Thần Ma Chi Mộ

Chương 418: Lý Phi Long

Phong Cuồng Khô Lâu

04/04/2013

Lúc Triệu Thụy trở về nhà, đã là chín mười giờ tối.

Hắn nửa nằm nửa ngồi trên sofa, cũng không mở đèn, chỉ yên lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Bên ngoài ánh đèn yếu ớt, phú lệ phồn hoa, đối chọi rõ ràng với sự yên lặng tối tăm trong phòng.

Nhớ lại sinh hoạt của mình ở Liên Đảo trong đoạn thời gian này, Triệu Thụy cảm thấy tiếp tục làm việc ở tiệm cầm đồ hình như không có ý nghĩa lớn lắm, hắn cần một cách nhanh nhẹn hơn để tìm trang thứ ba của Phong Thần chi thư.

Cách thức ôm cây đợi thỏ, dẫu sao cũng quá bị động rồi.

Nói đi nói lại, công tác trong tiệm cầm đồ cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít trong lúc vô ý hắn cũng thu được môn tiên thuật “Địa Sát bảy mươi hai biến”.

Nếu như tu luyện thành công môn tiên thuật này, từ nay về sau không những về mặt hánh động của hắn càng tiện lợi hơn nhiều, mà thậm chí đến sức chiến đấu cũng nâng cao rất lớn.

Triệu Thụy nằm trên sofa một lúc, nghĩ rất nhiều chuyện, sau cùng quyết định, ngày mai đi tiệm cầm đồ xin nghỉ việc, tìm con đường khác để kiếm Phong Thần chi thư.

Nghỉ ngơi một đêm, ngủ thẳng đến trưa hôm sau, Triệu Thụy mới dậy.

Do đã không định đi làm tiếp, hắn thong thả ung dung tắm rửa một hồi, ăn cơm trưa, rồi mới đạp xe tới tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp.

Vừa tới cửa tiệm cầm đồ, đang chuẩn bị vào, hắn đã gặp đồng nghiệp quan hệ không tệ với hắn là Trương Quốc Cường.

Trương Quốc Cường vừa thấy hắn đã đưa mắt ra hiệu cho hắn, đồng thời miệng ồm ồm nói: “Tất Thắng Áp chúng ta hôm nay nghỉ làm, không buôn bán, ngươi mau đi, mau đi đi!”

Triệu Thụy hơi ngẩn ra một cái, quy của tiệm cầm đồ trên Liên Đảo là làm việc hai mươi bốn giờ, sao bỗng dưng nghỉ việc?

Ngoài ra, thần tình của Trương Quốc Cường cũng rất bất thường, dường như trong lời nói có ý khác, có phải trong tiệm xảy ra chuyện gì không?

Triệu Thụy đang chuẩn bị tán phát cảm giác ra ngoài, thăm dò tình huống trong tiệm một phen, Lý chưởng quỹ đã đi từ trong tiệm ra ngoài.

“Nè! Triệu Thụy, sao giờ ngươi mới tới? Mấy giờ rồi mà mới đi làm? Ngươi còn định làm nữa không đấy?” Lý chưởng quỹ xụ khuôn mặt gầy đét, quát mắng một câu vẻ rất bất mãn, lại nói tiếp: “Mau vào đi! Có người tìm ngươi!”.

“Ai tìm tôi?”

“Phi Long ca!”

“Phi Long ca là ai?”

Triệu Thụy hơi khó hiểu, nghe tên, Phi Long ca này hẳn là người trong hắc đạo, bất quá hắn dường như không có quan hệ gì với loại người này.

“Đúng là kiến thức nông cạn! Làm việc bao lâu rồi mà đến đại danh của Phi Long ca cũng không biết!” Lý chưởng quỹ thấp giọng mắng một câu.

Trương Quốc Cường vội vàng nhỏ giọng giải thích cho Triệu Thụy: “Phi Long ca còn gọi là Lý Phi Long, là một trong những đại ca hắc đạo thanh danh hiển hách trong thành phố này! Đừng xem hắn ba mươi mấy tuổi, xuất đạo cũng chưa lâu, nhưng tốc độ quật khởi kinh người, rất có uy vọng trên hắc đạo. Nghe nói, Phi Long ca và Hồ thị gia tộc, một trong ba đại danh môn của Liên Đảo, có nguồn gốc rất sâu. Hồ gia đại tiểu thư luôn ở sau lưng hắn, âm thầm chi trì, những bang phái khác đều không dám trêu vào Lý Phi Long!”

Triệu Thụy lúc này cuối cùng cũng rõ ràng nguyên nhân vừa rồi Trương Quốc Cường ra hiệu cho hắn, thì ra là muốn báo tin này, bảo hắn sớm tránh đi.

Bất quá, trong lòng hắn cũng hơi kì quái, không biết một hắc đạo đại ca như Lý Phi Long này vì sao lại tìm mình làm phiền.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không thoát.



Triệu Thụy cũng không muốn tránh, bèn đi theo Lý chưởng quỹ vào tiệm.

Trong tiệm rất yên lặng, bình thường giờ này hẳn có rất nhiều khách, bây giờ lại dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm gì đó, toàn bộ đều chẳng thấy đâu.

