Chương 588: Phản loạn. (2)
Tư Sản Bạo Tăng
01/11/2014
Nhìn gia quyến nằm trong tay Nhạc Trọng, sắc mặt toàn bộ quan quân phiến loạn biến
thành thập phần tái nhợt, trong lòng dao động.
- Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng!
Một gã quan quân sắc mặt tái nhợt, nhảy đi ra chạy về hướng bên này.
Trong mắt Mộ Dung Hòa thoáng hiện hung quang, muốn nổ súng bắn gục tên quan quân kia, nhưng khi hắn nhìn thấy con trai bị chỉ súng vào đầu, trong lòng liền do dự.
Nhạc Trọng nhìn các quan quân còn do dự chưa quyết định bên người Mộ Dung Hòa, lạnh lùng cười nói:
- Đúng rồi! Nói cho các người biết một sự kiện! Tín hiệu bên ngoài là tôi gọi người phóng lên! Trung Hoa Đồng Minh Hội mà các người chờ đợi sẽ không đến đây. Toàn bộ bọn hắn đã bị tôi dẫn người chôn vùi trong gió tuyết!
Tin tức này lập tức đánh tan điểm mấu chốt trong lòng các quan quân phiến loạn, sắc mặt mỗi người tái nhợt, lập tức hiểu được đây là một cạm bẫy. Nhạc Trọng mượn dùng cơ hội của Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội mà thanh tẩy những người không thật lòng thần phục hắn bên trong Quý Trữ thị.
Mộ Dung Hòa cùng những người trong lòng có quỷ nếu cứ luôn ẩn núp che giấu thì Nhạc Trọng tạm thời không có cách nào làm gì được bọn họ. Dù sao hắn chỉ vừa nắm bắt Quý Trữ thị trong tay, nếu lập tức thanh tẩy người cũ trong cao tầng, tuyệt đối sẽ gợi ra sự bắn ngược của hàng quân dưới trướng.
Nhưng nếu như chính đám người Mộ Dung Hòa phát động phiến loạn, thì là khác hẳn. Sẽ không ai khoan dung phiến loạn tồn tại, Nhạc Trọng đem toàn bộ đám người Mộ Dung Hòa tiêu diệt thật đúng lý hợp tình, cho dù là những đội ngũ khác trong Quý Trữ thị cũng không ai dám nói gì, nếu không Nhạc Trọng vẫn có thể nhân cơ hội bắt luôn bọn họ.
- Tôi hàng! Đừng giết tôi với con gái tôi!
- Tôi hàng! Đừng giết tôi!
- …
Nhìn không thấy hi vọng thắng lợi, trong mắt các quân quan phiến loạn chớp động cảm giác tuyệt vọng, lập tức tránh xa Mộ Dung Hòa quỳ trên mặt đất.
Mỗi một tên quan quân đầu hàng, người nhà của họ lại được áp giải đi xuống.
Giây lát sau, bên người Mộ Dung Hòa chỉ còn lại sáu gã cao thủ cùng bảy tên quan quân sắc mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thảm.
- Giết!
Vẻ mặt Mộ Dung Hòa trắng bệch lớn tiếng thét to:
- Chậm đã! Nhạc Trọng, tôi hàng! Cầu anh buông tha cho tiểu Kiếm của tôi!
- Giết !
Nhạc Trọng lạnh lùng truyền mệnh lệnh.
Phanh! Phanh!
Một trận tiếng súng vang lên, gia quyến của bảy tên quan quân bên người Mộ Dung Hòa liền bị bắn chết, hai mươi mấy nam nữ ngã xuống trong vũng máu.
Nhìn thấy một màn kia, những quan quân đầu hàng sắc mặt đại biến, thân thể không ngừng run rẩy. Nếu bọn họ hàng chậm một chút, gia quyến của họ cũng sẽ bị Nhạc Trọng không chút lưu tình giết chết. Tâm địa của nam nhân trẻ tuổi trước mắt này thật giống như đúc từ sắt đá, tuyệt đối sẽ không chút thương tiếc người phản loạn.
