Thần Ma Cung Ứng Thương ( Bản Dịch )
Chương 12: Ta Nhặt Được!
Hà Xứ Bất Nhiễm Trần
28/08/2021
Giang Thái Huyền trở về đạo tràng, thấy trên kệ hàng xuất hiện thêm ba vật phẩm gồm huyết mạch, thế chất và công pháp của Lý Quảng.
Sau khi kiểm tra đạo tràng một vòng, Giang Thái Huyền đi tìm Tây Môn Mập Mạp bảo y qua đây xử lý yêu thú giúp hắn, nếu không chỉ một mình hắn không biết phải làm đến bao giờ.
Lớp da của yêu thú trúc cơ quá cứng, hai người làm mệt bở hơi tai mới miễn cưỡng xé được một miếng, thế là hai người dứt khoát vứt hết qua một bên, định bụng chờ Võ Tòng và Lý Quảng về rồi tính tiếp.
Sau đó cũng không có thêm học sinh nào đến tìm hắn nữa, suy cho cùng không phải ai cũng dám đến đây tìm trợ giúp, đương nhiên không thiếu người muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để hoàn thành đợt kiểm tra này.
Hai người ăn thịt hổ xong, Giang Thái Huyền đuổi Tây Môn Mập Mạp về rồi bước vào đạo tràng đóng cửa tu luyện, tu vi hiện tại của hắn quá thấp, ngay cả xác của một con yêu thú trúc cơ hắn cũng không thể giải quyết được, thân là người nắm giữ đạo tràng, sao có thể mất mặt như vậy được?
Lần này Giang Thái Huyền bế quan hết hai ngày, cuộc thi do học viện Thanh Nguyệt tổ chức cũng đã kết thúc, đạo sư sẽ dẫn mọi người trở về học viện và chọn ra ba người đứng đầu.
Trong đạo tràng Thần Ma, Giang Thái Huyền chậm rãi mở mắt, sau đó thở hắt một hơi, một đạo kiếm quang chợt lóe rồi nổ tung trên không trung.
“Hơi thở hóa kiếm, võ giả cấp năm.”
Giang Thái Huyền mừng rỡ, cuối cùng sau khi hấp thu hết một viên linh thạch Tiên Thiên cấp thấp, hắn đã thành công lên được cấp năm rồi.
Tu vi cấp năm có thể đưa nguyên khí ra ngoài cơ thể, biến hơi thở thành gươm, cũng được tính là một cao thủ hạng ba.
“Chủ thượng, ngươi xuất quan rồi.” Vừa mở cửa, Võ Tòng, Lý Quảng đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.
“Nhiệm vụ hoàn thành?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Đã hoàn thành, bọn họ rất hài lòng.” Võ Tòng nói.
“Đinh, nhiệm vụ Võ Tòng hoàn thành, có thể chọn một phần đồ ăn vặt.”
Tiếng của hệ thống vang lên trong đầu Giang Thái Huyền, hắn sửng sốt, thì ra Thần Ma hoàn thành nhiệm vụ là do muốn có thức ăn, mà phải nhờ hắn thì mới lấy được.
Tiền thưởng nhiệm vụ của Vương Minh Minh vẫn chưa nhận được nên không thể tính là hoàn thành, vì thế Lý Quảng chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Võ Tòng.
“Chủ thượng, ban nãy bọn ta cũng sẵn tiện xử lý xong con yêu thú trúc cơ kia rồi, nếu chủ thượng muốn ăn, có thể nấu ngay bây giờ.” Võ Tòng vội nói thêm.
Trong mắt Giang Thái Huyền ánh lên vẻ hài lòng, hắn cười: “Tốt lắm, cảm ơn các ngươi, ngươi tự mình chọn thức ăn đi, chỉ có ba loại thôi đấy.”
“Ta chọn Thần Ma đan.” Võ Tòng đáp.
