Chương 13: Cha mẹ nuôi
Wo Wo
13/07/2022
Hồ Cửu nhìn đám loi choi, người thì gầy còm, da đen nhẻm, lại nhuộm tóc xanh vàng, xăm vài hình xăm vớ vẩn, lại ở đây lên mặt bắt nạt người già yếu. Thật sự anh thấy rất chướng mắt.
“Muốn tiền?”
Giọng nói thâm trầm, Hữu Thủ nghe được cách nói này của Hồ Cửu liền vô cùng sợ hãi trong lòng. Vì chỉ khi nào Thiết Soái tức giận thì anh mới có thái độ bất cần như thế.
Biết sẽ có chuyện phát sinh, Hữu Thủ âm thầm cấp báo tín hiệu cho những người anh đã chuẩn bị sẵn.
“Mày nghĩ tao đùa mày chắc? Một là mày để lại hai mươi triệu, hai là chúng mày bị tao đập què chân.”
Mao Đầu dương dương tự đắc cầm côn quơ loạn xạ như muốn thị uy. Nhưng một con tôm tép nhãi nhép như Mao Đầu đứng kia múa may loạn xạ, trong mắt Chiến thần như Hồ Cửu thì những hành động của Mao Đầu chỉ là một con ếch đang nhảy nhót trước khi chết.
“Được, hai mươi triệu. Nhưng là tiền mai táng mày.”
Vừa dứt lời, Hồ Cửu cũng không để Mao Đầu có cơ hội đáp lời. Động tác nhanh tới mức những người ở đâu nghĩ mình bị hoa mắt.
“Sao có thể?”
“Đại…ca…”
Đám đàn em nhao nhao chạy về phía đại ca của mình. Mao Đầu lúc này đã bị Hồ Cửu đá văng ra xa hơn mười mét, va mạnh vào mảng tường cũ kỹ, khiến căn nhà rung lắc một chút.
Vợ chồng Dung Thất cảm thấy khó tin, nhìn Hồ Cửu. Trước giờ anh luôn là một gã thư sinh, đam mê kinh doanh không hơn không kém, từ khi nào lại mạnh mẽ như thế.
Nhưng nghĩ đến đây hai người họ lại đau lòng không thôi, họ hiểu vì hoàn cảnh bao năm lang bạt nếu không có gì phòng thân e là Hồ Cửu cũng chết thê thảm rồi.
“Hồ Cửu…kia…hay là thôi đi.”
Tuyết Ngụy lên tiếng, tính bà hay mềm lòng, dù thật sự bà rất sợ cũng không thích Mao Đầu kia. Nhưng bà cũng không muốn nhìn cảnh giết chóc.
“Bác gái, hắn đáng chết. Một kẻ vô liêm sỉ, ức hiếp người già còn cần sống làm gì?”
Hồ Cửu cứng rắn nói.
Bên này Mao Đầu bị đá một cái nhưng lại bật xa, hắn vô cùng sợ hãi. Người kia không dễ chọc, nhưng nhìn đàn em đông đúc, lại ôm cục tức kia. Mao Đâu lớn tiếng quát to.
“Chúng mày chết hết rồi à, nhào lên đánh thằng chó chết kia cho tao. Đánh chết hắn mới thôi.”
Cả đám đàn em nghe Mao Đầu gào lên thì sợ hãi, không phải họ không muốn nhưng nhìn thân thủ người kia, không phải dễ đối phó. Huống hồ ai xui xẻo nhảy vào bị người kia đánh trúng có phải là…đi chầu Diêm Vương không.
Mao Đầu thấy đám đàn em còn chần chừ thì lại càng gấp gáp hơn.
“Bọn mày đánh nó, nó chỉ có hai người chúng ta hơn hai mươi người, sợ gì chứ. Chúng ta còn có lão đại chống lưng, nhào lên cho tao.”
Nghe đến lão đại, đám đàn em dù muốn hay không muốn cũng phải tiến lên. Lão đại là một người cực kỳ tàn độc, chỉ cần biết đàn em không theo lệnh đại ca dẫn đầu thì rất thảm nha.
Cả đám đàn em kia lao về phía Hồ Cửu, tên cầm gậy, cầm côn, tên cầm mã tấu, kiếm…
Dung Thất thấy vậy nhào tới che chắn trước Hồ Cửu, nhưng Hữu Thủ nhanh hơn một bước chắn trước người Hồ Cửu. Từng quyền cước hạ đo ván những tên nhãi nhép này.
Hồ Cửu cảm động trong lòng trước hành động của vợ chồng Dung Thất, anh hạ quyết tâm đời này sẽ bảo hộ họ, không cho họ chịu tổn hại nào nữa.
“Chuyện…này…sao…có thể?”
Mao Đầu nhìn đám đàn em nằm la liệt trên đất kêu rên, ánh mắt sợ hãi nhìn Hữu Thủ.
“Đại…đại ca…xin…xin tha mạng.”