Nhân viên trong tiệm đứng thành một hàng ở tường phía tây, mỗi người đều cúi đầu, nín hơi im tiếng, thấp thỏm bất an đưa mắt nhìn nhau.

Mấy bảo vệ thì đứng gần cửa, cũng đều sắc mặt ngưng trọng, im lặng không nói.

Thấy Triệu Thụy tiến vào, mọi người đều đồng thời ngẩng đầu lên, đồng loạt tập trung ánh mắt lên người hắn.

Lý chưởng quỹ bảo Triệu Thụy chờ ở đại sảnh, bản thân thì chạy lúp xúp lên tầng hai, đến phòng khách quý mời Phi Long ca ra.

Không bao lâu sau, tiếng bước chân lộp cộp từ trên cầu thang gấp rút truyền xuống, một nam tử ba mươi mấy tuổi, thể hình bưu hãn, thần tình uy mãnh, trên đầu và trên người đều quấn băng, mang theo hai bảo vệ, xuất hiện trong đại sảnh.

“Ngươi là Triệu Thụy?” Nam tử đó đi thẳng tới cạnh Triệu Thụy, đánh giá trên dưới hắn mấy cái rồi mở miệng hỏi.

“Là ta. Ngươi là…”

Triệu Thụy chẳng xác định gì hỏi lại một câu, hắn cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Ngươi đúng là quý nhân hay quên việc.” Phi Long ca cười lạnh một tiếng, hơi nghiêng đầu qua, hai bảo vệ liền một trái một phải xông tới phía sau Triệu Thụy, khống chế lấy hắn.

“Chuyện phát sinh bữa tối mấy ngày trước, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Ngày đó uống say, không có bảo vệ, bị mấy tên tiểu lưu manh chém ngã trên đất, kết quả ngươi và một nữ nhân tên là Mễ Văn thừa cơ cướp giật, lột sạch cả người ta, sau cùng còn đập ta một viên gạch! Mới mấy ngày thời gian, ngươi đã quên mất ta rồi!”

“Là ngươi!”

Triệu Thụy hốt nhiên bừng tỉnh, Phi Long ca này là tên quỷ xui xẻo bị hắn và Mễ Văn cướp sạch một hồi, chẳng trách nhìn thấy hơi quen quen.

Lúc đó sắc trời rất tối, lại thêm lo chiếm tiện nghi, cũng chẳng chú ý gì đến dung mạo của Lý Phi Long.

Vốn cho rằng chuyện hôm đó thần không hay quỷ không biết, sẽ không có phiền phức gì, không ngờ mấy ngày sau người ta lại tìm tới cửa.

Nhân viên, bảo vệ cho tới Lý chưởng quỹ trong tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp nghe Lý Phi Long nói vậy, trên mặt đều đồng loạt biến sắc.

Bọn họ ai cũng không ngờ Triệu Thụy nhìn trầm ổn lãnh tỉnh lại dám cướp của Phi Long ca, hơn nữa còn đập người ta một viên gạch cho bất tỉnh!

Đó chính là Lý Phi Long thanh danh hiển hách trên hắc đạo!

Người bình thường nghe tới tên hắn đã tránh xa ba phần, Triệu Thụy lại làm chuyện như vậy với hắn!

Đúng là gan lớn trùm trời!

Nếu như không phải chính tai nghe, bọn họ tuyệt đối không cách nào tin nổi!

Mấy nhân viên bình thường trong Tất Thắng Áp làm sao thấy qua được chuyện như vậy, sớm đã bị uy danh của Phi Long ca chấn nhiếp cho run sợ, đối với Triệu Thụy tránh không kịp, hận không thể kết thúc nhanh chuyện này, nhân vật trên hắc đạo đó đừng tới quấy rầy nữa.

Còn như những bảo vệ trong tiệm, bình thường đối xử với Triệu Thụy không tệ, tuy có lòng muốn giúp, nhưng không có năng lực đó.

Dẫu sao Phi Long ca là nhân vật tương đối lớn trên hắc đạo, sau lưng lại có lão gia tử Hồ gia làm chỗ dựa, một nhân vật cường thế như vậy không phải bọn họ có thể đụng vào.

“Phi… Phi Long ca! Chuyện này không có quan hệ với tiệm chúng tôi.” Lý chưởng quỹ gấp rút tới mức mồ hôi tuôn đầy đầu, vội vàng bào chữa cho mình, vạch rõ giới hạn với Triệu Thụy. “Chúng tôi quả thật không biết Triệu Thụy lại giấu cửa tiệm mà làm ra đại họa như vậy! Chúng tôi lập tức khai trừ hắn, còn như xử trí ra sao, do Phi Long ca quyết định, hắn sống hay chết không liên quan gì đến chúng tôi.”



“Ngậm miệng!” Lý Phi Long cau đôi mày rậm, quát lạnh một tiếng.

Lý chưởng quỹ run lên một cái, vội vàng ngậm miệng, không dám chọc giận Lý Phi Long nữa.

