Chương 12: Đêm tối là lúc chúng ta hoạt động
Wo Wo
13/07/2022
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thực sự đi đến khu ổ chuột lớn nhất thành phố Gia, hai bóng dáng đàn ông cao to, phủ áo khoác rộng thùng thình, thực sự nhìn qua rất giống đám côn đồ ở khu này.
Khu ổ chuột này đa số là những người thu nhập thấp, tầng lớp thấp nhất trong xã hội này. Họ không chỉ cực khổ, họ còn bị đám bảo kê ở đây mỗi tuần thu tiền bảo kê một lần.
Nếu ai không đóng tiền này bọn chúng sẽ quậy phá không cho họ yên ổn làm ăn, nên ở đây mọi người đã khổ nay càng khổ hơn.
“Chắc chắn là ở đây sao?’
Hồ Cửu nghi ngờ nhìn Hữu Thủ.
“Vâng, chính xác là ở đây.”
Hữu Thủ khẳng định chắc chắn. Lòng Hồ Cửu trùng xuống, cha mẹ Dung Vị dù gì cũng là người lớn tuổi, họ từng là những người có địa vị xã hội. Hôm nay lại phải chấp nhận ở những nơi như thế này.
Hồ Cửu vô cùng đau lòng.
“Dẫn đường. Mọi thứ đã chuẩn bị chứ?”
“Vâng,đã chuẩn bị xong.”
Đi qua những bãi rác hôi thối, những người nhà ọp ẹp, từng ngõ ngách hẹp đến mức chỉ lách được một người, nhà của cha mẹ Dung Vị lại ở trong một hốc sâu tối ngòm.
Từ xa đã nghe vọng đến tiếng ồn ào chửi bới.
“Hai người già cứng đầu này, đừng để tao phải điên lên. Chúng mày tin tao đập nát nhà này không?”
Giọng nói oang oang của một tên côn đồ, mặc quần ống cao ống thấp, áo thì rộng thùng, trên tay có hai hình xăm to tướng đang phùng mang trợn mắt với hai người già đang co rúm lại ôm nhau ngay trước cửa.
“Sao vậy? Câm à?”
Hắn nhìn thấy hai người già càng khó chịu, không hề có chút nào thương xót.
“Lạy cậu…hai người già chúng tôi…mấy nay có bệnh…không kiếm ra tiền, ăn xin cũng không ai cho. Mong cậu thương xót…”
Dung Thất vô cùng sợ hãi, ôm chặt vợ của mình. Quả thực vì Dung Vị, hai người họ đã bán tất cả để kêu oan cho con, giờ họ già yếu lương hưu bị ăn chặn, đành phải bán chút nước giải khát kiếm tiền qua ngày.
Nhưng mấy ngày nay trời mưa lạnh, bệnh xương khớp của hai người già tái phát, đành dắt nhau ra các cột đèn giao thông để ăn xin. Nhưng cũng chỉ đủ ăn một bữa, làm sao có tiền mà mà cho bọn côn đồ này nữa.
“Tao không quan tâm. Chúng mày vào xem, nhà hai người họ có gì lấy hết cho tao.”
Đám lâu la phía sau nghe Mao Đầu nói vậy thì ào ào đi vào, nhưng quả thực nhà họ không có gì cả. Đến cả cái giường cũng không còn nguyên vẹn, nhìn vô cùng thảm.
“Đại ca, thực sự không có gì.”
Mao Đầu nghe đàn em báo lại thì càng tức giận.
“Đem Côn lại đây cho tao.”
Một tên đàn em nhìn hai người già này quá mức đáng thương, cũng hơi rụt rè nói nhỏ.
“Đại ca, dù sao…họ cũng già…hay là…”
Nghe đàn em dám nhiều chuyện, Mao Đầu liếc mắt lại.
“Mày cũng muốn như hai tên già kia sao?”
Hắn quát to, tên đàn em sợ hãi thụt về sau.
“Chúng mày không có tiền, không sao, tao tạo điều kiện cho chúng mày có tiền.”
Mao Đầu nói xong, nhận côn từ tay đàn em. Vẻ mặt cười ghê rợn tiến lại gần hai người.
“Cậu..cậu…định làm gì?”
Tuyết Ngụy nằm trong lòng Dung Thất run rẫy, lấy hết can đảm hỏi.
“Đập què chân chúng mày, nhìn cảnh người già gãy chân lết trên đường thì chẳng phải là người ta sẽ cho tiền nhiều hơn sao. Ha ha ha.”
Nói rồi Mao Đầu cười lớn.
Nhưng khi Mao Đầu còn chưa tiến tới gần sát hai người Dung Thất, một chiếc giày thối bay vào mặt hắn, lực đạo khá mạnh làm cho hắn lảo đảo.
Mao Đầu khi đứng vững lại thì nhìn đám đông đang vây xem, vẻ mặt đỏ gay tức giận đỉnh điểm.
“Là đứa nào? Ai? Bước ra, dám ném tao, chúng mày muốn chết sao?”
Đám đàn em cũng nhao nhao tìm kiếm.
