Chương 200: Tắm rửa phong ba
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Vốn là muốn dọa Triệu Thụy, kết quả là chính mình lại bị dọ đến nỗi hồn vía lên mây, Vân Liên cảm giác không còn mặt mũi nào, làm gì còn tâm tư mà dạo phố. Vì vậy tâm tư chán nản, ủ rũ quay trở về nhà.
Dựa theo ý tưởng của Triệu Thụy, tiểu nha đầu Vân Liên này rất thông minh nghĩ ra cách ăn miếng trả miếng, giả bộ làm một hài tử ngoan.
Nhưng sự thật chứng minh hắn thật sự coi thường Vân Liên mà trong thâm tâm nàng muốn trả thù hắn mãnh liệt.
Kế tiếp vài ngày Triệu Thụy không những phát hiện trong phòng bếp có hai cái bát vỡ mà phát hiện chính là trên phần mông của cái quần mình có hai lỗ nhỏ, mọi việc như thế, nhiều không kể xiết.
Đem tìm đến Vân Liên hỏi, nàng vô cùng hồn nhiên mở to hai mắt sáng ngời mà nói dối, nói mình hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, lời này có ý muốn mọi chuyện đổ lên đầu con chuột trong nhà của Triệu Thụy, làm cho Triệu Thụy lần này cảm giác hết sức ủy khuất.
Triệu Thụy tự nhiên không tin lời nói dối của Vân Liên trên cái quần hai cái lỗ nhỏ chính là do dùng kéo mà cắt mà con chuột nhà hắn bao giờ mới tiến hóa được đến mức sử dụng cây kéo làm công cụ?
Triệu Thụy mặc dù không chấp nhặt với tiểu nha đầu nhưng các trò gian trá của Vân Liên xuất hiện ngày càng nhiều làm cho hắn vô cùng mệt mỏi ứng phó.
Một lần, hai lần thì không sao, nhưng mà số lần càng ngày càng nhiều làm cho hắn không khỏi có chút căm tức.
Tục ngữ nói người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất móng.
Vạn nhất ngày nào đó nhất thời sơ suất, chẳng may bị trúng chiêu, cũng không phải không có khả năng.
Ngay cả lão thiên còn phải ngủ huống chi hắn mới chỉ là một tu chân giả.
Khi lần thứ hai Triệu Thụy đang xox…
“ Vân Liên, cái bã kẹo cao su này có phải là con bỏ không?” hắn quát Vân Liên, kiềm chế tâm tình, tận lực làm ngữ khí hòa hoãn, hỏi.
Vân Liên chớp chớp hai mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn nhỏ giọng tức giận hỏ: “Triệu thúc thúc, thúc đang nói cái gì thế? Sao ta nghe một điểm cũng không hiểu?”
“Ta nói chính là tiếng phổ thông, chẳng lẽ ngươi nghe mà không hiểu?” Triệu Thụy thấy nàng giả ngu, trong lòng tức giận.
“Đó là bởi vì tiếng đó không tiêu chuẩn mà.” Vân Liên cười hi hi nói, nghĩ rằng Triệu Thụy không thể làm gì mình.
Đụng tới tiểu nha đầu này, đánh lại không thể đánh, mắng lại không thể mắng, quả thật làm cho người ta hết sức đau đầu.
“ Nói dối cũng không tốt đâu.” Triệu Thụy trọng lòng có chút tức giận.
“Nói dối? Sao lại có thể? Mụ mụ nói cho ta biết rằng như vậy là không tốt đâu! Trẻ con thì không nên như thế.” Vân Liên cả kinh kêu lên, lắc đầu thề thốt phủ nhận.
Ta kháo. Tiểu nha đầu thật giảo hoạt, coi như ngươi là một đứa trẻ ngoan ?
Triệu Thụy làm cho không khí trở nên vui vẻ
Vân Liên thấy Triệu Thụy bật cười, tưởng rằng mình một lần nữa lại vượt qua một lần nguy cơ, không khỏi có chút đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Triệu thúc thúc nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi tắm đây.”