- Nhạc Trọng! Tao muốn giết cả nhà mày!
- Nhạc Trọng! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
- …
Sắc mặt các quan quân đại biến, trong mắt tràn ngập cừu hận, hai mắt cơ hồ nhỏ máu lớn tiếng rít gào.
- Động thủ!
Đúng lúc này Trương Tuyết Vong đang đứng bên người Mộ Dung Hòa lạnh lùng ra lệnh.
Bảy tên hộ vệ đi theo bên người Trương Tuyết Vong liền thay đổi họng súng, quét về hướng quan quân bên người Mộ Dung Hòa, dưới mưa đạn điên cuồng bao trùm, những quan quân kia không kịp đề phòng trong nháy mắt đã bị bắn thành cái sàng ngã trên mặt đất.
Từng đạo gai xương bén nhọn từ thân thể một gã chiến sĩ đứng bên cạnh Trương Tuyết Vong nổ bắn ra, trực tiếp đem sáu gã cao thủ hộ vệ trước người Mộ Dung Hòa xỏ xuyên đầu đinh trên mặt đất. Đám hộ vệ của Mộ Dung Hòa chỉ toàn lực phòng ngự Nhạc Trọng, bọn hắn căn bản không nghĩ tới lại bị đồng minh Trương Tuyết Vong công kích.
Vẻ mặt Mộ Dung Hòa khiếp sợ nhìn Trương Tuyết Vong cắn răng nói:
- Là anh! Lão Trương, là anh bán rẻ chúng tôi?
Trương Tuyết Vong nhìn Mộ Dung Hòa gằn từng tiếng:
- Không sai, Mộ Dung, là tôi bán rẻ các anh! Tuy rằng Nhạc Trọng cũng không tính là một thủ lĩnh hoàn mỹ, nhưng các anh ngàn không nên vạn không nên phát động phiến loạn ngay thời gian ba trăm vạn tang thi sắp tấn công Quý Trữ thị! Các anh có nghĩ tới hay không, ở trong loại thời tiết này, chín mươi vạn người thường làm sao lui lại đến địa phương khác! Cho dù thành công lui lại được huyện thị khác, vậy sẽ phải chết bao nhiêu người? Vì nhân dân Quý Trữ thị, chỉ phải cho các anh đi chết đi!
Trương Tuyết Vong đích xác vô cùng bất mãn đối với việc Nhạc Trọng thống trị cả Quý Trữ thị đồng thời đem hắn ném tới trong tân binh doanh. Nhưng con người của hắn lại biết đại thể, là hảo hán tử biết nhìn đại cục. Hắn thập phần rõ ràng ở trong khí hậu băng tuyết ngập trời bây giờ, một khi di chuyển chín mươi vạn người thường không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng phải chết trên đường di chuyển. Bởi vậy khi Đồng Minh Hội đến dụ dỗ hắn, hắn liền xoay người đi tìm Nhạc Trọng mật báo.
- Ha ha! Ha ha! Nhạc Trọng, tất cả chuyện này do một mình tôi làm! Cầu anh đối xử tử tế với người nhà của tôi, tôi sẽ cho anh một lời công đạo!
Mộ Dung Hòa buồn bã cười thê lương, rút súng trực tiếp nhét vào trong miệng nhắm mắt bóp cò.
Phanh một tiếng súng vang, đầu Mộ Dung Hòa hiện ra một lỗ máu, bản thân hắn vô lực ngã trên mặt đất.
Mộ Dung Hòa vừa chết, đại bộ phận quan quân quỳ gối đầu hàng, các chiến sĩ vốn chỉ thuận miệng hùa theo đều buông vũ khí, hai tay ôm đầu lòng người bàng hoàng chờ Nhạc Trọng phán quyết.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhóm quan quân lạnh lùng ra lệnh:
- Đem những phần tử phiến loạn cùng gia quyến của họ nhốt vào cặn bã doanh! Để họ ra tuyến đầu chiến đấu. Đám cặn bã này, đã tới thời điểm hiện tại còn nháo sự như thế!