Nhưng vừa mới đó, lại một chiếc giày thối khác bay vào giữa trán Mao Đầu, lần này lực đạo vô cùng mạnh, hắn lảo đảo ngã về phía sau.
“Hữu Thủ, sao lại hết giày rồi?”
Hồ Cửu lớn tiếng vừa đi tới, tách đám đông đi vào giữa sân. Anh nói chuyện với Hữu Thủ như đang nói chuyện phiếm.
“Thuộc hạ chỉ có hai chân, không có thêm giày được.”
Hữu Thủ cũng thành thật trả lời, vẻ mặt tỉnh bơ.
“Là chúng mày ném giày vào mặt tao.”
Choáng váng nhưng Mao Đầu cũng gắn gượng đứng dậy, hắn không muốn mất mặt trước đàn em.
Hồ Cửu nhìn hắn la hét, cảm giác chán ghét vô cùng, lại nhìn thấy cha mẹ Dung vị đang run rẩy thê thảm dưới đất. Long Hồ Cửu lại càng tức giận hơn.
Anh tới gần hai người già, muốn đỡ hai người đứng lên.
“Hai vị còn nhớ cháu không?”
Giọng Hồ Cửu trầm ấm, như sợ tổn thương họ.
“Cậu…”
Nhìn chàng trai trước mặt, Tuyết Ngụy ngờ ngợ.
“Hồ…Cửu. Là Hồ Cửu.”
Dung Thất vẫn là tinh mắt hơn, nhìn ra Hồ Cửu.
“Cháu đi đi, đừng ở đây. Không cần lo cho hai người già này, cùng lắm ta thí mạng. Cháu phải giữ mạng, chỉ có vậy thì Dung Vị mới có hy vọng.”
“Đúng, đi đi.”
Tuy gặp lại Hồ Cửu họ rất vui, nhưng hiện tại họ muốn anh bảo toàn mạng sống, dù sao Hồ Cửu còn trẻ, khỏe, còn hy vọng.
Họ không cần mạng già này, từ lâu họ xem Hồ Cửu như đứa con thứ hai, họ không để ai có thể làm hại đứa con này.
“Hai người đừng lo, còn về là để bảo vệ hai người, và trả thù cho Dung Vi. Tin con được không?”
Hồ Cửu đỡ hai người đứng dậy.
“Thằng khốn, mày nghĩ mày là ai? Khôn hồn nôn tiền ra đây, nếu không tao đập chúng mày què chân. Cho gia đình chúng mày là một gia đình ăn xin què ha ha ha.”
Nhìn cảnh trước mặt, Mao Đầu lại càng mạnh miệng. Dù sao hắn đem theo cũng hơn hai mươi đàn em, xử lý hai người kia là chuyện nhỏ.
Khu ổ chuột này đa số là những người thu nhập thấp, tầng lớp thấp nhất trong xã hội này. Họ không chỉ cực khổ, họ còn bị đám bảo kê ở đây mỗi tuần thu tiền bảo kê một lần.
Nếu ai không đóng tiền này bọn chúng sẽ quậy phá không cho họ yên ổn làm ăn, nên ở đây mọi người đã khổ nay càng khổ hơn.
“Chắc chắn là ở đây sao?’
Hồ Cửu nghi ngờ nhìn Hữu Thủ.
“Vâng, chính xác là ở đây.”
Hữu Thủ khẳng định chắc chắn. Lòng Hồ Cửu trùng xuống, cha mẹ Dung Vị dù gì cũng là người lớn tuổi, họ từng là những người có địa vị xã hội. Hôm nay lại phải chấp nhận ở những nơi như thế này.
Hồ Cửu vô cùng đau lòng.
“Dẫn đường. Mọi thứ đã chuẩn bị chứ?”
“Vâng,đã chuẩn bị xong.”
Đi qua những bãi rác hôi thối, những người nhà ọp ẹp, từng ngõ ngách hẹp đến mức chỉ lách được một người, nhà của cha mẹ Dung Vị lại ở trong một hốc sâu tối ngòm.
Từ xa đã nghe vọng đến tiếng ồn ào chửi bới.
“Hai người già cứng đầu này, đừng để tao phải điên lên. Chúng mày tin tao đập nát nhà này không?”
Giọng nói oang oang của một tên côn đồ, mặc quần ống cao ống thấp, áo thì rộng thùng, trên tay có hai hình xăm to tướng đang phùng mang trợn mắt với hai người già đang co rúm lại ôm nhau ngay trước cửa.
“Sao vậy? Câm à?”
Hắn nhìn thấy hai người già càng khó chịu, không hề có chút nào thương xót.
“Lạy cậu…hai người già chúng tôi…mấy nay có bệnh…không kiếm ra tiền, ăn xin cũng không ai cho. Mong cậu thương xót…”
Dung Thất vô cùng sợ hãi, ôm chặt vợ của mình. Quả thực vì Dung Vị, hai người họ đã bán tất cả để kêu oan cho con, giờ họ già yếu lương hưu bị ăn chặn, đành phải bán chút nước giải khát kiếm tiền qua ngày.
