Thần Ma Cung Ứng Thương ( Bản Dịch )
Chương 11: Quá Rẻ
Hà Xứ Bất Nhiễm Trần
28/08/2021
Ban đầu y cứ nghĩ chỉ cần y tỏ rõ thân phận thì đối phương sẽ lập tức cúi đầu cung kính dâng bản đồ lên cho y, xin được làm đàn em của y.
Nhưng nào ngờ thực tế lại trái ngược hoàn toàn những gì y tưởng tượng, y không những phải trả tiền, mà còn phải trả một cái giá trên trời.
“Mau dừng tay, nếu không ngươi sẽ hối hận.” Giang Thái Huyền nói, hắn cảm nhận được Lý Quảng đang trên đường chạy về đây.
“Muốn ta dừng tay thì giao bản đồ ra đây.” Vương Minh Minh nói.
“Ta không có bản đồ.” Giang Thái Huyền bất đắc dĩ đáp, có Thiên Nhai Chỉ Xích, ngay y góc áo của hắn tên này cũng không bắt được, cứ nhảy tới nhảy lui như vậy có mệt không chứ?
Một câu không có bản đồ của hắn khiến Vương Minh Minh ngây ra như phỗng, sau đó y lại càng thêm tức tối: “Được lắm, dám lừa cả ta?”
Sắc mặt Giang Thái Huyền chợt đổi, nhác thấy dáng vẻ điên cuồng của y, hắn vội nói: “Ngươi nghe ta nói đã, ta không có bản đồ, nhưng ta có người, chỉ cần ngươi cho được một cái giá hợp lý, ta sẽ giúp ngươi thông qua kiểm tra, thế nào?”
“Tận một trăm nguyên tệ đó, đồ xảo trá!” Vương Minh Minh tức giận nói.
“Không, không, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải một trăm, là một nghìn.” Giang Thái Huyền vừa nói vừa duỗi một ngón tay ra lắc lắc.
Vương Minh Minh điên tiết, một nghìn? Dù có là Vương gia thì một nghìn này cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Có điều lần này y không tiếp tục ra tay làm càn, có lẽ chính y cũng nhận ra chênh lệch giữa hai bên, y tức đến bật cười: “Nếu ta không lầm ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật bị học viện Thanh Nguyệt vứt bỏ mà thôi, ngươi không chỉ lén lút phá vỡ quy tắc học viện đưa ra mà còn cả gan trả giá với ta, ngươi không sợ chết sao?”
“Chết? Ai dám để chủ thượng chết? Đã hỏi Quảng chưa?”
Một luồng sát ý lạnh buốt đánh ập đến, Giang Thái Huyền chưa kịp mở miệng đáp thì một bóng người màu xanh bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, y chắp tay: “Quảng cứu giá chậm trễ, xin chủ thượng trách phạt!”
Vương Minh Minh run lên, luồng sát khí ban nãy ấy vậy mà lại khiến y không thể nhúc nhích được, y chỉ từng cảm nhận được uy lực khủng khiếp như thế này trên người viện trưởng Thanh Nguyệt, lão tổ Vương gia mà thôi!
Càng quan trọng hơn chính là y thậm chí không nhận ra có người đột nhiên xuất hiện trước mặt y!
“E hèm, Lý Quảng, vị này là khách.” Giang Thái Huyền ho khan một tiếng, sợ Lý Quảng trực tiếp làm thịt Vương Minh Minh luôn.
Lúc này Lý Quảng mới thu lại sát khí, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Vương Minh Minh với ánh mắt cảnh giác.
Vương Minh Minh bị Lý Quảng nhìn chòng chọc cảm giác như bị một con dã thú nào đó nhắm trúng, chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ bị ăn thịt ngay.
Nhận thấy Vương Minh Minh dè chừng nhìn Lý Quảng, Giang Thái Huyền hài lòng cười, hắn nói: “Vương Minh Minh, đây là người ta kiếm cho ngươi, một nghìn tệ tuyệt đối không đắt, bởi vì hắn là trúc cơ đỉnh phong!”