Mặc dù trong những quan quân kia có không ít quan chỉ huy có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng Nhạc Trọng vẫn không dám sử dụng, trực tiếp nhốt họ vào trong cặn bã doanh để cho họ đảm đương vật hi sinh chiến đấu cùng tang thi.
Những người này mặc dù có tài hoa nhưng đã có ý nghĩ phản loạn. Nếu Nhạc Trọng không xử lý nghiêm khắc, những phần tử phản loạn này sẽ tâm tồn may mắn, sau này sẽ không ngừng tiếp tục tạo phản.
Các chiến sĩ kéo những quan quân kia toàn bộ rời đi, áp giải vào trong cặn bã doanh.
Trương Tuyết Vong đi tới trước mặt Nhạc Trọng hành lễ nói:
- Thủ lĩnh!
Nhạc Trọng nhìn Trương Tuyết Vong mỉm cười, chỉ vào một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, trên người mang theo khí chất dũng mãnh nói:
- Trương Tuyết Vong, lần này anh làm thật tốt! Từ giờ trở đi, anh tiếp nhận đệ thất doanh của Mộ Dung Hòa. Đây là Lý Siêu, hắn sẽ trở thành trợ thủ của anh, cùng nhau quản lý tốt đệ thất doanh!
Trương Tuyết Vong cũng hiểu rõ Nhạc Trọng sảm hạt cát vào trong đệ thất doanh, không cho hắn một nhà độc đại, nhưng trong lòng hắn cũng không có quỷ nên thập phần tiêu sái đáp:
- Dạ, thủ lĩnh! Tôi nhất định sẽ phối hợp tốt, quản lý tốt đệ thất doanh!
Nhạc Trọng chứng kiến vẻ sảng khoái của Trương Tuyết Vong, trong lòng khẽ gật đầu. Người này có thể trở thành doanh trưởng đệ nhất doanh của Đỗ Thiện Hùng, đương nhiên thật có năng lực.
- Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng!
Một gã quan quân sắc mặt tái nhợt, nhảy đi ra chạy về hướng bên này.
Trong mắt Mộ Dung Hòa thoáng hiện hung quang, muốn nổ súng bắn gục tên quan quân kia, nhưng khi hắn nhìn thấy con trai bị chỉ súng vào đầu, trong lòng liền do dự.
Nhạc Trọng nhìn các quan quân còn do dự chưa quyết định bên người Mộ Dung Hòa, lạnh lùng cười nói:
- Đúng rồi! Nói cho các người biết một sự kiện! Tín hiệu bên ngoài là tôi gọi người phóng lên! Trung Hoa Đồng Minh Hội mà các người chờ đợi sẽ không đến đây. Toàn bộ bọn hắn đã bị tôi dẫn người chôn vùi trong gió tuyết!
Tin tức này lập tức đánh tan điểm mấu chốt trong lòng các quan quân phiến loạn, sắc mặt mỗi người tái nhợt, lập tức hiểu được đây là một cạm bẫy. Nhạc Trọng mượn dùng cơ hội của Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội mà thanh tẩy những người không thật lòng thần phục hắn bên trong Quý Trữ thị.
Mộ Dung Hòa cùng những người trong lòng có quỷ nếu cứ luôn ẩn núp che giấu thì Nhạc Trọng tạm thời không có cách nào làm gì được bọn họ. Dù sao hắn chỉ vừa nắm bắt Quý Trữ thị trong tay, nếu lập tức thanh tẩy người cũ trong cao tầng, tuyệt đối sẽ gợi ra sự bắn ngược của hàng quân dưới trướng.
