Chương 201: Sự trả thù của Đao Ba
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Sắc trời u ám, mây đen dày đặc, đem ánh trăng sao đầy trời che phủ kĩ lưỡng.
Trong một nhà kho của một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô tây thành Đông Hồ, một chiếc đèn treo cũ xì, thòng từ trên trần nhà xuống, tỏa ra ánh đèn vàng vọt, vài con ruồi muỗi vo ve quanh bóng đèn ấy, lẩn quẩn không đi.
Đao Ba ngồi trên một cái ghế dài, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Khói xanh từ mũi và miệng hắn phun ra, tỏa mù trong không khí, làm khuôn mặt vốn dĩ âm trầm của hắn cơ hồ muốn nhỏ nước, tăng thêm mấy phần thần bí dữ tợn.
Trước đây không lâu, hắn còn là lão đại của Đông Hồ Uy Hổ bang, là nhân vật có danh hiển hách trong hắc bạch lưỡng đạo, bất kì ai nhìn thấy hắn cũng khom lưng cúi đầu kêu một tiếng “Đao Ba ca”.
Thế nhưng, chỉ trong một đêm, Uy Hổ bang của hắn đã bị tiêu diệt, tan đan xẻ nghé, mà hắn từ người ở trên người, biến thành tội phạm truy nã quan trọng, bị cảnh sát truy bắt tứ xứ, nếu như không phải có vài bằng hữu trong hắc đạo tương trợ, chỉ sợ hắn hiện tại đã là chuột chạy cùng sào, bị cảnh sát bắt sống rồi.
Dưới sự giúp đỡ của bằng hữu, Đao Ba kỳ thật có thể chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh tránh né phong ba, cũng có thể lựa chọn vượt biên ra nước ngoài, chạy đi mất rồi.
Thế nhưng, hắn lại không có làm như vậy, mà lại lén trở về Đông Hồ.
Bởi vì, hắn không cam tâm!
Hắn vốn là bá chủ trên hắc đạo ở Đông Hồ, ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng, đàn em dưới tay vô số, tài sản tính đến hàng ức, giàu nhất một phương.
Thế nhưng đúng vào thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời hắn, hắn lại bị người kéo xuống, mạnh mẽ ném xuống đất, mất hết tất cả.
Loại chênh lệch lớn thế này, khiến trong lòng hắn đầy những oán hận ngất trời!
Hắn muốn trả thù! Trả thù thật tàn ác!
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã đầu têu đẩy hắn xuống chỗ này!
“Triệu Thụy ~~”
Đao Ba nghiến răng nghiến lợi phun từ kẽ răng ra hai chữ. Thanh âm trầm thấp, đầy thù hằn, phiêu đãng thật lâu trong nhà kho.
Bên thân Đao Ba có ngồi ba người, bọn họ đều cảm nhận rõ ràng cổ oán độc chi ý ấy trong ngữ khí của Đao Ba, không khỏi đồng thời rùng mình, giống như nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống vài độ.
Thật ra, cho dù có thể dùng, Đao Ba cũng không nhất định sẽ dám dùng. Bởi vì, hắn sợ bị người ta bán đứng.
Thói đời bây giờ, lòng người cách một lớp da bụng, tuy người ta trước kia là tiểu đệ của hắn, thế nhưng hắn đã rớt xuống tới chỗ này, không đảm bảo sẽ có người đem hắn đi bán, hắn được treo giá mười vạn, điều này đã khiến rất nhiều người động tâm.
Đao Ba dám dùng ba người này. Đó là bởi vì, ba người này đều là giết người cướp của, hung đồ mang án trên người.
Một ngày bị cảnh sát tóm được, bọn chúng tuyệt đối phải chết.
Cho nên, hắn tuyệt đối không sợ ba người này mang hắn đi bán.
Đao Ba chiêu mộ ba người này, đều là phải tốn một cái giá cao, vì vậy, những thứ mà hắn tích cóp, cơ hồ đã hao hết quá nửa.
Thế nhưng Đao Ba cảm thấy đáng giá.
Chỉ cần có thể trả thù, chỉ cần có thể đem Triệu Thụy thủ tiêu, cho dù có tốn nhiều tiền hơn, hắn cũng cảm thấy đáng.
“Đao Ba ca, chúng ta phải làm sao?” Một người trong bọn chậm chạp mở miệng, người này sắc mặt nham hiểm, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên sát khí đậm đặc.