Hắn sợ hãi như muốn quỳ xuống cầu xin, ai mà biết hai tên này lợi hại như vậy chứ.
Trước mắt hắn muốn giữ mạng của mình, về nói với lão đại, không sợ không trị được hai tên trước mắt.
“Tha? Lúc nãy là mày nói muốn đánh què chân ai? Tao muốn nghe thêm lần nữa.”
Hồ Cửu bước từng bước lại gần, nở nụ cười hiểm ác khó thấy, sát khí quanh thân bỗng nhiên vây quanh, làm cho người xung quanh sợ hãi.
“Là tôi…hồ đồ…xin đại…ca… tha cho.”
Cảm nhận được sát khí trên người Hồ Cửu, Mao Đầu sợ hãi lùi về sau, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, không còn khí thế kiêu căng lúc đầu.
“Tao nhớ mày còn đòi hai mươi triệu thì phải? Mày nhớ tao nói gì không?”
Hồ Cửu hiếp mắt, anh đặt chân lên vai của Mao Đầu, khí thế vô cùng uy vũ. Chân anh hơi dùng sức, đầu vai của Mao Đầu lệch hẳn.
“Tôi không cần…không cần…tha cho tôi…xin anh…”
“Tao đã nói hai mươi triệu tao đưa. Nhưng là làm đám tang cho mày.”
Nói xong, Hồ Cửu quay lại nhìn vợ chồng Dung Thất, anh cũng không định làm cho họ sợ. Máu tanh cũng không phải là điều tốt.
Anh đưa mắt ra hiệu cho Hữu Thủ, ý nói thay anh xử lý. Hữu Thủ bên này hiểu ý, nhanh chóng lôi Mao Đầu ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm.
“Chết tiết, mấy tên khốn kia, chậm chạp thế không biết.”
Hồ Cửu đỡ vợ chồng Dung Vị vào trong nhà, hai người rơm rớm nước mắt. Nhìn Hồ Cửu một lượt, Tuyết Ngụy òa khóc, Dung Thất thì quay mặt đi, tuy không ai nói gì nhưng không gian đó tràn đầy đau thương đan xen vui mừng ngày gặp lại.
“Cháu mấy năm này…chắc chịu cực khổ rồi.”
Dung Thất nghẹn ngào, muốn hỏi thăm nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
“Hai bác yên tâm. Mọi việc qua rồi, cháu về là để giải oan cho Dung Vị, còn có muốn cho hai người cuộc sống tốt hơn.”
Nghe đến việc giải oan cho con trai, hai vợ chồng Dung Thất ánh mắt sáng ngời, mọi đau thương khổ cực bấy lâu dường như tan biến.
“Muốn tiền?”
Giọng nói thâm trầm, Hữu Thủ nghe được cách nói này của Hồ Cửu liền vô cùng sợ hãi trong lòng. Vì chỉ khi nào Thiết Soái tức giận thì anh mới có thái độ bất cần như thế.
Biết sẽ có chuyện phát sinh, Hữu Thủ âm thầm cấp báo tín hiệu cho những người anh đã chuẩn bị sẵn.
“Mày nghĩ tao đùa mày chắc? Một là mày để lại hai mươi triệu, hai là chúng mày bị tao đập què chân.”
Mao Đầu dương dương tự đắc cầm côn quơ loạn xạ như muốn thị uy. Nhưng một con tôm tép nhãi nhép như Mao Đầu đứng kia múa may loạn xạ, trong mắt Chiến thần như Hồ Cửu thì những hành động của Mao Đầu chỉ là một con ếch đang nhảy nhót trước khi chết.
“Được, hai mươi triệu. Nhưng là tiền mai táng mày.”
Vừa dứt lời, Hồ Cửu cũng không để Mao Đầu có cơ hội đáp lời. Động tác nhanh tới mức những người ở đâu nghĩ mình bị hoa mắt.
“Sao có thể?”
“Đại…ca…”
Đám đàn em nhao nhao chạy về phía đại ca của mình. Mao Đầu lúc này đã bị Hồ Cửu đá văng ra xa hơn mười mét, va mạnh vào mảng tường cũ kỹ, khiến căn nhà rung lắc một chút.
Vợ chồng Dung Thất cảm thấy khó tin, nhìn Hồ Cửu. Trước giờ anh luôn là một gã thư sinh, đam mê kinh doanh không hơn không kém, từ khi nào lại mạnh mẽ như thế.
Nhưng nghĩ đến đây hai người họ lại đau lòng không thôi, họ hiểu vì hoàn cảnh bao năm lang bạt nếu không có gì phòng thân e là Hồ Cửu cũng chết thê thảm rồi.
“Hồ Cửu…kia…hay là thôi đi.”
Tuyết Ngụy lên tiếng, tính bà hay mềm lòng, dù thật sự bà rất sợ cũng không thích Mao Đầu kia. Nhưng bà cũng không muốn nhìn cảnh giết chóc.