“Không thành vấn đề.” Giang Thái Huyền lấy hai viên Thần Ma đan đưa cho hai vị Thần Ma, hắn ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Các ngươi không chọn linh khí Tiên Thiên để tăng tu vi à?”
Lý Quảng khó hiểu nhìn hắn, y nói: “Thần Ma đan đủ để tinh luyện thể chất Thần Ma, dùng trong thời gian dài có thể giúp bọn ta tiến hóa. Tu luyện? Chuyện này gấp lắm sao?”
Võ Tòng bình tĩnh tiếp lời: “Cho dù Thần Ma bọn ta không tu luyện vẫn có thể tự nâng cao tu vi, có điều hơi mất thời gian, không quá mấy ngày ta sẽ có thể đột phá trúc cơ.”
“Chết tiệt, phân biệt đối xử quá đáng quá rồi đó!”
Giang Thái Huyền mím môi, hắn làm việc mệt lên bờ xuống ruộng, dùng hết một viên linh thạch cấp thấp mới tu luyện đến cấp năm, nhìn bọn họ xem, sinh trưởng không tốt mà toàn là Tiên Thiên đỉnh phong!
Người so với người còn tức chết người, huống chi là so với Thần Ma.
Giang Thái Huyền không để ý tới hai tên kia, hắn chuyển hướng nhìn phần thưởng trên bàn xoay rồi lại nhìn đống tài sản nhỏ của mình, xóa bỏ suy nghĩ đang dâng lên trong lòng.
...
“Thời gian kiểm tra kết quả bắt đầu, Tiêu Thành, mang chiến lợi phẩm của trò lên đây.” Đạo sư trung niên cao giọng thông báo.
Một thiếu niên hấp tấp bước lên phía trước, y lấy một miếng ngọc bài ra, tia sáng lóe lên, ba thi thể của yêu thú lập tức xuất hiện.
Đạo sư trung niên lạnh lùng gật đầu khen ngợi: “Tốt lắm, ba con yêu thú cấp bốn, hai con yêu thú cấp năm, thành tích không tệ, đạt, người tiếp theo.”
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi về chỗ xếp hàng, còn không quên liếc nhìn Vương Minh Minh với vẻ khiêu khích.
Vương Minh Minh cười lạnh, giơ ngón giữa lên đáp lại.
“Một con cũng không có? Không đạt, đứng qua một bên!” Đạo sư trung niên sầm mặt.
“Một con cấp ba, ba con cấp bốn, miễn cưỡng đạt.”
“Một con cấp năm, một con cấp sáu, rất tốt, đạt!”
Trên gương mặt sa sầm của đạo sư trung niên cũng hiện nét cười, y cười khen: “Tu vi cấp năm mà có thể săn được yêu thú cấp sáu, tốt, rất tốt.”
“Người tiếp theo, Dương Nguyệt Lộ!” Đạo sư kêu thêm một lần nữa, hiền hòa nhìn Dương Nguyệt Lộ: “Nguyệt Lộ, thực lực của trò cao nhất, chắc hẳn có thể giết được yêu thú cấp sáu đúng chứ?”
Dương Nguyệt Lộ là võ giả cấp sáu, là người học viên mạnh nhất trong lần kiểm tra này.
Trước câu hỏi của đạo sư, Dương Nguyệt Lộ chỉ huơ tay lấy ra cái xác đẫm máu của một con yêu thú cấp chín: “Đạo sư, ngài tự xem sẽ biết thôi.”
“Ồ? Lẽ nào không phải yêu thú cấp sáu? Không săn được cũng không sao, thiên phú của trò...đây là, yêu thú cấp chín?”
Đạo sư kinh ngạc, đám học sinh bên dưới cũng ngơ ngác, mẹ nó chuyện gì thế này, võ giả cấp sáu giết yêu thú cấp chín?
Nếu việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai tin!
