Thần Ma Cung Ứng Thương ( Bản Dịch )
Chương 10: Vương Minh Minh
Hà Xứ Bất Nhiễm Trần
28/08/2021
Ăn xong Tây Môn Mập Mạp liền đi về, y còn phải trông coi dược điền.
Giang Thái Huyền đi vào đạo tràng Thần Ma, do dự nhìn bàn xoay thạch anh.
Phần thưởng thần võ thể trên bàn xoay đã đổi thành một môn võ công – Thiên Nhai Chỉ Xích.
Đây là chiêu thức có đẳng cấp cực cao, nếu luyện thành, chỉ cần nhảy một bước, ắt có thể đi đến nơi tận cùng của thế giới!
Bàn xoay có chín ô, ngoại trừ một ô là phần thưởng Thiên Nhai Chỉ Xích, tám ô còn lại đều chỉ ghi cảm ơn đã tham dự.
“Có muốn thử không? Ta giảm cho ngươi nửa giá, một kim tệ có thể xoay hai lần...”
Nói không muốn là giả, nhưng hiện hắn chỉ có một nguyên tệ, hơn nữa khó khăn lắm hắn mới có được một tệ này.
“Mình đã có tâm pháp Tổ Kinh Thần Ma, cái mình thiếu bây giờ là chính là chiêu thức.”
Giang Thái Huyền gọi hệ thống: “Hệ thống, có thể đổi một nguyên tệ của ta thành kim tệ không?”
“Có thể.”
Một nguyên tệ trong túi bạc nhỏ nháy mắt biến thành một nghìn kim tệ.
Giang Thái Huyền vội lấy mười kim tệ đặt lên bàn, đầu kim trên bàn xoay lập tức chuyển động.
“Đinh, cảm ơn đã tham dự!”
“Đinh, cảm ơn đã tham dự!”
“Đinh…Bạn đã tiêu hết mười kim tệ.”
“…Đinh, cảm ơn…”
“Đinh, bạn đã tiêu hết mười kim tệ.”
“Mịa!”
Mặt Giang Thái Huyền căng cứng, chỉ một chốc thôi mà một trăm kim tệ của hắn đã đi tong rồi.
“Hệ thống, ta thấy chơi vậy không công bằng, ta là ký chủ, lẽ ra phải quy định thêm chỉ số may mắn, tích được bao nhiêu điểm thì nhận được bảo vật.”
Hệ thống cười lạnh: “Mơ đi!”
Giang Thái Huyền bĩu môi, tiếp tục lấy thêm kim tệ, Thiên Nhai Chỉ Xích, chiêu thức cần thiết để chạy thoát thân hay gấp rút lên đường, hắn nhất định phải có được.
“Đinh, cảm ơn...”
“Đinh...”
“...”
“Đinh, chúc mừng bạn nhận được chiêu thức Thần Ma Thiên Nhai Chỉ Xích.”
“Đinh, cảm ơn đã tham dự.”
“Đinh, cảm ơn đã tham...”
“Má nó.” Giang Thái Huyền nhảy dựng lên, hận không thể đánh chết hệ thống, ta đã quay trúng rồi tại sao không nhắc nhở làm lãng phí hết hai kim tệ của ta?
Chỉ tại hắn kích động quá không chú ý thấy bản thân đã nhận thưởng mà cứ tiếp tục bỏ thêm kim tệ, nếu không phải lần quay nào cũng báo kết quả thì có lẽ hắn đã bỏ hết tiền vào đây rồi.
Giang Thái Huyền kiểm tra lại số kim tệ của mình mà khóc không thành tiếng, chỉ còn dư lại mỗi mười kim tệ.
Làm lụng mệt chết lên chết xuống mới hoàn thành một vụ làm ăn, vất vả lắm mới bò lên được tầng lớp trung lưu, bây giờ lại như trở về đêm trước giải phóng.
“Có điều nhận được Thiên Nhai Chỉ Xích cũng xem như là hời rồi.”
Giang Thái Huyền vui vẻ nhìn bí tịch trong kho hàng, có thể chiếm được Thiên Nhai Chỉ Xích, tuyệt đối có lời.
