Chương 419: Sự cảm kích của Mễ Văn
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Nghi hoặc của Lý Phi Long vừa dâng lên trong lòng, Triệu Thụy bỗng rung hai cánh tay một cái, một cổ lực lượng cự đại tuôn ra, chấn cho hai đại hán đứng cạnh hắn bay lên, vạch một đường parabol trên không rồi nặng nề đập vào tủ kiếng bày đồng hồ đá quý.
Tủ kiếng vỡ tan trong nháy mắt, kính vỡ tung tóe khắp nơi, nhân viên gần đó kinh hoảng liên tục la lên, vội váng tránh né để khỏi bị kính cắt bị thương.
Lý chưởng quỹ nhìn đồng hồ đá quý rơi lả tả, đau lòng đến mức cơ bắp trên mặt co rút lại, những đồng hồ đá quý này mỗi cái đều giá trị không rẻ, nếu xảy ra sơ xuất, vậy trách nhiệm của lão sẽ to rồi.
Chấn bay hai bảo vệ, Triệu Thụy liền túm lấy cánh tay Lý Phi Long kéo một cái vào lòng, rồi năm ngón tay như móc câu bóp chặt lên cổ họng Lý Phi Long.
Lý Phi Long chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị móng sắt bóp lấy, cả người không thể động đậy, không thể hít thở, đại não cũng vì thiếu dưỡng khí mà hai mắt tối sầm.
Trong lòng hắn hết sức chấn kinh, không ngờ mình tập võ ba chục năm, là tay đánh hạng nhất trên Liên Đảo, không ngờ hôm nay lại bị người ta một chiêu khống chế, không hề có chút sức hoàn thủ!
Bốn đại hán thủ hạ của Lý Phi Long đang giữ Mễ Văn thấy đại ca bị khống chế liền rút súng lục ra, ngắm thẳng vào Triệu Thụy, đồng thời trong miệng kích động điên cuồng la lớn: “Mau thả đại ca ta ra!”
“Mau thả đại ca ta ra, nếu không bắn chết ngươi!”
“Mau thả ra!”
Nhân viên trong tiệm thấy bốn đại hán cầm súng, biết sự tình đã gây ra quá lớn, cơ hồ không thể thu xếp, không khỏi kinh hoảng kêu gào tránh dưới quầy hàng, run lên cầm cập.
Mấy bảo vệ như Trương Quốc Cường cũng nhanh chóng ôm đầu, nằm sấp trên đất để khỏi bị trúng đạn.
Lý chưởng quỹ lại như một làn khói, né vào góc an toàn, đồng thời trong miệng chửi lớn: “Tên vương bát đản Triệu Thụy ngươi! Đến Phi Long ca cũng dám bắt giữ! Thật là chán sống rồi mà! Nếu ngươi muốn chết, cứ trực tiếp nhảy xuống biển đi, đừng kéo bọn ta theo chứ!”
Triệu Thụy bỏ ngoài tai lời uy hiếp của bảo vệ và lời chửi mắng của Lý chưởng quỹ, chỉ lạnh nhạt nói với Lý Phi Long: “Phi Long ca, cá nhân ta trước giờ có ân báo ân, có thù báo thù, nếu người khác đánh ta một quyền, ta khẳng định sẽ trả lại mười quyền mới chịu nghỉ. Bất quá, lần trước đập ngươi một viên gạch, lần này coi như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?”
Lý Phi Long tập võ gần ba chục năm, trong lòng hết sức rõ ràng, với thực lực của Triệu Thụy tuyệt đối có thể xé rách cổ họng mình như một mảnh vải trước khi thủ hạ kịp nổ súng.
Hắn trầm mặc nửa giây, rồi khóe miệng nhếch lên, thô hào cười lớn: “Ha ha! Có khí phách! Ngươi rất có khí phách! Tốt! Chúng ta coi như bỏ qua! Mọi ân oán đều một đường gạch bỏ, không ai nợ ai!”
Triệu Thụy mỉm cười, thả năm ngón tay đang bóp cổ Lý Phi Long ra, rồi đẩy hắn ra ngoài.
Lý Phi Long trở về cạnh bốn bảo vệ của mình, rồi xua xua tay, tỏ ý bảo thủ hạ thả người, Mễ Văn liền được thả ra rất nhanh.