“Chưa hết đâu đạo sư.” Dương Nguyệt Lộ cười tủm tỉm huơ tay, lại thêm một yêu thú cấp chín hiện ra.
“...” Đạo sư sầm mặt nói: “Nguyệt Lộ, trò là học sinh có tư chất tốt nhất, tại sao lại gian lận?”
Y không tin Dương Nguyệt Lộ có thể vượt ba cấp giết yêu thú, đừng nói là Dương Nguyệt Lộ, cho dù lục tung cả học viện Thanh Nguyệt này cũng không thể tìm ra được một quái nhân có thể vượt ba cấp.
Sức mạnh của yêu thú vốn mạnh hơn võ giả nhân loại, có thể đấu một một đã không tệ rồi, còn ảo tưởng vượt ba cấp? Ngươi làm thử ta xem xem, chúng không đánh ngươi bay mất xác mới lạ!
“Đúng vậy đó đạo sư, Dương Nguyệt Lộ gian lận, chiếu theo quy định học viện, kẻ gian lận phải bị đuổi khỏi học viện!” Đám học sinh bên dưới hô lên.
Yêu thú cấp chín? Chỉ mỗi một con yêu thú cấp bảy cũng có thể áp chế khiến bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.
“Dương Nguyệt Lộ, thủ đoạn của ngươi đúng là ngu ngốc, ngay cả gian lận cũng không biết.” Tiêu Thành nói.
Vương Minh Minh đứng bên dưới trợn tròn mắt, trong mấy con mà y chuẩn bị, con yếu nhất cũng là yêu thú cấp chín...
“Đạo sư, ngài đừng vội nóng giận.” Dương Nguyệt Lộ tự tin nói.
“Được, ta cũng muốn nghe thử xem trò định giải thích thế nào.” Đạo sư trung niên hừ lạnh một tiếng, Dương Nguyệt Lộ mà y coi trọng nhất lại dám gian lận trong kỳ thi, quả thật không thể tha thứ!
Dương Nguyệt Lộ không nói chuyện mà chỉ huơ tay, lại có thêm hai con yêu thú cấp chín đẫm máu xuất hiện.
Đạo sư trung niên giật giật mí mắt, bốn con yêu thú cấp chín, cho dù y tự ra tay cũng cảm thấy khó khăn, nếu Dương Nguyệt lộ muốn gian lận thì làm thế này cũng quá lộ liễu, cái giá phải trả cúng quá đắt.
Không chờ đạo sư lên tiếng, Dương Nguyệt Lộ lại tiếp tục lấy ra một con yêu thú không lồ khiến tất cả mọi người kinh sợ.
“Yêu thú Tiên Thiên! Tật Phong Yêu Hổ!” Đạo sư trung niên hít ngược một hơi, trừ Vương Minh Minh, nhóm học sinh bên dưới ai nấy cũng bị dọa sợ.
“Gian lận! Chắc chắn là gian lận, có điều tại sao nàng ta có thế có được yêu thú cấp chín, thậm chí là yêu thú Tiên Thiên?” Vẻ mặt Vương Minh Minh hiện tại vô cùng đặc sắc, sớm biết như vậy y đã giành nộp yêu thú trước, rồi lại bịa chuyện một chút, lúc này Dương Nguyệt Lộ đã giao yêu thú ra trước, vậy y phải làm sao bây giờ?
Y không dám lên tiếng vì chính y cũng đang gian lận, hơn nữa y còn làm lộ liễu hơn cả Dương Thanh Nguyệt!
“Đạo sư, các bạn học, như mọi người đã thấy, nhưng con yêu thú này con nào cũng máu tươi đầm đìa, trên người bọn chúng hầu như không có chỗ nào nguyên vẹn cả, có thể thấy trước khi chúng chết đã trải qua một trận chiến lớn.” Dương Nguyệt Lộ cười nhạt.
“Nguyệt Lộ, ý trò là?” Lòng đạo sư run lên, dường như đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân.