Nhưng mấy ngày nay trời mưa lạnh, bệnh xương khớp của hai người già tái phát, đành dắt nhau ra các cột đèn giao thông để ăn xin. Nhưng cũng chỉ đủ ăn một bữa, làm sao có tiền mà mà cho bọn côn đồ này nữa.
“Tao không quan tâm. Chúng mày vào xem, nhà hai người họ có gì lấy hết cho tao.”
Đám lâu la phía sau nghe Mao Đầu nói vậy thì ào ào đi vào, nhưng quả thực nhà họ không có gì cả. Đến cả cái giường cũng không còn nguyên vẹn, nhìn vô cùng thảm.
“Đại ca, thực sự không có gì.”
Mao Đầu nghe đàn em báo lại thì càng tức giận.
“Đem Côn lại đây cho tao.”
Một tên đàn em nhìn hai người già này quá mức đáng thương, cũng hơi rụt rè nói nhỏ.
“Đại ca, dù sao…họ cũng già…hay là…”
Nghe đàn em dám nhiều chuyện, Mao Đầu liếc mắt lại.
“Mày cũng muốn như hai tên già kia sao?”
Hắn quát to, tên đàn em sợ hãi thụt về sau.
“Chúng mày không có tiền, không sao, tao tạo điều kiện cho chúng mày có tiền.”
Mao Đầu nói xong, nhận côn từ tay đàn em. Vẻ mặt cười ghê rợn tiến lại gần hai người.
“Cậu..cậu…định làm gì?”
Tuyết Ngụy nằm trong lòng Dung Thất run rẫy, lấy hết can đảm hỏi.
“Đập què chân chúng mày, nhìn cảnh người già gãy chân lết trên đường thì chẳng phải là người ta sẽ cho tiền nhiều hơn sao. Ha ha ha.”
Nói rồi Mao Đầu cười lớn.
Nhưng khi Mao Đầu còn chưa tiến tới gần sát hai người Dung Thất, một chiếc giày thối bay vào mặt hắn, lực đạo khá mạnh làm cho hắn lảo đảo.
Mao Đầu khi đứng vững lại thì nhìn đám đông đang vây xem, vẻ mặt đỏ gay tức giận đỉnh điểm.
“Là đứa nào? Ai? Bước ra, dám ném tao, chúng mày muốn chết sao?”
Đám đàn em cũng nhao nhao tìm kiếm.
Nhưng vừa mới đó, lại một chiếc giày thối khác bay vào giữa trán Mao Đầu, lần này lực đạo vô cùng mạnh, hắn lảo đảo ngã về phía sau.
“Hữu Thủ, sao lại hết giày rồi?”
Hồ Cửu lớn tiếng vừa đi tới, tách đám đông đi vào giữa sân. Anh nói chuyện với Hữu Thủ như đang nói chuyện phiếm.
“Thuộc hạ chỉ có hai chân, không có thêm giày được.”
Hữu Thủ cũng thành thật trả lời, vẻ mặt tỉnh bơ.
“Là chúng mày ném giày vào mặt tao.”
Choáng váng nhưng Mao Đầu cũng gắn gượng đứng dậy, hắn không muốn mất mặt trước đàn em.
Hồ Cửu nhìn hắn la hét, cảm giác chán ghét vô cùng, lại nhìn thấy cha mẹ Dung vị đang run rẩy thê thảm dưới đất. Long Hồ Cửu lại càng tức giận hơn.
Anh tới gần hai người già, muốn đỡ hai người đứng lên.
“Hai vị còn nhớ cháu không?”
Giọng Hồ Cửu trầm ấm, như sợ tổn thương họ.
“Cậu…”
Nhìn chàng trai trước mặt, Tuyết Ngụy ngờ ngợ.
“Hồ…Cửu. Là Hồ Cửu.”
Dung Thất vẫn là tinh mắt hơn, nhìn ra Hồ Cửu.
“Cháu đi đi, đừng ở đây. Không cần lo cho hai người già này, cùng lắm ta thí mạng. Cháu phải giữ mạng, chỉ có vậy thì Dung Vị mới có hy vọng.”
“Đúng, đi đi.”
Tuy gặp lại Hồ Cửu họ rất vui, nhưng hiện tại họ muốn anh bảo toàn mạng sống, dù sao Hồ Cửu còn trẻ, khỏe, còn hy vọng.
Họ không cần mạng già này, từ lâu họ xem Hồ Cửu như đứa con thứ hai, họ không để ai có thể làm hại đứa con này.
“Hai người đừng lo, còn về là để bảo vệ hai người, và trả thù cho Dung Vi. Tin con được không?”
Hồ Cửu đỡ hai người đứng dậy.
“Thằng khốn, mày nghĩ mày là ai? Khôn hồn nôn tiền ra đây, nếu không tao đập chúng mày què chân. Cho gia đình chúng mày là một gia đình ăn xin què ha ha ha.”
Nhìn cảnh trước mặt, Mao Đầu lại càng mạnh miệng. Dù sao hắn đem theo cũng hơn hai mươi đàn em, xử lý hai người kia là chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.