Chương 11: Bệnh của Lục Chỉ
Wo Wo
13/07/2022
Sau khi xong mọi thủ tục, Long Thiên tiễn Hồ Cửu cùng Lục Thạc ra tận cửa, vui vẻ khách khí có thừa.
“Hai vị, nội thật đều là độ có giá trị, nếu như có gì không hài lòng cứ liên hệ tôi. Tôi cảm đoan xử lý ngay ạ.”
“Được.”
Hồ Cửu chỉ đơn giản đáp lời.
Lên xe mà Hữu Thủ đã chờ sẵn, anh nhận thấy vẻ mặt Hữu Thủ hơi căng thẳng. Lục Chỉ thì không biểu hiện gì.
“Đi thôi. Khu biệt thự Long Thăng.”
Hữu Thủ gật đầu rồi bắt đầu lái xe.
“Cha, kiểm tra sức khỏe thế nào?”
Lục Thạc quan tâm vẫn là sức khỏe của Lục Chỉ.
“Cũng chỉ vậy thôi, bệnh của cha thì cha rõ nhất mà.”
Nói rồi Lục Chỉ vỗ vỗ tay con gái, ông không rõ căn bệnh này từ đâu mà có. Nhưng ông biết sức khỏe này của ông chống chọi được đến giờ đã là cố gắng, tuy khi nãy Hữu Thủ không nói gì cho ông, nhưng dù sao ông cũng là người lớn tuổi.
Nhìn sơ cũng biết không khả quan gì, ông cũng không muốn làm khó Hữu Thủ, điều ông lo duy nhất chỉ có đứa con gái nhỏ này mà thôi. Mà hiện tại Hồ Cửu chỉ là cái phao cứu sinh tạm thời, ông không quá tin tưởng Hồ Cửu có thể bảo vệ con gái ông.
“Cha, vài hôm con sẽ tìm bác sĩ hay chuyên gia khác. Cha sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Khóe mắt Lục Thạc hơi ẩm ướt, cô hiểu cha là đang lo cho cô. Sao cô không đau lòng cho được.
Bao năm qua sống trong Lục gia, không ngày nào là thật sự thoải mái, nếu không bị mỉa mai thì châm chọc Cha vì cô mà nhịn, cô vì cha mà chống đỡ, qua mức mệt mỏi rồi.
“Ngày sau sẽ ổn thôi.”
Lục Thạc nói với cha cô, cũng là nói cho cô nghe. Thực sự hiện tại chỉ có thể hy vọng vào Hồ Cửu.
Rất nhanh đã đến khu biệt thự Long Thăng, sau khi thông qua an ninh bên ngoài, Hữu Thủ đánh xe vào căn biệt thự lớn nhất nằm ngay khu trung tâm có tên Nhật Hạ.
Vừa xuống xe, Lục Chỉ quá mức bất ngờ.
“Đây là…?”
“Là nhà mới của chúng ta. Cha, con dìu cha vào.”
Hồ Cửu vô cùng ân cần.
Vào bên trong, nhìn bài trí vô cùng bắt mắt, mọi thứ nhìn qua cũng biết là đồ giá trị cao.
“Hoang phí quá rồi…”
Lục Chỉ thốt lên, Lục gia cũng không xa hoa tới mức này. Chưa kể căn biệt thự này quá rộng, chỉ có ba người họ thì sao có thể ở hết.
“Thật sự chúng ta sẽ ở đây sao?”
Nhìn một vòng, Lục Thạc dù sống trong hào môn nhưng cũng chưa từng thấy căn biệt thự nào hoành tráng như thế này.
“Đây là nhà mới của chúng ta. Sau này chúng ta sẽ ở đây, em và cha đừng lo lắng.”
Hồ Cửu khẳng định chắc chắn, trong lòng anh vạn phần áy náy. Nhiều năm rồi có lẽ họ đã chịu cảnh cực khổ, đến mức chỉ là căn biệt thự mà họ lại tỏ ra không thể tin.
Vợ anh cùng cha vợ anh lại chịu khổ nhiều như vậy. Trong lòng Hồ Cửu hạ quyết tâm, sau này sẽ chăm sóc, bảo vệ tốt cho họ.
“Hai người thử một vòng biệt thự, có gì cần sắp xếp lại hoặc đã ổn còn báo phái Trung tâm nhé.”
Lục Thạc cũng đồng ý, dìu Lục Chỉ đi một vòng biệt thự. Dù sao cô cũng muốn cha mình được nhìn ngắm nhiều thứ một chút, cả đời ông vì cô mà chịu khổ rồi.
