Chương 22: Độc
Lãng Chi Thần Tiêu
17/06/2023
Đến ngày thứ sáu. Sau một đêm vất vả chống lại lũ quái vật rình rập tập
kích đến tận sáng, nhóm bạn hiện giờ đã có thể tiếp tục đón lấy ánh mặt
trời với một tâm trạng không chút hân hoan, hoặc nói đúng hơn là vô cùng tuyệt vọng.
Bất kể là loài sinh vật gì tìm đến khiêu chiến, nhóm bạn đều không ngần ngại đại chiến với nó một trận. Cơ mà như vậy cũng không có nghĩa là họ không sợ gì cả. Thứ duy nhất họ không muốn đối đầu từ khi đặt chân lên đảo cho đến giờ chính là... Loài có độc. Dễ thấy nhất chính là rắn.
Nói chi cho xa, ngay tối hôm qua, một con rắn hổ mang khổng lồ đã tự mình tìm đến đây củ hành cả lớp cá biệt một trận ra trò. Tuy rằng nó đã bị cả nhóm hợp sức tiêu diệt ngay sau đó, bất quá trước khi lâm chung nó vẫn kịp để lại một làn khói màu tím khiến cho hơn nửa nhóm bạn bị trúng độc cấp tính.
Nhóm hậu phương thì không nói, nhưng nhóm phụ trách chiến đấu thì đã gần như trúng độc toàn bộ. Chỉ có mỗi Edgar với chiếc khiên ánh sáng trong tay mang nội tại thanh trừ độc tố nên mới không sao, còn những người còn lại thì đã bất tỉnh ngay trong vòng năm giây đầu tiên.
Nhóm hậu phương đã ra sức chạy chữa cho nhóm trúng độc nhưng tình hình đến giờ vẫn không được khả quan cho lắm. Hiện tại chỉ có Himiko là vẫn còn tương đối tỉnh táo về mặt nhận thức, trong khi những người còn lại đã hôn mê sâu, thậm chí là sắp sửa đối diện với cái chết.
"Thế mới nói... Lũ rắn... Thật hèn hạ"
Bưng bít cái bụng còn chưa kịp lành lặn của mình, Himiko oán giận nói ra một câu với sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Cô ấy là người duy nhất trong nhóm tỉnh lại với tình trạng dần khôi phục. Có vẻ như phần lớn độc tố trong cơ thể đã được đào thải thông qua tuyến mồ hôi của cô ấy. Chính vì thế, trong lúc cô ấy vận công để tăng tiết mồ hôi, cả lớp cá biệt chẳng ai dám đến gần cô ấy cả.
Cũng vì vậy nên sau khi hoàn thành quá trình đào thải độc tố, cô ấy đã ngay lập tức chạy đi tắm trước khi vô tình gây ra những hậu quả không mong muốn.
Lúc này, Edgar tiến lại gần Trần Hoài Nam với vẻ mặt như đưa đám: "Không xong rồi, bọn họ đang càng lúc càng yếu đi, nếu như không chữa trị kịp thời thì họ sẽ thực sự chết đó! Hỏi thật này, ông thầy chết tiệt đó sẽ thật sự đến cứu mấy người họ như những gì cậu đã nói sao?"
Trần Hoài Nam nghe thế, đột nhiên đâm ra có chút hoang mang.
Đúng thế. Tình hình nguy kịch đến thế rồi mà lão ta vẫn không thèm xuất hiện. Cái người đó thật sự sẽ cứu họ sao?
Giờ thì Trần Hoài Nam đã bắt đầu có chút không chắc chắn lắm về chuyện đó rồi.
"Cậu mau giúp tôi kiểm tra hành lí trong người họ xem. Tuy rằng đây là xâm phạm quyền riêng tư nhưng chúng ta bây giờ thật sự không còn lựa chọn nào khác. Chỉ hi vọng họ sẽ mang theo thuốc men hay thứ gì đó có khả năng đẩy lùi độc tố đi" Trần Hoài Nam khổ não nói.