Tiệu Thụy miễn cưỡng nở ra một nụ cười, phất tay nói: “Đi đi, đi đi!”
Vân Liên liền nhảy vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền ra.
Nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, trong lòng Triệu Thụy đột nhiên hiện lên một phương pháp cảnh cáo tiểu oa nhi.
Nếu không thì nha đầu kia tự cho mình là lợi hại không biết trời cao đất dày gì cả, Thật đúng là không biết Mã vương gia liệu đã giương lên mấy con mắt (không biết câu này có ý nghĩ gì )
Triệu thụy mỉm cười nghĩ, năm ngón tay khẽ đưa lên. Chân khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra nhỏ như sợi tơ hướng về phía phòng tắm mà đi vào.
Vân liên lúc này đang tắm rửa trong phòng tắm, mặt hiện vẻ yêu đời, từ miệng hát ra ca khúc của Lương gia Huệ, thần tượng của nàng.
Đột nhiên lúc này nước ấm chảy từ vòi phun ra hạ xuống tới lạnh cực độ.
Vân Liên cảm thấy bất ngờ, chợt thấy lạnh từ đầu đến chân.
Lúc này đã là cuối thu, mặc dù bên ngoài trời trong xanh, nhưng nhiệt độ không cao, hơn nữa lúc này nước bị chân khí của Triệu Thụy hạ xuống tới cực lạnh, Vân Liên làm sao chịu được?
Nàng rùng mình phát ra tiếng kêu sợ hãi tựa như con thỏ bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa không nhảy dựng người lên.
“Chuyện gì xảy ra thế này?Vừa rồi nước vẫn ấm mà? Sao đột nhiên lại giảm xuống thấp như thế này?”
Lời Vân Liên còn chưa nói xong thì vòi phun như bị ai không chế đột nhiên quay mở ra đem nước lạnh như băng tán loạn phun khắp xung quanh.
“A! Quỷ a!”
Vân Liên sợ đến hồn phi phách tán, hiện tại không trụ được trong phòng tắm nữa bất chấp trên đầu đầy dầu gội thét lên một tiếng chói tai định chạy ra bên ngoài.
Cứ như thế trên thân nàng đầy nước lạnh làm cả người run lập cập.
Triệu Thụy ngồi chơi nhàn nhã trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo tủm tỉm cười nhìn đầu Vân Liên đầy bọt xà phòng chạy như phía sau có hàng trăm con chó dữ điên cuồng đuổi theo.
“Làm sao vậy, tiểu Liên?” Triệu Thụy tỏ vẻ quan tâm hỏi một câu, tâm tình của hắn bây giờ rất tốt, mọi buồn bực mấy ngày hay đều biến mất.
Thân thể Vân Liên được khăn tắm che lại nhưng bởi vì chạy nhanh ra ngoài nên lộ hơn phân nửa bả vai với lưng làn da tắng nõn dưới ánh mặt trời trông thật là sáng bóng.
“Triệu thúc thúc, vòi phun trong phòng tắm tự mình chuyển động! Hơn nữa phun ra toàn nước đá!” Vân Liên kêu lên như sắp khóc.
“Phải không?”
Cảm thấy kinh ngạc, Triệu Thụy vào phòng tắm kiểm tra một lần rồi nói: “Không có a! Hình như ngươi sai rồi? Vòi phun sao lại có thể tự chuyển động được?”
Vân Liên cẩn thận tự mình thử qua dòng nước, quả thật thấy nước rất nóng. Hơn nữa vòi phun cũng đứng yên tại vị trí cũ, không có bất cứ thay đổi gì.
Vân Liên há mồm ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết tại sao lại như vậy.
Mới vừa rồi vòi phun nước rõ ràng phun ra nước đá mà!
Nàng trề cái miệng nhỏ nhắn ra định muốn nói cái gì đó lại thôi, bởi vì nàng phát hiện ra bất luận nàng nói cái gì người khác đều không tin tưởng.