“Trúc cơ đỉnh phong!”
Vương Minh Minh trợn tròn mắt, người trước mặt đây thế mà lại là trúc cơ đỉnh phong, còn lợi hại hơn cả lão tổ của y!
Lý Quảng ngẩng đầu đầy cao ngạo.
“Vương Minh Minh, chỉ cần ngươi đồng ý trả một nghìn tệ, trong thời gian thi, Lý Quảng sẽ hoàn toàn nghe lời ngươi, ngươi bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây!” Giang Thái Huyền tiếp tục dụ dỗ:
“Ngươi nghĩ xem, dẫn theo một tên trúc cơ đỉnh phong ấy mà, kiểm tra? Đám học sinh kia chỉ bắt được yêu thú cấp thấp, còn trong tay ngươi lại là thi thể của một yêu thú cấp cao, nở mày nở mặt biết bao?”
“Đến lúc đó, hạng nhất chắc chắn thuộc về ngươi, giành được phần thưởng, trở thành đệ tử nội viện của học viện Thanh Nguyệt, tiếng thơm đồn xa, biết bao nhiêu là mỹ nhân nguyện quỳ mọp dưới thân ngươi?”
“Nghĩ thử mà xem, tài nguyên ở nội viện...nữ đạo sư xinh đẹp của nội viện, thân là người đứng nhất, chỉ cần ngươi hơi ngỏ ý một chút, chẳng lẽ bọn họ lại không nghe theo?”
“Đàn em? Mấy tên dưới trướng ngươi có là gì đâu chứ, ngươi phải đến học viện thu đàn em mới đúng, trong đó toàn là võ giả, ai ai cũng là nhân tài!”
“Thế nào, một nghìn tệ này còn đắt không?”
“Không...không đắt.”
Vương Minh Minh nuốt nước miếng, ảo tưởng về tương lai tươi sáng...
“Vậy còn chờ gì nữa, đưa tiền đây, sau đó Lý Quảng sẽ giúp ngươi.” Giang Thái Huyền vội xòe tay ra.
Vương Minh Minh sờ sờ túi, ngệch mặt đáp: “Ta không mang tiền theo.”
“Quả nhiên là một tên nghèo mạt rệp, biến, không có tiền đến đây làm gì? Gì mà thiếu gia Vương gia? Ta khinh!” Giang Thái Huyền quay phắt rời đi, Lý Quảng cũng theo sau hắn.
“Chờ đã, ta có thể ghi nợ trước không?” Vương Minh Minh hấp tấp nói, trúc cơ đó, y cũng ngóng trông tương lai tươi đẹp kia lắm: “Với thanh danh của Vương Minh Minh ta đây, ta nhất định sẽ không quỵt tiền.”
“Ta chỉ làm ăn nhỏ, không ghi nợ.” Giang Thái Huyền cười híp mắt: “Nhưng có thể dùng vật thế chấp, ngươi có món gì đáng tiền không?”
“Vật đáng tiền?” Vương Minh Minh vội lục khắp người mình, cuối cùng dừng lại, mặt như đưa đám, y nói: “Không có.”
“Lý Quảng, ném tên này ra ngoài, đừng để y cản trở việc làm ăn của ta.”
“Gượm đã, để ta nghĩ kỹ lại, ta có thể thế chấp bằng bí tịch không?”
“Cái bộ công pháp rách nát ấy của ngươi hả?” Giang Thái Huyền tỏ vẻ khinh thường.
“Đừng đuổi ta, ta nhớ ra rồi, ta có, ta có.” Vương Minh Minh la lên, đưa một quả cầu qua.
Giang Thái Huyền nheo mắt, tất cả thông tin về quả cầu lập tức xuất hiện trong đầu hắn: Đạn xung kích, sức công phá bằng một đòn toàn lực của trúc cơ sơ kỳ, đáng giá...năm mươi nguyên tệ.
