Chương 587: Phản loạn. (1)
Tư Sản Bạo Tăng
01/11/2014
Nhạc Trọng nhìn Đoạn Tử Khả trầm giọng nói:
- Đem tín hiệu mà Đồng Minh Hội báo tin cho nội gián trong Quý Trữ thị nói cho tôi biết!
- Dạ!
Đoạn Tử Khả thoáng rùng mình liền đem tín hiệu báo lại cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng ghi nhớ lại, sau đó lại nói với Đoạn Tử Khả:
- Tôi đi ra ngoài một chút, Đoạn Tử Khả, Bạch Cốt, hai người dẫn người nghỉ ngơi trong thị trấn này một ngày!
- Dạ!
Đoạn Tử Khả liếc nhìn Bạch Cốt cao giọng đáp.
Bạch Cốt nhìn Nhạc Trọng gật nhẹ đầu, hắn đã có được sơ cấp trí tuệ hơn nữa đạt được +1 cường hóa, một ít chuyện bình thường hắn đã biết nên xử lý như thế nào.
Nhạc Trọng vừa ra bên ngoài, lập tức nhảy lên lưng Thiểm Điện trầm giọng nói:
- Quay về Quý Trữ thị!
Thiểm Điện phát động tốc độ cao nhất, nhanh như cơn lốc chạy vào trong phong tuyết ngập trời. Dưới tốc độ cực nhanh của nó, những trận gió tuyết thổi quét lên người Nhạc Trọng như đao cắt. Nếu không phải cường độ thân thể hắn mạnh mẽ, hắn đã sớm bị làm tổn thương thân thể.
Tốc độ của Thiểm Điện phát động, chỉ chưa đầy nửa giờ Nhạc Trọng đã quay về tới Quý Trữ thị.
Gió tuyết phiêu phiêu, trên con đường từ Quý Trữ thị đi thông Tân Tề thị, Mộ Dung Hòa vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong gió tuyết, trong lòng tràn ngập lo âu:
- Đáng chết! Tuyết rơi! Thời tiết như vậy thật sự là không xong…
Đứng bên cạnh Mộ Dung Hòa, Trương Tuyết Vong khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, Mộ Dung! Trận tuyết này mặc dù lớn một chút, nhưng cũng không phải bão tuyết. Chỉ cần bọn hắn vượt qua một chút khó khăn hẳn là còn có thể đúng hẹn đuổi tới!
Mộ Dung Hòa đem bông tuyết phủi xuống, thở dài một hơi, cười khổ một tiếng nói:
- Tôi chỉ lo lắng đêm dài lắm mộng. Nếu như bị người nọ phát giác một tia manh mối, vậy thật sự nguy hiểm!
Không biết Trương Tuyết Vong đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên trầm mặc lại.
Đúng lúc này trong gió tuyết phương xa đột nhiên bay ra tín hiệu đạn, ánh sáng chiếu khắp bốn phương.
Mộ Dung Hòa nhìn thấy tín hiệu lập tức trở nên hưng phấn:
- Đến đây! Bọn hắn đến đây!
Mộ Dung Hòa tận lực chờ đợi chính là giờ khắc này, chứng kiến tín hiệu hắn lập tức liền hưng phấn lên.
Đúng lúc này một gã sĩ quan đi vào hành lễ với Mộ Dung Hòa, trực tiếp hỏi:
- Doanh trưởng, Nhạc thủ lĩnh phái người đến truyền lệnh! Có gặp mặt hắn hay không?
Trong mắt Mộ Dung Hòa hiện lên nét cảnh giác, dò hỏi:
- Là người nào?
Cao thủ dưới trướng Nhạc Trọng đông đảo, đã sắp tới lúc khởi sự, Mộ Dung Hòa không muốn bị Nhạc Trọng phóng tới cao thủ bên người giám thị.
Tên sĩ quan nói:
- Là Đan Hoành!
Mộ Dung Hòa thoáng trầm tư một chút, nói:
- Cho hắn tới gặp tôi!
Chỉ chốc lát Đan Hoành đã đi tới trước người Mộ Dung Hòa nói thẳng:
- Mộ Dung doanh trưởng, thủ lĩnh có việc cần gặp ngài! Mời ngài hiện tại lập tức đến quân bộ một chuyến!