Đây là sát khí chỉ có đã giết qua người mới mang được.
Một đại hán khác sắc mặt nanh ác, vừa nghịch khẩu AK bán tự động vừa chõ mõm vào: “Còn phải hỏi nữa? Trực tiếp đi đến đem hắn thủ tiêu không tốt sao? Dù sao chúng ta cũng đã mò ra địa chỉ nhà hắn, ban đêm mai phục tại cửa nhà hắn, chờ đến lúc hắn dạy xong trở về, đột nhiên cho hắn một băng đạn, trực tiếp biến hắn thành cái tổ ong vò vẽ, sau đó bọn ta ngồi xe bỏ chạy. Thần không hay, quỷ không biết, ai có thể biết là chúng ta đã làm?”
Đại hán này nói xong, hai người còn lại không khỏi gật gật đầu phụ họa, cảm thấy đây thật là một biện pháp tốt.
Bất quá, Đao Ba lại lập lờ cười lạnh một tiếng: “Nếu như thằng khốn Triệu Thụy dễ đối phó như vậy, ta còn bị rớt tới cảnh này sao? Ta còn phải vất vả khổ cực mời đến các ngươi sao? Công phu của thằng cha ấy lợi hại ngoài sức dự đoán của con người, khiến người ta sợ hãi, phương pháp thông thường căn bản không làm tổn thương được hắn!”
‘Công phu? Công phu lợi hại đến đâu, chẳng lẽ đao thương bất nhập hay sao?” có người không tin.
Đao Ba hung ác hừ một tiếng, nói: “Có phải đao thương bất nhập hay không, ta không biết. Ta chỉ biết lúc đó thủ hạ của ta chĩa súng về phía hắn, kết quả cò súng còn chưa kịp bóp, đã bị hắn tiêu diệt rồi.”
“Hả? Hắn lợi hại vậy sao?” Tên hung đồ sắc mặt nham hiểm có chút không thể tin nổi kêu lên, hai người kia cũng mặt đầy vẻ không tin.
Bọn chúng đã thấy qua đủ dạng người, vẫn chưa có thấy qua, ai có thể chỉ vẻn vẹn dựa vào một đôi tay, lại rất tùy ý tiêu diệt mấy bảo vệ cầm súng!!
Bọn họ đều cảm thấy lời nói của Đao Ba có chút phóng đại, khoa trương quá mức.
Thế nhưng, một biểu tình ngưng trọng của Đao Ba, bọn họ mới tỉnh ngộ, có lẽ Đao Ba nói thật.
Bất quá ba tên hung đồ lúc này vẫn thà rằng Đao Ba vừa nói khoác.
Bởi vì, bọn họ sắp phải đối phó với một võ giả đến súng đạn cũng không sợ, đây có thể là một tin tức tốt.
“Thế bọn ta phải làm sao?” qua một lúc, ba người đều từ trong kinh ngạc tỉnh lại, ánh mắt toàn bộ đều nhìn về Đao Ba.
Đao Ba hít sâu một ngụm khói, nhả ra một vòng khói lớn, sau đó mới chậm chạp nói: “Súng tuy đối với hắn không có tác dụng lớn lắm, thế nhưng thuốc nổ ắt có thể tiêu diệt được hắn. Chỉ cần chúng ta chôn trước đủ thuốc nổ, sau đó đem Triệu Thụy dẫn tới, ắt có thể nổ chết cái tên *** khốn nạn ấy!”
“Đao Ba ca, thảo nào ngài mua nhiều ngòi nổ thuốc nổ thế này, nguyên lai là muốn đối phó với Triệu Thụy như thế. Nói thật, đây lại là chủ ý không sai. Hắc hắc, chôn hai tấn vào, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng phải tới địa phủ báo cáo. Bây giờ chỉ có một vấn đề, chúng ta làm thế nào dụ tên tiểu tử Triệu Thụy ấy mắc câu được? Nghe khẩu khí của ngài, Triệu Thụy ấy hình như rất khôn ngoan a! Muốn hắn ngoan ngoãn tiến vào vòng mai phục, chỉ sợ không dễ.” đại hán ấy thẳng thắn đề xuất nghi vấn.
Đao Ba búng đầu lọc thuốc lá, cười cười ra vẻ đã dự định đâu vào đấy cả: “Biện pháp dụ hắn mắc câu, ta đã nghĩ rồi, chỉ là đến lúc, cần dựa vào ba người các ngươi ra tay, giúp ta một chút.”