“Thứ này nhiều lắm chỉ được năm mươi nguyên tệ.” Giang Thái Huyền lắc đầu.
“Ta còn có món khác.” Vương Minh Minh đáp ngay, y lấy từng món từng món ra khỏi ngực, tuy rằng không quý lắm nhưng số lượng lại rất nhiều.
“Đây là hạt giống Tử Lam Thảo? Ba nguyên tệ.”
“Đây là...”
Tích cái này góp cái kia, Vương Minh Minh suýt đã bị lột sạch.
Cuối cùng trên người y chỉ còn một bộ quần áo rách rưới cùng với túi không gian cấp thấp đựng vật phẩm dùng khi thi.
“Tổng cộng...tám mươi bảy nguyên tệ, ngươi...” Giang Thái Huyền mấp máy miệng, không biết nên nói gì.
Vương Minh Minh cũng xem như là có của, nhưng đó chỉ là khi so với dân thường mà thôi, còn với việc bỏ tiền ra thuê cường giả trúc cơ đỉnh phong thì hoàn toàn không thể trả nổi.
“Huyền ca, không, Huyền gia, ngươi giúp ta đi mà, thi xong ta sẽ trả đủ cho ngươi.” Vương Minh Minh ôm đùi Giang Thái Huyền nài nỉ.
Giang Thái huyền thở dài, hắn hỏi hệ thống: “Có được ghi nợ không?”
“Có thể, nội trong mười ngày phải trả đủ nếu không tính gấp bội, còn phải được Thần Ma được thuê đồng ý.”
Giang Thái Huyền thở phào, hắn nhìn Lý Quảng: “Ngươi có chịu cho hắn ghi nợ không?”
Lý Quảng chỉ đáp: “Tất cả nghe theo chủ thượng.”
Vương Minh Minh chờ mong nhìn Giang Thái Huyền, lại lo lắng hắn không đồng ý, nên càng ôm chặt đùi hắn.
“Cho ngươi mười ngày, phải gom đủ một nghìn nguyên tệ, thế nào?” Giang Thái Huyền nói.
“Mười ngày?” Vương Minh Minh ngơ ngác, khi nghĩ đến tương lai tương đẹp phía trước, y cắn răng đáp: “Được, mười ngày, ta nhất định sẽ trả đủ một nghìn nguyên tệ.”
Chỉ cần giành được hạng nhất, cùng lắm thì y bán phần thưởng rồi về nhà gom góp thêm, thế nào cũng đủ một nghìn nguyên tệ.
“Được, vậy ngươi lấy mấy thứ này về đi, đến lúc đó trực tiếp đưa ta một nghìn tệ, đúng rồi, qua mười ngày vẫn chưa trả thì tính gấp bội, Lý Quảng sẽ đích thân đến nhà ngươi đòi.”
“Chắc chắn trả, chắc chắn trả.” Vương Minh Minh vội nói, đùa gì vậy, dù có chết y cũng không dám nợ tiền cường giả trúc cơ đỉnh phong.
“Ừ, vậy các ngươi đi đi, chúc ngươi giành được hạng nhất.” Giang Thái Huyền cười nói.
“Đa tạ Huyền ca, ta nhất định sẽ giành hạng nhất.” Lúc này Vương Minh Minh tràn đầy tự tin.
Lý Quảng vung tay, một con thú khổng lồ lập tức xuất hiện, nhìn như voi nhưng lại sở hữu một cơ thể đỏ rực: “Chủ thượng, đây là yêu thú Quảng mang về, Quảng xin phép đi làm nhiệm vụ trước.”
Vương Minh Minh giật mình, y biết yêu thú này, đây là yêu thú trúc cơ, Liệt Hỏa Yêu Tượng, được xem là yêu thú cường đại nhất trong số các yêu thú trúc cơ, xác của nó đáng giá hơn một trăm nguyên tệ.