Cô xoa cổ tay, bước nhanh tới phía sau Triệu Thụy.
Nam nhân từng khiến cô hết sức chán ghét này bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô, khiến cô cảm thấy an toàn.
Lý Phi Long thả Mễ Văn xong, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Triệu Thụy, sau đó hỏi: “Công phu của ngươi rất mạnh a! Phái nào vậy? Thiếu Lâm? Võ Đang?”
“Không có phái nào.”
“Gia truyền?”
“Không khác lắm.” Triệu Thụy thuận miệng qua loa, dẫu sao hắn cũng không thể nói cho Lý Phi Long, lực lượng của hắn đến từ viễn cổ pháp quyết. Thật ra, cho dù hắn nói thật, Lý Phi Long xem ra cũng chưa chắc đã tiếp thu được.
“Võ học gia truyền thật lợi hại, thế giới rộng lớn quả nhiên không gì kỳ lạ không có.” Lý Phi Long có vẻ hâm mộ khen một câu, rồi mời mọc Triệu Thụy: “Với bản sự của ngươi, nằm ở chỗ này thật là lãng phí của trời, sắp tới ngươi tính sao? Ta tuy không thể đảm bao ngươi bay cao tiến xa, nhưng tuyệt đối có tiền đồ hơn ở lại chỗ này.”
Lý chưởng quỹ và những nhân viên khác của Tất Thắng Áp nghe Lý Phi Long nói vậy, mỗi người đều trợn mắt há miệng, kinh ngạc không thôi.
Hai người này vừa rồi còn đối chọi gay gắt, kiếm tuốt cung giương, đặt biệt là Triệu Thụy, vậy mà lại bắt giữ Phi Long ca!
Bọn họ vốn cho rằng, Triệu Thụy xúc phạm Lý Phi Long như vậy, khẳng định sẽ chết không có đất chôn.
Không ngờ, Lý Phi Long chẳng những không tính toán, hơn nữa còn muốn vời Triệu Thụy về dưới trướng.
Phải biết, Lý Phi Long trên hắc đạo thanh danh hiển hách, sau lưng lại có Hồ gia tiểu thư âm thầm chi trì, có thể được Lý Phi Long tán thưởng, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng!
Chuyển biến to lớn thế này, nhất thời khiến người ta khó thích ứng kịp!
Trong mắt đám người Lý chưởng quỹ, Triệu Thụy lần này thật là chó ngáp phải ruồi, nhân họa được phúc, được cơ hội hiếm có như vậy.
Bọn họ hận không thể thay đổi vị trí giữa mình và Triệu Thụy.
Bất quá, không có hứng thú và cũng không cần thiết gia nhập hắc đạo, Triệu Thụy uyển chuyển cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của Phi Long ca, hoàn cảnh trước mắt của ta tương đối hài lòng, tạm thời không muốn thay đổi.”
Lý Phi Long hơi bất ngờ, hắn vốn cho rằng Triệu Thụy đã dám thừa cơ cướp giật, vậy khẳng định là loại người gan lớn trùm trời, tham lam tài vật, không ngờ Triệu Thụy lại cự tuyệt lời mời của mình không chút do dự.
Hắn bỗng cảm thấy tiểu tử Triệu Thụy này có hơi khiến người ta dò không thấu.
Do võ lực cường hãn của Triệu Thụy lưu lại ấn tượng rất sâu cho Lý Phi Long, vì vậy, cho dù bị cự tuyệt một lần, hắn vẫn không ngã lòng, tiếp tục thuyết phục: “Triệu Thụy, chỉ cần ngươi theo đúng người, với tài năng của ngươi, muốn vượt trên mọi người ở Liên Đảo tuyệt đối không khó khăn gì, bất quá, nếu như ngươi tiếp tục ở lại tiệm cầm đồ này, khẳng định sẽ không có chút tiền đồ nào, ta cảm thấy ngươi nên nghĩ lại cho kĩ.”
“Tốt thôi, vậy ta về nhà sẽ suy nghĩ thật kĩ một lần, bất quá phải cần một ít thời gian.” Triệu Thụy thấy Lý Phi Long rất có thành ý, cũng không thể làm hắn quá mất thể diện, bèn không kiên quyết cự tuyệt nữa, áp dụng chiến thuật câu giờ. “Đúng rồi, đám người lúc trước chém ngươi đó, bây giờ đã tìm được chưa?”