“Giúp đỡ thế nào?” ba tên hung đồ không hẹn mà cùng hỏi.
“Triệu Thụy bản sự rất lợi hại, nhưng lại nấp trong một cái trường học nhỏ xíu, có biết là vì sao không?” Đao Ba liếc ba tên một cái, thấy chúng có vẻ nghi hoặc, bèn nói tiếp: “Đó là vì hắn ở trong bóng tối ngầm bảo hộ một lão sư của Thất Trung kêu là Vân Phương và đứa con của cô ta là Vân Liên. Còn như nguyên nhân, đại khái là vì ưa thích nữ nhân ấy.
Hiện tại, Vân Phương đã đi ra ngoài, Triệu Thụy đang phụ trách chiếu cố tiểu nha đầu Vân Liên ấy, thế chúng ta chỉ cần ra tay ở trên người Vân Liên. Kế hoạch của ta là như vầy, ba người các ngươi theo Vân Liên tìm cơ hội, đem Vân Liên trói lại, uy hiếp Triệu Thụy bắt hắn phải chủ động đi tới chỗ chúng ta đã chôn thuốc nổ. Đến lúc đó… hắc hắc!”
Nói đến đây, Đao Ba không khỏi bật cười, làm như Triệu Thụy đã thành miếng thịt trên thớt, để cho hắn băm chặt.
Ba hung đồ mà hắn thu nạp, cũng vội vã gật đầu, đem bộ ngực vỗ ầm trời, nói cho dù Đao Ba ca muốn bọn họ lên núi đao, xuống biển lửa, cũng quyết không từ chối.
Đao Ba trên mặt lộ ra một bộ dạng thập phần cảm động, trong miệng nói về sau nếu như có một ngày thăng quan tiến chức, nhất định không quên công lao của ba người, kỳ thật trong lòng phi thường rõ ràng, ba người này đều là vì số tiền thù lao to lớn của hắn mà tới, nếu như hắn không có tiền, ba hung đồ giết người không chớp mắt này, kẻ đầu tiên cần tiêu diệt, chính là Đao Ba hắn.
Bốn người lại bàn luận một lúc, phân công rõ ràng.
Đao Ba phụ trách chọn địa điểm và chôn thuốc nổ, ba tên còn lại chịu trách nhiệm bắt cóc.
Phân phối xong nhiệm vụ, bốn người bèn đứng lên bắt đầu hành động, bọn chúng đều là những kẻ có án trên người, thời gian kéo dài càng lâu, đối với bọn chúng càng bất lợi.
Vào lúc bốn người Đao Ba bắt đầu hành động, vô luận là Triệu Thụy hay Vân Liên, đều không nghĩ đến, nguy cơ đang nhẹ nhàng đến gần.
Thái độ của Vân Liên đối với Triệu Thụy, vẫn không quá thân thiện, cho dù trong trường nhìn thấy, cũng đều hất khuôn mặt nhỏ lên, làm ra vẻ không quen biết.
Triệu Thụy cũng không chấp nhất với nó, dù sao Vân Phương hai ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó là coi như hoàn thành nhiệm vụ, bàn giao với Vân Phương.
Hôm nay vào buổi giữa trưa không học, Vân Liên cùng với mấy bạn đồng học, cùng đến quán ăn bên ngoài trường ăn cơm trưa.
Vừa đi ra khỏi cổng chưa đến hai trăm mét, từ một chiếc xe hơi lớn đã đậu bên đường từ trước, đột nhiên xông ra hai người, móc ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê, bịt lấy miệng mũi Vân Liên, sau đó kéo vào trong xe.
Vân Liên phải một phen hoảng sợ, không biết vì sao lại phát sinh chuyện kiểu này, bắt đầu liều mạng vùng vẫy.
Thế nhưng, vùng vẫy không bao lâu, cô cảm thấy đầu óc mê man, toàn thân đều không có khí lực, sau cùng mất đi ý thức.
Hai người ấy đem Vân Liên đã hôn mê, đẩy vào trong xe, sau đó lên xe, nhanh chóng phóng đi.
Mấy bạn học của Vân Liên nhất thời bị dọa đến đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao mới tốt, chỉ là đần độn nhìn chiếc xe ấy chạy càng lúc càng xa.
Qua một lúc, bọn chúng mới tỉnh táo lại, bắt đầu hỗn loạn kêu cứu, chạy vào trong trường báo cáo với giáo viên, nhưng vào lúc này, chiếc xe ấy sớm đã chiếc bóng cũng không thấy.