Cũng có nghĩa là chỉ cần Lý Quảng giết mười con Liệt Hỏa Yêu Tượng, hắn sẽ có được một nghìn nguyên tệ.
“Đột nhiên cảm thấy đúng là rẻ thật...”
Nhưng nào ngờ thực tế lại trái ngược hoàn toàn những gì y tưởng tượng, y không những phải trả tiền, mà còn phải trả một cái giá trên trời.
“Mau dừng tay, nếu không ngươi sẽ hối hận.” Giang Thái Huyền nói, hắn cảm nhận được Lý Quảng đang trên đường chạy về đây.
“Muốn ta dừng tay thì giao bản đồ ra đây.” Vương Minh Minh nói.
“Ta không có bản đồ.” Giang Thái Huyền bất đắc dĩ đáp, có Thiên Nhai Chỉ Xích, ngay y góc áo của hắn tên này cũng không bắt được, cứ nhảy tới nhảy lui như vậy có mệt không chứ?
Một câu không có bản đồ của hắn khiến Vương Minh Minh ngây ra như phỗng, sau đó y lại càng thêm tức tối: “Được lắm, dám lừa cả ta?”
Sắc mặt Giang Thái Huyền chợt đổi, nhác thấy dáng vẻ điên cuồng của y, hắn vội nói: “Ngươi nghe ta nói đã, ta không có bản đồ, nhưng ta có người, chỉ cần ngươi cho được một cái giá hợp lý, ta sẽ giúp ngươi thông qua kiểm tra, thế nào?”
“Tận một trăm nguyên tệ đó, đồ xảo trá!” Vương Minh Minh tức giận nói.
“Không, không, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải một trăm, là một nghìn.” Giang Thái Huyền vừa nói vừa duỗi một ngón tay ra lắc lắc.
Vương Minh Minh điên tiết, một nghìn? Dù có là Vương gia thì một nghìn này cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Có điều lần này y không tiếp tục ra tay làm càn, có lẽ chính y cũng nhận ra chênh lệch giữa hai bên, y tức đến bật cười: “Nếu ta không lầm ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật bị học viện Thanh Nguyệt vứt bỏ mà thôi, ngươi không chỉ lén lút phá vỡ quy tắc học viện đưa ra mà còn cả gan trả giá với ta, ngươi không sợ chết sao?”
“Chết? Ai dám để chủ thượng chết? Đã hỏi Quảng chưa?”
Một luồng sát ý lạnh buốt đánh ập đến, Giang Thái Huyền chưa kịp mở miệng đáp thì một bóng người màu xanh bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, y chắp tay: “Quảng cứu giá chậm trễ, xin chủ thượng trách phạt!”
Vương Minh Minh run lên, luồng sát khí ban nãy ấy vậy mà lại khiến y không thể nhúc nhích được, y chỉ từng cảm nhận được uy lực khủng khiếp như thế này trên người viện trưởng Thanh Nguyệt, lão tổ Vương gia mà thôi!
Càng quan trọng hơn chính là y thậm chí không nhận ra có người đột nhiên xuất hiện trước mặt y!
“E hèm, Lý Quảng, vị này là khách.” Giang Thái Huyền ho khan một tiếng, sợ Lý Quảng trực tiếp làm thịt Vương Minh Minh luôn.
Lúc này Lý Quảng mới thu lại sát khí, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Vương Minh Minh với ánh mắt cảnh giác.
Vương Minh Minh bị Lý Quảng nhìn chòng chọc cảm giác như bị một con dã thú nào đó nhắm trúng, chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ bị ăn thịt ngay.
Nhận thấy Vương Minh Minh dè chừng nhìn Lý Quảng, Giang Thái Huyền hài lòng cười, hắn nói: “Vương Minh Minh, đây là người ta kiếm cho ngươi, một nghìn tệ tuyệt đối không đắt, bởi vì hắn là trúc cơ đỉnh phong!”
“Trúc cơ đỉnh phong!”