“Bác gái, hắn đáng chết. Một kẻ vô liêm sỉ, ức hiếp người già còn cần sống làm gì?”
Hồ Cửu cứng rắn nói.
Bên này Mao Đầu bị đá một cái nhưng lại bật xa, hắn vô cùng sợ hãi. Người kia không dễ chọc, nhưng nhìn đàn em đông đúc, lại ôm cục tức kia. Mao Đâu lớn tiếng quát to.
“Chúng mày chết hết rồi à, nhào lên đánh thằng chó chết kia cho tao. Đánh chết hắn mới thôi.”
Cả đám đàn em nghe Mao Đầu gào lên thì sợ hãi, không phải họ không muốn nhưng nhìn thân thủ người kia, không phải dễ đối phó. Huống hồ ai xui xẻo nhảy vào bị người kia đánh trúng có phải là…đi chầu Diêm Vương không.
Mao Đầu thấy đám đàn em còn chần chừ thì lại càng gấp gáp hơn.
“Bọn mày đánh nó, nó chỉ có hai người chúng ta hơn hai mươi người, sợ gì chứ. Chúng ta còn có lão đại chống lưng, nhào lên cho tao.”
Nghe đến lão đại, đám đàn em dù muốn hay không muốn cũng phải tiến lên. Lão đại là một người cực kỳ tàn độc, chỉ cần biết đàn em không theo lệnh đại ca dẫn đầu thì rất thảm nha.
Cả đám đàn em kia lao về phía Hồ Cửu, tên cầm gậy, cầm côn, tên cầm mã tấu, kiếm…
Dung Thất thấy vậy nhào tới che chắn trước Hồ Cửu, nhưng Hữu Thủ nhanh hơn một bước chắn trước người Hồ Cửu. Từng quyền cước hạ đo ván những tên nhãi nhép này.
Hồ Cửu cảm động trong lòng trước hành động của vợ chồng Dung Thất, anh hạ quyết tâm đời này sẽ bảo hộ họ, không cho họ chịu tổn hại nào nữa.
“Chuyện…này…sao…có thể?”
Mao Đầu nhìn đám đàn em nằm la liệt trên đất kêu rên, ánh mắt sợ hãi nhìn Hữu Thủ.
“Đại…đại ca…xin…xin tha mạng.”
Hắn sợ hãi như muốn quỳ xuống cầu xin, ai mà biết hai tên này lợi hại như vậy chứ.
Trước mắt hắn muốn giữ mạng của mình, về nói với lão đại, không sợ không trị được hai tên trước mắt.
“Tha? Lúc nãy là mày nói muốn đánh què chân ai? Tao muốn nghe thêm lần nữa.”
Hồ Cửu bước từng bước lại gần, nở nụ cười hiểm ác khó thấy, sát khí quanh thân bỗng nhiên vây quanh, làm cho người xung quanh sợ hãi.
“Là tôi…hồ đồ…xin đại…ca… tha cho.”
Cảm nhận được sát khí trên người Hồ Cửu, Mao Đầu sợ hãi lùi về sau, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, không còn khí thế kiêu căng lúc đầu.
“Tao nhớ mày còn đòi hai mươi triệu thì phải? Mày nhớ tao nói gì không?”
Hồ Cửu hiếp mắt, anh đặt chân lên vai của Mao Đầu, khí thế vô cùng uy vũ. Chân anh hơi dùng sức, đầu vai của Mao Đầu lệch hẳn.
“Tôi không cần…không cần…tha cho tôi…xin anh…”
“Tao đã nói hai mươi triệu tao đưa. Nhưng là làm đám tang cho mày.”
Nói xong, Hồ Cửu quay lại nhìn vợ chồng Dung Thất, anh cũng không định làm cho họ sợ. Máu tanh cũng không phải là điều tốt.
Anh đưa mắt ra hiệu cho Hữu Thủ, ý nói thay anh xử lý. Hữu Thủ bên này hiểu ý, nhanh chóng lôi Mao Đầu ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm.
“Chết tiết, mấy tên khốn kia, chậm chạp thế không biết.”
Hồ Cửu đỡ vợ chồng Dung Vị vào trong nhà, hai người rơm rớm nước mắt. Nhìn Hồ Cửu một lượt, Tuyết Ngụy òa khóc, Dung Thất thì quay mặt đi, tuy không ai nói gì nhưng không gian đó tràn đầy đau thương đan xen vui mừng ngày gặp lại.
“Cháu mấy năm này…chắc chịu cực khổ rồi.”
Dung Thất nghẹn ngào, muốn hỏi thăm nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
“Hai bác yên tâm. Mọi việc qua rồi, cháu về là để giải oan cho Dung Vị, còn có muốn cho hai người cuộc sống tốt hơn.”
Nghe đến việc giải oan cho con trai, hai vợ chồng Dung Thất ánh mắt sáng ngời, mọi đau thương khổ cực bấy lâu dường như tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.