Trong một nhà kho của một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô tây thành Đông Hồ, một chiếc đèn treo cũ xì, thòng từ trên trần nhà xuống, tỏa ra ánh đèn vàng vọt, vài con ruồi muỗi vo ve quanh bóng đèn ấy, lẩn quẩn không đi.
Đao Ba ngồi trên một cái ghế dài, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Khói xanh từ mũi và miệng hắn phun ra, tỏa mù trong không khí, làm khuôn mặt vốn dĩ âm trầm của hắn cơ hồ muốn nhỏ nước, tăng thêm mấy phần thần bí dữ tợn.
Trước đây không lâu, hắn còn là lão đại của Đông Hồ Uy Hổ bang, là nhân vật có danh hiển hách trong hắc bạch lưỡng đạo, bất kì ai nhìn thấy hắn cũng khom lưng cúi đầu kêu một tiếng “Đao Ba ca”.
Thế nhưng, chỉ trong một đêm, Uy Hổ bang của hắn đã bị tiêu diệt, tan đan xẻ nghé, mà hắn từ người ở trên người, biến thành tội phạm truy nã quan trọng, bị cảnh sát truy bắt tứ xứ, nếu như không phải có vài bằng hữu trong hắc đạo tương trợ, chỉ sợ hắn hiện tại đã là chuột chạy cùng sào, bị cảnh sát bắt sống rồi.
Dưới sự giúp đỡ của bằng hữu, Đao Ba kỳ thật có thể chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh tránh né phong ba, cũng có thể lựa chọn vượt biên ra nước ngoài, chạy đi mất rồi.
Thế nhưng, hắn lại không có làm như vậy, mà lại lén trở về Đông Hồ.
Bởi vì, hắn không cam tâm!
Hắn vốn là bá chủ trên hắc đạo ở Đông Hồ, ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng, đàn em dưới tay vô số, tài sản tính đến hàng ức, giàu nhất một phương.
Thế nhưng đúng vào thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời hắn, hắn lại bị người kéo xuống, mạnh mẽ ném xuống đất, mất hết tất cả.
Loại chênh lệch lớn thế này, khiến trong lòng hắn đầy những oán hận ngất trời!
Hắn muốn trả thù! Trả thù thật tàn ác!
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã đầu têu đẩy hắn xuống chỗ này!
“Triệu Thụy ~~”
Đao Ba nghiến răng nghiến lợi phun từ kẽ răng ra hai chữ. Thanh âm trầm thấp, đầy thù hằn, phiêu đãng thật lâu trong nhà kho.
Bên thân Đao Ba có ngồi ba người, bọn họ đều cảm nhận rõ ràng cổ oán độc chi ý ấy trong ngữ khí của Đao Ba, không khỏi đồng thời rùng mình, giống như nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống vài độ.
Thật ra, cho dù có thể dùng, Đao Ba cũng không nhất định sẽ dám dùng. Bởi vì, hắn sợ bị người ta bán đứng.
Thói đời bây giờ, lòng người cách một lớp da bụng, tuy người ta trước kia là tiểu đệ của hắn, thế nhưng hắn đã rớt xuống tới chỗ này, không đảm bảo sẽ có người đem hắn đi bán, hắn được treo giá mười vạn, điều này đã khiến rất nhiều người động tâm.
Đao Ba dám dùng ba người này. Đó là bởi vì, ba người này đều là giết người cướp của, hung đồ mang án trên người.
Một ngày bị cảnh sát tóm được, bọn chúng tuyệt đối phải chết.
Cho nên, hắn tuyệt đối không sợ ba người này mang hắn đi bán.
Đao Ba chiêu mộ ba người này, đều là phải tốn một cái giá cao, vì vậy, những thứ mà hắn tích cóp, cơ hồ đã hao hết quá nửa.
Thế nhưng Đao Ba cảm thấy đáng giá.
Chỉ cần có thể trả thù, chỉ cần có thể đem Triệu Thụy thủ tiêu, cho dù có tốn nhiều tiền hơn, hắn cũng cảm thấy đáng.
“Đao Ba ca, chúng ta phải làm sao?” Một người trong bọn chậm chạp mở miệng, người này sắc mặt nham hiểm, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên sát khí đậm đặc.
Đây là sát khí chỉ có đã giết qua người mới mang được.