Vương Minh Minh trợn tròn mắt, người trước mặt đây thế mà lại là trúc cơ đỉnh phong, còn lợi hại hơn cả lão tổ của y!
Lý Quảng ngẩng đầu đầy cao ngạo.
“Vương Minh Minh, chỉ cần ngươi đồng ý trả một nghìn tệ, trong thời gian thi, Lý Quảng sẽ hoàn toàn nghe lời ngươi, ngươi bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây!” Giang Thái Huyền tiếp tục dụ dỗ:
“Ngươi nghĩ xem, dẫn theo một tên trúc cơ đỉnh phong ấy mà, kiểm tra? Đám học sinh kia chỉ bắt được yêu thú cấp thấp, còn trong tay ngươi lại là thi thể của một yêu thú cấp cao, nở mày nở mặt biết bao?”
“Đến lúc đó, hạng nhất chắc chắn thuộc về ngươi, giành được phần thưởng, trở thành đệ tử nội viện của học viện Thanh Nguyệt, tiếng thơm đồn xa, biết bao nhiêu là mỹ nhân nguyện quỳ mọp dưới thân ngươi?”
“Nghĩ thử mà xem, tài nguyên ở nội viện...nữ đạo sư xinh đẹp của nội viện, thân là người đứng nhất, chỉ cần ngươi hơi ngỏ ý một chút, chẳng lẽ bọn họ lại không nghe theo?”
“Đàn em? Mấy tên dưới trướng ngươi có là gì đâu chứ, ngươi phải đến học viện thu đàn em mới đúng, trong đó toàn là võ giả, ai ai cũng là nhân tài!”
“Thế nào, một nghìn tệ này còn đắt không?”
“Không...không đắt.”
Vương Minh Minh nuốt nước miếng, ảo tưởng về tương lai tươi sáng...
“Vậy còn chờ gì nữa, đưa tiền đây, sau đó Lý Quảng sẽ giúp ngươi.” Giang Thái Huyền vội xòe tay ra.
Vương Minh Minh sờ sờ túi, ngệch mặt đáp: “Ta không mang tiền theo.”
“Quả nhiên là một tên nghèo mạt rệp, biến, không có tiền đến đây làm gì? Gì mà thiếu gia Vương gia? Ta khinh!” Giang Thái Huyền quay phắt rời đi, Lý Quảng cũng theo sau hắn.
“Chờ đã, ta có thể ghi nợ trước không?” Vương Minh Minh hấp tấp nói, trúc cơ đó, y cũng ngóng trông tương lai tươi đẹp kia lắm: “Với thanh danh của Vương Minh Minh ta đây, ta nhất định sẽ không quỵt tiền.”
“Ta chỉ làm ăn nhỏ, không ghi nợ.” Giang Thái Huyền cười híp mắt: “Nhưng có thể dùng vật thế chấp, ngươi có món gì đáng tiền không?”
“Vật đáng tiền?” Vương Minh Minh vội lục khắp người mình, cuối cùng dừng lại, mặt như đưa đám, y nói: “Không có.”
“Lý Quảng, ném tên này ra ngoài, đừng để y cản trở việc làm ăn của ta.”
“Gượm đã, để ta nghĩ kỹ lại, ta có thể thế chấp bằng bí tịch không?”
“Cái bộ công pháp rách nát ấy của ngươi hả?” Giang Thái Huyền tỏ vẻ khinh thường.
“Đừng đuổi ta, ta nhớ ra rồi, ta có, ta có.” Vương Minh Minh la lên, đưa một quả cầu qua.
Giang Thái Huyền nheo mắt, tất cả thông tin về quả cầu lập tức xuất hiện trong đầu hắn: Đạn xung kích, sức công phá bằng một đòn toàn lực của trúc cơ sơ kỳ, đáng giá...năm mươi nguyên tệ.
“Thứ này nhiều lắm chỉ được năm mươi nguyên tệ.” Giang Thái Huyền lắc đầu.