Mặc dù Thiên Nhai Chỉ Xích chỉ là chiêu thức Thần Ma cấp thấp nhưng nó có thể tùy theo tu vi của người tu luyện tăng cao mà ngày càng mạnh mẽ, có thể nói đây là một cuốn bí tịch vô cùng trân quý, bỏ ra hơn nghìn nguyên tệ cũng chưa chắc mua được!
“Đinh, có muốn học Thiên Nhai Chỉ Xích hay không?”
“Có.”
Giang Thái Huyền kiềm nén sự hân hoan trong lòng chọn học chiêu thức, toàn bộ phương pháp tu luyện và những nội dung tối nghĩa của Thiên Nhai Chỉ Xích ào ào xuất hiện trong đầu Giang Thái Huyền.
Chỉ trong chốc lát hắn đã học xong Thiên Nhai Chỉ Xích, cái còn thiếu chính là tu vi và mức độ thuần thục!
Sau khi học xong Thiên Nhai Chỉ Xích, Giang Thái Huyền cảm thấy cơ thể mình không còn như trước nữa mà trở nên nhẹ bẫng, giống như chỉ cần khẽ nhảy một cái cũng có thể bay lên trời cao.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác.
Nhảy một bước, đất trời đảo điên, Giang Thái Huyền chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhoáng một cái, hắn đã đứng bên cạnh giếng nước.
“Không hổ danh là chiêu thức Thần Ma, chỉ thử đại một chút mà có thể đi xa đến tận đây?”
Giang Thái Huyền vô cùng mừng rỡ, giếng nước này và đạo tràng Thần Ma cách nhau đến hai mươi, ba mươi mét đấy!
Xào xạc
Cây cối lay động làm Giang Thái Huyền giật mình, một thiếu niên mặc quần áo lam lũ bẩn thỉu bước ra từ rừng cây, lẩm bẩm: “Tìm được rồi.”
“Này, ngươi là người dẫn đường ở Yêu Thú Sơn Mạch à?” Thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Giang Thái Huyền gật đầu nhìn thiếu niên nọ.
“Ngươi đi theo ta, chờ khi nào ta qua được đợt kiểm tra này ta sẽ nhận ngươi làm tiểu đệ.” Hai mắt thiếu niên tỏa sáng, y lập tức đứng thẳng người, nhưng khi kết hợp với áo quần rách nát bay phất phơ trong gió thì lại trở nên buồn cười không chịu được.
Giang Thái Huyền nghệch mặt, từ bao giờ mà học sinh của học viện Thanh Nguyệt lại trông có vẻ ngu ngu thế này?
“Sao ngươi không lên tiếng, không tin ta à?” Thiếu niên cau mày, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là đại thiếu gia Vương gia, ở thành Thanh Nguyệt này, chỉ cần ta nói một câu thôi có biết bao nhiêu người muốn làm đàn em của ta chứ.”
“Ngươi có tiền không?” Hai mắt Giang Thái Huyền sáng như đèn pha, hắn biết Vương gia, là gia tộc bậc nhất trong thành Thanh Nguyệt, tiền nhiều vô kể.
“Tiền? Thứ mà nhà ta có nhiều nhất là tiền, ngươi giúp ta qua được cuộc kiểm tra lần này, ta sẽ thưởng cho ngươi một trăm kim tệ.” Thiếu niên kiêu ngạo nói.
“Bao nhiêu cơ?”
“Một trăm kim tệ! Nghèo kiết xác như ngươi chắc chưa bao giờ được nhìn thấy số tiền lớn như vậy chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi...”
Thiếu niên đang nói liên tục không ngớt, đắc ý khoe khoang bản thân có bao nhiêu thói xấu, giàu có đến mức nào, Giang Thái Huyền sầm mặt xoay người bỏ đi.
“Ê nè, đồ nhà quê, bị ta hù sợ rồi hả? Ta nói thật, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi sẽ có ngay một trăm kim tệ, không tin thì ngươi cứ vào thành Thanh Nguyệt nghe ngóng xem...”
“Nghe ngóng cái đầu ngươi.” Giang Thái Huyền sầm mặt khinh bỉ nhìn thiếu niên: “Một trăm kim tệ? Ngươi bị ngu à? Nhìn ông đây giống người chưa thấy tiền bao giờ lắm hả?”
