Chương 2169: Vũ lộ cam trạch. (2)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
Nhưng dù không phải huynh đệ cũng là tỷ đệ sinh đôi.
Họ chính là tiểu tổ tông của Tiếu Ngạo cung, chính là tiểu thư Lăng Vũ cùng tiểu thiếu gia Lăng Trạch.
Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở nơi này là vì tâm lý phản nghịch của thiếu niên.
Từ nhỏ đến lớn họ được mọi người che chở lớn dần, cho dù đi ra ngoài chơi cũng sẽ có người đi theo chăm sóc chiếu cố, làm cho hai người luôn cảm thấy thật mệt mỏi.
Gần đây bọn họ đi theo Báo gia gia học được bí thuật che giấu khí tức.
Cho nên họ tìm lý do để người đi theo tránh nơi khác, nhân cơ hội chạy vào tận sâu trong núi đi chơi, muốn tìm kiếm kích thích, thoát khỏi cảm giác bị người theo nhìn chằm chằm.
Không thể không nói bọn họ còn trẻ vô tri, bởi vì linh thú cao giai ở trong núi thật sự là không ít.
Những năm gần đây từ sau khi Tiếu Ngạo cung chiếm lĩnh nơi này, đã thanh tẩy một lần những ngọn núi chung quanh, đuổi không ít linh thú cao giai vào trong núi sâu, tránh chúng thương tổn đệ tử đến bên này lịch lãm.
Mà hai tiểu tử kia lại dám tránh né khỏi phạm vi khống chế trong cung, ngây thơ chạy vào tận sâu trong dãy núi.
Ở nơi này cho dù là huyền đế cũng chưa chắc được an toàn đi ra, huống chi họ chỉ là hai linh sư giai.
- Như thế nào cảm giác thật âm trầm đây, hình như có ai đang nhìn chằm chằm chúng ta!
Thiếu nữ bộ dạng thập phần tinh linh đáng yêu lộ ánh mắt hơi sợ hãi nói.
Trong tay nàng cầm một thanh tiểu kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thời khắc phòng bị nguy hiểm phát sinh.
- Tỷ, tỷ sợ cái gì, vừa rồi chúng ta chạy vào chẳng phải không có gì sao? Còn nói trong này có thật nhiều linh thú cao giai đâu, sao đệ không phát hiện nha, thật sự là không thú vị!
Thiếu niên ngũ quan thập phần tinh xảo cầm kim đao trong tay ngạo nghễ nói.
Thiếu nữ tên Lăng Vũ, thiếu niên tên Lăng Trạch, nhìn quần áo trên người cả hai đã có nhiều chỗ tổn hại, bên trong lộ ra nhuyễn vệ giáp tinh tế.
- Hứ, vừa rồi là ai nghe được chút thanh âm bỏ chạy càng nhanh, hiện tại lại ở đây giả vờ!
Lăng Vũ liếc mắt nói.
- Tỷ, tỷ nói cái gì, đệ không phải vì bảo hộ tỷ sao? Nãi nãi thường nói nam nhân bảo hộ nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Lăng Trạch tranh cãi.
- Đệ mới là nữ nhân đâu, bổn tiểu thư chính là thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp vô địch!
Lăng Vũ thập phần tự kỷ nói.
Lăng Trạch làm ra động tác như muốn nôn, tỏ vẻ kháng nghị.
Lăng Vũ tức giận nói:
- Nhanh chóng tìm đường về đi, bằng không Hoa thúc cùng Dũng thúc sẽ sốt ruột!
Lão tỷ nổi giận lực uy hiếp đối với Lăng Trạch thật lớn, không tiếp tục cùng nàng tranh chấp, nhanh chóng đi về một phương hướng.
Họ cũng không biết mình đi vào sâu hơn trong núi.
Trong rừng càng lúc càng âm lãnh, thanh âm thú rống không ngừng truyền ra.
Hai người càng đi càng sợ hãi, quần áo đã bị cỏ dại xé rách không ít.