“ Ngươi trước tiên lau người đi. Cẩn thận đừng để bị lạnh.” Triệu Thụy vừa cười vừa nói sau đó đút hai tay vào túi quần đi ra khỏi phòng tắm, để lại Vân Liên một mình sợ hãi trong phòng tắm.
Mặc dù lần này bị ăn một quả đắng nhưng Vân Liên vẫn không nguôi ý định trả thù, vẫn cùng Triệu Thụy tiếp tục đấu đá ngầm, hai người đều có thắng có bại.
Vân Liên mặc dù nhiều trò gian trá nhưng dù sao cũng làm cho Triệu Thụy có chút tán thưởng, đó chính là Vân Liên này không giống mấy cô bé khác vừa khóc vừa gọi điện cho Vân Phương méc Triệu Thụy ngược đãi trẻ em a.
Nàng sau mỗi lần như vậy đều một mình trốn trong phòng mà tức giận buồn bực, sau đó nghiến răng nghiến lợi vắt óc suy tính kế hoạch tiếp theo để trả thù, quyết không bỏ qua cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này đã biết tiểu nha đầu này tuy tuổi còn nhỏ nhưng mưu mô sao lại nhiều như thế này?
Nha đầu này đã sớm thành thục.
Khi cùng với Vân Liên đấu trí đấu dũng thì cuộc sống của Triệu Thụy trở nên vui vẻ hơn nhưng hắn vẫn không buông lỏng chuyện tu luyện. Mỗi buổi tối đợi Vân Liên ngủ hắn đều lặng lẽ lên mái nhà hấp thu linh khí trời đất, tiếp tục tu luyện Bát hoang lục tiên quyết.
Hắn lúc này đã tới luyện thần tiền kì của Bát hoang lục tiện quyết cũng tu luyện tới quang đò thứ bảy. Trước mắt với thực lực của hắn đã có thể tiến vào tiên mộ, mở ra tòa tiên mộ cấp bảy.
Nhưng mà dù sao thời cơ chưa tới, cách ngày mười lăm âm lịch mấy ngày, hắn cũng chỉ có thể đợi tới đêm trăng tròn thôi.
Trừ việc đó ra, Triệu Thụy cũng thương xuyên hỏi Vân Hùng về tình hình của Thi gia.
Cẩn thận nghĩ lại. Ba người Thi Lượng đều bị hắn giết, cho dù trong nội bộ Thi gia thì ba người này cũng coi như là thành viên cao cấp mà mạng truyện thông rộng lớn đưa tin như vậy chắc chắn ba lão già đã đạt cảnh giới xuất kiếu kỳ của Thi gia hẳn phải biết rồi chứ.
Thị Lượng chính là đệ đệ của Thi Vĩnh Thành, hắn chính là người tâm phúc nhất mà Thi Vĩnh Thành lại có ý đồ tranh giành quyền lực ở Thi gia, ai ai cũng biết. Mà ba lão đầu ở ngu ngốc ở Thi gia cũng đều có thể đoán được ba người Thi Lượng này đột nhiên gây nên chuyện gì.
Nhưng vấn đề là ba người Thi Lượng chết lâu như vậy mà Thi gia tai Thượng Hải lại không có bất kì động tĩnh gì, theo lẽ thường mà nói ít nhất họ cũng phải gọi điện cho Vân Phương hỏi một chút tình hình của Vân Liên chứ, dù sao Vân Liên cũng coi như là huyết mạch của Thi gia mà.
Nhưng mà cho tới ngày hôm nay Thi gia vẫn duy trì im lặng, thật là bất thường. Dường như đối với Thi gia chưa có chuyện gì xảy ra hết làm cho Triệu Thụy có chút lo lắng.
Hắn thậm chí còn hoài nghi ba vị lão tổ tông thi gia có phải hay không đã ngầm ưng thuận đối với hành động của Thi Vĩnh Thành.
Có lẽ ở trong mắt bọn họ một Thi Vĩnh Thành đã tới nguyên anh kì hơn xa đối với một tiểu nha đầu mới mười hai tuổi mà tư chất lại bình thường. Đối với cả Thi gia thì người đã tu luyện đối với họ tất nhiên là quan trọng hơn.