Nhìn hai người đi lên tầng trên, Hồ Cửu quay sang Hữu Thủ.
“Có chuyện gì với bệnh tình cha vợ tôi?”
Hữu Thủ cúi đầu.
“Bệnh tình có vẻ nghiêm trọng, nhìn thì có vẻ như là bị ung thư. Nhưng tôi phát hiện…”
Nói đến đây Hữu Thủ hơi chần chừ, anh không dám chắc chắn. Vì có lẽ điều này quá khả năng của anh.
“Là phong hiểm thuật?”
“Thiết Soái, ngài nhận ra?’
Hữu Thủ có chút giật mình.
“Ung thư thường sẽ đau đớn, thậm chí với cuộc sống ở Lục gia sợ rằng cha tôi không sống qua được mấy năm qua.”
“Còn có, trên người cha vợ có dấu hiệu suy kiệt sức, vừa nãy tôi cố ý dìu ông ấy thì chạm được mạch tượng rất nhẹ, không giống người bị ung thư.”
Nói đến đây Hồ Cửu có điểm nghi ngờ.
“Nhưng tại sao lại điểm thuật này lên người cha vợ tôi? Người kia có thù hận gì rất lớn sao?”
Hữu Thủ suy nghĩ một chút, chợt lóe lên.
“Nếu liên quan tới Lâm gia thì sao?”
“Có khả năng.”
Xem ra ở thành phố Gia này lại có cao thủ tiềm ẩn, dùng thuật chú tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là do thù hận hoặc vì lý do sâu xa gì đó. Hồ Cửu cảm thấy lần quay về này có chút chuyện cần làm rồi.
“Hồ Cửu, mọi thứ đều ổn. Chỉ là quá rộng rồi, quá lãng phí.”
Vừa lúc này Lục Thạc đi đến.
“Không sao, bệnh tình của cha cần tĩnh dưỡng, quanh khu này là vị trí đẹp nhất, chưa nói đến phong thủy tốt, mà ngay cả không khí xung quanh rất trong lành. Dưỡng bệnh là tốt nhất rồi.”
Hồ Cửu lên tiếng giải thích.
Nhưng vừa nhắc đến phong thủy, Hồ Cửu lại cảm thấy bài trí căn biệt thự này rất tốt. Tuy nói là trung tâm nhưng thực chất nhìn một chút thì đang hút vượng khí từ các căn biệt thự xung quanh.
Cao nhân bài bố phong thủy ở đây cũng là một người rất thú vị.
Hồ Cửu cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Hôm nay mọi người mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi. Anh cùng Hữu Thủ cùng ra ngoài tâm sự chuyện đàn ông một chút.”
Như nhớ ra gì đó, Hồ Cửu kiếm cớ.
“Nhưng trễ rồi…”
Lục Thạc có chút nghi ngờ.
“Anh sẽ nhanh về, dù sao cần mua chút đồ chứ.”
“Được, về sớm.”
Hồ Cửu nhanh chóng cùng Hữu Thủ ra ngoài. Nhìn bài bố xung quanh Hồ Cửu thì thầm.
“Phong Lâm trận.”
“Ý ngài là có người xây dựng biệt thự theo trận đồ là có mục đích.”
Nghe tới tên Phong Lâm trận, Hữu Thủ vô cùng kinh ngạc.
“Cũng không hẳn, thường thì người này hoặc muốn vận phát tài lộc, muốn kinh doanh phát đạt. Hoặc…”
Nói đến đây Hồ Cửu nhìn về hướng căn biệt thự trung tâm Nhật Hạ.
“Hoặc là có hàm ý khác.”
“Nhưng dù là gì tôi cũng sẽ từ từ tìm ra. Nhiều năm qua thành phố Gia cũng thay đổi không ít rồi.”
Hữu Thủ nghe vậy thì chỉ biết gật đầu không đáp gì.
“An bài người bảo vệ quanh thự, tìm kiếm người giúp việc, nhưng là trong quân ngũ. Phải đảm bảo an toàn cho hai người họ.”
Nhưng Hồ Cửu lo lắng nhất vẫn là vợ cùng cha vợ. Anh muốn nhanh chóng xử lý một số chuyện khác, để có thể tìm cách phá giải thuật trên người Lục Chỉ.
Đồng thời, cũng muốn tìm ra người đứng sau những căn biệt thự này, nghĩ đến đây Hồ Cửu cảm thấy có chút thú vị.