Mộ Dung Hòa trầm mặc một thoáng, mỉm cười nói:
- Hiện tại sao? Có thể đợi một chút không?
Sắc mặt Đan Hoành trầm xuống, đem một phần văn kiện đưa cho Mộ Dung Hòa:
- Mộ Dung doanh trưởng, đừng để tôi khó làm! Đây là văn kiện do thủ lĩnh ký tên! Nếu ông không đi, tôi có quyền bắt giữ ông!
Mộ Dung Hòa cầm phần văn kiện lên nhìn lướt qua, lạnh lùng cười, hai tay dùng sức xé nát, ngay trước mặt Đan Hoành đem phần văn kiện kia xé thành mảnh nhỏ.
- Nhạc Trọng! Khẩu khí đúng là thật lớn, chức doanh trưởng của tôi chẳng lẽ hắn nghĩ bỏ là bỏ được sao?
Sắc mặt Đan Hoành đại biến lớn tiếng chất vấn:
- Mộ Dung Hòa! Ông muốn tạo phản phải không?
Mộ Dung Hòa lạnh lùng cười, trực tiếp ra lệnh:
- Hôm nay tôi chính là muốn làm phản lật đổ tên bạo chúa Nhạc Trọng kia! Đem hắn bắt lại! Gởi tín hào!
Hai gã chiến sĩ trực tiếp tiến lên bắt lại Đan Hoành, một gã chiến sĩ lại bắn tín hiệu lên không trung.
Tín hiệu vừa lên không trung, bên trong Quý Trữ thị đồng thời cũng bay lên tín hiệu!
- Ông thật muốn tạo phản!
Vẻ mặt Đan Hoành kinh hãi nhìn Mộ Dung Hòa, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem, thân thể không ngừng run rẩy.
Trong mắt Mộ Dung Hòa hiện lên quang mang kỳ dị, cao giọng nói:
- Làm phản thì làm phản! Nhạc Trọng tàn bạo bất nhân, hôm nay tôi sẽ vì quốc gia, vì nhân dân, quét sạch tên bại hoại này!
- Làm phản! Làm phản! Giết Nhạc Trọng! Giết Nhạc Trọng!
- Giúp đỡ chính nghĩa, giết Nhạc Trọng!
- …
Các quân quan tâm phúc hội tụ bên người Mộ Dung Hòa đều tràn ngập nhiệt huyết lớn tiếng kêu lên. Bị bọn hắn liên tục kêu gào, những quan quân không có ý làm phản đều đưa mắt nhìn nhau chỉ có thể hùa theo lớn tiếng kêu to. Tình thế lúc này nếu ai dám mở lời phản đối chỉ còn con đường chết, bọn họ còn không muốn chết. Hơn nữa mới đi theo Nhạc Trọng không lâu, còn chưa có đủ lòng trung thành.
Ngay khi mọi người còn đang trào dâng nhiệt huyết, Nhạc Trọng chậm rãi từ trong bóng tối đi ra xa xa lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hòa cùng nhóm quan quân phản nghịch thản nhiên nói:
- Nga! Các người đây là muốn tạo phản, phản bội chính phủ sao?
Mộ Dung Hòa vừa nhìn thấy Nhạc Trọng hiện thân, trong lòng hít sâu một hơi rét lạnh, liên tục lui ra sau vài bước, tám gã cao thủ bên cạnh hắn liền tiến lên ngăn cản trước người Mộ Dung Hòa.
Bên trong Quý Trữ thị, mọi người đều biết chiến lực của Nhạc Trọng vô song, trừ bỏ một ít siêu cấp thiên tài trong truyền thuyết luôn ở trong Đại Dung sơn mạch luyện cấp, không ai dám nói mình là đối thủ của Nhạc Trọng.
Núp sau lưng tám gã cao thủ, Mộ Dung Hòa sinh ra một tia dũng khí, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Nhạc Trọng! Mày tới được đúng lúc! Hôm nay sẽ là tử kỳ của mày!
Nhạc Trọng lạnh lùng cười, phất phất tay, hai gã chiến sĩ liền áp giải một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi cùng một nữ tử trung niên tư sắc không tầm thường chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi đi ra.