Thiếu niên ngớ người, nếu y đoán không lầm, người ở nơi hoang vu hẻo lánh này chắc hẳn phải là tên phế vật bị học viện Thanh Nguyệt vứt bỏ chứ.
Trên người hắn ngay cả một cắc cũng không có, lẽ ra lúc nghe thấy một trăm kim tệ phải vui mừng quỳ xuống cúi đầu với y mới đúng.
Sao giờ lại thành ra như vậy?
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Thiếu niên nhíu mày, hiện tại hắn lại muốn xem xem tên này muốn hét giá bao nhiêu.
“Ban nãy có một người đẹp đồng ý ra một trăm nguyên tệ.” Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
“Một trăm nguyên tệ?” Thiếu niên xù lông, mặt cũng vặn vẹo theo, trên người y bắt đầu tản ra hơi thở hung ác: “Tuy tính tình Vương Minh Minh ta tốt, nhưng cũng không phải người coi tiền như rác, ngươi dám hét giá như vậy không sợ ta đánh chết ngươi sao?”
Một trăm nguyên tệ? Nói nhảm gì thế, nếu y có một trăm nguyên tệ y còn cần đến đây mua bản đồ chắc? Nếu có tiền thì trước khi thi y đã thuê người điều tra cặn kẽ nơi này rồi!
“Bản thân không có tiền lại chê giá cao?” Giang Thái Huyền cười nhạo, hắn xoay người đi, còn không quên bĩu môi mắng: “Đồ nghèo mạt!”
Mặt Vương Minh Minh tái xanh, y là ai? Y là thiếu gia của gia tộc bậc nhất thành Thanh Nguyệt, còn là người được yêu thương nhất!
Một câu nói của y cũng đủ khiến trên dưới Vương gia gà bay chó sủa, chỉ cần y muốn có tiền, sẽ lập tức có người dâng lên nghìn vạn kim tệ, vậy mà tên này lại dám nói y nghèo?
“Đứng lại!” Vương Minh Minh tức giận.
Giang Thái Huyền dừng bước, hắn liếc nhìn Vương Minh Minh đang tức tối trước mặt: “Ngươi có tiền rồi?”
“Tiền cái đầu ngươi, ta muốn đánh ngươi!” Vương Minh Minh xắn tay áo, nhào về phía Giang Thái Huyền: “Chỉ một tấm bản đồ mà dám đòi ông một trăm nguyên tệ, hôm nay ông phải trói ngươi quẳng vào Yêu Thú Sơn Mạch.”
Giang Thái Huyền nhìn Vương Minh Minh đang bổ nhào về mình, hắn nhấc chân, Vương Minh Minh kinh ngạc phát hiện chỉ nhoáng cái Giang Thái Huyền đã biến mất.
“Với sức của ngươi mà cũng đòi trói ta?”
Nghe thấy giọng Giang Thái Huyền truyền đến từ phía sau, Vương Minh Minh thầm run lên, y vội xoay người co tay thành trảo duỗi về sau lương, đây là chiêu thức cơ bản của Vương gia, Ưng Trảo công.
Thực lực Vương Minh Minh không tệ, với tu vi võ đạo cấp năm, một trảo này của y có thể đánh nát một tảng đá.
Thế nhưng y lại tiếp tục vồ hụt, giọng nói của người nọ lại vang lên từ đằng sau: “Có vẻ như thực lực của ngươi chưa đủ cao nhỉ, hay là ngươi về đi thôi?”
Giang Thái Huyền không muốn lãng phí thời gian với một tên nghèo, nếu không phải nể mặt y cũng là người của học viện Thanh Nguyệt thì hắn đã đánh y bay ra ngoài rồi.
Vương Minh Minh lại không nghe theo, y không biết tập tính của yêu thú, cũng không rõ địa hình Yêu Thú Sơn Mạch, có mấy lần đụng phải yêu thú mạnh, nếu không phải y chạy nhanh thì đã làm mồi trong miệng chúng từ lâu.