Một đại hán khác sắc mặt nanh ác, vừa nghịch khẩu AK bán tự động vừa chõ mõm vào: “Còn phải hỏi nữa? Trực tiếp đi đến đem hắn thủ tiêu không tốt sao? Dù sao chúng ta cũng đã mò ra địa chỉ nhà hắn, ban đêm mai phục tại cửa nhà hắn, chờ đến lúc hắn dạy xong trở về, đột nhiên cho hắn một băng đạn, trực tiếp biến hắn thành cái tổ ong vò vẽ, sau đó bọn ta ngồi xe bỏ chạy. Thần không hay, quỷ không biết, ai có thể biết là chúng ta đã làm?”
Đại hán này nói xong, hai người còn lại không khỏi gật gật đầu phụ họa, cảm thấy đây thật là một biện pháp tốt.
Bất quá, Đao Ba lại lập lờ cười lạnh một tiếng: “Nếu như thằng khốn Triệu Thụy dễ đối phó như vậy, ta còn bị rớt tới cảnh này sao? Ta còn phải vất vả khổ cực mời đến các ngươi sao? Công phu của thằng cha ấy lợi hại ngoài sức dự đoán của con người, khiến người ta sợ hãi, phương pháp thông thường căn bản không làm tổn thương được hắn!”
‘Công phu? Công phu lợi hại đến đâu, chẳng lẽ đao thương bất nhập hay sao?” có người không tin.
Đao Ba hung ác hừ một tiếng, nói: “Có phải đao thương bất nhập hay không, ta không biết. Ta chỉ biết lúc đó thủ hạ của ta chĩa súng về phía hắn, kết quả cò súng còn chưa kịp bóp, đã bị hắn tiêu diệt rồi.”
“Hả? Hắn lợi hại vậy sao?” Tên hung đồ sắc mặt nham hiểm có chút không thể tin nổi kêu lên, hai người kia cũng mặt đầy vẻ không tin.
Bọn chúng đã thấy qua đủ dạng người, vẫn chưa có thấy qua, ai có thể chỉ vẻn vẹn dựa vào một đôi tay, lại rất tùy ý tiêu diệt mấy bảo vệ cầm súng!!
Bọn họ đều cảm thấy lời nói của Đao Ba có chút phóng đại, khoa trương quá mức.
Thế nhưng, một biểu tình ngưng trọng của Đao Ba, bọn họ mới tỉnh ngộ, có lẽ Đao Ba nói thật.
Bất quá ba tên hung đồ lúc này vẫn thà rằng Đao Ba vừa nói khoác.
Bởi vì, bọn họ sắp phải đối phó với một võ giả đến súng đạn cũng không sợ, đây có thể là một tin tức tốt.
“Thế bọn ta phải làm sao?” qua một lúc, ba người đều từ trong kinh ngạc tỉnh lại, ánh mắt toàn bộ đều nhìn về Đao Ba.
Đao Ba hít sâu một ngụm khói, nhả ra một vòng khói lớn, sau đó mới chậm chạp nói: “Súng tuy đối với hắn không có tác dụng lớn lắm, thế nhưng thuốc nổ ắt có thể tiêu diệt được hắn. Chỉ cần chúng ta chôn trước đủ thuốc nổ, sau đó đem Triệu Thụy dẫn tới, ắt có thể nổ chết cái tên *** khốn nạn ấy!”
“Đao Ba ca, thảo nào ngài mua nhiều ngòi nổ thuốc nổ thế này, nguyên lai là muốn đối phó với Triệu Thụy như thế. Nói thật, đây lại là chủ ý không sai. Hắc hắc, chôn hai tấn vào, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng phải tới địa phủ báo cáo. Bây giờ chỉ có một vấn đề, chúng ta làm thế nào dụ tên tiểu tử Triệu Thụy ấy mắc câu được? Nghe khẩu khí của ngài, Triệu Thụy ấy hình như rất khôn ngoan a! Muốn hắn ngoan ngoãn tiến vào vòng mai phục, chỉ sợ không dễ.” đại hán ấy thẳng thắn đề xuất nghi vấn.
Đao Ba búng đầu lọc thuốc lá, cười cười ra vẻ đã dự định đâu vào đấy cả: “Biện pháp dụ hắn mắc câu, ta đã nghĩ rồi, chỉ là đến lúc, cần dựa vào ba người các ngươi ra tay, giúp ta một chút.”
“Giúp đỡ thế nào?” ba tên hung đồ không hẹn mà cùng hỏi.