- Trạch, sao tỷ cảm giác không phải đường về nhà đâu!
Lăng Vũ có chút sợ hãi ôm cánh tay đệ đệ nói.
- Đệ cũng có cảm giác này, hay là…chúng ta tiếp tục thay đổi tuyến đường thử xem!
Lăng Trạch nói.
Hai người chưa từng tự mình lịch lãm qua bao giờ, căn bản không biết cách phân rõ phương hướng trong rừng rậm.
Nghe được thanh âm tiếng thú rống, đáy lòng họ càng thêm sợ hãi.
Ô ô!
Lúc này ở gần bên vang lên thanh âm tiếng thú rống khe khẽ.
Hai người lập tức khẩn trương lên.
- Chẳng lẽ có linh thú đi ra?
Lăng Trạch nhìn quanh bốn phía đề phòng, trong lòng vừa sợ hãi vừa nổi lên cảm xúc hưng phấn.
Trong lòng hắn bức thiết muốn chiến đấu cùng linh thú, triển lãm chiến lực bất phàm của chính mình.
- Di, mau xem, tiểu lão hổ thật đáng yêu!
Lăng Vũ nhìn vào một hướng vui sướng kêu lên.
Tiếp theo nàng cất bước chạy tới.
Phương hướng kia có vài tiểu lão hổ mới sinh chưa bao lâu đang chơi đùa, nhìn thật đáng yêu.
Lăng Trạch vừa định chạy theo, chợt nghĩ tới điều gì lập tức kinh quát:
- Tỷ, mau trở lại, đừng đi qua!
- Sao vậy, đệ mau tới đây nhìn xem, tiểu lão hổ lông mềm như nhung thật đáng yêu!
Lăng Vũ đã ngồi chồm hổm xuống ôm một tiểu lão hổ vui vẻ cười nói.
- Tỷ, mau thả nó xuống, mau thả nó xuống, sẽ có mẫu hổ trở về, chúng ta rất nguy hiểm!
Lăng Trạch kêu lên sợ hãi, muốn lôi kéo tỷ tỷ bỏ chạy.
Bỗng nhiên một thanh âm hổ gầm nháy mắt từ một phương hướng truyền qua:
- Hống!
- Đều là ông, lão bất tử, cả ngày luôn nói với tiểu Vũ tiểu Trạch cái gì mà lịch lãm rừng rậm giết linh thú, hiện tại tốt lắm, hai tiểu tử kia tự mình chạy vào núi non đi rèn luyện, nếu như bọn nhỏ có gì không hay xảy ra, tôi nhất định liều mạng với ông!
Tận sâu trong hậu viện Tiếu Ngạo cung, một phụ nhân mang theo tiếng khóc nức nở mắng.
Phụ nhân chính là mẫu thân Mộng Tích Vân của Lăng Tiếu, mà người bị bà mắng chính là Lăng Chiến.
Ngoại trừ hai người cũng có không ít người đang ở trong viện tử, đều là tuyệt sắc mỹ nữ nhất đẳng, trên mặt họ mang theo vẻ lo lắng nồng đậm.
- Đừng ở đây khóc mãi, ta chỉ cùng bọn trẻ tâm sự một chút, nói cho bọn nhỏ biết thế giới phấn khích bên ngoài thôi, ai biết hai tiểu tử kia lại…Ai, ta đi tìm bọn nhỏ trở về, nếu không tìm được ta cũng không trở lại!
Trong lòng Lăng Chiến cũng khổ sở, hắn nói một câu lập tức bay ra ngoài.
Một bạch y thiếu phụ xinh đẹp mở miệng nói:
- Lão gia, đừng có gấp, Báo thúc cùng Phong thúc đã đi ra ngoài tìm, có bọn họ tìm kiếm tin tưởng hai tiểu tử không có việc gì!
Thiếu phụ chính là thê tử của Phượng Lăng Thiên tên Bạch Nguyệt Mai, miệng nàng nói không việc gì, nhưng vẻ lo âu hiện rõ trên mặt.