Vân Phương và Vân Liên vì ích lợi của gia tộc, họ đều có thể hi sinh.
Triệu Thụy hiểu rất rõ rằng rất nhiều tu chân giả tự nhận mình tu vi cao cường coi sinh linh như con kiến, tự nhận mình tránh xa trần thế dung tục, vô cùng lạnh lùng. Ngoại trừ quan tâm đến trình độ tu luyện của mình, đắc đạo phi thăng thành tiên còn lại tất cả chuyện gì xảy ra cũng đều không quan tâm.
Bọn họ hình như đã hoàn toàn quên đi lúc trước bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, trải qua sự khổ tu mới có được lực lượng cường đại, ở lại một cái Tu chân giới nhỏ nhoi.
Triệu Thụy mặt không chút thay đổi suy nghĩ cảm giác được nếu sự thật là như vậy thì tình cảnh của mẹ con Vân Phương sẽ càng thêm gian nan, nguy hiểm bởi vì Thi vĩnh Thành hiện nay không còn cố kị điều gì nữa.
Triệu Thụy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thăm thẳm trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ngạo khí.
Hắn bị người khác kéo vào chuyện này. Vô luận là đối mặt với bao khó khăn, vô luận là đối thủ có cường đại đến đâu hắn cũng không lùi lại nửa bước!
Mẹ con Vân Phương dù thế nào hắn cũng sẽ bảo vệ họ an toàn.
Coi như là cùng Thi gia đối địch thì có làm sao.
Cho dù phải đối mặt với ba lão gia hỏa của Thi gia đã đạt đến xuất khiếu kì thì đã sao?
Hắn một ngày nào đó có thể sẽ đánh bại bọn họ!
Trong lòng Triệu Thụy hào hùng nổi lên, hơi thở của yêu ma trong cơ thể không một tiếng động phát ra bao phủ bốn phía.
Vân Liên lúc này vừa mới từ trong phòng đi ra, chứng kiến Triệu Thụy dưới ánh mặt trời, bóng lưng cao sừng sững không khỏi thất thần. Nàng không ngờ Triệu Thụy nhìn có vẻ ôn hòa mà lại có khí thế đáng sợ như vậy.
Dựa theo ý tưởng của Triệu Thụy, tiểu nha đầu Vân Liên này rất thông minh nghĩ ra cách ăn miếng trả miếng, giả bộ làm một hài tử ngoan.
Nhưng sự thật chứng minh hắn thật sự coi thường Vân Liên mà trong thâm tâm nàng muốn trả thù hắn mãnh liệt.
Kế tiếp vài ngày Triệu Thụy không những phát hiện trong phòng bếp có hai cái bát vỡ mà phát hiện chính là trên phần mông của cái quần mình có hai lỗ nhỏ, mọi việc như thế, nhiều không kể xiết.
Đem tìm đến Vân Liên hỏi, nàng vô cùng hồn nhiên mở to hai mắt sáng ngời mà nói dối, nói mình hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, lời này có ý muốn mọi chuyện đổ lên đầu con chuột trong nhà của Triệu Thụy, làm cho Triệu Thụy lần này cảm giác hết sức ủy khuất.
Triệu Thụy tự nhiên không tin lời nói dối của Vân Liên trên cái quần hai cái lỗ nhỏ chính là do dùng kéo mà cắt mà con chuột nhà hắn bao giờ mới tiến hóa được đến mức sử dụng cây kéo làm công cụ?
Triệu Thụy mặc dù không chấp nhặt với tiểu nha đầu nhưng các trò gian trá của Vân Liên xuất hiện ngày càng nhiều làm cho hắn vô cùng mệt mỏi ứng phó.
Một lần, hai lần thì không sao, nhưng mà số lần càng ngày càng nhiều làm cho hắn không khỏi có chút căm tức.
Tục ngữ nói người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất móng.
Vạn nhất ngày nào đó nhất thời sơ suất, chẳng may bị trúng chiêu, cũng không phải không có khả năng.