Mộ Dung Hòa vừa nói được vài câu, sắc mặt đột nhiên đại biến, hai mắt đỏ đậm thất thanh kêu lên:
- Tiểu Kiếm! A Y! Nhạc Trọng! Mày là hỗn đản! Tiểu Kiếm! Làm sao tiểu Kiếm lại ở trong tay của mày?
Thiếu niên kia tên là Mộ Dung Kiếm, là bảo bối của Mộ Dung Hòa. Mà nữ tử trung niên chính là vợ của hắn.
Mộ Dung Kiếm hai mắt rưng rưng lớn tiếng kêu lên:
- Ba ba! Cứu con! Ba ba! Cứu con!
Một khẩu súng trường chỉ thẳng vào đầu Mộ Dung Kiếm, chỉ cần Nhạc Trọng ra lệnh thì khẩu súng sẽ lập tức bắn ra viên đạn đoạt mạng, đem đầu của hắn oanh bạo.
Tiếp theo từng người cả trai lẫn gái bị nghiêm nghiêm khắc khắc áp giải đi ra, sau lưng đều có chiến sĩ dùng súng chỉ vào đầu bọn họ.
- Tiểu Bảo!
- Tiểu Mạn!
- Cẩm Tây!
- …
Các quan quân đứng bên người Mộ Dung Hòa nhìn thấy nhóm người bị áp giải đi ra nhất thời tay chân băng sương. Đây đều là gia quyến của bọn họ, lúc này đã bị Nhạc Trọng toàn bộ bắt giữ áp giải tới nơi đây. Nhìn thấy người nhà của mình bị giải đi ra, các quan quân phiến loạn nhất thời sản sinh nỗi sợ hãi tột cùng.
Nhạc Trọng nhìn Mộ Dung Hòa cùng các quan quân lạnh lùng nói:
- Các người đã lựa chọn tạo phản, nói vậy đã có chuẩn bị tâm lý! Tôi cho các người mười lăm giây suy nghĩ! Người đầu hàng liền cút! Tôi có thể bỏ qua cho gia quyến của các người, còn có thể tha mạng chó của các người! Nếu không, tôi lập tức giết sạch gia quyến của các người, sau đó mới giết các người! Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn, hiện tại bắt đầu!
- Đem tín hiệu mà Đồng Minh Hội báo tin cho nội gián trong Quý Trữ thị nói cho tôi biết!
- Dạ!
Đoạn Tử Khả thoáng rùng mình liền đem tín hiệu báo lại cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng ghi nhớ lại, sau đó lại nói với Đoạn Tử Khả:
- Tôi đi ra ngoài một chút, Đoạn Tử Khả, Bạch Cốt, hai người dẫn người nghỉ ngơi trong thị trấn này một ngày!
- Dạ!
Đoạn Tử Khả liếc nhìn Bạch Cốt cao giọng đáp.
Bạch Cốt nhìn Nhạc Trọng gật nhẹ đầu, hắn đã có được sơ cấp trí tuệ hơn nữa đạt được +1 cường hóa, một ít chuyện bình thường hắn đã biết nên xử lý như thế nào.
Nhạc Trọng vừa ra bên ngoài, lập tức nhảy lên lưng Thiểm Điện trầm giọng nói:
- Quay về Quý Trữ thị!
Thiểm Điện phát động tốc độ cao nhất, nhanh như cơn lốc chạy vào trong phong tuyết ngập trời. Dưới tốc độ cực nhanh của nó, những trận gió tuyết thổi quét lên người Nhạc Trọng như đao cắt. Nếu không phải cường độ thân thể hắn mạnh mẽ, hắn đã sớm bị làm tổn thương thân thể.
Tốc độ của Thiểm Điện phát động, chỉ chưa đầy nửa giờ Nhạc Trọng đã quay về tới Quý Trữ thị.
Gió tuyết phiêu phiêu, trên con đường từ Quý Trữ thị đi thông Tân Tề thị, Mộ Dung Hòa vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong gió tuyết, trong lòng tràn ngập lo âu:
- Đáng chết! Tuyết rơi! Thời tiết như vậy thật sự là không xong…
Đứng bên cạnh Mộ Dung Hòa, Trương Tuyết Vong khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, Mộ Dung! Trận tuyết này mặc dù lớn một chút, nhưng cũng không phải bão tuyết. Chỉ cần bọn hắn vượt qua một chút khó khăn hẳn là còn có thể đúng hẹn đuổi tới!