Triệu Thụy không muốn tiếp tục vướng mắc ở vấn đề này, bèn đổi chủ đề.
“Tìm được rồi, đêm qua đã quẳng chúng chúng vào biển nuôi cá mập rồi.” Lý Phi Long nói sơ lược một câu, coi như làm một chuyện nhỏ chẳng đáng nói tới.
Mọi người vừa nghe, trong lòng đều nhảy dựng lên, cảm thấy thanh danh tâm ngoan thủ lạt của Phi Long ca này thật không giả.
Mặt hoa của Mễ Văn càng trắng bệch thêm vài phần chỉ trong sát na.
Nếu như đêm nay không có Triệu Thụy ra tay tương cứu, kết cục của cô chỉ sợ không ai đoán trước đươc!
“Được rồi, không nói nhiều nữa. Ta còn có việc, nếu ngươi nghĩ kĩ rồi, vậy gọi điện cho ta.” Lý Phi Long lấy danh thiếp ra đưa cho Triệu Thụy, rồi cáo từ rời đi.
Lý chưởng quỹ tỉnh táo lại, vội vàng mang nhân viên bảo vệ trong tiệm, vẻ mặt cười bồi, cung kính tiễn đưa Lý Phi Long lên xe, rồi mới trở lại trong tiệm.
“Ái chà chà, Triệu Thụy! Ta thật không nhìn ra ngươi lại gan lớn trùm trời, tùy tiện làm càn như vậy! Lại dám động thủ với Phi Long ca!”
Không còn sự áp chế của Lý Phi Long, Lý chưởng quỹ lại sôi nổi lên.
“Cũng may Phi Long ca đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với ngươi, còn hết sức tán thưởng ngươi! Chỉ là vừa rồi sao ngươi không đáp ứng theo Phi Long ca làm việc?”
Triệu Thụy hơi nhếch khóe miệng, dùng giọng trào phúng nói: “Ông trước giờ chiếu cố tôi như vậy, chẳng phải tôi luyến tiếc không nỡ rời hay sao?”
“Há? Thật sao? Ngươi lại biết tốt xấu nha! Ta thật ra vẫn hết sức chiếu cố ngươi!” Lý chưởng quỹ không nghe ra ý trào phúng trong lời Triệu Thụy, hết sức trân tráo nói “Ngươi đã muốn ở lại đây làm tiếp, vậy ta sẽ tăng lương cho ngươi! Tháng này sẽ tăng! Triệu Thụy, công phu của ngươi lợi hại như vậy, về sau chỉ cần có ngươi, vậy an toàn của tiệm ta khẳng định sẽ không có vấn đề gì!”
“Tôi thật vạn phần cảm kích sự hào phóng của ông!”
Triệu Thụy mỉm cười cảm ơn, đột nhiên đấm một cú lên mặt Lý chưởng quỹ, đánh lão bay thật xa mới rơi xuống.
“Triệu Thụy! Cái tên vương bát đản ngươi! Ngươi cái tên điên vong ân phụ nghĩa này! Sao lại đánh ta?”
Lý chưởng quỹ ôm mũi, lớn giọng rít lên, một quyền đó của Triệu Thụy đã đánh gãy sống mũi lão.
“Ngươi bảo sao?” Triệu Thụy chậm rãi bước tới cạnh lão, cúi xuống hỏi lại một câu.
Vừa rồi tình hình bất lợi, tên Lý chưởng quỹ gian xảo vô sỉ này không chỉ vứt bỏ hắn như giẻ rách, còn mở miệng chửi lớn hắn, bây giờ tình huống thay đổi, lại có ý lôi kéo, loại cách làm hai mặt ba dao này đã khiến hắn cực kì chán ghét!
“Ta muốn… ta muốn sa thải ngươi! Lập tức sa thải ngươi! Ta còn muốn báo cảnh sát, kiện ngươi cố ý gây thương tích!” Lý chưởng quỹ nằm trên đất, gào lên như phát điên.