Ngay cả lão thiên còn phải ngủ huống chi hắn mới chỉ là một tu chân giả.
Khi lần thứ hai Triệu Thụy đang xox…
“ Vân Liên, cái bã kẹo cao su này có phải là con bỏ không?” hắn quát Vân Liên, kiềm chế tâm tình, tận lực làm ngữ khí hòa hoãn, hỏi.
Vân Liên chớp chớp hai mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn nhỏ giọng tức giận hỏ: “Triệu thúc thúc, thúc đang nói cái gì thế? Sao ta nghe một điểm cũng không hiểu?”
“Ta nói chính là tiếng phổ thông, chẳng lẽ ngươi nghe mà không hiểu?” Triệu Thụy thấy nàng giả ngu, trong lòng tức giận.
“Đó là bởi vì tiếng đó không tiêu chuẩn mà.” Vân Liên cười hi hi nói, nghĩ rằng Triệu Thụy không thể làm gì mình.
Đụng tới tiểu nha đầu này, đánh lại không thể đánh, mắng lại không thể mắng, quả thật làm cho người ta hết sức đau đầu.
“ Nói dối cũng không tốt đâu.” Triệu Thụy trọng lòng có chút tức giận.
“Nói dối? Sao lại có thể? Mụ mụ nói cho ta biết rằng như vậy là không tốt đâu! Trẻ con thì không nên như thế.” Vân Liên cả kinh kêu lên, lắc đầu thề thốt phủ nhận.
Ta kháo. Tiểu nha đầu thật giảo hoạt, coi như ngươi là một đứa trẻ ngoan ?
Triệu Thụy làm cho không khí trở nên vui vẻ
Vân Liên thấy Triệu Thụy bật cười, tưởng rằng mình một lần nữa lại vượt qua một lần nguy cơ, không khỏi có chút đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Triệu thúc thúc nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi tắm đây.”
Tiệu Thụy miễn cưỡng nở ra một nụ cười, phất tay nói: “Đi đi, đi đi!”
Vân Liên liền nhảy vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền ra.
Nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, trong lòng Triệu Thụy đột nhiên hiện lên một phương pháp cảnh cáo tiểu oa nhi.
Nếu không thì nha đầu kia tự cho mình là lợi hại không biết trời cao đất dày gì cả, Thật đúng là không biết Mã vương gia liệu đã giương lên mấy con mắt (không biết câu này có ý nghĩ gì )
Triệu thụy mỉm cười nghĩ, năm ngón tay khẽ đưa lên. Chân khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra nhỏ như sợi tơ hướng về phía phòng tắm mà đi vào.
Vân liên lúc này đang tắm rửa trong phòng tắm, mặt hiện vẻ yêu đời, từ miệng hát ra ca khúc của Lương gia Huệ, thần tượng của nàng.
Đột nhiên lúc này nước ấm chảy từ vòi phun ra hạ xuống tới lạnh cực độ.
Vân Liên cảm thấy bất ngờ, chợt thấy lạnh từ đầu đến chân.
Lúc này đã là cuối thu, mặc dù bên ngoài trời trong xanh, nhưng nhiệt độ không cao, hơn nữa lúc này nước bị chân khí của Triệu Thụy hạ xuống tới cực lạnh, Vân Liên làm sao chịu được?
Nàng rùng mình phát ra tiếng kêu sợ hãi tựa như con thỏ bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa không nhảy dựng người lên.
“Chuyện gì xảy ra thế này?Vừa rồi nước vẫn ấm mà? Sao đột nhiên lại giảm xuống thấp như thế này?”
Lời Vân Liên còn chưa nói xong thì vòi phun như bị ai không chế đột nhiên quay mở ra đem nước lạnh như băng tán loạn phun khắp xung quanh.
“A! Quỷ a!”
Vân Liên sợ đến hồn phi phách tán, hiện tại không trụ được trong phòng tắm nữa bất chấp trên đầu đầy dầu gội thét lên một tiếng chói tai định chạy ra bên ngoài.
Cứ như thế trên thân nàng đầy nước lạnh làm cả người run lập cập.