Mộ Dung Hòa đem bông tuyết phủi xuống, thở dài một hơi, cười khổ một tiếng nói:
- Tôi chỉ lo lắng đêm dài lắm mộng. Nếu như bị người nọ phát giác một tia manh mối, vậy thật sự nguy hiểm!
Không biết Trương Tuyết Vong đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên trầm mặc lại.
Đúng lúc này trong gió tuyết phương xa đột nhiên bay ra tín hiệu đạn, ánh sáng chiếu khắp bốn phương.
Mộ Dung Hòa nhìn thấy tín hiệu lập tức trở nên hưng phấn:
- Đến đây! Bọn hắn đến đây!
Mộ Dung Hòa tận lực chờ đợi chính là giờ khắc này, chứng kiến tín hiệu hắn lập tức liền hưng phấn lên.
Đúng lúc này một gã sĩ quan đi vào hành lễ với Mộ Dung Hòa, trực tiếp hỏi:
- Doanh trưởng, Nhạc thủ lĩnh phái người đến truyền lệnh! Có gặp mặt hắn hay không?
Trong mắt Mộ Dung Hòa hiện lên nét cảnh giác, dò hỏi:
- Là người nào?
Cao thủ dưới trướng Nhạc Trọng đông đảo, đã sắp tới lúc khởi sự, Mộ Dung Hòa không muốn bị Nhạc Trọng phóng tới cao thủ bên người giám thị.
Tên sĩ quan nói:
- Là Đan Hoành!
Mộ Dung Hòa thoáng trầm tư một chút, nói:
- Cho hắn tới gặp tôi!
Chỉ chốc lát Đan Hoành đã đi tới trước người Mộ Dung Hòa nói thẳng:
- Mộ Dung doanh trưởng, thủ lĩnh có việc cần gặp ngài! Mời ngài hiện tại lập tức đến quân bộ một chuyến!
Mộ Dung Hòa trầm mặc một thoáng, mỉm cười nói:
- Hiện tại sao? Có thể đợi một chút không?
Sắc mặt Đan Hoành trầm xuống, đem một phần văn kiện đưa cho Mộ Dung Hòa:
- Mộ Dung doanh trưởng, đừng để tôi khó làm! Đây là văn kiện do thủ lĩnh ký tên! Nếu ông không đi, tôi có quyền bắt giữ ông!
Mộ Dung Hòa cầm phần văn kiện lên nhìn lướt qua, lạnh lùng cười, hai tay dùng sức xé nát, ngay trước mặt Đan Hoành đem phần văn kiện kia xé thành mảnh nhỏ.
- Nhạc Trọng! Khẩu khí đúng là thật lớn, chức doanh trưởng của tôi chẳng lẽ hắn nghĩ bỏ là bỏ được sao?
Sắc mặt Đan Hoành đại biến lớn tiếng chất vấn:
- Mộ Dung Hòa! Ông muốn tạo phản phải không?
Mộ Dung Hòa lạnh lùng cười, trực tiếp ra lệnh:
- Hôm nay tôi chính là muốn làm phản lật đổ tên bạo chúa Nhạc Trọng kia! Đem hắn bắt lại! Gởi tín hào!
Hai gã chiến sĩ trực tiếp tiến lên bắt lại Đan Hoành, một gã chiến sĩ lại bắn tín hiệu lên không trung.
Tín hiệu vừa lên không trung, bên trong Quý Trữ thị đồng thời cũng bay lên tín hiệu!
- Ông thật muốn tạo phản!
Vẻ mặt Đan Hoành kinh hãi nhìn Mộ Dung Hòa, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem, thân thể không ngừng run rẩy.
Trong mắt Mộ Dung Hòa hiện lên quang mang kỳ dị, cao giọng nói:
- Làm phản thì làm phản! Nhạc Trọng tàn bạo bất nhân, hôm nay tôi sẽ vì quốc gia, vì nhân dân, quét sạch tên bại hoại này!
- Làm phản! Làm phản! Giết Nhạc Trọng! Giết Nhạc Trọng!