- Không được, Nguyệt Mai, con đừng ngăn cản hắn, cả ngày không phải hắn luôn đòi ra ngoài tu luyện sao, để cho hắn đi thôi, nếu tìm không thấy hai tiểu tâm can của ta, cả đời này ta cũng không tha thứ hắn!
Mộng Tích Vân nói.
Tuy bà đã hơn trăm tuổi, nhưng bộ dáng như một thiếu phụ, không nhìn ra là một lão thái thái, nhưng từ khi có cháu trai cùng chắt thì tâm tư đã đem mình xem thành người thế hệ trước, mà địa vị trượng phu như Lăng Chiến ngày càng không có chút giá trị.
- Bà…!
Lăng Chiến tức giận nói một câu, lập tức nổi giận bay về hướng truyền tống trận.
- Vận nhi, mau…mau phái thêm nhiều người đi ra ngoài tìm xem, không thể để cho bọn nhỏ xảy ra chuyện gì!
Mộng Tích Vân nhìn Phượng Tiêm Vận nói.
Phượng Tiêm Vận còn chưa nói, Thải Hà Nguyệt đã lên tiếng:
- Nương, mẹ đừng lo lắng, vừa rồi con đã phái Báo đường cùng Ưng đường toàn bộ xuất động, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức!
Phượng Tiêm Vận cũng gật nhẹ đầu:
- Tạm thời bọn nhỏ không có chuyện gì, sinh mệnh ngọc đồng vẫn còn tốt, phỏng chừng là bị lạc đường, lần này xem như cho chúng chút giáo huấn, miễn cho không biết trời cao đất rộng!
Ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng bản thân cũng muốn đi ra ngoài tìm người. Đây chính là cháu gái cùng cháu trai của nàng đó thôi!
Hổ gầm thiên hạ kinh!
Thanh âm hổ gầm chấn động cả rừng rậm, không ít chim bay cá nhảy phương xa bị dọa đến hỗn loạn.
Lăng Vũ run rẩy, tiểu lão hổ rơi xuống khỏi tay nàng.
Họ chính là tiểu tổ tông của Tiếu Ngạo cung, chính là tiểu thư Lăng Vũ cùng tiểu thiếu gia Lăng Trạch.
Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở nơi này là vì tâm lý phản nghịch của thiếu niên.
Từ nhỏ đến lớn họ được mọi người che chở lớn dần, cho dù đi ra ngoài chơi cũng sẽ có người đi theo chăm sóc chiếu cố, làm cho hai người luôn cảm thấy thật mệt mỏi.
Gần đây bọn họ đi theo Báo gia gia học được bí thuật che giấu khí tức.
Cho nên họ tìm lý do để người đi theo tránh nơi khác, nhân cơ hội chạy vào tận sâu trong núi đi chơi, muốn tìm kiếm kích thích, thoát khỏi cảm giác bị người theo nhìn chằm chằm.
Không thể không nói bọn họ còn trẻ vô tri, bởi vì linh thú cao giai ở trong núi thật sự là không ít.
Những năm gần đây từ sau khi Tiếu Ngạo cung chiếm lĩnh nơi này, đã thanh tẩy một lần những ngọn núi chung quanh, đuổi không ít linh thú cao giai vào trong núi sâu, tránh chúng thương tổn đệ tử đến bên này lịch lãm.
Mà hai tiểu tử kia lại dám tránh né khỏi phạm vi khống chế trong cung, ngây thơ chạy vào tận sâu trong dãy núi.
Ở nơi này cho dù là huyền đế cũng chưa chắc được an toàn đi ra, huống chi họ chỉ là hai linh sư giai.
- Như thế nào cảm giác thật âm trầm đây, hình như có ai đang nhìn chằm chằm chúng ta!
Thiếu nữ bộ dạng thập phần tinh linh đáng yêu lộ ánh mắt hơi sợ hãi nói.
Trong tay nàng cầm một thanh tiểu kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thời khắc phòng bị nguy hiểm phát sinh.