Triệu Thụy ngồi chơi nhàn nhã trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo tủm tỉm cười nhìn đầu Vân Liên đầy bọt xà phòng chạy như phía sau có hàng trăm con chó dữ điên cuồng đuổi theo.
“Làm sao vậy, tiểu Liên?” Triệu Thụy tỏ vẻ quan tâm hỏi một câu, tâm tình của hắn bây giờ rất tốt, mọi buồn bực mấy ngày hay đều biến mất.
Thân thể Vân Liên được khăn tắm che lại nhưng bởi vì chạy nhanh ra ngoài nên lộ hơn phân nửa bả vai với lưng làn da tắng nõn dưới ánh mặt trời trông thật là sáng bóng.
“Triệu thúc thúc, vòi phun trong phòng tắm tự mình chuyển động! Hơn nữa phun ra toàn nước đá!” Vân Liên kêu lên như sắp khóc.
“Phải không?”
Cảm thấy kinh ngạc, Triệu Thụy vào phòng tắm kiểm tra một lần rồi nói: “Không có a! Hình như ngươi sai rồi? Vòi phun sao lại có thể tự chuyển động được?”
Vân Liên cẩn thận tự mình thử qua dòng nước, quả thật thấy nước rất nóng. Hơn nữa vòi phun cũng đứng yên tại vị trí cũ, không có bất cứ thay đổi gì.
Vân Liên há mồm ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết tại sao lại như vậy.
Mới vừa rồi vòi phun nước rõ ràng phun ra nước đá mà!
Nàng trề cái miệng nhỏ nhắn ra định muốn nói cái gì đó lại thôi, bởi vì nàng phát hiện ra bất luận nàng nói cái gì người khác đều không tin tưởng.
“ Ngươi trước tiên lau người đi. Cẩn thận đừng để bị lạnh.” Triệu Thụy vừa cười vừa nói sau đó đút hai tay vào túi quần đi ra khỏi phòng tắm, để lại Vân Liên một mình sợ hãi trong phòng tắm.
Mặc dù lần này bị ăn một quả đắng nhưng Vân Liên vẫn không nguôi ý định trả thù, vẫn cùng Triệu Thụy tiếp tục đấu đá ngầm, hai người đều có thắng có bại.
Vân Liên mặc dù nhiều trò gian trá nhưng dù sao cũng làm cho Triệu Thụy có chút tán thưởng, đó chính là Vân Liên này không giống mấy cô bé khác vừa khóc vừa gọi điện cho Vân Phương méc Triệu Thụy ngược đãi trẻ em a.
Nàng sau mỗi lần như vậy đều một mình trốn trong phòng mà tức giận buồn bực, sau đó nghiến răng nghiến lợi vắt óc suy tính kế hoạch tiếp theo để trả thù, quyết không bỏ qua cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này đã biết tiểu nha đầu này tuy tuổi còn nhỏ nhưng mưu mô sao lại nhiều như thế này?
Nha đầu này đã sớm thành thục.
Khi cùng với Vân Liên đấu trí đấu dũng thì cuộc sống của Triệu Thụy trở nên vui vẻ hơn nhưng hắn vẫn không buông lỏng chuyện tu luyện. Mỗi buổi tối đợi Vân Liên ngủ hắn đều lặng lẽ lên mái nhà hấp thu linh khí trời đất, tiếp tục tu luyện Bát hoang lục tiên quyết.
Hắn lúc này đã tới luyện thần tiền kì của Bát hoang lục tiện quyết cũng tu luyện tới quang đò thứ bảy. Trước mắt với thực lực của hắn đã có thể tiến vào tiên mộ, mở ra tòa tiên mộ cấp bảy.
Nhưng mà dù sao thời cơ chưa tới, cách ngày mười lăm âm lịch mấy ngày, hắn cũng chỉ có thể đợi tới đêm trăng tròn thôi.
Trừ việc đó ra, Triệu Thụy cũng thương xuyên hỏi Vân Hùng về tình hình của Thi gia.
