Chương 117: Ra oai cảnh cáo
NY Trần
25/06/2021
"Vâng! Em đi ngay lập tức." Tiểu Quỳnh gật đầu rồi hấp tấp vội vã chạy đi.
Lương Thị cũng mặc kệ bản thân còn hoảng sợ bước lên phụ Thúy Liễu đỡ Nguyệt Hoa: "Để ta phụ giúp ngươi một tay đưa Nguyên cơ về."
Thúy Liễu vốn định từ chối nhưng nhìn sắc mặt Lương Thị thật lòng lo lắng cho Nguyệt Hoa, nàng cũng gật đầu đồng ý cho nàng ta phụ giúp mình cùng nâng Nguyệt Hoa đi vào hướng Chính viện.
Lúc này Phúc Đảm hiện đang ở Tiền viện, vừa mới uống được một bát canh giải rượu cả người còn chưa tỉnh hẳn chợt có người chạy vào báo tin Nguyệt Hoa bị ngất xỉu, hắn vừa tức vừa gấp liền đi qua chỗ Nguyệt Hoa.
Đến nơi nhìn thấy Nguyệt Hoa đang nằm trên giường mặt mày xanh xao, hắn nổi trận lôi đình lớn tiếng trách mắng: "Các ngươi trông chừng chủ tử như thế mà coi được à! Cái bọn ăn cây táo rào cây sung các ngươi có mấy cái đầu đem ra chém."
Cả phòng điều hít phải khí lạnh, tất cả đều đồng loạt quỳ gối xuống đất, Thúy Liễu nhìn Tiểu Quỳnh rồi lên tiếng xin tha tội: "Thái tử bớt giận, là chúng nô tì không tốt không quan sát kỹ mới để xảy ra cớ sự này, nô tì cẩn xin Thái tử bớt giận."
"Bớt giận nói hay lắm, tất cả ra ngoài lãnh hai mươi đại bản cho ta." Phúc Đảm nhìn hết một lượt khắp phòng rồi nhẹ giọng ra lệnh, Lương Thị muốn bước lên năn nỉ nhưng bị hắn lườm một cái làm cho im bặt, rụt rè đứng yên tại chỗ.
Thúy Liễu thở phào một cái rồi cùng tất cả cung nữ có mặt ở đây dập đầu tạ ơn, sau đó cùng đi ra ngoài lãnh phạt.
Nguyệt Hoa ngất xỉu gần ba canh giờ mới tỉnh lại, nàng cảm thấy vòng eo như bị chặt đứt đau như ai lấy xe cán qua người, nàng nhìn khắp nơi thều thào gọi: "Tiểu Quỳnh mang nước đến, ta khát."
Phúc Đảm ngồi ngủ kế bên nghe được giọng nói của Nguyệt Hoa hắn choàng tỉnh, vội rót chung trà đỡ Nguyệt Hoa ngồi dậy, Nguyệt Hoa uống được vài hớp nước trong người cũng tạm ổn lúc này mới ngước mắt lên nhìn hắn, hơi mệt mỏi nói: "Chàng cũng ở đây à, thần thiếp ngất bao lâu rồi."
"Ba canh giờ, còn mệt thì nằm xuống nghỉ không cần cố ngồi dậy làm gì?" Phúc Đảm nhìn thần sắc Nguyệt Hoa cũng lên tiếng nhắc nhở.
Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Ngủ nhiều quá không muốn ngủ tiếp, chàng cũng mệt mỏi rồi đi trở về nghỉ ngơi sáng mai còn phải thượng triều."
Phúc Đảm thấy nàng tỉnh cũng thoáng yên tâm, nhìn sắc trời cũng gần sáng liền gật đầu đồng ý đi về Tiền viện, Nguyệt Hoa nhìn thấy hắn đi rồi mới bảo với Lương Thị đang làm chim cút ở một bên: "Ngồi bên đó có lạnh lắm không, lạnh thì đi lại chỗ ta mà ngồi."