“Đúng vậy, sau khi đệ tử vào Yêu Thú Sơn Mạch thì vẫn luôn đi sâu vào trong, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của yêu thú liền vội vã chạy đến chỗ đó, mọi người có biết ta nhìn thấy cái gì không?”
“Trò nhìn thấy gì?” Tuy đã có phỏng đoán riêng nhưng đạo sư vẫn không dám tin, y cất tiếng hỏi.
Những học sinh khác cũng lắng tai nghe.
“Mười mấy con yêu thú cấp chín không biết đang phát điên gì mà lại cùng nhau tấn công con Tật Phong Yêu Hổ này, Tật Phong Yêu Hổ liều chết đánh trả, hai bên giao chiến rất kịch liệt, ta thấy vậy liền trốn một bên nhìn.”
“Cuối cùng Tật Phong Yêu Hổ thành công giết hết các yêu thú khác, nhưng chính nó cũng chỉ còn một hơi tàn, đệ tử liền làm liều bước lại đâm một nhát vào mồm yêu hổ, giết chết nó, nếu không tin đạo sư cứ việc kiểm tra.” Dương Nguyệt Lộ nói.
Đạo sư trung niên nửa tin nửa ngờ, y đi đến bên người Tật Phong Yêu Thú vạch miệng nó ra, quả nhiên có để một vết kiếm, kiếm đâm xuyên qua yết hầu yêu hổ gây nên vết thương chí mạng!
“Có thật không vậy đạo sư?” Đám học sinh bên dưới không dám lại gần, nhốn nháo hỏi đạo sư.
Đạo sư trung niên hít sâu một hơi, y nói: “Nguyệt Lộ nói không sai, yêu thú này quả thật bị một kiếm giết chết dưới tình huống đang trọng thương không thể phản kháng.”
“Nguyệt Lộ hên thật, sao ta không hên được như vậy chứ?”
“Được rồi, thành tích của Nguyệt Lộ rất tốt, đạt, người tiếp theo, Vương Minh Minh.”
Sắc mặt Vương Minh Minh trắng bệch, cả người run rẩy.
Sau khi kiểm tra đạo tràng một vòng, Giang Thái Huyền đi tìm Tây Môn Mập Mạp bảo y qua đây xử lý yêu thú giúp hắn, nếu không chỉ một mình hắn không biết phải làm đến bao giờ.
Lớp da của yêu thú trúc cơ quá cứng, hai người làm mệt bở hơi tai mới miễn cưỡng xé được một miếng, thế là hai người dứt khoát vứt hết qua một bên, định bụng chờ Võ Tòng và Lý Quảng về rồi tính tiếp.
Sau đó cũng không có thêm học sinh nào đến tìm hắn nữa, suy cho cùng không phải ai cũng dám đến đây tìm trợ giúp, đương nhiên không thiếu người muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để hoàn thành đợt kiểm tra này.
Hai người ăn thịt hổ xong, Giang Thái Huyền đuổi Tây Môn Mập Mạp về rồi bước vào đạo tràng đóng cửa tu luyện, tu vi hiện tại của hắn quá thấp, ngay cả xác của một con yêu thú trúc cơ hắn cũng không thể giải quyết được, thân là người nắm giữ đạo tràng, sao có thể mất mặt như vậy được?
Lần này Giang Thái Huyền bế quan hết hai ngày, cuộc thi do học viện Thanh Nguyệt tổ chức cũng đã kết thúc, đạo sư sẽ dẫn mọi người trở về học viện và chọn ra ba người đứng đầu.
Trong đạo tràng Thần Ma, Giang Thái Huyền chậm rãi mở mắt, sau đó thở hắt một hơi, một đạo kiếm quang chợt lóe rồi nổ tung trên không trung.
“Hơi thở hóa kiếm, võ giả cấp năm.”