Edgar khẽ gật đầu.
Cứ như thế, Lục, Edgar, Lưu Hiên cùng Trần Hoài Nam bắt đầu loay hoay xem thử trong túi bọn họ có gì. Nói một cách đơn giản thì trong túi Limia chỉ có vài đồng bạc lẻ chưa kịp dùng, còn Dạ Trầm Uyên thì là một đống quyển trục phức tạp, và Ikki thì lại là một đống bùa chú tồn kho, giấy vàng và bút mực chuyên dùng để vẽ bùa.
Chèn ơi, sao không có thứ gì hữu dụng hết trơn vậy?
Trần Hoài Nam thật muốn nổi khùng.
Đầu cậu ta đã sắp sửa nổ tung với suy nghĩ muốn cứu chữa những người bạn cùng lớp của mình rồi.
Cậu trước kia cứ tưởng mình hiểu biết rộng lắm, nhưng bây giờ thì cậu đã nhận ra là mình không hề biết gì cả. Cậu không nhận diện được con rắn, càng không phân tích được độc tố mà nó gây ra, và quan trọng nhất là cậu không có bất kì sáng kiến gì hữu ích để cứu mấy người họ cả...
Vô dụng, quá vô dụng! Nếu như trước kia cậu học hành chăm chỉ hơn, có lẽ hiện giờ cậu đã không bất lực như thế này rồi!
"Này Ed, chiếc khiên ánh sáng của cậu có khả năng khử độc cho người khác không?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Không, đây là kĩ năng bị động của chiếc khiên, thế nên tôi không thể sử dụng nó lên người khác được"
Edgar thử động não một lát rồi chỉ về phía đống bùa chú của Ikki: "Hay là chúng ta sử dụng chúng đi... Ikki thông minh như vậy, hẳn là cậu ta đã sớm chuẩn bị cho trường hợp này rồi chăng?"
Một đống bùa chất cao như núi, công dụng của từng cái thì không rõ... Trời ạ, cậu định để tôi dùng thử tất cả đống này sao? Cậu điên hả? Lỡ may một trong số chúng là phép hủy diệt hàng loạt thì sao?
Đó há chẳng phải đang tiễn họ lên đường sớm hơn hả?
"Đợi Himiko xem, cô ấy cùng quê với Ikki, có lẽ cô ấy sẽ biết gì đó" Trần Hoài Nam thở dài: "Còn không thì chúng ta đành thử gọi Hoa Tử Ngọc dậy đi. Cô ấy cũng không phải người bình thường nên tôi nghĩ là cô ấy sẽ có cách"
"Đành vậy thôi, xui xẻo thật"
...
...
Một lúc sau, Himiko đã đi tắm trở về. Việc tắm rửa ngoài thiên nhiên kiểu này cứ cho nàng một cảm giác không được thoải mái cho lắm, thành ra cho dù có tắm sạch đến mấy tâm trạng của cô ấy cũng không thể vui vẻ lên được.
Thấy Trần Hoài Nam cùng Edgar vẫn đang loay hoay nghĩ cách, Himiko liền tiến tới hỏi thăm vài câu: "Nghĩ ra cái gì chưa?"
"Không nghĩ ra. Mà này, cậu có biết gì về bùa chú không? Có thể nói toàn bộ hi vọng cuối cùng của chúng ta đều nằm trong đống bùa chú của Ikki đấy" Trần Hoài Nam nói ra.
Himiko lắc đầu: "Tôi thân là một võ sĩ, làm sao có thể biết về bùa chú được?"
"Quả nhiên là vậy ha..."
Mặc dù đã có dự đoán từ trước nhưng câu trả lời này vẫn làm cho tâm trạng của Trần Hoài Nam trở nên cực kì nặng nề.
"Hay cậu cứ nghiên cứu thử xem? Biết đâu cậu sẽ biết được gì đó về chúng thì sao?" Himiko đề nghị.