Lương Thị mang vẻ mặt tội nghiệp lê từng bước đến chỗ Nguyệt Hoa, ngồi xuống gần chỗ Nguyệt Hoa nàng cứ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."
"Không trách em được, xem như ta xui xẻo, lúc nãy chàng ấy có lớn tiếng không?" Nguyệt Hoa nhìn Lương Thị thở dài, nàng cũng đoán được vài phần nếu Phúc Đảm ở đây có nghĩa là tất cả đều bị trừng phạt, không biết Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh có sao không, Nguyệt Hoa cũng lo lắng cho hai nàng ta.
Lương Thị không lên tiếng chỉ thoáng gật đầu, Nguyệt Hoa bèn nói sang chuyện khác: "Ả nô tì kia sao rồi?"
Lương Thị nghe Nguyệt Hoa nhắc đến con tiện tì hại nàng, nàng có chút không kiềm chế được mà trào phúng: "Ả ta sao? Tất nhiên là bị đánh chết rồi, chỉ tiếc là không biết ai đứng đằng sau nếu để em biết được chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua như vậy."
"Em đang mang thai đó, không cần phải nổi nóng tâm bình khí hoà là được, mà ta nghĩ cũng lạ em đã đắc tội ai, thường thì ta thấy em cũng không tiếp xúc với ai nhiều, rốt cuộc là ai?" Nguyệt Hoa cũng lấy làm khó hiểu, rõ ràng chuyện này có người đứng đằng sau nhưng Lương Thị từ trước đến nay vẫn chưa gây hấn với ai, tại sao lại muốn hại nàng ta.
Lương Thị cũng nhìn một bên suy nghĩ, sau một lúc nàng ta lớn tiếng nói: "Ân, em nhớ ra rồi lúc sáng Ngô Thị ngồi gần chỗ em, ả ta cũng nói chuyện làm thân nhưng bị em ngó lơ có khi nào là ả... Bầy mưu hại chúng ta."
Nguyệt Hoa nghe xong cũng ngước mắt nhìn Lương Thị, một lúc sau nàng hơi mỉm cười lắc đầu nói: "Không có bằng chứng đừng vội kết luận, em cũng mệt mỏi rồi đi trở về nghỉ ngơi, nhớ kỹ cho người làm canh bổ uống, đứa nhỏ trong bụng mới quan trọng đâu."
Lương Thị bị Nguyệt Hoa bác bỏ có chút mất hứng, nhưng nàng cũng không thể làm gì khác hơn đành đứng lên cáo từ.
Nguyệt Hoa nằm nhìn trần giường mắt từ từ nhắm lại, buồn ngủ quá thôi để sáng mai tính tiếp vậy.
Thúy Liễu buổi sáng bưng cháo bước vào, Nguyệt Hoa bị đánh thức cũng dụi mắt nhìn nàng ta: "Ngươi hôm qua không sao chứ?"
"Phiền Nguyên cơ lo lắng, nô tì chỉ bị phạt hai mươi đại bản, nằm nghỉ một đêm cũng cảm thấy đỡ hẳn." Thúy Liễu vừa nói vừa mút cháo cho Nguyệt Hoa ăn.
Nguyệt Hoa thở dài nói: "Các ngươi ủy khuất rồi đi, không bằng đi qua Trúc Hiên Viện gọi Ngô Thị đến gặp ta."
"Nguyên cơ muốn gặp bà ta làm gì?" Thúy Liễu khó hiểu hỏi lại, tại sao phải tìm bà ta rõ ràng chủ tử không thích bà ta mà, lạ thật.
"Ừm có một số chuyện cần giải quyết." Nguyệt Hoa nở nụ cười đầy thâm ý đáp.
Ngô Thị bị gọi đến gặp Nguyệt Hoa, tuy lòng nàng ta có quỷ nhưng vẫn cố tỏ ra ung dung, đoan trang hành lễ với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa ngồi tựa lưng trên giường nhìn Ngô Thị, lạnh nhạt lên tiếng mở lời: "Phúc Thự, Ngọc Tông, Khuê Gia, Uyển Diễm, Miên An dạo này sao rồi, mấy năm nay nàng liên tục sinh nhiều con cho Thái tử như thế cũng quá vất vả đi."