Giang Thái Huyền mừng rỡ, cuối cùng sau khi hấp thu hết một viên linh thạch Tiên Thiên cấp thấp, hắn đã thành công lên được cấp năm rồi.
Tu vi cấp năm có thể đưa nguyên khí ra ngoài cơ thể, biến hơi thở thành gươm, cũng được tính là một cao thủ hạng ba.
“Chủ thượng, ngươi xuất quan rồi.” Vừa mở cửa, Võ Tòng, Lý Quảng đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.
“Nhiệm vụ hoàn thành?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Đã hoàn thành, bọn họ rất hài lòng.” Võ Tòng nói.
“Đinh, nhiệm vụ Võ Tòng hoàn thành, có thể chọn một phần đồ ăn vặt.”
Tiếng của hệ thống vang lên trong đầu Giang Thái Huyền, hắn sửng sốt, thì ra Thần Ma hoàn thành nhiệm vụ là do muốn có thức ăn, mà phải nhờ hắn thì mới lấy được.
Tiền thưởng nhiệm vụ của Vương Minh Minh vẫn chưa nhận được nên không thể tính là hoàn thành, vì thế Lý Quảng chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Võ Tòng.
“Chủ thượng, ban nãy bọn ta cũng sẵn tiện xử lý xong con yêu thú trúc cơ kia rồi, nếu chủ thượng muốn ăn, có thể nấu ngay bây giờ.” Võ Tòng vội nói thêm.
Trong mắt Giang Thái Huyền ánh lên vẻ hài lòng, hắn cười: “Tốt lắm, cảm ơn các ngươi, ngươi tự mình chọn thức ăn đi, chỉ có ba loại thôi đấy.”
“Ta chọn Thần Ma đan.” Võ Tòng đáp.
“Không thành vấn đề.” Giang Thái Huyền lấy hai viên Thần Ma đan đưa cho hai vị Thần Ma, hắn ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Các ngươi không chọn linh khí Tiên Thiên để tăng tu vi à?”
Lý Quảng khó hiểu nhìn hắn, y nói: “Thần Ma đan đủ để tinh luyện thể chất Thần Ma, dùng trong thời gian dài có thể giúp bọn ta tiến hóa. Tu luyện? Chuyện này gấp lắm sao?”
Võ Tòng bình tĩnh tiếp lời: “Cho dù Thần Ma bọn ta không tu luyện vẫn có thể tự nâng cao tu vi, có điều hơi mất thời gian, không quá mấy ngày ta sẽ có thể đột phá trúc cơ.”
“Chết tiệt, phân biệt đối xử quá đáng quá rồi đó!”
Giang Thái Huyền mím môi, hắn làm việc mệt lên bờ xuống ruộng, dùng hết một viên linh thạch cấp thấp mới tu luyện đến cấp năm, nhìn bọn họ xem, sinh trưởng không tốt mà toàn là Tiên Thiên đỉnh phong!
Người so với người còn tức chết người, huống chi là so với Thần Ma.
Giang Thái Huyền không để ý tới hai tên kia, hắn chuyển hướng nhìn phần thưởng trên bàn xoay rồi lại nhìn đống tài sản nhỏ của mình, xóa bỏ suy nghĩ đang dâng lên trong lòng.
...
“Thời gian kiểm tra kết quả bắt đầu, Tiêu Thành, mang chiến lợi phẩm của trò lên đây.” Đạo sư trung niên cao giọng thông báo.
Một thiếu niên hấp tấp bước lên phía trước, y lấy một miếng ngọc bài ra, tia sáng lóe lên, ba thi thể của yêu thú lập tức xuất hiện.
Đạo sư trung niên lạnh lùng gật đầu khen ngợi: “Tốt lắm, ba con yêu thú cấp bốn, hai con yêu thú cấp năm, thành tích không tệ, đạt, người tiếp theo.”