“Vâng.”
Hữu Thủ rất nhanh đã phân phó xuống.
Sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài, lẩn vào đêm tối.
“Hai vị, nội thật đều là độ có giá trị, nếu như có gì không hài lòng cứ liên hệ tôi. Tôi cảm đoan xử lý ngay ạ.”
“Được.”
Hồ Cửu chỉ đơn giản đáp lời.
Lên xe mà Hữu Thủ đã chờ sẵn, anh nhận thấy vẻ mặt Hữu Thủ hơi căng thẳng. Lục Chỉ thì không biểu hiện gì.
“Đi thôi. Khu biệt thự Long Thăng.”
Hữu Thủ gật đầu rồi bắt đầu lái xe.
“Cha, kiểm tra sức khỏe thế nào?”
Lục Thạc quan tâm vẫn là sức khỏe của Lục Chỉ.
“Cũng chỉ vậy thôi, bệnh của cha thì cha rõ nhất mà.”
Nói rồi Lục Chỉ vỗ vỗ tay con gái, ông không rõ căn bệnh này từ đâu mà có. Nhưng ông biết sức khỏe này của ông chống chọi được đến giờ đã là cố gắng, tuy khi nãy Hữu Thủ không nói gì cho ông, nhưng dù sao ông cũng là người lớn tuổi.
Nhìn sơ cũng biết không khả quan gì, ông cũng không muốn làm khó Hữu Thủ, điều ông lo duy nhất chỉ có đứa con gái nhỏ này mà thôi. Mà hiện tại Hồ Cửu chỉ là cái phao cứu sinh tạm thời, ông không quá tin tưởng Hồ Cửu có thể bảo vệ con gái ông.
“Cha, vài hôm con sẽ tìm bác sĩ hay chuyên gia khác. Cha sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Khóe mắt Lục Thạc hơi ẩm ướt, cô hiểu cha là đang lo cho cô. Sao cô không đau lòng cho được.
Bao năm qua sống trong Lục gia, không ngày nào là thật sự thoải mái, nếu không bị mỉa mai thì châm chọc Cha vì cô mà nhịn, cô vì cha mà chống đỡ, qua mức mệt mỏi rồi.
“Ngày sau sẽ ổn thôi.”
Lục Thạc nói với cha cô, cũng là nói cho cô nghe. Thực sự hiện tại chỉ có thể hy vọng vào Hồ Cửu.
Rất nhanh đã đến khu biệt thự Long Thăng, sau khi thông qua an ninh bên ngoài, Hữu Thủ đánh xe vào căn biệt thự lớn nhất nằm ngay khu trung tâm có tên Nhật Hạ.
Vừa xuống xe, Lục Chỉ quá mức bất ngờ.
“Đây là…?”
“Là nhà mới của chúng ta. Cha, con dìu cha vào.”
Hồ Cửu vô cùng ân cần.
Vào bên trong, nhìn bài trí vô cùng bắt mắt, mọi thứ nhìn qua cũng biết là đồ giá trị cao.
“Hoang phí quá rồi…”
Lục Chỉ thốt lên, Lục gia cũng không xa hoa tới mức này. Chưa kể căn biệt thự này quá rộng, chỉ có ba người họ thì sao có thể ở hết.
“Thật sự chúng ta sẽ ở đây sao?”
Nhìn một vòng, Lục Thạc dù sống trong hào môn nhưng cũng chưa từng thấy căn biệt thự nào hoành tráng như thế này.
“Đây là nhà mới của chúng ta. Sau này chúng ta sẽ ở đây, em và cha đừng lo lắng.”
Hồ Cửu khẳng định chắc chắn, trong lòng anh vạn phần áy náy. Nhiều năm rồi có lẽ họ đã chịu cảnh cực khổ, đến mức chỉ là căn biệt thự mà họ lại tỏ ra không thể tin.
Vợ anh cùng cha vợ anh lại chịu khổ nhiều như vậy. Trong lòng Hồ Cửu hạ quyết tâm, sau này sẽ chăm sóc, bảo vệ tốt cho họ.
“Hai người thử một vòng biệt thự, có gì cần sắp xếp lại hoặc đã ổn còn báo phái Trung tâm nhé.”
Lục Thạc cũng đồng ý, dìu Lục Chỉ đi một vòng biệt thự. Dù sao cô cũng muốn cha mình được nhìn ngắm nhiều thứ một chút, cả đời ông vì cô mà chịu khổ rồi.