Ngô Thị nụ cười chợt khựng lại, ánh mắt bất thiện nhìn về Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ người lôi hết tên con của thiếp vào để làm gì? Người rốt cuộc muốn làm gì con thiếp..."
"Bình tĩnh một chút ta chỉ hỏi thăm thân thể của mấy đứa nhỏ, ngươi không cần suy diễn nhiều thứ khác." Nguyệt Hoa nhìn điệu bộ của Ngô Thị có chút muốn cười, người này rõ ràng trong lòng có quỷ chưa gì đã nhảy cẩng lên rồi, đúng là hết nói nổi.
Ngô Thị biết mình thất thố, lấy tay sửa tóc hờ hững đáp: "Các con của thiếp rất ngoan, thân thể cũng an khang không bệnh tật."
"Vậy sao?" Nguyệt Hoa vẫn chăm chú nhìn Ngô Thị, mãi không thấy Ngô Thị đáp lời nàng mới nghiền ngẫm nói: "Ngô Thị trước kia ta xem nhằm ngươi, ngươi sinh nhiều đó là phúc của ngươi, nhưng nếu không biết nắm bắt hại người đến lúc hại mình ngồi đó mà khóc cũng chẳng ai thương tiếc, Phạm Thị là tấm gương sáng nhất ngươi có thể xem xét."
Ngô Thị như nghe truyện cười, lấy khăn tay che miệng cười lớn nói: "Nguyên cơ người bị thương nên nói mê sảng rồi đi, thiếp con kiến còn không dám giết thử hỏi làm sao đi hại người khác, thiếp chỉ muốn tích chút đức cho các con của thiếp ngày sau thôi."
"Trần Thị, Nguyễn Thị còn bây giờ là Lương Thị tất cả đều là do ngươi đứng đằng sau hạ độc thủ, ta không muốn điều tra sâu vì cảm thấy ngươi cũng rất đáng thương, liên tục muốn lập công sinh nhiều con cho Thái tử không sợ phá dáng người, con thì nhỏ dại nếu ngươi bị phạt không phải mấy đứa nhỏ sẽ chịu tội, nhưng càng lúc ngươi càng quá đáng ta không thể nhắm mắt làm ngơ cho ngươi lọng hành được." Nguyệt Hoa ngừng lại nhìn sắc mặt Ngô Thị chuyển màu liên tục biết mình nói đúng cũng phì cười.
Ngô Thị nhìn Nguyệt Hoa cười nhạo mình có chút tức giận, nàng nghiến răng nói: "Người có bằng chứng thì cứ mang ra đừng ở đây chơi trò khích tướng, ta không có sợ đâu."
"Ngô Thị Chính ngươi còn biết tôn ti, thân phận ngươi nhỏ hơn ta ngươi có nhớ kỹ." Nguyệt Hoa lớn tiếng chỉ trích Ngô Thị, nàng lười phải nói vòng vo với nàng ta.
Ngô Thị câm miệng nàng đương nhiên nhớ, thân phận nàng chỉ là phủ thiếp không thể lớn tiếng nói chuyện với chính thê nhưng nàng không cam tâm, nàng đã sinh nhiều con cho Thái tử tại sao nàng vẫn phải xếp sau ả ta.
Nguyệt Hoa nhấn mạnh từng câu nói với Ngô Thị: "Nể mặt các con của ngươi ta chỉ nói đúng một lần này, ngày nào còn có ta ngươi đừng mơ tưởng một tay che trời, trở về đóng cửa sám hối còn làm ác một lần nữa đừng trách ta vô tình, lui ra."
Ngô Thị nhục nhã ê chề trở về Trúc Hiên Viện, nàng siết chặt hai tay thành nắm đấm, nàng thề một ngày nào đó nàng sẽ lật đổ được Nguyên cơ, cứ chống mắt lên xem ai mới là người thắng cuối cùng.