“Triệu Thụy bản sự rất lợi hại, nhưng lại nấp trong một cái trường học nhỏ xíu, có biết là vì sao không?” Đao Ba liếc ba tên một cái, thấy chúng có vẻ nghi hoặc, bèn nói tiếp: “Đó là vì hắn ở trong bóng tối ngầm bảo hộ một lão sư của Thất Trung kêu là Vân Phương và đứa con của cô ta là Vân Liên. Còn như nguyên nhân, đại khái là vì ưa thích nữ nhân ấy.
Hiện tại, Vân Phương đã đi ra ngoài, Triệu Thụy đang phụ trách chiếu cố tiểu nha đầu Vân Liên ấy, thế chúng ta chỉ cần ra tay ở trên người Vân Liên. Kế hoạch của ta là như vầy, ba người các ngươi theo Vân Liên tìm cơ hội, đem Vân Liên trói lại, uy hiếp Triệu Thụy bắt hắn phải chủ động đi tới chỗ chúng ta đã chôn thuốc nổ. Đến lúc đó… hắc hắc!”
Nói đến đây, Đao Ba không khỏi bật cười, làm như Triệu Thụy đã thành miếng thịt trên thớt, để cho hắn băm chặt.
Ba hung đồ mà hắn thu nạp, cũng vội vã gật đầu, đem bộ ngực vỗ ầm trời, nói cho dù Đao Ba ca muốn bọn họ lên núi đao, xuống biển lửa, cũng quyết không từ chối.
Đao Ba trên mặt lộ ra một bộ dạng thập phần cảm động, trong miệng nói về sau nếu như có một ngày thăng quan tiến chức, nhất định không quên công lao của ba người, kỳ thật trong lòng phi thường rõ ràng, ba người này đều là vì số tiền thù lao to lớn của hắn mà tới, nếu như hắn không có tiền, ba hung đồ giết người không chớp mắt này, kẻ đầu tiên cần tiêu diệt, chính là Đao Ba hắn.
Bốn người lại bàn luận một lúc, phân công rõ ràng.
Đao Ba phụ trách chọn địa điểm và chôn thuốc nổ, ba tên còn lại chịu trách nhiệm bắt cóc.
Phân phối xong nhiệm vụ, bốn người bèn đứng lên bắt đầu hành động, bọn chúng đều là những kẻ có án trên người, thời gian kéo dài càng lâu, đối với bọn chúng càng bất lợi.
Vào lúc bốn người Đao Ba bắt đầu hành động, vô luận là Triệu Thụy hay Vân Liên, đều không nghĩ đến, nguy cơ đang nhẹ nhàng đến gần.
Thái độ của Vân Liên đối với Triệu Thụy, vẫn không quá thân thiện, cho dù trong trường nhìn thấy, cũng đều hất khuôn mặt nhỏ lên, làm ra vẻ không quen biết.
Triệu Thụy cũng không chấp nhất với nó, dù sao Vân Phương hai ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó là coi như hoàn thành nhiệm vụ, bàn giao với Vân Phương.
Hôm nay vào buổi giữa trưa không học, Vân Liên cùng với mấy bạn đồng học, cùng đến quán ăn bên ngoài trường ăn cơm trưa.
Vừa đi ra khỏi cổng chưa đến hai trăm mét, từ một chiếc xe hơi lớn đã đậu bên đường từ trước, đột nhiên xông ra hai người, móc ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê, bịt lấy miệng mũi Vân Liên, sau đó kéo vào trong xe.
Vân Liên phải một phen hoảng sợ, không biết vì sao lại phát sinh chuyện kiểu này, bắt đầu liều mạng vùng vẫy.
Thế nhưng, vùng vẫy không bao lâu, cô cảm thấy đầu óc mê man, toàn thân đều không có khí lực, sau cùng mất đi ý thức.
Hai người ấy đem Vân Liên đã hôn mê, đẩy vào trong xe, sau đó lên xe, nhanh chóng phóng đi.
Mấy bạn học của Vân Liên nhất thời bị dọa đến đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao mới tốt, chỉ là đần độn nhìn chiếc xe ấy chạy càng lúc càng xa.
Qua một lúc, bọn chúng mới tỉnh táo lại, bắt đầu hỗn loạn kêu cứu, chạy vào trong trường báo cáo với giáo viên, nhưng vào lúc này, chiếc xe ấy sớm đã chiếc bóng cũng không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.