Y nghĩ tới bản quảng cáo của Giang Thái Huyền, vốn dĩ y đã đến từ tối hôm qua, ai ngờ Thang Nguyệt Lộ lại trộm mất tấm bảng, hại y tìm đến bây giờ mới tìm được.
Giang Thái Huyền đi vào đạo tràng Thần Ma, do dự nhìn bàn xoay thạch anh.
Phần thưởng thần võ thể trên bàn xoay đã đổi thành một môn võ công – Thiên Nhai Chỉ Xích.
Đây là chiêu thức có đẳng cấp cực cao, nếu luyện thành, chỉ cần nhảy một bước, ắt có thể đi đến nơi tận cùng của thế giới!
Bàn xoay có chín ô, ngoại trừ một ô là phần thưởng Thiên Nhai Chỉ Xích, tám ô còn lại đều chỉ ghi cảm ơn đã tham dự.
“Có muốn thử không? Ta giảm cho ngươi nửa giá, một kim tệ có thể xoay hai lần...”
Nói không muốn là giả, nhưng hiện hắn chỉ có một nguyên tệ, hơn nữa khó khăn lắm hắn mới có được một tệ này.
“Mình đã có tâm pháp Tổ Kinh Thần Ma, cái mình thiếu bây giờ là chính là chiêu thức.”
Giang Thái Huyền gọi hệ thống: “Hệ thống, có thể đổi một nguyên tệ của ta thành kim tệ không?”
“Có thể.”
Một nguyên tệ trong túi bạc nhỏ nháy mắt biến thành một nghìn kim tệ.
Giang Thái Huyền vội lấy mười kim tệ đặt lên bàn, đầu kim trên bàn xoay lập tức chuyển động.
“Đinh, cảm ơn đã tham dự!”
“Đinh, cảm ơn đã tham dự!”
“Đinh…Bạn đã tiêu hết mười kim tệ.”
“…Đinh, cảm ơn…”
“Đinh, bạn đã tiêu hết mười kim tệ.”
“Mịa!”
Mặt Giang Thái Huyền căng cứng, chỉ một chốc thôi mà một trăm kim tệ của hắn đã đi tong rồi.
“Hệ thống, ta thấy chơi vậy không công bằng, ta là ký chủ, lẽ ra phải quy định thêm chỉ số may mắn, tích được bao nhiêu điểm thì nhận được bảo vật.”
Hệ thống cười lạnh: “Mơ đi!”
Giang Thái Huyền bĩu môi, tiếp tục lấy thêm kim tệ, Thiên Nhai Chỉ Xích, chiêu thức cần thiết để chạy thoát thân hay gấp rút lên đường, hắn nhất định phải có được.
“Đinh, cảm ơn...”
“Đinh...”
“...”
“Đinh, chúc mừng bạn nhận được chiêu thức Thần Ma Thiên Nhai Chỉ Xích.”
“Đinh, cảm ơn đã tham dự.”
“Đinh, cảm ơn đã tham...”
“Má nó.” Giang Thái Huyền nhảy dựng lên, hận không thể đánh chết hệ thống, ta đã quay trúng rồi tại sao không nhắc nhở làm lãng phí hết hai kim tệ của ta?
Chỉ tại hắn kích động quá không chú ý thấy bản thân đã nhận thưởng mà cứ tiếp tục bỏ thêm kim tệ, nếu không phải lần quay nào cũng báo kết quả thì có lẽ hắn đã bỏ hết tiền vào đây rồi.
Giang Thái Huyền kiểm tra lại số kim tệ của mình mà khóc không thành tiếng, chỉ còn dư lại mỗi mười kim tệ.
Làm lụng mệt chết lên chết xuống mới hoàn thành một vụ làm ăn, vất vả lắm mới bò lên được tầng lớp trung lưu, bây giờ lại như trở về đêm trước giải phóng.
“Có điều nhận được Thiên Nhai Chỉ Xích cũng xem như là hời rồi.”
Giang Thái Huyền vui vẻ nhìn bí tịch trong kho hàng, có thể chiếm được Thiên Nhai Chỉ Xích, tuyệt đối có lời.