- Tỷ, tỷ sợ cái gì, vừa rồi chúng ta chạy vào chẳng phải không có gì sao? Còn nói trong này có thật nhiều linh thú cao giai đâu, sao đệ không phát hiện nha, thật sự là không thú vị!
Thiếu niên ngũ quan thập phần tinh xảo cầm kim đao trong tay ngạo nghễ nói.
Thiếu nữ tên Lăng Vũ, thiếu niên tên Lăng Trạch, nhìn quần áo trên người cả hai đã có nhiều chỗ tổn hại, bên trong lộ ra nhuyễn vệ giáp tinh tế.
- Hứ, vừa rồi là ai nghe được chút thanh âm bỏ chạy càng nhanh, hiện tại lại ở đây giả vờ!
Lăng Vũ liếc mắt nói.
- Tỷ, tỷ nói cái gì, đệ không phải vì bảo hộ tỷ sao? Nãi nãi thường nói nam nhân bảo hộ nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Lăng Trạch tranh cãi.
- Đệ mới là nữ nhân đâu, bổn tiểu thư chính là thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp vô địch!
Lăng Vũ thập phần tự kỷ nói.
Lăng Trạch làm ra động tác như muốn nôn, tỏ vẻ kháng nghị.
Lăng Vũ tức giận nói:
- Nhanh chóng tìm đường về đi, bằng không Hoa thúc cùng Dũng thúc sẽ sốt ruột!
Lão tỷ nổi giận lực uy hiếp đối với Lăng Trạch thật lớn, không tiếp tục cùng nàng tranh chấp, nhanh chóng đi về một phương hướng.
Họ cũng không biết mình đi vào sâu hơn trong núi.
Trong rừng càng lúc càng âm lãnh, thanh âm thú rống không ngừng truyền ra.
Hai người càng đi càng sợ hãi, quần áo đã bị cỏ dại xé rách không ít.
- Trạch, sao tỷ cảm giác không phải đường về nhà đâu!
Lăng Vũ có chút sợ hãi ôm cánh tay đệ đệ nói.
- Đệ cũng có cảm giác này, hay là…chúng ta tiếp tục thay đổi tuyến đường thử xem!
Lăng Trạch nói.
Hai người chưa từng tự mình lịch lãm qua bao giờ, căn bản không biết cách phân rõ phương hướng trong rừng rậm.
Nghe được thanh âm tiếng thú rống, đáy lòng họ càng thêm sợ hãi.
Ô ô!
Lúc này ở gần bên vang lên thanh âm tiếng thú rống khe khẽ.
Hai người lập tức khẩn trương lên.
- Chẳng lẽ có linh thú đi ra?
Lăng Trạch nhìn quanh bốn phía đề phòng, trong lòng vừa sợ hãi vừa nổi lên cảm xúc hưng phấn.
Trong lòng hắn bức thiết muốn chiến đấu cùng linh thú, triển lãm chiến lực bất phàm của chính mình.
- Di, mau xem, tiểu lão hổ thật đáng yêu!
Lăng Vũ nhìn vào một hướng vui sướng kêu lên.
Tiếp theo nàng cất bước chạy tới.
Phương hướng kia có vài tiểu lão hổ mới sinh chưa bao lâu đang chơi đùa, nhìn thật đáng yêu.
Lăng Trạch vừa định chạy theo, chợt nghĩ tới điều gì lập tức kinh quát:
- Tỷ, mau trở lại, đừng đi qua!
- Sao vậy, đệ mau tới đây nhìn xem, tiểu lão hổ lông mềm như nhung thật đáng yêu!
Lăng Vũ đã ngồi chồm hổm xuống ôm một tiểu lão hổ vui vẻ cười nói.
- Tỷ, mau thả nó xuống, mau thả nó xuống, sẽ có mẫu hổ trở về, chúng ta rất nguy hiểm!
Lăng Trạch kêu lên sợ hãi, muốn lôi kéo tỷ tỷ bỏ chạy.
