Chương 89: Ngược Sát
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
26/12/2022
'Ngươi có bản lĩnh thì lên khiêu chiến, không có bản lĩnh thì đừng đứng ở đó nói nhảm.' Lữ Thần Tiễu nhíu mày nói, ánh mắt rơi vào trên người người vừa nói chuyện.
'Người trẻ tuổi không nên quá cuồng vọng, ngươi cần biết rằng thế giới này lớn hơn so với ngươi tưởng tượng, ếch ngồi đáy giếng cũng không có lợi đối với ngươi.' Bạch Thương Đông chạy tới rồi trước Thánh Thú đài, nói với Lữ Thần Tiễu.
'Ta cũng muốn nhìn thế giới rộng lớn mà ngươi vừa nói một chút kia, vậy cũng cần ngươi chịu cho ta cơ hội mới được, ngươi dám thả ra Thánh Thú lên đài sao?' Lữ Thần Tiễu nói với Bạch Thương Đông bằng giọng đầy khinh miệt.
'Nếu ngươi cầu ta dạy cho ngươi, ta đây sẽ thay Xích Long sư huynh giáo dục ngươi một chút đi, tránh cho ngươi không biết trời cao đất rộng, về sau ra ngoài lại bị nhiều thua thiệt.' Vừa nói, Bạch Thương Đông vừa xem thời gian, sau đó triệu hoán Hồng Lệ đến trên đài.
'A, Thánh Thú hình người, người nọ là ai thế?'
'Còn có thể là ai, toàn bộ đệ tử Văn Sĩ trong thư viện, nếu gọi Hiền Nhân là sư huynh, chỉ sợ cũng chỉ có hắn thôi.'
'Bạch Thương Đông ở Kính Thai Viện?'
'A! Hắn chính là Bạch Thương Đông à? Đệ nhất thơ văn của Nam Ly, thoạt nhìn quả nhiên là khí vũ bất phàm a.'
'Cho dù tài thơ văn của hắn có thông thiên cũng chỉ là vô dụng, dù sao đây cũng là Thánh Thú chiến, hắn lại không thể ra sân, càng không phải so với tài văn chương, Bạch Thương Đông thật sự quá bất cẩn, không thấy bốn con Thánh Thú Thánh phẩm kia cùng vây công con cự viên của Lữ Thần Tiễu mà mỗi con bị một quyền giải quyết hết sao? Thánh Thú hình người kia của hắn có mạnh hơn nữa, còn có thể mạnh hơn Khôi Giáp Thần Tướng sao?'
'Ta tưởng là ai, hóa ra là Bạch Thương Đông ở Kính Thai Viện, Thánh Thú này của ngươi chết chắc rồi, mới vừa khi đấu với Thánh Thú của đám người Phó sư huynh, ta đã lệnh cho cự viên hạ thủ lưu tình, chỉ dùng 7 phần lực, nhưng ta lại không biết ngươi, ta muốn để cự viên dùng một quyền đập Thánh Thú của ngươi thành mảnh nhỏ.' Lữ Thần Tiễu ra lệnh một tiếng, cự viên kia gầm lên một tiếng rồi vung quyền đập tới Hồng Lệ.
'Xong rồi xong rồi, cự viên của Lữ Thần Tiễu này mạnh như thế, khi đối phó với bốn con Thánh Thú Thánh phẩm còn hạ thủ lưu tình chỉ dùng 7 phần lực, bây giờ hắn ra lệnh cho Thánh Thú dùng toàn lực thì sẽ mạnh đến mức nào đây? Sợ rằng Thánh Thú cấp Chân Nhân bình thường đều sẽ bị một quyền này đánh giết thành cặn ấy?'
Nhìn cự viên đập một quyền về phía Hồng Lệ nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt cự viên kia, mọi người đều cảm thấy Hồng Lệ nhất định sẽ bị một quyền này đập nát bấy, ngay cả chạy trốn giữ mệnh cũng không có khả năng.
Nhưng Hồng Lệ lại đứng im ở nơi đó không thèm nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn cự viên, một tay nắm vỏ kiếm, một tay nhẹ nhàng chạm lên chuôi kiếm.
'Bạch Chấp Viện, nhanh thu Thánh Thú của ngươi về đi, nó không phải đối thủ của cự viên đâu, không nên hi sinh vô ích.' Ngô Tử Đạo cuống cuồng hô to với Bạch Thương Đông.
Phó Thu Diệp cũng vội vàng lớn tiếng khuyên Bạch Thương Đông mau mau thu Hồng Lệ về, dường như bọn họ đều sợ Hồng Lệ bị một quyền của cự viên giết chết vậy.
Nhưng Bạch Thương Đông lại giống như không nghe được vậy, hắn chỉ nhìn một quyền của cự viên đánh tới trước mặt Hồng Lệ, mà Hồng Lệ vẫn bất động, cho đến khi một quyền kia đánh đến trước mặt, nó mới rút kiếm ra, chém thẳng về phía một quyền kia của cự viên.
'Xong rồi xong rồi, Thánh Thú này nhất định phải chết rồi!' Ngô Tử Đạo cảm thán .
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống như Ngô Tử Đạo, không có người nào cho rằng Hồng Lệ có khả năng trực tiếp chống lại cự viên, trường kiếm ở trước mặt cự viên giống như cái tăm xỉa răng vậy, căn bản không có khả năng tạo ra bất cứ uy hiếp gì tới cự viên, cũng căn bản không thể so sánh với nhau.
Nhưng Bạch Thương Đông vẫn đứng im không động, chỉ bình tĩnh nhìn đại quyền va chạm vào tế kiếm.
Lữ Thần Tiễu hơi biến sắc mặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi tế kiếm và đại quyền va chạm, gần như khó mà nhìn thấy lưỡi kiếm dưới đại quyền kia đang gắng gượng chém vào đại quyền.
Cảnh tượng này có chút buồn cười, giống như một con búp bê cầm cây tăm đón đỡ lấy thiết chùy đang đánh tới, bất kỳ ai nhìn đều cảm thấy cây tăm xỉa răng kia nhất định sẽ gãy đôi, trong lòng một số người đã tưởng tượng ra cảnh trường kiếm giống như cây tăm xỉa răng trong tay Hồng Lệ kia sẽ bị đại quyền đập nát, hơn nữa còn cho rằng chẳng mấy chốc cảnh tượng này sẽ biến thành sự thật.
'A!'
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm lên Hồng Lệ và cự viên trên Thánh Thú đài, tất cả gần như không thể tin được chuyện mà mình vừa nhìn thấy.
Trường kiếm như cây tăm xỉa răng trong tay Hồng Lệ vậy mà lại chém trúng đại quyền của cự viên, nắm tay của cự viên đã đứt rời khỏi cánh tay của nó, cự viên kia kêu lên thảm thiết rồi liên tiếp lui về phía sau, máu tươi không ngừng từ chỗ cánh tay bị đứt phún ra ngoài.
'Làm sao có thể? Điều này sao có thể à?' Không chỉ đệ tử bình thường không tin, ngay cả mấy người Phó Thu Diệp cũng không thể tin được lại có kết quả như vậy.
'Thánh Thú hình người kia rốt cuộc là loại gì? Thật sự quá mạnh, một kiếm chém tới này vậy mà có thể chém đứt được bàn tay của cự viên kia, thật sự quá kinh người.'
'Hóa ra còn có Thánh Thú mạnh như vậy, ta cứ nghĩ rằng cự viên kia đã là vô địch trong cấp Văn Sĩ rồi chứ.'
Hồng Lệ thân hình khẽ động một cái, cả người đã nhảy đến trước mặt cự viên đang kêu thảm thiết vọi lui về phía sau kia, lại tiếp tục chém ra một kiếm, chỉ thấy ánh kiếm màu đỏ khẽ lóe, một cánh tay của cự viên trực tiếp bị chém xuống.
Cự viên trong lòng mọi người gần như là vô địch kia, ở trước mặt Hồng Lệ lại không có một chút lực phản kháng nào, giống như là tượng gỗ mặc cho Hồng Lệ dày xéo, trong chớp mắt Hồng Lệ đã chém liên tục bốn kiếm, chém toàn bộ tứ chi của cự viên.
Sắc mặt Lữ Thần Tiễu đại biến, muốn thu cự viên về hư giới, nhưng tốc độ kiếm của Hồng Lệ thật sự quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu cự viên về, kiếm trong tay Hồng Lệ đã chém xuống đầu của con cự vượn kia.
Thân thể cự viên không lành lặn ầm ầm ngã xuống đất, sắc mặt Hồng Lệ không chút thay động, giống như vừa rồi chỉ tiện tay nghiền chết một con kiến vậy, căn bản không đáng để hắn quan tâm, đứng trước thi thể của cự viên, lẳng lặng chờ đợi Bạch Thương Đông thu hồi hắn vào hư giới.
'Mấy vị trưởng lão, một canh giờ đã đến, có phải Thánh Thú của ta thu được vị trí hạng nhất trong Thánh Thú tiết năm nay hay không?' Bạch Thương Đông cũng không thèm nhìn vẻ mặt đầy oán độc của Lữ Thần Tiễu, quay sang hỏi Quang Sơn trưởng lão.
'Còn có ai muốn khiêu chiến hay không?' Quang Sơn trưởng lão và mấy vị trưởng lão bàn bạc một chút, đứng lên hỏi.
Dưới đài lại không có người trả lời, Hồng Lệ mang đến cho bọn hắn rung động thật sự quá mạnh mẽ rồi, ngay cả cự viên vô địch kia cũng bị hắn tùy tiện chém giết, bọn họ làm sao dám để Thánh Thú của mình lên đài chịu chết, căn bản không có người nào lên tiếng.
'Nếu không có người nào muốn lên đài khiêu chiến nữa, thời gian ước định lúc trước cũng đã đến rồi, ta tuyên bố vị trí hạng nhất Thánh Thú tiết năm nay chính là Hồng Lệ.' Quang Sơn trưởng lão tuyên bố.
Bạch Thương Đông có chút ngoài ý muốn, Quang Sơn trưởng lão lại biết rõ Hồng Lệ.
'Đây là phần thưởng hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực năm nay, hiện tại giao cho ngươi.' Quang Sơn trưởng lão triệu hoán ra một lão hổ toàn thân trắng như tuyết, chỉ có chop đuôi là có màu đỏ như ngọn lửa, sau đó chuyển quyền khống chế cho Bạch Thương Đông.
'Người trẻ tuổi, hôm nay thất bại đối với ngươi chưa chắc đã không phải chuyện tốt, trở về thay ta vấn an Xích Long sư huynh, hắn cũng không cần cảm tạ ân tình ta thay thay hắn giáo dục ngươi.' Bạch Thương Đông thu hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực lại, cười tủm tỉm nói với Lữ Thần Tiễu có vẻ mặt đầy oán độc.'Phần ân tình này, ta nhất định sẽ không quên.' Lữ Thần Tiễu cắn răng, mỗi một chữ đều giống như rít qua hàm răng, ánh mắt của hắn tràn đầy căm ghét Bạch Thương Đông.
Ngay cả Xích Long mà Bạch Thương Đông còn không coi vào đâu, huống chi là Lữ Thần Tiễu, Lữ Thần Tiễu càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn lại càng cao hứng.
'Người trẻ tuổi không nên quá cuồng vọng, ngươi cần biết rằng thế giới này lớn hơn so với ngươi tưởng tượng, ếch ngồi đáy giếng cũng không có lợi đối với ngươi.' Bạch Thương Đông chạy tới rồi trước Thánh Thú đài, nói với Lữ Thần Tiễu.
'Ta cũng muốn nhìn thế giới rộng lớn mà ngươi vừa nói một chút kia, vậy cũng cần ngươi chịu cho ta cơ hội mới được, ngươi dám thả ra Thánh Thú lên đài sao?' Lữ Thần Tiễu nói với Bạch Thương Đông bằng giọng đầy khinh miệt.
'Nếu ngươi cầu ta dạy cho ngươi, ta đây sẽ thay Xích Long sư huynh giáo dục ngươi một chút đi, tránh cho ngươi không biết trời cao đất rộng, về sau ra ngoài lại bị nhiều thua thiệt.' Vừa nói, Bạch Thương Đông vừa xem thời gian, sau đó triệu hoán Hồng Lệ đến trên đài.
'A, Thánh Thú hình người, người nọ là ai thế?'
'Còn có thể là ai, toàn bộ đệ tử Văn Sĩ trong thư viện, nếu gọi Hiền Nhân là sư huynh, chỉ sợ cũng chỉ có hắn thôi.'
'Bạch Thương Đông ở Kính Thai Viện?'
'A! Hắn chính là Bạch Thương Đông à? Đệ nhất thơ văn của Nam Ly, thoạt nhìn quả nhiên là khí vũ bất phàm a.'
'Cho dù tài thơ văn của hắn có thông thiên cũng chỉ là vô dụng, dù sao đây cũng là Thánh Thú chiến, hắn lại không thể ra sân, càng không phải so với tài văn chương, Bạch Thương Đông thật sự quá bất cẩn, không thấy bốn con Thánh Thú Thánh phẩm kia cùng vây công con cự viên của Lữ Thần Tiễu mà mỗi con bị một quyền giải quyết hết sao? Thánh Thú hình người kia của hắn có mạnh hơn nữa, còn có thể mạnh hơn Khôi Giáp Thần Tướng sao?'
'Ta tưởng là ai, hóa ra là Bạch Thương Đông ở Kính Thai Viện, Thánh Thú này của ngươi chết chắc rồi, mới vừa khi đấu với Thánh Thú của đám người Phó sư huynh, ta đã lệnh cho cự viên hạ thủ lưu tình, chỉ dùng 7 phần lực, nhưng ta lại không biết ngươi, ta muốn để cự viên dùng một quyền đập Thánh Thú của ngươi thành mảnh nhỏ.' Lữ Thần Tiễu ra lệnh một tiếng, cự viên kia gầm lên một tiếng rồi vung quyền đập tới Hồng Lệ.
'Xong rồi xong rồi, cự viên của Lữ Thần Tiễu này mạnh như thế, khi đối phó với bốn con Thánh Thú Thánh phẩm còn hạ thủ lưu tình chỉ dùng 7 phần lực, bây giờ hắn ra lệnh cho Thánh Thú dùng toàn lực thì sẽ mạnh đến mức nào đây? Sợ rằng Thánh Thú cấp Chân Nhân bình thường đều sẽ bị một quyền này đánh giết thành cặn ấy?'
Nhìn cự viên đập một quyền về phía Hồng Lệ nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt cự viên kia, mọi người đều cảm thấy Hồng Lệ nhất định sẽ bị một quyền này đập nát bấy, ngay cả chạy trốn giữ mệnh cũng không có khả năng.
Nhưng Hồng Lệ lại đứng im ở nơi đó không thèm nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn cự viên, một tay nắm vỏ kiếm, một tay nhẹ nhàng chạm lên chuôi kiếm.
'Bạch Chấp Viện, nhanh thu Thánh Thú của ngươi về đi, nó không phải đối thủ của cự viên đâu, không nên hi sinh vô ích.' Ngô Tử Đạo cuống cuồng hô to với Bạch Thương Đông.
Phó Thu Diệp cũng vội vàng lớn tiếng khuyên Bạch Thương Đông mau mau thu Hồng Lệ về, dường như bọn họ đều sợ Hồng Lệ bị một quyền của cự viên giết chết vậy.
Nhưng Bạch Thương Đông lại giống như không nghe được vậy, hắn chỉ nhìn một quyền của cự viên đánh tới trước mặt Hồng Lệ, mà Hồng Lệ vẫn bất động, cho đến khi một quyền kia đánh đến trước mặt, nó mới rút kiếm ra, chém thẳng về phía một quyền kia của cự viên.
'Xong rồi xong rồi, Thánh Thú này nhất định phải chết rồi!' Ngô Tử Đạo cảm thán .
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống như Ngô Tử Đạo, không có người nào cho rằng Hồng Lệ có khả năng trực tiếp chống lại cự viên, trường kiếm ở trước mặt cự viên giống như cái tăm xỉa răng vậy, căn bản không có khả năng tạo ra bất cứ uy hiếp gì tới cự viên, cũng căn bản không thể so sánh với nhau.
Nhưng Bạch Thương Đông vẫn đứng im không động, chỉ bình tĩnh nhìn đại quyền va chạm vào tế kiếm.
Lữ Thần Tiễu hơi biến sắc mặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi tế kiếm và đại quyền va chạm, gần như khó mà nhìn thấy lưỡi kiếm dưới đại quyền kia đang gắng gượng chém vào đại quyền.
Cảnh tượng này có chút buồn cười, giống như một con búp bê cầm cây tăm đón đỡ lấy thiết chùy đang đánh tới, bất kỳ ai nhìn đều cảm thấy cây tăm xỉa răng kia nhất định sẽ gãy đôi, trong lòng một số người đã tưởng tượng ra cảnh trường kiếm giống như cây tăm xỉa răng trong tay Hồng Lệ kia sẽ bị đại quyền đập nát, hơn nữa còn cho rằng chẳng mấy chốc cảnh tượng này sẽ biến thành sự thật.
'A!'
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm lên Hồng Lệ và cự viên trên Thánh Thú đài, tất cả gần như không thể tin được chuyện mà mình vừa nhìn thấy.
Trường kiếm như cây tăm xỉa răng trong tay Hồng Lệ vậy mà lại chém trúng đại quyền của cự viên, nắm tay của cự viên đã đứt rời khỏi cánh tay của nó, cự viên kia kêu lên thảm thiết rồi liên tiếp lui về phía sau, máu tươi không ngừng từ chỗ cánh tay bị đứt phún ra ngoài.
'Làm sao có thể? Điều này sao có thể à?' Không chỉ đệ tử bình thường không tin, ngay cả mấy người Phó Thu Diệp cũng không thể tin được lại có kết quả như vậy.
'Thánh Thú hình người kia rốt cuộc là loại gì? Thật sự quá mạnh, một kiếm chém tới này vậy mà có thể chém đứt được bàn tay của cự viên kia, thật sự quá kinh người.'
'Hóa ra còn có Thánh Thú mạnh như vậy, ta cứ nghĩ rằng cự viên kia đã là vô địch trong cấp Văn Sĩ rồi chứ.'
Hồng Lệ thân hình khẽ động một cái, cả người đã nhảy đến trước mặt cự viên đang kêu thảm thiết vọi lui về phía sau kia, lại tiếp tục chém ra một kiếm, chỉ thấy ánh kiếm màu đỏ khẽ lóe, một cánh tay của cự viên trực tiếp bị chém xuống.
Cự viên trong lòng mọi người gần như là vô địch kia, ở trước mặt Hồng Lệ lại không có một chút lực phản kháng nào, giống như là tượng gỗ mặc cho Hồng Lệ dày xéo, trong chớp mắt Hồng Lệ đã chém liên tục bốn kiếm, chém toàn bộ tứ chi của cự viên.
Sắc mặt Lữ Thần Tiễu đại biến, muốn thu cự viên về hư giới, nhưng tốc độ kiếm của Hồng Lệ thật sự quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu cự viên về, kiếm trong tay Hồng Lệ đã chém xuống đầu của con cự vượn kia.
Thân thể cự viên không lành lặn ầm ầm ngã xuống đất, sắc mặt Hồng Lệ không chút thay động, giống như vừa rồi chỉ tiện tay nghiền chết một con kiến vậy, căn bản không đáng để hắn quan tâm, đứng trước thi thể của cự viên, lẳng lặng chờ đợi Bạch Thương Đông thu hồi hắn vào hư giới.
'Mấy vị trưởng lão, một canh giờ đã đến, có phải Thánh Thú của ta thu được vị trí hạng nhất trong Thánh Thú tiết năm nay hay không?' Bạch Thương Đông cũng không thèm nhìn vẻ mặt đầy oán độc của Lữ Thần Tiễu, quay sang hỏi Quang Sơn trưởng lão.
'Còn có ai muốn khiêu chiến hay không?' Quang Sơn trưởng lão và mấy vị trưởng lão bàn bạc một chút, đứng lên hỏi.
Dưới đài lại không có người trả lời, Hồng Lệ mang đến cho bọn hắn rung động thật sự quá mạnh mẽ rồi, ngay cả cự viên vô địch kia cũng bị hắn tùy tiện chém giết, bọn họ làm sao dám để Thánh Thú của mình lên đài chịu chết, căn bản không có người nào lên tiếng.
'Nếu không có người nào muốn lên đài khiêu chiến nữa, thời gian ước định lúc trước cũng đã đến rồi, ta tuyên bố vị trí hạng nhất Thánh Thú tiết năm nay chính là Hồng Lệ.' Quang Sơn trưởng lão tuyên bố.
Bạch Thương Đông có chút ngoài ý muốn, Quang Sơn trưởng lão lại biết rõ Hồng Lệ.
'Đây là phần thưởng hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực năm nay, hiện tại giao cho ngươi.' Quang Sơn trưởng lão triệu hoán ra một lão hổ toàn thân trắng như tuyết, chỉ có chop đuôi là có màu đỏ như ngọn lửa, sau đó chuyển quyền khống chế cho Bạch Thương Đông.
'Người trẻ tuổi, hôm nay thất bại đối với ngươi chưa chắc đã không phải chuyện tốt, trở về thay ta vấn an Xích Long sư huynh, hắn cũng không cần cảm tạ ân tình ta thay thay hắn giáo dục ngươi.' Bạch Thương Đông thu hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực lại, cười tủm tỉm nói với Lữ Thần Tiễu có vẻ mặt đầy oán độc.'Phần ân tình này, ta nhất định sẽ không quên.' Lữ Thần Tiễu cắn răng, mỗi một chữ đều giống như rít qua hàm răng, ánh mắt của hắn tràn đầy căm ghét Bạch Thương Đông.
Ngay cả Xích Long mà Bạch Thương Đông còn không coi vào đâu, huống chi là Lữ Thần Tiễu, Lữ Thần Tiễu càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn lại càng cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.