Lương Thị cũng mặc kệ bản thân còn hoảng sợ bước lên phụ Thúy Liễu đỡ Nguyệt Hoa: "Để ta phụ giúp ngươi một tay đưa Nguyên cơ về."
Thúy Liễu vốn định từ chối nhưng nhìn sắc mặt Lương Thị thật lòng lo lắng cho Nguyệt Hoa, nàng cũng gật đầu đồng ý cho nàng ta phụ giúp mình cùng nâng Nguyệt Hoa đi vào hướng Chính viện.
Lúc này Phúc Đảm hiện đang ở Tiền viện, vừa mới uống được một bát canh giải rượu cả người còn chưa tỉnh hẳn chợt có người chạy vào báo tin Nguyệt Hoa bị ngất xỉu, hắn vừa tức vừa gấp liền đi qua chỗ Nguyệt Hoa.
Đến nơi nhìn thấy Nguyệt Hoa đang nằm trên giường mặt mày xanh xao, hắn nổi trận lôi đình lớn tiếng trách mắng: "Các ngươi trông chừng chủ tử như thế mà coi được à! Cái bọn ăn cây táo rào cây sung các ngươi có mấy cái đầu đem ra chém."
Cả phòng điều hít phải khí lạnh, tất cả đều đồng loạt quỳ gối xuống đất, Thúy Liễu nhìn Tiểu Quỳnh rồi lên tiếng xin tha tội: "Thái tử bớt giận, là chúng nô tì không tốt không quan sát kỹ mới để xảy ra cớ sự này, nô tì cẩn xin Thái tử bớt giận."
"Bớt giận nói hay lắm, tất cả ra ngoài lãnh hai mươi đại bản cho ta." Phúc Đảm nhìn hết một lượt khắp phòng rồi nhẹ giọng ra lệnh, Lương Thị muốn bước lên năn nỉ nhưng bị hắn lườm một cái làm cho im bặt, rụt rè đứng yên tại chỗ.
Thúy Liễu thở phào một cái rồi cùng tất cả cung nữ có mặt ở đây dập đầu tạ ơn, sau đó cùng đi ra ngoài lãnh phạt.
Nguyệt Hoa ngất xỉu gần ba canh giờ mới tỉnh lại, nàng cảm thấy vòng eo như bị chặt đứt đau như ai lấy xe cán qua người, nàng nhìn khắp nơi thều thào gọi: "Tiểu Quỳnh mang nước đến, ta khát."
Phúc Đảm ngồi ngủ kế bên nghe được giọng nói của Nguyệt Hoa hắn choàng tỉnh, vội rót chung trà đỡ Nguyệt Hoa ngồi dậy, Nguyệt Hoa uống được vài hớp nước trong người cũng tạm ổn lúc này mới ngước mắt lên nhìn hắn, hơi mệt mỏi nói: "Chàng cũng ở đây à, thần thiếp ngất bao lâu rồi."
"Ba canh giờ, còn mệt thì nằm xuống nghỉ không cần cố ngồi dậy làm gì?" Phúc Đảm nhìn thần sắc Nguyệt Hoa cũng lên tiếng nhắc nhở.
Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Ngủ nhiều quá không muốn ngủ tiếp, chàng cũng mệt mỏi rồi đi trở về nghỉ ngơi sáng mai còn phải thượng triều."
Phúc Đảm thấy nàng tỉnh cũng thoáng yên tâm, nhìn sắc trời cũng gần sáng liền gật đầu đồng ý đi về Tiền viện, Nguyệt Hoa nhìn thấy hắn đi rồi mới bảo với Lương Thị đang làm chim cút ở một bên: "Ngồi bên đó có lạnh lắm không, lạnh thì đi lại chỗ ta mà ngồi."
Lương Thị mang vẻ mặt tội nghiệp lê từng bước đến chỗ Nguyệt Hoa, ngồi xuống gần chỗ Nguyệt Hoa nàng cứ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."