Nhìn hai người đi lên tầng trên, Hồ Cửu quay sang Hữu Thủ.
“Có chuyện gì với bệnh tình cha vợ tôi?”
Hữu Thủ cúi đầu.
“Bệnh tình có vẻ nghiêm trọng, nhìn thì có vẻ như là bị ung thư. Nhưng tôi phát hiện…”
Nói đến đây Hữu Thủ hơi chần chừ, anh không dám chắc chắn. Vì có lẽ điều này quá khả năng của anh.
“Là phong hiểm thuật?”
“Thiết Soái, ngài nhận ra?’
Hữu Thủ có chút giật mình.
“Ung thư thường sẽ đau đớn, thậm chí với cuộc sống ở Lục gia sợ rằng cha tôi không sống qua được mấy năm qua.”
“Còn có, trên người cha vợ có dấu hiệu suy kiệt sức, vừa nãy tôi cố ý dìu ông ấy thì chạm được mạch tượng rất nhẹ, không giống người bị ung thư.”
Nói đến đây Hồ Cửu có điểm nghi ngờ.
“Nhưng tại sao lại điểm thuật này lên người cha vợ tôi? Người kia có thù hận gì rất lớn sao?”
Hữu Thủ suy nghĩ một chút, chợt lóe lên.
“Nếu liên quan tới Lâm gia thì sao?”
“Có khả năng.”
Xem ra ở thành phố Gia này lại có cao thủ tiềm ẩn, dùng thuật chú tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là do thù hận hoặc vì lý do sâu xa gì đó. Hồ Cửu cảm thấy lần quay về này có chút chuyện cần làm rồi.
“Hồ Cửu, mọi thứ đều ổn. Chỉ là quá rộng rồi, quá lãng phí.”
Vừa lúc này Lục Thạc đi đến.
“Không sao, bệnh tình của cha cần tĩnh dưỡng, quanh khu này là vị trí đẹp nhất, chưa nói đến phong thủy tốt, mà ngay cả không khí xung quanh rất trong lành. Dưỡng bệnh là tốt nhất rồi.”
Hồ Cửu lên tiếng giải thích.
Nhưng vừa nhắc đến phong thủy, Hồ Cửu lại cảm thấy bài trí căn biệt thự này rất tốt. Tuy nói là trung tâm nhưng thực chất nhìn một chút thì đang hút vượng khí từ các căn biệt thự xung quanh.
Cao nhân bài bố phong thủy ở đây cũng là một người rất thú vị.
Hồ Cửu cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Hôm nay mọi người mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi. Anh cùng Hữu Thủ cùng ra ngoài tâm sự chuyện đàn ông một chút.”
Như nhớ ra gì đó, Hồ Cửu kiếm cớ.
“Nhưng trễ rồi…”
Lục Thạc có chút nghi ngờ.
“Anh sẽ nhanh về, dù sao cần mua chút đồ chứ.”
“Được, về sớm.”
Hồ Cửu nhanh chóng cùng Hữu Thủ ra ngoài. Nhìn bài bố xung quanh Hồ Cửu thì thầm.
“Phong Lâm trận.”
“Ý ngài là có người xây dựng biệt thự theo trận đồ là có mục đích.”
Nghe tới tên Phong Lâm trận, Hữu Thủ vô cùng kinh ngạc.
“Cũng không hẳn, thường thì người này hoặc muốn vận phát tài lộc, muốn kinh doanh phát đạt. Hoặc…”
Nói đến đây Hồ Cửu nhìn về hướng căn biệt thự trung tâm Nhật Hạ.
“Hoặc là có hàm ý khác.”
“Nhưng dù là gì tôi cũng sẽ từ từ tìm ra. Nhiều năm qua thành phố Gia cũng thay đổi không ít rồi.”
Hữu Thủ nghe vậy thì chỉ biết gật đầu không đáp gì.
“An bài người bảo vệ quanh thự, tìm kiếm người giúp việc, nhưng là trong quân ngũ. Phải đảm bảo an toàn cho hai người họ.”
Nhưng Hồ Cửu lo lắng nhất vẫn là vợ cùng cha vợ. Anh muốn nhanh chóng xử lý một số chuyện khác, để có thể tìm cách phá giải thuật trên người Lục Chỉ.
Đồng thời, cũng muốn tìm ra người đứng sau những căn biệt thự này, nghĩ đến đây Hồ Cửu cảm thấy có chút thú vị.
“Vâng.”
Hữu Thủ rất nhanh đã phân phó xuống.
Sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài, lẩn vào đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.