“Cứ việc! Dẫu sao ta cũng không định tiếp tục làm việc ở đây.” Triệu Thụy nhún nhún vai vẻ bất cần, rồi lại đạp lên bụng Lý chưởng quỹ một cước, Lý chưởng quỹ kêu lên như heo cắt cổ, lập tức hạ cờ im trống, bắt đầu ôm bụng lăn lộn.
Triệu Thụy hừ một tiếng, không thèm nhìn Lý chưởng quỹ lấy một cái, dẫn theo Mễ Văn một trước một sau rời tiệm cầm đồ.
Triệu Thụy đi trước, Mễ Văn cúi đầu đi sau hắn khoảng nửa bước.
Im lặng như vậy một hồi, Mễ Văn bỗng nhẹ nhàng mềm mỏng nói: “Triệu Thụy, vừa rồi… vừa rồi thật cảm ơn ngươi cứu ta. Nếu không có ngươi, hậu quả thật không dám nghĩ tới.”
Tiếng của Mễ Văn nhẹ như ruồi muỗi, trên đường lại xe cộ đông đúc, hết sức ồn ào, nếu không phải Triệu Thụy nhĩ lực hơn người, căn bản không thể nghe thấy.
Triệu Thụy hết sức rõ ràng, muốn Mễ Văn nói ra lời cảm tạ lần này khó khăn bao nhiêu, trong lòng khẳng định đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Bởi vì, quan hệ giữa Mễ Văn và hắn trước giờ tương đối căng thẳng, hình tượng của hắn trong lòng Mễ Văn càng hết sức ác liệt, cho dù trách nhiệm không phải ở hắn.
Mễ Văn có thể nói lời cảm ơn, điều đó chứng tỏ rằng ấn tượng của Mễ Văn đối với hắn đã tốt lên nhiều.
Triệu Thụy quay đầu cười nói với Mễ Văn: “Không có gì, vừa rồi chỉ là chuyện vặt mà ta phải làm thôi.”
Mễ Văn ngẩn ngơ nhìn Triệu Thụy, bỗng cảm thấy hết sức kì quái, vì sao trước giờ mình không phát hiện nụ cười của nam nhân này lại trong sáng như vậy, khiến người ta cảm thấy ấm áp và an toàn như vậy.
Nhớ lại đoạn thời gian trước công kích và thù địch với Triệu Thụy, cô cảm thấy hết sức buồn cười. Nam tử mà cô luôn thù địch, lại cứu được tính mạng của cô vào thời điểm quan trọng nguy hiểm nhất!
Tủ kiếng vỡ tan trong nháy mắt, kính vỡ tung tóe khắp nơi, nhân viên gần đó kinh hoảng liên tục la lên, vội váng tránh né để khỏi bị kính cắt bị thương.
Lý chưởng quỹ nhìn đồng hồ đá quý rơi lả tả, đau lòng đến mức cơ bắp trên mặt co rút lại, những đồng hồ đá quý này mỗi cái đều giá trị không rẻ, nếu xảy ra sơ xuất, vậy trách nhiệm của lão sẽ to rồi.
Chấn bay hai bảo vệ, Triệu Thụy liền túm lấy cánh tay Lý Phi Long kéo một cái vào lòng, rồi năm ngón tay như móc câu bóp chặt lên cổ họng Lý Phi Long.
Lý Phi Long chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị móng sắt bóp lấy, cả người không thể động đậy, không thể hít thở, đại não cũng vì thiếu dưỡng khí mà hai mắt tối sầm.
Trong lòng hắn hết sức chấn kinh, không ngờ mình tập võ ba chục năm, là tay đánh hạng nhất trên Liên Đảo, không ngờ hôm nay lại bị người ta một chiêu khống chế, không hề có chút sức hoàn thủ!
Bốn đại hán thủ hạ của Lý Phi Long đang giữ Mễ Văn thấy đại ca bị khống chế liền rút súng lục ra, ngắm thẳng vào Triệu Thụy, đồng thời trong miệng kích động điên cuồng la lớn: “Mau thả đại ca ta ra!”
“Mau thả đại ca ta ra, nếu không bắn chết ngươi!”
“Mau thả ra!”
Nhân viên trong tiệm thấy bốn đại hán cầm súng, biết sự tình đã gây ra quá lớn, cơ hồ không thể thu xếp, không khỏi kinh hoảng kêu gào tránh dưới quầy hàng, run lên cầm cập.