"Không trách em được, xem như ta xui xẻo, lúc nãy chàng ấy có lớn tiếng không?" Nguyệt Hoa nhìn Lương Thị thở dài, nàng cũng đoán được vài phần nếu Phúc Đảm ở đây có nghĩa là tất cả đều bị trừng phạt, không biết Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh có sao không, Nguyệt Hoa cũng lo lắng cho hai nàng ta.
Lương Thị không lên tiếng chỉ thoáng gật đầu, Nguyệt Hoa bèn nói sang chuyện khác: "Ả nô tì kia sao rồi?"
Lương Thị nghe Nguyệt Hoa nhắc đến con tiện tì hại nàng, nàng có chút không kiềm chế được mà trào phúng: "Ả ta sao? Tất nhiên là bị đánh chết rồi, chỉ tiếc là không biết ai đứng đằng sau nếu để em biết được chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua như vậy."
"Em đang mang thai đó, không cần phải nổi nóng tâm bình khí hoà là được, mà ta nghĩ cũng lạ em đã đắc tội ai, thường thì ta thấy em cũng không tiếp xúc với ai nhiều, rốt cuộc là ai?" Nguyệt Hoa cũng lấy làm khó hiểu, rõ ràng chuyện này có người đứng đằng sau nhưng Lương Thị từ trước đến nay vẫn chưa gây hấn với ai, tại sao lại muốn hại nàng ta.
Lương Thị cũng nhìn một bên suy nghĩ, sau một lúc nàng ta lớn tiếng nói: "Ân, em nhớ ra rồi lúc sáng Ngô Thị ngồi gần chỗ em, ả ta cũng nói chuyện làm thân nhưng bị em ngó lơ có khi nào là ả... Bầy mưu hại chúng ta."
Nguyệt Hoa nghe xong cũng ngước mắt nhìn Lương Thị, một lúc sau nàng hơi mỉm cười lắc đầu nói: "Không có bằng chứng đừng vội kết luận, em cũng mệt mỏi rồi đi trở về nghỉ ngơi, nhớ kỹ cho người làm canh bổ uống, đứa nhỏ trong bụng mới quan trọng đâu."
Lương Thị bị Nguyệt Hoa bác bỏ có chút mất hứng, nhưng nàng cũng không thể làm gì khác hơn đành đứng lên cáo từ.
Nguyệt Hoa nằm nhìn trần giường mắt từ từ nhắm lại, buồn ngủ quá thôi để sáng mai tính tiếp vậy.
Thúy Liễu buổi sáng bưng cháo bước vào, Nguyệt Hoa bị đánh thức cũng dụi mắt nhìn nàng ta: "Ngươi hôm qua không sao chứ?"
"Phiền Nguyên cơ lo lắng, nô tì chỉ bị phạt hai mươi đại bản, nằm nghỉ một đêm cũng cảm thấy đỡ hẳn." Thúy Liễu vừa nói vừa mút cháo cho Nguyệt Hoa ăn.
Nguyệt Hoa thở dài nói: "Các ngươi ủy khuất rồi đi, không bằng đi qua Trúc Hiên Viện gọi Ngô Thị đến gặp ta."
"Nguyên cơ muốn gặp bà ta làm gì?" Thúy Liễu khó hiểu hỏi lại, tại sao phải tìm bà ta rõ ràng chủ tử không thích bà ta mà, lạ thật.
"Ừm có một số chuyện cần giải quyết." Nguyệt Hoa nở nụ cười đầy thâm ý đáp.
Ngô Thị bị gọi đến gặp Nguyệt Hoa, tuy lòng nàng ta có quỷ nhưng vẫn cố tỏ ra ung dung, đoan trang hành lễ với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa ngồi tựa lưng trên giường nhìn Ngô Thị, lạnh nhạt lên tiếng mở lời: "Phúc Thự, Ngọc Tông, Khuê Gia, Uyển Diễm, Miên An dạo này sao rồi, mấy năm nay nàng liên tục sinh nhiều con cho Thái tử như thế cũng quá vất vả đi."