Bỗng nhiên một thanh âm hổ gầm nháy mắt từ một phương hướng truyền qua:
- Hống!
- Đều là ông, lão bất tử, cả ngày luôn nói với tiểu Vũ tiểu Trạch cái gì mà lịch lãm rừng rậm giết linh thú, hiện tại tốt lắm, hai tiểu tử kia tự mình chạy vào núi non đi rèn luyện, nếu như bọn nhỏ có gì không hay xảy ra, tôi nhất định liều mạng với ông!
Tận sâu trong hậu viện Tiếu Ngạo cung, một phụ nhân mang theo tiếng khóc nức nở mắng.
Phụ nhân chính là mẫu thân Mộng Tích Vân của Lăng Tiếu, mà người bị bà mắng chính là Lăng Chiến.
Ngoại trừ hai người cũng có không ít người đang ở trong viện tử, đều là tuyệt sắc mỹ nữ nhất đẳng, trên mặt họ mang theo vẻ lo lắng nồng đậm.
- Đừng ở đây khóc mãi, ta chỉ cùng bọn trẻ tâm sự một chút, nói cho bọn nhỏ biết thế giới phấn khích bên ngoài thôi, ai biết hai tiểu tử kia lại…Ai, ta đi tìm bọn nhỏ trở về, nếu không tìm được ta cũng không trở lại!
Trong lòng Lăng Chiến cũng khổ sở, hắn nói một câu lập tức bay ra ngoài.
Một bạch y thiếu phụ xinh đẹp mở miệng nói:
- Lão gia, đừng có gấp, Báo thúc cùng Phong thúc đã đi ra ngoài tìm, có bọn họ tìm kiếm tin tưởng hai tiểu tử không có việc gì!
Thiếu phụ chính là thê tử của Phượng Lăng Thiên tên Bạch Nguyệt Mai, miệng nàng nói không việc gì, nhưng vẻ lo âu hiện rõ trên mặt.
- Không được, Nguyệt Mai, con đừng ngăn cản hắn, cả ngày không phải hắn luôn đòi ra ngoài tu luyện sao, để cho hắn đi thôi, nếu tìm không thấy hai tiểu tâm can của ta, cả đời này ta cũng không tha thứ hắn!
Mộng Tích Vân nói.
Tuy bà đã hơn trăm tuổi, nhưng bộ dáng như một thiếu phụ, không nhìn ra là một lão thái thái, nhưng từ khi có cháu trai cùng chắt thì tâm tư đã đem mình xem thành người thế hệ trước, mà địa vị trượng phu như Lăng Chiến ngày càng không có chút giá trị.
- Bà…!
Lăng Chiến tức giận nói một câu, lập tức nổi giận bay về hướng truyền tống trận.
- Vận nhi, mau…mau phái thêm nhiều người đi ra ngoài tìm xem, không thể để cho bọn nhỏ xảy ra chuyện gì!
Mộng Tích Vân nhìn Phượng Tiêm Vận nói.
Phượng Tiêm Vận còn chưa nói, Thải Hà Nguyệt đã lên tiếng:
- Nương, mẹ đừng lo lắng, vừa rồi con đã phái Báo đường cùng Ưng đường toàn bộ xuất động, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức!
Phượng Tiêm Vận cũng gật nhẹ đầu:
- Tạm thời bọn nhỏ không có chuyện gì, sinh mệnh ngọc đồng vẫn còn tốt, phỏng chừng là bị lạc đường, lần này xem như cho chúng chút giáo huấn, miễn cho không biết trời cao đất rộng!
Ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng bản thân cũng muốn đi ra ngoài tìm người. Đây chính là cháu gái cùng cháu trai của nàng đó thôi!
Hổ gầm thiên hạ kinh!
Thanh âm hổ gầm chấn động cả rừng rậm, không ít chim bay cá nhảy phương xa bị dọa đến hỗn loạn.
Lăng Vũ run rẩy, tiểu lão hổ rơi xuống khỏi tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.