đồng thời hét lớn một tiếng, bọn họ cùng ra tay một lúc.
Kim côn vung nhanh, Long thương lóng lánh!
Đấu Thiên Côn thức thứ bảy -- Phá Thiên Diệt Địa!
Phách Long thương thức thứ năm -- Phách Long Tê Thiên!
Đấu Chiến Thánh Viên cầm kim côn trong tay như muốn xé nát trời cao, hào quang lóng lánh như thang trời làm cho người ta cảm thấy năng lượng mênh mông không gì tả nổi, dường như bị xuyên phá và mặt đất bắn lên tung toé.
Đấu Chiến Thánh Viên có uy lực hủy thiên diệt địa, muốn phá hủy tất cả mọi thứ mới cam lòng.
Cùng lúc đó bát trảo kim long giống như bá vương thể hiện cái uy của thần thú, long trảo cường đại của nó có thể xé rách cả bầu trời, thiên địa vì sự tồn tại của nó mà biến sắc, giống như nó mới là bá chủ của phiến thiên địa này, ai cũng không có khả năng làm gì nó được.
Một thú một vượn không ngừng chiến đấu với nhau, năng lượng cường đại bốc lên làm cho mọi người lui ra xa hơn, những năng lượng này rơi xuống tạo thành hố sâu, không khí bốn phía bị chấn động tỏa ra quét sạch không còn, cả phiến thiên địa này giống như không còn âm thanh nào cả.
Rầm rập!
Từng tiếng nổ nhỏ vang vọng tâm thần của mọi người, khiến người ta không ai tưởng tượng nổi.
Bọn họ biết đây là công kích mạnh nhất của hai người, rốt cuộc ai mạnh hơn ai đây?
- Năng lượng thật đáng sợ, hai gia hỏa này còn là người sao? Một chiêu này chỉ sợ so được với một kích toàn lực của Thiên Tôn cao cấp.
- Quá biến thái, hai gia hỏa này muốn giết cả chúng ta hay sao?
- Không nghĩ tới có thể nhìn thấy chiến đấu đặc sắc như vậy, hai người này đều có tư cách vấn đỉnh hoàng tọa, đáng tiếc nhất định phải có một người vẫn lạc.
...
- Lăng Tiếu hắn không có việc gì!
Mấy người quen Lăng Tiếu đều nói thầm trong lòng.
Hai người chuẩn bị một chiêu này rất lâu rồi, giống như hao tổn linh lực với bọn họ mà nói chẳng là gì.
Cho tới qua một giờ sau một rồng một vượn đồng thời biến mất, cột năng lượng màu vàng rốt cục tiêu tán trên không trung.
Hai đạo thân ảnh nặng nề rơi xuống đất.
Bang bang!
Người chung quanh không ngóc đầu lên được, không có người nào tiến lên nhìn cái gì, bọn họ đang chờ đợi ai thắng ai thua,
Khục khục!
Một tiếng ho khan vang lên, ánh mắt mọi người nhìn qua.
Người này là Viên Chiến Thiên!
Chỉ thấy Viên Chiến Thiên hiện tại toàn thân là máu giống như biến thành huyết nhân vậy, từng miệng vết thương nhìn mà giật mình. Hắn thở phì phì, huyết dịch từ trong miệng chảy ra không ngừng, trong ánh mắt tràn ngập bất khuất.
- Tiếu không có khả năng thua!
Cát Bối Hân không dám tin nói ra.
- Lão... Lão đại thua sao?
Diệp Vân Phong lẩm bẩm.
- Hình như đây là sự thật!
Cốc Kiều Kiều ở bên cạnh ngây ngốc đáp.
- Cái này... Điều này không có khả năng, tàn hồn Đế cấp không làm gì, hắn làm sao thua được.
Cổ Tiểu Hà càng không ngừng lắc đầu, mang theo giọng nức nở nói ra.
Mấy người quen Lăng Tiếu trong lòng khó tiếp nhận sự thật này.
Cho tới nay Lăng Tiếu vẫn in thân ảnh bách chiến bách thắng trong tâm trí của bọn họ, hôm nay người đứng không phải Lăng Tiếu, mà là Viên Chiến Thiên, đại cục đã định.
Nhưng mà bọn họ định bay qua chỗ Lăng Tiếu thì một màn ngoài ý muốn xuất hiện.
Viên Chiến Thiên còn đứng nặng nề ngã xuống, trước người hắn đầy tro bụi.
Còn bên kia Lăng Tiếu đứng lên.
Tình huống của hắn không tốt hơn so với Viên Chiến Thiên, quần áo trên người bị hủy, trên ngực có vài vết lõm xuống, chỉ có huyết dịch màu vàng không ngừng chảy ra, lộ ra vài phần khí tức cao quý.
Lăng Tiếu đứng thẳng, khóe mau máu vàng chảy ra, miệng thở phì phò, lúc này đắc ý nói:
- Ha ha, Viên huynh... Ngươi còn lực tái chiến hay không, bản thiếu gia còn rất nhiều khí lực đấy.
Lúc này quanh người có năng lượng lưu chuyển.
Lăng Tiếu lúc này đi tới chỗ Viên Chiến Thiên đang nằm, thương thế trên người càng không ngừng được chữa trị, một tiểu long màu vàng đang quay quanh người của hắn, những thương thế kia dùng tốc độ mắt thường thấy khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.