Mấy bảo vệ như Trương Quốc Cường cũng nhanh chóng ôm đầu, nằm sấp trên đất để khỏi bị trúng đạn.
Lý chưởng quỹ lại như một làn khói, né vào góc an toàn, đồng thời trong miệng chửi lớn: “Tên vương bát đản Triệu Thụy ngươi! Đến Phi Long ca cũng dám bắt giữ! Thật là chán sống rồi mà! Nếu ngươi muốn chết, cứ trực tiếp nhảy xuống biển đi, đừng kéo bọn ta theo chứ!”
Triệu Thụy bỏ ngoài tai lời uy hiếp của bảo vệ và lời chửi mắng của Lý chưởng quỹ, chỉ lạnh nhạt nói với Lý Phi Long: “Phi Long ca, cá nhân ta trước giờ có ân báo ân, có thù báo thù, nếu người khác đánh ta một quyền, ta khẳng định sẽ trả lại mười quyền mới chịu nghỉ. Bất quá, lần trước đập ngươi một viên gạch, lần này coi như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?”
Lý Phi Long tập võ gần ba chục năm, trong lòng hết sức rõ ràng, với thực lực của Triệu Thụy tuyệt đối có thể xé rách cổ họng mình như một mảnh vải trước khi thủ hạ kịp nổ súng.
Hắn trầm mặc nửa giây, rồi khóe miệng nhếch lên, thô hào cười lớn: “Ha ha! Có khí phách! Ngươi rất có khí phách! Tốt! Chúng ta coi như bỏ qua! Mọi ân oán đều một đường gạch bỏ, không ai nợ ai!”
Triệu Thụy mỉm cười, thả năm ngón tay đang bóp cổ Lý Phi Long ra, rồi đẩy hắn ra ngoài.
Lý Phi Long trở về cạnh bốn bảo vệ của mình, rồi xua xua tay, tỏ ý bảo thủ hạ thả người, Mễ Văn liền được thả ra rất nhanh.
Cô xoa cổ tay, bước nhanh tới phía sau Triệu Thụy.
Nam nhân từng khiến cô hết sức chán ghét này bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô, khiến cô cảm thấy an toàn.
Lý Phi Long thả Mễ Văn xong, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Triệu Thụy, sau đó hỏi: “Công phu của ngươi rất mạnh a! Phái nào vậy? Thiếu Lâm? Võ Đang?”
“Không có phái nào.”
“Gia truyền?”
“Không khác lắm.” Triệu Thụy thuận miệng qua loa, dẫu sao hắn cũng không thể nói cho Lý Phi Long, lực lượng của hắn đến từ viễn cổ pháp quyết. Thật ra, cho dù hắn nói thật, Lý Phi Long xem ra cũng chưa chắc đã tiếp thu được.
“Võ học gia truyền thật lợi hại, thế giới rộng lớn quả nhiên không gì kỳ lạ không có.” Lý Phi Long có vẻ hâm mộ khen một câu, rồi mời mọc Triệu Thụy: “Với bản sự của ngươi, nằm ở chỗ này thật là lãng phí của trời, sắp tới ngươi tính sao? Ta tuy không thể đảm bao ngươi bay cao tiến xa, nhưng tuyệt đối có tiền đồ hơn ở lại chỗ này.”
Lý chưởng quỹ và những nhân viên khác của Tất Thắng Áp nghe Lý Phi Long nói vậy, mỗi người đều trợn mắt há miệng, kinh ngạc không thôi.
Hai người này vừa rồi còn đối chọi gay gắt, kiếm tuốt cung giương, đặt biệt là Triệu Thụy, vậy mà lại bắt giữ Phi Long ca!
Bọn họ vốn cho rằng, Triệu Thụy xúc phạm Lý Phi Long như vậy, khẳng định sẽ chết không có đất chôn.
Không ngờ, Lý Phi Long chẳng những không tính toán, hơn nữa còn muốn vời Triệu Thụy về dưới trướng.
Phải biết, Lý Phi Long trên hắc đạo thanh danh hiển hách, sau lưng lại có Hồ gia tiểu thư âm thầm chi trì, có thể được Lý Phi Long tán thưởng, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng!
Chuyển biến to lớn thế này, nhất thời khiến người ta khó thích ứng kịp!