Mặc dù Thiên Nhai Chỉ Xích chỉ là chiêu thức Thần Ma cấp thấp nhưng nó có thể tùy theo tu vi của người tu luyện tăng cao mà ngày càng mạnh mẽ, có thể nói đây là một cuốn bí tịch vô cùng trân quý, bỏ ra hơn nghìn nguyên tệ cũng chưa chắc mua được!
“Đinh, có muốn học Thiên Nhai Chỉ Xích hay không?”
“Có.”
Giang Thái Huyền kiềm nén sự hân hoan trong lòng chọn học chiêu thức, toàn bộ phương pháp tu luyện và những nội dung tối nghĩa của Thiên Nhai Chỉ Xích ào ào xuất hiện trong đầu Giang Thái Huyền.
Chỉ trong chốc lát hắn đã học xong Thiên Nhai Chỉ Xích, cái còn thiếu chính là tu vi và mức độ thuần thục!
Sau khi học xong Thiên Nhai Chỉ Xích, Giang Thái Huyền cảm thấy cơ thể mình không còn như trước nữa mà trở nên nhẹ bẫng, giống như chỉ cần khẽ nhảy một cái cũng có thể bay lên trời cao.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác.
Nhảy một bước, đất trời đảo điên, Giang Thái Huyền chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhoáng một cái, hắn đã đứng bên cạnh giếng nước.
“Không hổ danh là chiêu thức Thần Ma, chỉ thử đại một chút mà có thể đi xa đến tận đây?”
Giang Thái Huyền vô cùng mừng rỡ, giếng nước này và đạo tràng Thần Ma cách nhau đến hai mươi, ba mươi mét đấy!
Xào xạc
Cây cối lay động làm Giang Thái Huyền giật mình, một thiếu niên mặc quần áo lam lũ bẩn thỉu bước ra từ rừng cây, lẩm bẩm: “Tìm được rồi.”
“Này, ngươi là người dẫn đường ở Yêu Thú Sơn Mạch à?” Thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Giang Thái Huyền gật đầu nhìn thiếu niên nọ.
“Ngươi đi theo ta, chờ khi nào ta qua được đợt kiểm tra này ta sẽ nhận ngươi làm tiểu đệ.” Hai mắt thiếu niên tỏa sáng, y lập tức đứng thẳng người, nhưng khi kết hợp với áo quần rách nát bay phất phơ trong gió thì lại trở nên buồn cười không chịu được.
Giang Thái Huyền nghệch mặt, từ bao giờ mà học sinh của học viện Thanh Nguyệt lại trông có vẻ ngu ngu thế này?
“Sao ngươi không lên tiếng, không tin ta à?” Thiếu niên cau mày, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là đại thiếu gia Vương gia, ở thành Thanh Nguyệt này, chỉ cần ta nói một câu thôi có biết bao nhiêu người muốn làm đàn em của ta chứ.”
“Ngươi có tiền không?” Hai mắt Giang Thái Huyền sáng như đèn pha, hắn biết Vương gia, là gia tộc bậc nhất trong thành Thanh Nguyệt, tiền nhiều vô kể.
“Tiền? Thứ mà nhà ta có nhiều nhất là tiền, ngươi giúp ta qua được cuộc kiểm tra lần này, ta sẽ thưởng cho ngươi một trăm kim tệ.” Thiếu niên kiêu ngạo nói.
“Bao nhiêu cơ?”
“Một trăm kim tệ! Nghèo kiết xác như ngươi chắc chưa bao giờ được nhìn thấy số tiền lớn như vậy chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi...”
Thiếu niên đang nói liên tục không ngớt, đắc ý khoe khoang bản thân có bao nhiêu thói xấu, giàu có đến mức nào, Giang Thái Huyền sầm mặt xoay người bỏ đi.
“Ê nè, đồ nhà quê, bị ta hù sợ rồi hả? Ta nói thật, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi sẽ có ngay một trăm kim tệ, không tin thì ngươi cứ vào thành Thanh Nguyệt nghe ngóng xem...”
“Nghe ngóng cái đầu ngươi.” Giang Thái Huyền sầm mặt khinh bỉ nhìn thiếu niên: “Một trăm kim tệ? Ngươi bị ngu à? Nhìn ông đây giống người chưa thấy tiền bao giờ lắm hả?”