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi về chỗ xếp hàng, còn không quên liếc nhìn Vương Minh Minh với vẻ khiêu khích.
Vương Minh Minh cười lạnh, giơ ngón giữa lên đáp lại.
“Một con cũng không có? Không đạt, đứng qua một bên!” Đạo sư trung niên sầm mặt.
“Một con cấp ba, ba con cấp bốn, miễn cưỡng đạt.”
“Một con cấp năm, một con cấp sáu, rất tốt, đạt!”
Trên gương mặt sa sầm của đạo sư trung niên cũng hiện nét cười, y cười khen: “Tu vi cấp năm mà có thể săn được yêu thú cấp sáu, tốt, rất tốt.”
“Người tiếp theo, Dương Nguyệt Lộ!” Đạo sư kêu thêm một lần nữa, hiền hòa nhìn Dương Nguyệt Lộ: “Nguyệt Lộ, thực lực của trò cao nhất, chắc hẳn có thể giết được yêu thú cấp sáu đúng chứ?”
Dương Nguyệt Lộ là võ giả cấp sáu, là người học viên mạnh nhất trong lần kiểm tra này.
Trước câu hỏi của đạo sư, Dương Nguyệt Lộ chỉ huơ tay lấy ra cái xác đẫm máu của một con yêu thú cấp chín: “Đạo sư, ngài tự xem sẽ biết thôi.”
“Ồ? Lẽ nào không phải yêu thú cấp sáu? Không săn được cũng không sao, thiên phú của trò...đây là, yêu thú cấp chín?”
Đạo sư kinh ngạc, đám học sinh bên dưới cũng ngơ ngác, mẹ nó chuyện gì thế này, võ giả cấp sáu giết yêu thú cấp chín?
Nếu việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai tin!
“Chưa hết đâu đạo sư.” Dương Nguyệt Lộ cười tủm tỉm huơ tay, lại thêm một yêu thú cấp chín hiện ra.
“...” Đạo sư sầm mặt nói: “Nguyệt Lộ, trò là học sinh có tư chất tốt nhất, tại sao lại gian lận?”
Y không tin Dương Nguyệt Lộ có thể vượt ba cấp giết yêu thú, đừng nói là Dương Nguyệt Lộ, cho dù lục tung cả học viện Thanh Nguyệt này cũng không thể tìm ra được một quái nhân có thể vượt ba cấp.
Sức mạnh của yêu thú vốn mạnh hơn võ giả nhân loại, có thể đấu một một đã không tệ rồi, còn ảo tưởng vượt ba cấp? Ngươi làm thử ta xem xem, chúng không đánh ngươi bay mất xác mới lạ!
“Đúng vậy đó đạo sư, Dương Nguyệt Lộ gian lận, chiếu theo quy định học viện, kẻ gian lận phải bị đuổi khỏi học viện!” Đám học sinh bên dưới hô lên.
Yêu thú cấp chín? Chỉ mỗi một con yêu thú cấp bảy cũng có thể áp chế khiến bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.
“Dương Nguyệt Lộ, thủ đoạn của ngươi đúng là ngu ngốc, ngay cả gian lận cũng không biết.” Tiêu Thành nói.
Vương Minh Minh đứng bên dưới trợn tròn mắt, trong mấy con mà y chuẩn bị, con yếu nhất cũng là yêu thú cấp chín...
“Đạo sư, ngài đừng vội nóng giận.” Dương Nguyệt Lộ tự tin nói.
“Được, ta cũng muốn nghe thử xem trò định giải thích thế nào.” Đạo sư trung niên hừ lạnh một tiếng, Dương Nguyệt Lộ mà y coi trọng nhất lại dám gian lận trong kỳ thi, quả thật không thể tha thứ!
Dương Nguyệt Lộ không nói chuyện mà chỉ huơ tay, lại có thêm hai con yêu thú cấp chín đẫm máu xuất hiện.