Trong mắt đám người Lý chưởng quỹ, Triệu Thụy lần này thật là chó ngáp phải ruồi, nhân họa được phúc, được cơ hội hiếm có như vậy.
Bọn họ hận không thể thay đổi vị trí giữa mình và Triệu Thụy.
Bất quá, không có hứng thú và cũng không cần thiết gia nhập hắc đạo, Triệu Thụy uyển chuyển cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của Phi Long ca, hoàn cảnh trước mắt của ta tương đối hài lòng, tạm thời không muốn thay đổi.”
Lý Phi Long hơi bất ngờ, hắn vốn cho rằng Triệu Thụy đã dám thừa cơ cướp giật, vậy khẳng định là loại người gan lớn trùm trời, tham lam tài vật, không ngờ Triệu Thụy lại cự tuyệt lời mời của mình không chút do dự.
Hắn bỗng cảm thấy tiểu tử Triệu Thụy này có hơi khiến người ta dò không thấu.
Do võ lực cường hãn của Triệu Thụy lưu lại ấn tượng rất sâu cho Lý Phi Long, vì vậy, cho dù bị cự tuyệt một lần, hắn vẫn không ngã lòng, tiếp tục thuyết phục: “Triệu Thụy, chỉ cần ngươi theo đúng người, với tài năng của ngươi, muốn vượt trên mọi người ở Liên Đảo tuyệt đối không khó khăn gì, bất quá, nếu như ngươi tiếp tục ở lại tiệm cầm đồ này, khẳng định sẽ không có chút tiền đồ nào, ta cảm thấy ngươi nên nghĩ lại cho kĩ.”
“Tốt thôi, vậy ta về nhà sẽ suy nghĩ thật kĩ một lần, bất quá phải cần một ít thời gian.” Triệu Thụy thấy Lý Phi Long rất có thành ý, cũng không thể làm hắn quá mất thể diện, bèn không kiên quyết cự tuyệt nữa, áp dụng chiến thuật câu giờ. “Đúng rồi, đám người lúc trước chém ngươi đó, bây giờ đã tìm được chưa?”
Triệu Thụy không muốn tiếp tục vướng mắc ở vấn đề này, bèn đổi chủ đề.
“Tìm được rồi, đêm qua đã quẳng chúng chúng vào biển nuôi cá mập rồi.” Lý Phi Long nói sơ lược một câu, coi như làm một chuyện nhỏ chẳng đáng nói tới.
Mọi người vừa nghe, trong lòng đều nhảy dựng lên, cảm thấy thanh danh tâm ngoan thủ lạt của Phi Long ca này thật không giả.
Mặt hoa của Mễ Văn càng trắng bệch thêm vài phần chỉ trong sát na.
Nếu như đêm nay không có Triệu Thụy ra tay tương cứu, kết cục của cô chỉ sợ không ai đoán trước đươc!
“Được rồi, không nói nhiều nữa. Ta còn có việc, nếu ngươi nghĩ kĩ rồi, vậy gọi điện cho ta.” Lý Phi Long lấy danh thiếp ra đưa cho Triệu Thụy, rồi cáo từ rời đi.
Lý chưởng quỹ tỉnh táo lại, vội vàng mang nhân viên bảo vệ trong tiệm, vẻ mặt cười bồi, cung kính tiễn đưa Lý Phi Long lên xe, rồi mới trở lại trong tiệm.
“Ái chà chà, Triệu Thụy! Ta thật không nhìn ra ngươi lại gan lớn trùm trời, tùy tiện làm càn như vậy! Lại dám động thủ với Phi Long ca!”
Không còn sự áp chế của Lý Phi Long, Lý chưởng quỹ lại sôi nổi lên.
“Cũng may Phi Long ca đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với ngươi, còn hết sức tán thưởng ngươi! Chỉ là vừa rồi sao ngươi không đáp ứng theo Phi Long ca làm việc?”
Triệu Thụy hơi nhếch khóe miệng, dùng giọng trào phúng nói: “Ông trước giờ chiếu cố tôi như vậy, chẳng phải tôi luyến tiếc không nỡ rời hay sao?”