Thiếu niên ngớ người, nếu y đoán không lầm, người ở nơi hoang vu hẻo lánh này chắc hẳn phải là tên phế vật bị học viện Thanh Nguyệt vứt bỏ chứ.
Trên người hắn ngay cả một cắc cũng không có, lẽ ra lúc nghe thấy một trăm kim tệ phải vui mừng quỳ xuống cúi đầu với y mới đúng.
Sao giờ lại thành ra như vậy?
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Thiếu niên nhíu mày, hiện tại hắn lại muốn xem xem tên này muốn hét giá bao nhiêu.
“Ban nãy có một người đẹp đồng ý ra một trăm nguyên tệ.” Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
“Một trăm nguyên tệ?” Thiếu niên xù lông, mặt cũng vặn vẹo theo, trên người y bắt đầu tản ra hơi thở hung ác: “Tuy tính tình Vương Minh Minh ta tốt, nhưng cũng không phải người coi tiền như rác, ngươi dám hét giá như vậy không sợ ta đánh chết ngươi sao?”
Một trăm nguyên tệ? Nói nhảm gì thế, nếu y có một trăm nguyên tệ y còn cần đến đây mua bản đồ chắc? Nếu có tiền thì trước khi thi y đã thuê người điều tra cặn kẽ nơi này rồi!
“Bản thân không có tiền lại chê giá cao?” Giang Thái Huyền cười nhạo, hắn xoay người đi, còn không quên bĩu môi mắng: “Đồ nghèo mạt!”
Mặt Vương Minh Minh tái xanh, y là ai? Y là thiếu gia của gia tộc bậc nhất thành Thanh Nguyệt, còn là người được yêu thương nhất!
Một câu nói của y cũng đủ khiến trên dưới Vương gia gà bay chó sủa, chỉ cần y muốn có tiền, sẽ lập tức có người dâng lên nghìn vạn kim tệ, vậy mà tên này lại dám nói y nghèo?
“Đứng lại!” Vương Minh Minh tức giận.
Giang Thái Huyền dừng bước, hắn liếc nhìn Vương Minh Minh đang tức tối trước mặt: “Ngươi có tiền rồi?”
“Tiền cái đầu ngươi, ta muốn đánh ngươi!” Vương Minh Minh xắn tay áo, nhào về phía Giang Thái Huyền: “Chỉ một tấm bản đồ mà dám đòi ông một trăm nguyên tệ, hôm nay ông phải trói ngươi quẳng vào Yêu Thú Sơn Mạch.”
Giang Thái Huyền nhìn Vương Minh Minh đang bổ nhào về mình, hắn nhấc chân, Vương Minh Minh kinh ngạc phát hiện chỉ nhoáng cái Giang Thái Huyền đã biến mất.
“Với sức của ngươi mà cũng đòi trói ta?”
Nghe thấy giọng Giang Thái Huyền truyền đến từ phía sau, Vương Minh Minh thầm run lên, y vội xoay người co tay thành trảo duỗi về sau lương, đây là chiêu thức cơ bản của Vương gia, Ưng Trảo công.
Thực lực Vương Minh Minh không tệ, với tu vi võ đạo cấp năm, một trảo này của y có thể đánh nát một tảng đá.
Thế nhưng y lại tiếp tục vồ hụt, giọng nói của người nọ lại vang lên từ đằng sau: “Có vẻ như thực lực của ngươi chưa đủ cao nhỉ, hay là ngươi về đi thôi?”
Giang Thái Huyền không muốn lãng phí thời gian với một tên nghèo, nếu không phải nể mặt y cũng là người của học viện Thanh Nguyệt thì hắn đã đánh y bay ra ngoài rồi.
Vương Minh Minh lại không nghe theo, y không biết tập tính của yêu thú, cũng không rõ địa hình Yêu Thú Sơn Mạch, có mấy lần đụng phải yêu thú mạnh, nếu không phải y chạy nhanh thì đã làm mồi trong miệng chúng từ lâu.
Y nghĩ tới bản quảng cáo của Giang Thái Huyền, vốn dĩ y đã đến từ tối hôm qua, ai ngờ Thang Nguyệt Lộ lại trộm mất tấm bảng, hại y tìm đến bây giờ mới tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.