Lý Phi Long quát Lý chưởng quỹ xong rồi xoay đầu nhìn Triệu Thụy, trầm giọng nói: “Ngươi nhớ lại là tốt, vì tìm các ngươi, ta đã tốn không ít công phu. Bây giờ phải tính toán thật tốt nợ nần giữa chúng ta!”

Nói xong, vỗ vỗ tay, lại có bốn đại hán bưu hãn mặc đồ tây màu đen, áp giải một nữ hài xinh đẹp từ trên lầu đi xuống.

Triệu Thụy nhìn kĩ, nữ hài đó chính là Mễ Văn!

Mễ Văn tóc đen rối loạn, mặt hoa trắng bệch, hiển nhiên bị dọa sợ rất lớn. Bất quá y phục lại chỉnh tề, trên mặt cũng không có vết thương, hẳn là không bị xâm phạm gì.

Cho Mễ Văn và Triệu Thụy đứng cùng nhau xong, Lý Phi Long hỏi tiếp: “Ngày hôm đó ai đánh ta một viên gạch cho bất tỉnh?”

“Ta.”

Triệu Thụy nói đơn giản, gánh vác toàn bộ phiền phức lên người mình.

Viên gạch đó là Mễ Văn đập, bất quá nếu để Lý Phi Long biết chân tướng, xem ra cô sẽ ăn nhiều đau khổ.

Mễ Văn nhìn Triệu Thụy, hơi ngẩn ra một cái, bất quá, cô đoán được dụng ý của Triệu Thụy rất nhanh, trong ánh mắt mang một chút ý cảm kích.

Do kinh nghiệm không thoải mái trong lần đầu gặp mặt, Mễ Văn trước giờ coi Triệu Thụy là oan gia đối đầu, ba lần hai lượt làm phiền Triệu Thụy.

Thế nhưng, trong thời khắc nguy nan này, Triệu Thụy lại gánh hết toàn bộ trách nhiệm. Thành kiến đối với Triệu Thụy trong lòng Mễ Văn như bị gió thổi bay mất trong khoảnh khắc.

Lý Phi Long hung hăng nhìn Triệu Thụy chăm chú một lúc, rồi cười lạnh hai tiếng, rồi chỉ Mễ Văn nói: “Ngươi lúc này còn muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân. Đáng tiếc ngày hôm đó ta đã sớm nhìn rõ, dùng gạch đập ta là nữ nhân này! Các ngươi rất có khí phách nha, cướp đồ của ta không nói làm gì, còn đập ta một phát cho ta bất tỉnh! Lý Phi Long ta xuất đạo lâu như vậy, lần đầu tiên mới bị một viên gạch đánh ngã! Hơn nữa còn là một nữ nhân!”

Sắc mặt Mễ Văn hơi biến đổi, trong lòng hơi sợ hãi, cô hết sức rõ ràng, chọc tới loại hắc đạo đại ca thế này sẽ gặp sự trả thù nghiêm khốc thế nào.

Triệu Thụy lại mỉm cười như không: “Phi Long ca, ngày đó ngươi bị người ta truy sát, khắp người đầm đìa máu tươi, thương thế nghiêm trọng. Nếu không phải bọn ta gọi điện cho trung tâm cấp cứu. Ngươi bây giờ có đứng được ở đây mà nói chuyện không, chỉ sợ rất khó nói. Tuy chúng ta chiếm tiện nghi trên người ngươi, bất quá tính mạng Phi Long ca ngươi hẳn không đáng giá bao nhiêu đó tiền!”

Lý Phi Long sờ sờ sợi dây chuyền vàng to trên cổ, dùng ánh mắt thú vị nhìn Triệu Thụy nói: “Các ngươi cứu ta một lần, cũng cướp của ta một lần, chuyện đó coi như bỏ đi. Bất quá, ai đập ta một viên gạch, người đó chặt xuống một tay! Triệu Thụy, ngươi đã gánh gác giùm Mễ Văn, vậy hãy tự chặt tay mình đi!”

Tiếng nói chưa dứt, Lý Phi Long đột nhiên xuất quyền, đấm mạnh lên bụng Triệu Thụy.

Triệu Thụy đứng nguyên chỗ cũ, không chút động đậy, giống như bụi đất rơi lên người, không chút cảm giác.

Trái lại Lý Phi Long ôm cổ tay, mặt lộ vẻ hơi thống khổ.

Lực phản chấn của một quyền vừa rồi, chấn cho cổ tay hắn ngấm ngầm phát đau!

Trong lòng Lý Phi Long thầm kinh hãi, hắn luyện võ từ nhỏ, một quyền vừa rồi tuy chỉ là cảnh cáo, không xuất toàn lực, nhưng người bình thường trúng phải, chí ít cũng hết sức khó chịu.

Thế nhưng, người trẻ tuổi trước mắt chịu một quyền này lại thần sắc như thường, tựa hồ không có chỗ nào không thoải mái, trái lại cổ tay hắn lại vì chịu lực phản chấn mà phát đau.

Điều này nói lên, thanh niên này có lực lượng tương đối cường hãn!

Bất quá, một cường giả như vậy, vừa rồi sao lại dễ dàng bị bảo vệ của mình khống chế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ma Chi Mộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook