Chương 116: Bị Thương
NY Trần
25/06/2021
Nguyệt Hoa nhìn thấy Ngô Thị cứ đứng mãi, liền lên tiếng nhắc nhở: "Em cũng vào đây ngồi đi, đứng thế không tốt lắm đâu."
Ngô Thị tuy hiện tại rất ghét Nguyệt Hoa nhưng lúc này không thể xé rách da mặt với Nguyệt Hoa được, nàng ta cố nặn ra một nụ cười nói: "Vâng."
Ngô Thị đi vào trong ngồi xuống kế bên Lương Thị, Lương Thị hiện đang mang thai hơn sáu tháng, hành động cũng không dám làm quá mức chỉ yên lặng ngồi một chỗ, lâu lâu lại chen vào cười nói vài tiếng góp vui.
Đối với Lương Thị, nàng ta cũng chẳng thích Ngô Thị gì cho cam, nhìn thấy Ngô Thị đi lại hướng mình nàng ta khó chịu ra mặt, thoáng xê dịch mông ngồi ra xa một chút né tránh Ngô Thị như né tà, kể cả trò chuyện nàng ta cũng chẳng muốn, thường trả lời qua loa rồi thôi.
Ngô Thị đương nhiên đã nhìn ra động tác né tránh này của nàng ta, thầm mỉm cười châm chọc: Mi nghĩ mi là ai mà lại dám khinh thường ta, Nguyên cơ ta không động vào được nhưng ngươi thì lại khác, phủ thiếp nhỏ nhoi ta bóp chết ngươi dễ như trở bàn tay, chờ đó.
Lương Thị đương nhiên không biết suy nghĩ của Ngô Thị, nàng ta vẫn ăn trái cây ướp lạnh một cách vui vẻ, Nguyệt Hoa đang trò chuyện với Ngũ nguyên cơ liếc mắt nhìn thấy có chút nhíu mày, không khỏi ngăn Lương Thị lại: "Lương muội ăn ít đồ lạnh lại, em đang mang thai đó để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì phải làm sao?"
Lương Thị nghe xong cũng thoáng giật mình, nàng nhìn bụng mình không khỏi buồn chán bỏ miếng dưa hấu xuống, rầu rĩ đáp: "Dạ, thiếp thân quên mất đa tạ Nguyên cơ nhắc nhở."
"Thời tiết nắng nóng ăn nhiều đồ lạnh cũng đúng nhưng đáng tiếc nàng ta lại đang mang thai, không bằng cho người làm ít nước mơ giải nóng mang đến cho nàng ta đi." Ngũ nguyên cơ nhìn thấy Lương Thị đáng thương cũng lên tiếng nói giúp nàng vài câu.
Nguyệt Hoa suy nghĩ cũng đúng liền cho Thúy Liễu đi làm, Ngô Thị ngồi một bên nghe không khỏi cười mỉa, vô tình để Ngũ nguyên cơ nhìn thấy, nàng ta nhăn lại mày đẹp nói nhỏ với Nguyệt Hoa: "Cái ả kia đang cười mỉa chúng ta kìa."
"Có sao, mà em cũng đừng để ý đến nàng ta nữa, Ngô Thị trước giờ luôn như thế, em muốn trách cũng trách không được." Nguyệt Hoa thoáng nhìn Ngô Thị rồi lắc đầu nói.
"Nhưng chị là Nguyên cơ của Thái tử thân phận cao quý còn ả ta... Ả ta là cái thá gì dám mỉa mai chúng ta." Ngũ Nguyên cơ nghe nguyệt hoa nói xong có chút không vui đáp.
Nguyệt Hoa vẫn mỉm cười nói: "Mặc kệ nàng ta đi, dù sao nàng ta cười ta cũng chẳng mất miếng thịt nào, đã vậy cứ cho nàng ta cười thỏa thích, đây cũng chỉ là việc nhỏ không đáng để chúng ta để ý tới."
"Biết là nói không lại chị rồi nhưng nhìn ả ta ghét không chịu được, chị hiền lành quá có ngày bị ả trèo lên đầu ngồi, tới đó chị đừng có trách em là không nói trước." Ngũ nguyên cơ biết mình nói không lại Nguyệt Hoa, nhưng vẫn có ý tốt nhắc nhở Nguyệt Hoa nên đề phòng Ngô Thị.
Nguyệt Hoa lại nhìn thấy nàng ta đáng yêu, đưa tay sờ má nàng ta chọc ghẹo: "Ta biết rồi, đa ta em nhắc nhở được chưa."
Ngũ nguyên cơ im lặng ba chấm nhìn nguyệt hoa, cái người này lúc nào cũng chiếm tiện nghi mình, đúng là... Hết nói nổi.
Tiệc tàn, Nguyệt Hoa đứng lên cho người đến ân cần tiễn khách, nàng cũng có chút mệt mỏi dự định trở về trước nhưng nhìn thấy Lương Thị bụng to lại đi chậm chạp, cũng sẵn đường không bằng cùng nàng ta đi chung, liền đi đến chỗ Lương Thị nói: "Lương muội."
"Nguyên cơ người gọi thiếp có chuyện gì không?" Lương Thị một tay đỡ eo đáp lại Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa hơi mỉm cười bảo: "Cũng không có gì quan trọng, chỉ là ta thấy chúng ta cũng tiện đường không bằng đi chung, sao hay là em chê ta phiền không muốn đi cùng ta."
"Á, Nguyên cơ đừng nói như thế, thiếp làm sao dám chê người phiền, thiếp chỉ là... Chỉ là..." Lương Thị hơi bị bí lời, cố tìm từ thích hợp để nói với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa mỉm cười kiên nhẫn chờ nàng ta nói từ tiếp theo nhưng mãi vẫn không chờ được liền đưa tay ra ngăn lại: "Ngừng, em không cần nói chỉ là nữa ta nghe nhiêu đây cũng hiểu rồi, chúng ta đi thôi đứng đây mãi cũng không tốt."
Lương Thị héo xuống hẳn, nhỏ xíu đáp: "Dạ." Rồi đi theo Nguyệt Hoa, hai người vừa đi vừa nói vài câu, đa phần toàn là Nguyệt Hoa lên tiếng hỏi trước, như nàng ta có thai nghén lắm không? Có thấy thiếu thứ gì không? Cứ nói Nguyệt Hoa sẽ cho người đem qua, Lương Thị tính tình vốn ôn hoà kiệm lời ít nói, nên khi nghe Nguyệt Hoa nói như thế nàng có chút ngượng ngùng, sau đó lắc đầu từ chối, Nguyệt Hoa cũng hiểu nàng ta thấy ngại nên không nhắc đến nữa, mà nói sang chuyện khác.
"Thái y có nói với em đây là nam hay nữ chưa?"
"Dạ rồi, ông ta nói đứa bé trong bụng có thể là nữ." Lương Thị đưa tay xoa bụng đáp.
Nguyệt Hoa gật đầu rồi nói tiếp: "Nếu là nữ vậy đợi lớn lên rồi mang đến chơi cùng Hòa Tĩnh, Hy viện của muội cũng gần chỗ ta qua lại cũng tiện."
"Dạ!"
Ngô Thị từ xa nhìn thấy hai người đang đi cùng nhau không khỏi nhếch môi nở nụ cười, liếc mắt nhìn vài cung nữ đang quét sân, cung nữ đó cúi đầu rồi chạy đi.
Lúc Nguyệt Hoa cùng Lương Thị đi ngang qua bờ hồ, Nguyệt Hoa còn chưa kịp lên tiếng chào tạm biệt Lương Thị thì đã nhìn thấy một cung nữ đi tới, trên tay còn cầm theo cây chổi, cung nữ này đi đứng quá nhanh nên đã đụng phải Lương Thị.
Lương Thị bị đụng phải ngã về phía sau, Nguyệt Hoa nhanh tay lẹ mắt chụp lấy nàng ta, nhưng do sức lực Nguyệt Hoa không đủ nên cả hai cùng té ngã xuống đất, may mắn Nguyệt Hoa thông mình dùng thân mình làm đệm lót cho Lương Thị nằm lên, Lương Thị có ngã cũng không đến mức phải động thai khí ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh cùng cung nữ đi theo Lương Thị bị tình huống xảy ra quá nhanh làm cho không kịp phản ứng, đợi đến khi các nàng phản ứng thì Lương Thị đã ngồi ở trên người Nguyệt Hoa rồi, ba người vội vàng bước lên đỡ lấy Lương Thị vẻ mặt đang dại ra vì quá hoảng sợ trên người Nguyệt Hoa xuống.
Nguyệt Hoa bị Lương Thị đè lên người đau đến thở không nổi, nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn đau sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi đầm đìa, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh khóc nức nở nâng Nguyệt Hoa đứng dậy, Thúy Liễu nhìn sắc mặt Nguyệt Hoa không đúng liền lớn tiếng nói: "Tiểu Quỳnh đi đệ thẻ bài truyền thái y đến xem cho Nguyên cơ nhanh lên."
__________________________
Ngô Thị tuy hiện tại rất ghét Nguyệt Hoa nhưng lúc này không thể xé rách da mặt với Nguyệt Hoa được, nàng ta cố nặn ra một nụ cười nói: "Vâng."
Ngô Thị đi vào trong ngồi xuống kế bên Lương Thị, Lương Thị hiện đang mang thai hơn sáu tháng, hành động cũng không dám làm quá mức chỉ yên lặng ngồi một chỗ, lâu lâu lại chen vào cười nói vài tiếng góp vui.
Đối với Lương Thị, nàng ta cũng chẳng thích Ngô Thị gì cho cam, nhìn thấy Ngô Thị đi lại hướng mình nàng ta khó chịu ra mặt, thoáng xê dịch mông ngồi ra xa một chút né tránh Ngô Thị như né tà, kể cả trò chuyện nàng ta cũng chẳng muốn, thường trả lời qua loa rồi thôi.
Ngô Thị đương nhiên đã nhìn ra động tác né tránh này của nàng ta, thầm mỉm cười châm chọc: Mi nghĩ mi là ai mà lại dám khinh thường ta, Nguyên cơ ta không động vào được nhưng ngươi thì lại khác, phủ thiếp nhỏ nhoi ta bóp chết ngươi dễ như trở bàn tay, chờ đó.
Lương Thị đương nhiên không biết suy nghĩ của Ngô Thị, nàng ta vẫn ăn trái cây ướp lạnh một cách vui vẻ, Nguyệt Hoa đang trò chuyện với Ngũ nguyên cơ liếc mắt nhìn thấy có chút nhíu mày, không khỏi ngăn Lương Thị lại: "Lương muội ăn ít đồ lạnh lại, em đang mang thai đó để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì phải làm sao?"
Lương Thị nghe xong cũng thoáng giật mình, nàng nhìn bụng mình không khỏi buồn chán bỏ miếng dưa hấu xuống, rầu rĩ đáp: "Dạ, thiếp thân quên mất đa tạ Nguyên cơ nhắc nhở."
"Thời tiết nắng nóng ăn nhiều đồ lạnh cũng đúng nhưng đáng tiếc nàng ta lại đang mang thai, không bằng cho người làm ít nước mơ giải nóng mang đến cho nàng ta đi." Ngũ nguyên cơ nhìn thấy Lương Thị đáng thương cũng lên tiếng nói giúp nàng vài câu.
Nguyệt Hoa suy nghĩ cũng đúng liền cho Thúy Liễu đi làm, Ngô Thị ngồi một bên nghe không khỏi cười mỉa, vô tình để Ngũ nguyên cơ nhìn thấy, nàng ta nhăn lại mày đẹp nói nhỏ với Nguyệt Hoa: "Cái ả kia đang cười mỉa chúng ta kìa."
"Có sao, mà em cũng đừng để ý đến nàng ta nữa, Ngô Thị trước giờ luôn như thế, em muốn trách cũng trách không được." Nguyệt Hoa thoáng nhìn Ngô Thị rồi lắc đầu nói.
"Nhưng chị là Nguyên cơ của Thái tử thân phận cao quý còn ả ta... Ả ta là cái thá gì dám mỉa mai chúng ta." Ngũ Nguyên cơ nghe nguyệt hoa nói xong có chút không vui đáp.
Nguyệt Hoa vẫn mỉm cười nói: "Mặc kệ nàng ta đi, dù sao nàng ta cười ta cũng chẳng mất miếng thịt nào, đã vậy cứ cho nàng ta cười thỏa thích, đây cũng chỉ là việc nhỏ không đáng để chúng ta để ý tới."
"Biết là nói không lại chị rồi nhưng nhìn ả ta ghét không chịu được, chị hiền lành quá có ngày bị ả trèo lên đầu ngồi, tới đó chị đừng có trách em là không nói trước." Ngũ nguyên cơ biết mình nói không lại Nguyệt Hoa, nhưng vẫn có ý tốt nhắc nhở Nguyệt Hoa nên đề phòng Ngô Thị.
Nguyệt Hoa lại nhìn thấy nàng ta đáng yêu, đưa tay sờ má nàng ta chọc ghẹo: "Ta biết rồi, đa ta em nhắc nhở được chưa."
Ngũ nguyên cơ im lặng ba chấm nhìn nguyệt hoa, cái người này lúc nào cũng chiếm tiện nghi mình, đúng là... Hết nói nổi.
Tiệc tàn, Nguyệt Hoa đứng lên cho người đến ân cần tiễn khách, nàng cũng có chút mệt mỏi dự định trở về trước nhưng nhìn thấy Lương Thị bụng to lại đi chậm chạp, cũng sẵn đường không bằng cùng nàng ta đi chung, liền đi đến chỗ Lương Thị nói: "Lương muội."
"Nguyên cơ người gọi thiếp có chuyện gì không?" Lương Thị một tay đỡ eo đáp lại Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa hơi mỉm cười bảo: "Cũng không có gì quan trọng, chỉ là ta thấy chúng ta cũng tiện đường không bằng đi chung, sao hay là em chê ta phiền không muốn đi cùng ta."
"Á, Nguyên cơ đừng nói như thế, thiếp làm sao dám chê người phiền, thiếp chỉ là... Chỉ là..." Lương Thị hơi bị bí lời, cố tìm từ thích hợp để nói với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa mỉm cười kiên nhẫn chờ nàng ta nói từ tiếp theo nhưng mãi vẫn không chờ được liền đưa tay ra ngăn lại: "Ngừng, em không cần nói chỉ là nữa ta nghe nhiêu đây cũng hiểu rồi, chúng ta đi thôi đứng đây mãi cũng không tốt."
Lương Thị héo xuống hẳn, nhỏ xíu đáp: "Dạ." Rồi đi theo Nguyệt Hoa, hai người vừa đi vừa nói vài câu, đa phần toàn là Nguyệt Hoa lên tiếng hỏi trước, như nàng ta có thai nghén lắm không? Có thấy thiếu thứ gì không? Cứ nói Nguyệt Hoa sẽ cho người đem qua, Lương Thị tính tình vốn ôn hoà kiệm lời ít nói, nên khi nghe Nguyệt Hoa nói như thế nàng có chút ngượng ngùng, sau đó lắc đầu từ chối, Nguyệt Hoa cũng hiểu nàng ta thấy ngại nên không nhắc đến nữa, mà nói sang chuyện khác.
"Thái y có nói với em đây là nam hay nữ chưa?"
"Dạ rồi, ông ta nói đứa bé trong bụng có thể là nữ." Lương Thị đưa tay xoa bụng đáp.
Nguyệt Hoa gật đầu rồi nói tiếp: "Nếu là nữ vậy đợi lớn lên rồi mang đến chơi cùng Hòa Tĩnh, Hy viện của muội cũng gần chỗ ta qua lại cũng tiện."
"Dạ!"
Ngô Thị từ xa nhìn thấy hai người đang đi cùng nhau không khỏi nhếch môi nở nụ cười, liếc mắt nhìn vài cung nữ đang quét sân, cung nữ đó cúi đầu rồi chạy đi.
Lúc Nguyệt Hoa cùng Lương Thị đi ngang qua bờ hồ, Nguyệt Hoa còn chưa kịp lên tiếng chào tạm biệt Lương Thị thì đã nhìn thấy một cung nữ đi tới, trên tay còn cầm theo cây chổi, cung nữ này đi đứng quá nhanh nên đã đụng phải Lương Thị.
Lương Thị bị đụng phải ngã về phía sau, Nguyệt Hoa nhanh tay lẹ mắt chụp lấy nàng ta, nhưng do sức lực Nguyệt Hoa không đủ nên cả hai cùng té ngã xuống đất, may mắn Nguyệt Hoa thông mình dùng thân mình làm đệm lót cho Lương Thị nằm lên, Lương Thị có ngã cũng không đến mức phải động thai khí ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh cùng cung nữ đi theo Lương Thị bị tình huống xảy ra quá nhanh làm cho không kịp phản ứng, đợi đến khi các nàng phản ứng thì Lương Thị đã ngồi ở trên người Nguyệt Hoa rồi, ba người vội vàng bước lên đỡ lấy Lương Thị vẻ mặt đang dại ra vì quá hoảng sợ trên người Nguyệt Hoa xuống.
Nguyệt Hoa bị Lương Thị đè lên người đau đến thở không nổi, nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn đau sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi đầm đìa, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh khóc nức nở nâng Nguyệt Hoa đứng dậy, Thúy Liễu nhìn sắc mặt Nguyệt Hoa không đúng liền lớn tiếng nói: "Tiểu Quỳnh đi đệ thẻ bài truyền thái y đến xem cho Nguyên cơ nhanh lên."
__________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.