“Ta còn có món khác.” Vương Minh Minh đáp ngay, y lấy từng món từng món ra khỏi ngực, tuy rằng không quý lắm nhưng số lượng lại rất nhiều.
“Đây là hạt giống Tử Lam Thảo? Ba nguyên tệ.”
“Đây là...”
Tích cái này góp cái kia, Vương Minh Minh suýt đã bị lột sạch.
Cuối cùng trên người y chỉ còn một bộ quần áo rách rưới cùng với túi không gian cấp thấp đựng vật phẩm dùng khi thi.
“Tổng cộng...tám mươi bảy nguyên tệ, ngươi...” Giang Thái Huyền mấp máy miệng, không biết nên nói gì.
Vương Minh Minh cũng xem như là có của, nhưng đó chỉ là khi so với dân thường mà thôi, còn với việc bỏ tiền ra thuê cường giả trúc cơ đỉnh phong thì hoàn toàn không thể trả nổi.
“Huyền ca, không, Huyền gia, ngươi giúp ta đi mà, thi xong ta sẽ trả đủ cho ngươi.” Vương Minh Minh ôm đùi Giang Thái Huyền nài nỉ.
Giang Thái huyền thở dài, hắn hỏi hệ thống: “Có được ghi nợ không?”
“Có thể, nội trong mười ngày phải trả đủ nếu không tính gấp bội, còn phải được Thần Ma được thuê đồng ý.”
Giang Thái Huyền thở phào, hắn nhìn Lý Quảng: “Ngươi có chịu cho hắn ghi nợ không?”
Lý Quảng chỉ đáp: “Tất cả nghe theo chủ thượng.”
Vương Minh Minh chờ mong nhìn Giang Thái Huyền, lại lo lắng hắn không đồng ý, nên càng ôm chặt đùi hắn.
“Cho ngươi mười ngày, phải gom đủ một nghìn nguyên tệ, thế nào?” Giang Thái Huyền nói.
“Mười ngày?” Vương Minh Minh ngơ ngác, khi nghĩ đến tương lai tương đẹp phía trước, y cắn răng đáp: “Được, mười ngày, ta nhất định sẽ trả đủ một nghìn nguyên tệ.”
Chỉ cần giành được hạng nhất, cùng lắm thì y bán phần thưởng rồi về nhà gom góp thêm, thế nào cũng đủ một nghìn nguyên tệ.
“Được, vậy ngươi lấy mấy thứ này về đi, đến lúc đó trực tiếp đưa ta một nghìn tệ, đúng rồi, qua mười ngày vẫn chưa trả thì tính gấp bội, Lý Quảng sẽ đích thân đến nhà ngươi đòi.”
“Chắc chắn trả, chắc chắn trả.” Vương Minh Minh vội nói, đùa gì vậy, dù có chết y cũng không dám nợ tiền cường giả trúc cơ đỉnh phong.
“Ừ, vậy các ngươi đi đi, chúc ngươi giành được hạng nhất.” Giang Thái Huyền cười nói.
“Đa tạ Huyền ca, ta nhất định sẽ giành hạng nhất.” Lúc này Vương Minh Minh tràn đầy tự tin.
Lý Quảng vung tay, một con thú khổng lồ lập tức xuất hiện, nhìn như voi nhưng lại sở hữu một cơ thể đỏ rực: “Chủ thượng, đây là yêu thú Quảng mang về, Quảng xin phép đi làm nhiệm vụ trước.”
Vương Minh Minh giật mình, y biết yêu thú này, đây là yêu thú trúc cơ, Liệt Hỏa Yêu Tượng, được xem là yêu thú cường đại nhất trong số các yêu thú trúc cơ, xác của nó đáng giá hơn một trăm nguyên tệ.
Cũng có nghĩa là chỉ cần Lý Quảng giết mười con Liệt Hỏa Yêu Tượng, hắn sẽ có được một nghìn nguyên tệ.
“Đột nhiên cảm thấy đúng là rẻ thật...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.