Ngô Thị nụ cười chợt khựng lại, ánh mắt bất thiện nhìn về Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ người lôi hết tên con của thiếp vào để làm gì? Người rốt cuộc muốn làm gì con thiếp..."
"Bình tĩnh một chút ta chỉ hỏi thăm thân thể của mấy đứa nhỏ, ngươi không cần suy diễn nhiều thứ khác." Nguyệt Hoa nhìn điệu bộ của Ngô Thị có chút muốn cười, người này rõ ràng trong lòng có quỷ chưa gì đã nhảy cẩng lên rồi, đúng là hết nói nổi.
Ngô Thị biết mình thất thố, lấy tay sửa tóc hờ hững đáp: "Các con của thiếp rất ngoan, thân thể cũng an khang không bệnh tật."
"Vậy sao?" Nguyệt Hoa vẫn chăm chú nhìn Ngô Thị, mãi không thấy Ngô Thị đáp lời nàng mới nghiền ngẫm nói: "Ngô Thị trước kia ta xem nhằm ngươi, ngươi sinh nhiều đó là phúc của ngươi, nhưng nếu không biết nắm bắt hại người đến lúc hại mình ngồi đó mà khóc cũng chẳng ai thương tiếc, Phạm Thị là tấm gương sáng nhất ngươi có thể xem xét."
Ngô Thị như nghe truyện cười, lấy khăn tay che miệng cười lớn nói: "Nguyên cơ người bị thương nên nói mê sảng rồi đi, thiếp con kiến còn không dám giết thử hỏi làm sao đi hại người khác, thiếp chỉ muốn tích chút đức cho các con của thiếp ngày sau thôi."
"Trần Thị, Nguyễn Thị còn bây giờ là Lương Thị tất cả đều là do ngươi đứng đằng sau hạ độc thủ, ta không muốn điều tra sâu vì cảm thấy ngươi cũng rất đáng thương, liên tục muốn lập công sinh nhiều con cho Thái tử không sợ phá dáng người, con thì nhỏ dại nếu ngươi bị phạt không phải mấy đứa nhỏ sẽ chịu tội, nhưng càng lúc ngươi càng quá đáng ta không thể nhắm mắt làm ngơ cho ngươi lọng hành được." Nguyệt Hoa ngừng lại nhìn sắc mặt Ngô Thị chuyển màu liên tục biết mình nói đúng cũng phì cười.
Ngô Thị nhìn Nguyệt Hoa cười nhạo mình có chút tức giận, nàng nghiến răng nói: "Người có bằng chứng thì cứ mang ra đừng ở đây chơi trò khích tướng, ta không có sợ đâu."
"Ngô Thị Chính ngươi còn biết tôn ti, thân phận ngươi nhỏ hơn ta ngươi có nhớ kỹ." Nguyệt Hoa lớn tiếng chỉ trích Ngô Thị, nàng lười phải nói vòng vo với nàng ta.
Ngô Thị câm miệng nàng đương nhiên nhớ, thân phận nàng chỉ là phủ thiếp không thể lớn tiếng nói chuyện với chính thê nhưng nàng không cam tâm, nàng đã sinh nhiều con cho Thái tử tại sao nàng vẫn phải xếp sau ả ta.
Nguyệt Hoa nhấn mạnh từng câu nói với Ngô Thị: "Nể mặt các con của ngươi ta chỉ nói đúng một lần này, ngày nào còn có ta ngươi đừng mơ tưởng một tay che trời, trở về đóng cửa sám hối còn làm ác một lần nữa đừng trách ta vô tình, lui ra."
Ngô Thị nhục nhã ê chề trở về Trúc Hiên Viện, nàng siết chặt hai tay thành nắm đấm, nàng thề một ngày nào đó nàng sẽ lật đổ được Nguyên cơ, cứ chống mắt lên xem ai mới là người thắng cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.