Nhưng nếu như chính đám người Mộ Dung Hòa phát động phiến loạn, thì là khác hẳn. Sẽ không ai khoan dung phiến loạn tồn tại, Nhạc Trọng đem toàn bộ đám người Mộ Dung Hòa tiêu diệt thật đúng lý hợp tình, cho dù là những đội ngũ khác trong Quý Trữ thị cũng không ai dám nói gì, nếu không Nhạc Trọng vẫn có thể nhân cơ hội bắt luôn bọn họ.
- Tôi hàng! Đừng giết tôi với con gái tôi!
- Tôi hàng! Đừng giết tôi!
- …
Nhìn không thấy hi vọng thắng lợi, trong mắt các quân quan phiến loạn chớp động cảm giác tuyệt vọng, lập tức tránh xa Mộ Dung Hòa quỳ trên mặt đất.
Mỗi một tên quan quân đầu hàng, người nhà của họ lại được áp giải đi xuống.
Giây lát sau, bên người Mộ Dung Hòa chỉ còn lại sáu gã cao thủ cùng bảy tên quan quân sắc mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thảm.
- Giết!
Vẻ mặt Mộ Dung Hòa trắng bệch lớn tiếng thét to:
- Chậm đã! Nhạc Trọng, tôi hàng! Cầu anh buông tha cho tiểu Kiếm của tôi!
- Giết !
Nhạc Trọng lạnh lùng truyền mệnh lệnh.
Phanh! Phanh!
Một trận tiếng súng vang lên, gia quyến của bảy tên quan quân bên người Mộ Dung Hòa liền bị bắn chết, hai mươi mấy nam nữ ngã xuống trong vũng máu.
Nhìn thấy một màn kia, những quan quân đầu hàng sắc mặt đại biến, thân thể không ngừng run rẩy. Nếu bọn họ hàng chậm một chút, gia quyến của họ cũng sẽ bị Nhạc Trọng không chút lưu tình giết chết. Tâm địa của nam nhân trẻ tuổi trước mắt này thật giống như đúc từ sắt đá, tuyệt đối sẽ không chút thương tiếc người phản loạn.
- Nhạc Trọng! Tao muốn giết cả nhà mày!
- Nhạc Trọng! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
- …
Sắc mặt các quan quân đại biến, trong mắt tràn ngập cừu hận, hai mắt cơ hồ nhỏ máu lớn tiếng rít gào.
- Động thủ!
Đúng lúc này Trương Tuyết Vong đang đứng bên người Mộ Dung Hòa lạnh lùng ra lệnh.
Bảy tên hộ vệ đi theo bên người Trương Tuyết Vong liền thay đổi họng súng, quét về hướng quan quân bên người Mộ Dung Hòa, dưới mưa đạn điên cuồng bao trùm, những quan quân kia không kịp đề phòng trong nháy mắt đã bị bắn thành cái sàng ngã trên mặt đất.
Từng đạo gai xương bén nhọn từ thân thể một gã chiến sĩ đứng bên cạnh Trương Tuyết Vong nổ bắn ra, trực tiếp đem sáu gã cao thủ hộ vệ trước người Mộ Dung Hòa xỏ xuyên đầu đinh trên mặt đất. Đám hộ vệ của Mộ Dung Hòa chỉ toàn lực phòng ngự Nhạc Trọng, bọn hắn căn bản không nghĩ tới lại bị đồng minh Trương Tuyết Vong công kích.
Vẻ mặt Mộ Dung Hòa khiếp sợ nhìn Trương Tuyết Vong cắn răng nói:
- Là anh! Lão Trương, là anh bán rẻ chúng tôi?
Trương Tuyết Vong nhìn Mộ Dung Hòa gằn từng tiếng:
- Không sai, Mộ Dung, là tôi bán rẻ các anh! Tuy rằng Nhạc Trọng cũng không tính là một thủ lĩnh hoàn mỹ, nhưng các anh ngàn không nên vạn không nên phát động phiến loạn ngay thời gian ba trăm vạn tang thi sắp tấn công Quý Trữ thị! Các anh có nghĩ tới hay không, ở trong loại thời tiết này, chín mươi vạn người thường làm sao lui lại đến địa phương khác! Cho dù thành công lui lại được huyện thị khác, vậy sẽ phải chết bao nhiêu người? Vì nhân dân Quý Trữ thị, chỉ phải cho các anh đi chết đi!