- Giúp đỡ chính nghĩa, giết Nhạc Trọng!
- …
Các quân quan tâm phúc hội tụ bên người Mộ Dung Hòa đều tràn ngập nhiệt huyết lớn tiếng kêu lên. Bị bọn hắn liên tục kêu gào, những quan quân không có ý làm phản đều đưa mắt nhìn nhau chỉ có thể hùa theo lớn tiếng kêu to. Tình thế lúc này nếu ai dám mở lời phản đối chỉ còn con đường chết, bọn họ còn không muốn chết. Hơn nữa mới đi theo Nhạc Trọng không lâu, còn chưa có đủ lòng trung thành.
Ngay khi mọi người còn đang trào dâng nhiệt huyết, Nhạc Trọng chậm rãi từ trong bóng tối đi ra xa xa lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hòa cùng nhóm quan quân phản nghịch thản nhiên nói:
- Nga! Các người đây là muốn tạo phản, phản bội chính phủ sao?
Mộ Dung Hòa vừa nhìn thấy Nhạc Trọng hiện thân, trong lòng hít sâu một hơi rét lạnh, liên tục lui ra sau vài bước, tám gã cao thủ bên cạnh hắn liền tiến lên ngăn cản trước người Mộ Dung Hòa.
Bên trong Quý Trữ thị, mọi người đều biết chiến lực của Nhạc Trọng vô song, trừ bỏ một ít siêu cấp thiên tài trong truyền thuyết luôn ở trong Đại Dung sơn mạch luyện cấp, không ai dám nói mình là đối thủ của Nhạc Trọng.
Núp sau lưng tám gã cao thủ, Mộ Dung Hòa sinh ra một tia dũng khí, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Nhạc Trọng! Mày tới được đúng lúc! Hôm nay sẽ là tử kỳ của mày!
Nhạc Trọng lạnh lùng cười, phất phất tay, hai gã chiến sĩ liền áp giải một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi cùng một nữ tử trung niên tư sắc không tầm thường chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi đi ra.
Mộ Dung Hòa vừa nói được vài câu, sắc mặt đột nhiên đại biến, hai mắt đỏ đậm thất thanh kêu lên:
- Tiểu Kiếm! A Y! Nhạc Trọng! Mày là hỗn đản! Tiểu Kiếm! Làm sao tiểu Kiếm lại ở trong tay của mày?
Thiếu niên kia tên là Mộ Dung Kiếm, là bảo bối của Mộ Dung Hòa. Mà nữ tử trung niên chính là vợ của hắn.
Mộ Dung Kiếm hai mắt rưng rưng lớn tiếng kêu lên:
- Ba ba! Cứu con! Ba ba! Cứu con!
Một khẩu súng trường chỉ thẳng vào đầu Mộ Dung Kiếm, chỉ cần Nhạc Trọng ra lệnh thì khẩu súng sẽ lập tức bắn ra viên đạn đoạt mạng, đem đầu của hắn oanh bạo.
Tiếp theo từng người cả trai lẫn gái bị nghiêm nghiêm khắc khắc áp giải đi ra, sau lưng đều có chiến sĩ dùng súng chỉ vào đầu bọn họ.
- Tiểu Bảo!
- Tiểu Mạn!
- Cẩm Tây!
- …
Các quan quân đứng bên người Mộ Dung Hòa nhìn thấy nhóm người bị áp giải đi ra nhất thời tay chân băng sương. Đây đều là gia quyến của bọn họ, lúc này đã bị Nhạc Trọng toàn bộ bắt giữ áp giải tới nơi đây. Nhìn thấy người nhà của mình bị giải đi ra, các quan quân phiến loạn nhất thời sản sinh nỗi sợ hãi tột cùng.
Nhạc Trọng nhìn Mộ Dung Hòa cùng các quan quân lạnh lùng nói:
- Các người đã lựa chọn tạo phản, nói vậy đã có chuẩn bị tâm lý! Tôi cho các người mười lăm giây suy nghĩ! Người đầu hàng liền cút! Tôi có thể bỏ qua cho gia quyến của các người, còn có thể tha mạng chó của các người! Nếu không, tôi lập tức giết sạch gia quyến của các người, sau đó mới giết các người! Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn, hiện tại bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.