“Há? Thật sao? Ngươi lại biết tốt xấu nha! Ta thật ra vẫn hết sức chiếu cố ngươi!” Lý chưởng quỹ không nghe ra ý trào phúng trong lời Triệu Thụy, hết sức trân tráo nói “Ngươi đã muốn ở lại đây làm tiếp, vậy ta sẽ tăng lương cho ngươi! Tháng này sẽ tăng! Triệu Thụy, công phu của ngươi lợi hại như vậy, về sau chỉ cần có ngươi, vậy an toàn của tiệm ta khẳng định sẽ không có vấn đề gì!”
“Tôi thật vạn phần cảm kích sự hào phóng của ông!”
Triệu Thụy mỉm cười cảm ơn, đột nhiên đấm một cú lên mặt Lý chưởng quỹ, đánh lão bay thật xa mới rơi xuống.
“Triệu Thụy! Cái tên vương bát đản ngươi! Ngươi cái tên điên vong ân phụ nghĩa này! Sao lại đánh ta?”
Lý chưởng quỹ ôm mũi, lớn giọng rít lên, một quyền đó của Triệu Thụy đã đánh gãy sống mũi lão.
“Ngươi bảo sao?” Triệu Thụy chậm rãi bước tới cạnh lão, cúi xuống hỏi lại một câu.
Vừa rồi tình hình bất lợi, tên Lý chưởng quỹ gian xảo vô sỉ này không chỉ vứt bỏ hắn như giẻ rách, còn mở miệng chửi lớn hắn, bây giờ tình huống thay đổi, lại có ý lôi kéo, loại cách làm hai mặt ba dao này đã khiến hắn cực kì chán ghét!
“Ta muốn… ta muốn sa thải ngươi! Lập tức sa thải ngươi! Ta còn muốn báo cảnh sát, kiện ngươi cố ý gây thương tích!” Lý chưởng quỹ nằm trên đất, gào lên như phát điên.
“Cứ việc! Dẫu sao ta cũng không định tiếp tục làm việc ở đây.” Triệu Thụy nhún nhún vai vẻ bất cần, rồi lại đạp lên bụng Lý chưởng quỹ một cước, Lý chưởng quỹ kêu lên như heo cắt cổ, lập tức hạ cờ im trống, bắt đầu ôm bụng lăn lộn.
Triệu Thụy hừ một tiếng, không thèm nhìn Lý chưởng quỹ lấy một cái, dẫn theo Mễ Văn một trước một sau rời tiệm cầm đồ.
Triệu Thụy đi trước, Mễ Văn cúi đầu đi sau hắn khoảng nửa bước.
Im lặng như vậy một hồi, Mễ Văn bỗng nhẹ nhàng mềm mỏng nói: “Triệu Thụy, vừa rồi… vừa rồi thật cảm ơn ngươi cứu ta. Nếu không có ngươi, hậu quả thật không dám nghĩ tới.”
Tiếng của Mễ Văn nhẹ như ruồi muỗi, trên đường lại xe cộ đông đúc, hết sức ồn ào, nếu không phải Triệu Thụy nhĩ lực hơn người, căn bản không thể nghe thấy.
Triệu Thụy hết sức rõ ràng, muốn Mễ Văn nói ra lời cảm tạ lần này khó khăn bao nhiêu, trong lòng khẳng định đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Bởi vì, quan hệ giữa Mễ Văn và hắn trước giờ tương đối căng thẳng, hình tượng của hắn trong lòng Mễ Văn càng hết sức ác liệt, cho dù trách nhiệm không phải ở hắn.
Mễ Văn có thể nói lời cảm ơn, điều đó chứng tỏ rằng ấn tượng của Mễ Văn đối với hắn đã tốt lên nhiều.
Triệu Thụy quay đầu cười nói với Mễ Văn: “Không có gì, vừa rồi chỉ là chuyện vặt mà ta phải làm thôi.”
Mễ Văn ngẩn ngơ nhìn Triệu Thụy, bỗng cảm thấy hết sức kì quái, vì sao trước giờ mình không phát hiện nụ cười của nam nhân này lại trong sáng như vậy, khiến người ta cảm thấy ấm áp và an toàn như vậy.
Nhớ lại đoạn thời gian trước công kích và thù địch với Triệu Thụy, cô cảm thấy hết sức buồn cười. Nam tử mà cô luôn thù địch, lại cứu được tính mạng của cô vào thời điểm quan trọng nguy hiểm nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.