Trương Tuyết Vong đích xác vô cùng bất mãn đối với việc Nhạc Trọng thống trị cả Quý Trữ thị đồng thời đem hắn ném tới trong tân binh doanh. Nhưng con người của hắn lại biết đại thể, là hảo hán tử biết nhìn đại cục. Hắn thập phần rõ ràng ở trong khí hậu băng tuyết ngập trời bây giờ, một khi di chuyển chín mươi vạn người thường không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng phải chết trên đường di chuyển. Bởi vậy khi Đồng Minh Hội đến dụ dỗ hắn, hắn liền xoay người đi tìm Nhạc Trọng mật báo.
- Ha ha! Ha ha! Nhạc Trọng, tất cả chuyện này do một mình tôi làm! Cầu anh đối xử tử tế với người nhà của tôi, tôi sẽ cho anh một lời công đạo!
Mộ Dung Hòa buồn bã cười thê lương, rút súng trực tiếp nhét vào trong miệng nhắm mắt bóp cò.
Phanh một tiếng súng vang, đầu Mộ Dung Hòa hiện ra một lỗ máu, bản thân hắn vô lực ngã trên mặt đất.
Mộ Dung Hòa vừa chết, đại bộ phận quan quân quỳ gối đầu hàng, các chiến sĩ vốn chỉ thuận miệng hùa theo đều buông vũ khí, hai tay ôm đầu lòng người bàng hoàng chờ Nhạc Trọng phán quyết.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhóm quan quân lạnh lùng ra lệnh:
- Đem những phần tử phiến loạn cùng gia quyến của họ nhốt vào cặn bã doanh! Để họ ra tuyến đầu chiến đấu. Đám cặn bã này, đã tới thời điểm hiện tại còn nháo sự như thế!
Mặc dù trong những quan quân kia có không ít quan chỉ huy có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng Nhạc Trọng vẫn không dám sử dụng, trực tiếp nhốt họ vào trong cặn bã doanh để cho họ đảm đương vật hi sinh chiến đấu cùng tang thi.
Những người này mặc dù có tài hoa nhưng đã có ý nghĩ phản loạn. Nếu Nhạc Trọng không xử lý nghiêm khắc, những phần tử phản loạn này sẽ tâm tồn may mắn, sau này sẽ không ngừng tiếp tục tạo phản.
Các chiến sĩ kéo những quan quân kia toàn bộ rời đi, áp giải vào trong cặn bã doanh.
Trương Tuyết Vong đi tới trước mặt Nhạc Trọng hành lễ nói:
- Thủ lĩnh!
Nhạc Trọng nhìn Trương Tuyết Vong mỉm cười, chỉ vào một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, trên người mang theo khí chất dũng mãnh nói:
- Trương Tuyết Vong, lần này anh làm thật tốt! Từ giờ trở đi, anh tiếp nhận đệ thất doanh của Mộ Dung Hòa. Đây là Lý Siêu, hắn sẽ trở thành trợ thủ của anh, cùng nhau quản lý tốt đệ thất doanh!
Trương Tuyết Vong cũng hiểu rõ Nhạc Trọng sảm hạt cát vào trong đệ thất doanh, không cho hắn một nhà độc đại, nhưng trong lòng hắn cũng không có quỷ nên thập phần tiêu sái đáp:
- Dạ, thủ lĩnh! Tôi nhất định sẽ phối hợp tốt, quản lý tốt đệ thất doanh!
Nhạc Trọng chứng kiến vẻ sảng khoái của Trương Tuyết Vong, trong lòng khẽ gật đầu. Người này có thể trở thành doanh trưởng đệ nhất doanh của Đỗ Thiện Hùng, đương nhiên thật có năng lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.