Cẩn thận nghĩ lại. Ba người Thi Lượng đều bị hắn giết, cho dù trong nội bộ Thi gia thì ba người này cũng coi như là thành viên cao cấp mà mạng truyện thông rộng lớn đưa tin như vậy chắc chắn ba lão già đã đạt cảnh giới xuất kiếu kỳ của Thi gia hẳn phải biết rồi chứ.
Thị Lượng chính là đệ đệ của Thi Vĩnh Thành, hắn chính là người tâm phúc nhất mà Thi Vĩnh Thành lại có ý đồ tranh giành quyền lực ở Thi gia, ai ai cũng biết. Mà ba lão đầu ở ngu ngốc ở Thi gia cũng đều có thể đoán được ba người Thi Lượng này đột nhiên gây nên chuyện gì.
Nhưng vấn đề là ba người Thi Lượng chết lâu như vậy mà Thi gia tai Thượng Hải lại không có bất kì động tĩnh gì, theo lẽ thường mà nói ít nhất họ cũng phải gọi điện cho Vân Phương hỏi một chút tình hình của Vân Liên chứ, dù sao Vân Liên cũng coi như là huyết mạch của Thi gia mà.
Nhưng mà cho tới ngày hôm nay Thi gia vẫn duy trì im lặng, thật là bất thường. Dường như đối với Thi gia chưa có chuyện gì xảy ra hết làm cho Triệu Thụy có chút lo lắng.
Hắn thậm chí còn hoài nghi ba vị lão tổ tông thi gia có phải hay không đã ngầm ưng thuận đối với hành động của Thi Vĩnh Thành.
Có lẽ ở trong mắt bọn họ một Thi Vĩnh Thành đã tới nguyên anh kì hơn xa đối với một tiểu nha đầu mới mười hai tuổi mà tư chất lại bình thường. Đối với cả Thi gia thì người đã tu luyện đối với họ tất nhiên là quan trọng hơn.
Vân Phương và Vân Liên vì ích lợi của gia tộc, họ đều có thể hi sinh.
Triệu Thụy hiểu rất rõ rằng rất nhiều tu chân giả tự nhận mình tu vi cao cường coi sinh linh như con kiến, tự nhận mình tránh xa trần thế dung tục, vô cùng lạnh lùng. Ngoại trừ quan tâm đến trình độ tu luyện của mình, đắc đạo phi thăng thành tiên còn lại tất cả chuyện gì xảy ra cũng đều không quan tâm.
Bọn họ hình như đã hoàn toàn quên đi lúc trước bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, trải qua sự khổ tu mới có được lực lượng cường đại, ở lại một cái Tu chân giới nhỏ nhoi.
Triệu Thụy mặt không chút thay đổi suy nghĩ cảm giác được nếu sự thật là như vậy thì tình cảnh của mẹ con Vân Phương sẽ càng thêm gian nan, nguy hiểm bởi vì Thi vĩnh Thành hiện nay không còn cố kị điều gì nữa.
Triệu Thụy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thăm thẳm trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ngạo khí.
Hắn bị người khác kéo vào chuyện này. Vô luận là đối mặt với bao khó khăn, vô luận là đối thủ có cường đại đến đâu hắn cũng không lùi lại nửa bước!
Mẹ con Vân Phương dù thế nào hắn cũng sẽ bảo vệ họ an toàn.
Coi như là cùng Thi gia đối địch thì có làm sao.
Cho dù phải đối mặt với ba lão gia hỏa của Thi gia đã đạt đến xuất khiếu kì thì đã sao?
Hắn một ngày nào đó có thể sẽ đánh bại bọn họ!
Trong lòng Triệu Thụy hào hùng nổi lên, hơi thở của yêu ma trong cơ thể không một tiếng động phát ra bao phủ bốn phía.
Vân Liên lúc này vừa mới từ trong phòng đi ra, chứng kiến Triệu Thụy dưới ánh mặt trời, bóng lưng cao sừng sững không khỏi thất thần. Nàng không ngờ Triệu Thụy nhìn có vẻ ôn hòa mà lại có khí thế đáng sợ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.