Đạo sư trung niên giật giật mí mắt, bốn con yêu thú cấp chín, cho dù y tự ra tay cũng cảm thấy khó khăn, nếu Dương Nguyệt lộ muốn gian lận thì làm thế này cũng quá lộ liễu, cái giá phải trả cúng quá đắt.
Không chờ đạo sư lên tiếng, Dương Nguyệt Lộ lại tiếp tục lấy ra một con yêu thú không lồ khiến tất cả mọi người kinh sợ.
“Yêu thú Tiên Thiên! Tật Phong Yêu Hổ!” Đạo sư trung niên hít ngược một hơi, trừ Vương Minh Minh, nhóm học sinh bên dưới ai nấy cũng bị dọa sợ.
“Gian lận! Chắc chắn là gian lận, có điều tại sao nàng ta có thế có được yêu thú cấp chín, thậm chí là yêu thú Tiên Thiên?” Vẻ mặt Vương Minh Minh hiện tại vô cùng đặc sắc, sớm biết như vậy y đã giành nộp yêu thú trước, rồi lại bịa chuyện một chút, lúc này Dương Nguyệt Lộ đã giao yêu thú ra trước, vậy y phải làm sao bây giờ?
Y không dám lên tiếng vì chính y cũng đang gian lận, hơn nữa y còn làm lộ liễu hơn cả Dương Thanh Nguyệt!
“Đạo sư, các bạn học, như mọi người đã thấy, nhưng con yêu thú này con nào cũng máu tươi đầm đìa, trên người bọn chúng hầu như không có chỗ nào nguyên vẹn cả, có thể thấy trước khi chúng chết đã trải qua một trận chiến lớn.” Dương Nguyệt Lộ cười nhạt.
“Nguyệt Lộ, ý trò là?” Lòng đạo sư run lên, dường như đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân.
“Đúng vậy, sau khi đệ tử vào Yêu Thú Sơn Mạch thì vẫn luôn đi sâu vào trong, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của yêu thú liền vội vã chạy đến chỗ đó, mọi người có biết ta nhìn thấy cái gì không?”
“Trò nhìn thấy gì?” Tuy đã có phỏng đoán riêng nhưng đạo sư vẫn không dám tin, y cất tiếng hỏi.
Những học sinh khác cũng lắng tai nghe.
“Mười mấy con yêu thú cấp chín không biết đang phát điên gì mà lại cùng nhau tấn công con Tật Phong Yêu Hổ này, Tật Phong Yêu Hổ liều chết đánh trả, hai bên giao chiến rất kịch liệt, ta thấy vậy liền trốn một bên nhìn.”
“Cuối cùng Tật Phong Yêu Hổ thành công giết hết các yêu thú khác, nhưng chính nó cũng chỉ còn một hơi tàn, đệ tử liền làm liều bước lại đâm một nhát vào mồm yêu hổ, giết chết nó, nếu không tin đạo sư cứ việc kiểm tra.” Dương Nguyệt Lộ nói.
Đạo sư trung niên nửa tin nửa ngờ, y đi đến bên người Tật Phong Yêu Thú vạch miệng nó ra, quả nhiên có để một vết kiếm, kiếm đâm xuyên qua yết hầu yêu hổ gây nên vết thương chí mạng!
“Có thật không vậy đạo sư?” Đám học sinh bên dưới không dám lại gần, nhốn nháo hỏi đạo sư.
Đạo sư trung niên hít sâu một hơi, y nói: “Nguyệt Lộ nói không sai, yêu thú này quả thật bị một kiếm giết chết dưới tình huống đang trọng thương không thể phản kháng.”
“Nguyệt Lộ hên thật, sao ta không hên được như vậy chứ?”
“Được rồi, thành tích của Nguyệt Lộ rất tốt, đạt, người tiếp theo, Vương Minh Minh.”
Sắc mặt Vương Minh Minh trắng bệch, cả người run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.