Trần Hoài Nam ngẩng đầu, một mặt mê mang trước đề nghị của Himiko. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì đề nghị này của cô ấy hết sức bất hợp lí. Thà rằng đánh thức Hoa Tử Ngọc dậy giải quyết, chứ cá nhân cậu cảm thấy cách này không khả thi lắm.
Trong đầu thì nghĩ vậy chứ thực tế Trần Hoài Nam vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì Himiko khuyên bảo.
Thở dài, cậu ta thử lấy một tấm bùa ra rồi xem thử phù văn bên trên đó, và rồi cậu ta ngạc nhiên nhận ra là mình có thể phần nào suy đoán ra được ý nghĩa ẩn chứa trong mỗi tấm bùa... Ừ thì nó kiểu kiểu như đang phiên dịch chữ tượng hình vậy. Tuy mất chút thời gian nhưng chưa hẳn đã phức tạp đến mức không thể giải nổi.
"Cậu hiểu được thật sao? Vậy có nghĩa là phần lớn trong số này đều thuộc dạng những lá bùa cơ bản, chứ mấy loại như bùa sét hoặc bùa trừ yêu thì còn lâu cậu mới hiểu được" Himiko nói.
"Như thế cũng tốt rồi, hi vọng sẽ có bùa giải độc trong đống này" Edgar cười khổ một tiếng: "Xin lỗi nhé đội trưởng, đầu tôi đần quá nên xem không hiểu gì cả, đành trông cậy vào cậu thôi"
"Đội trưởng cái quái gì?"
Edgar phụt~ một tiếng, cười ha hả rồi lặng lẽ rời đi chỗ khác. Cậu ta đã tìm đến nhóm Lục cùng Lưu Hiên để chuẩn bị bữa sáng, trong khi Trần Hoài Nam vẫn đang bận bịu ở phía bên kia.
Thấy Trần Hoài Nam tỏ vẻ nghi ngờ, Himiko lại nhoẻn miệng cười một tiếng: "Cậu thật sự không hề nhận ra nhỉ?"
"Nhận ra cái gì cơ?"
"Không nói nha" Himiko cười duyên vài tiếng rồi cũng phất tay rời đi: "Nói thật này, tuy đầu óc của cậu thông minh sáng dạ nhưng chỉ riêng một số phương diện nào đó, cậu lại đần đến không tả nổi"
Trần Hoài Nam: "..."
Cái lũ này bị sao thế?
Cứ nói đến nửa đoạn rồi bỏ đi, bộ các cậu là thầy bói chắc?
Thôi kệ đi, cứu người quan trọng hơn.
...
...
Nửa tiếng sau đó...
"Tìm thấy rồi, hi vọng là chọn đúng hàng"
Đưa tấm bùa về phía ba người đang nằm bất động, Trần Hoài Nam đã rất do dự trong một khoảng thời gian dài. Cậu thật sự sợ mình sẽ nhìn lầm đây là một lá bùa có khả năng tấn công, cơ mà... Cứ để như vậy thì họ sớm muộn gì cũng ngỏm thôi, chỉ có thể liều một phen!
Sau khi truyền linh lực vào bên trong, tấm bùa lập tức được kích hoạt. Một luồng ánh sáng màu xanh lục ngay tức khắc được giải phóng từ bên trên tấm bùa, bao phủ lấy hai người họ một lát rồi cũng dần tắt đi, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó, tấm bùa cũng tan thành tro bụi ngay sau khi sử dụng.
"Không phải bùa tấn công, thật may quá"
Trần Hoài Nam khẽ lau đi số mồ hôi lạnh trên trán, sau đó lại quay sang kiểm tra sức khoẻ cho hai người họ: "Hình như không hiệu quả lắm, hai người này vẫn đang không ngừng yếu dần. Có lẽ nhiều nhất chỉ trụ được thêm vài tiếng nữa mà thôi..."
Lúc này Ikki chậm rãi mở mắt, yếu ớt ho khan một tiếng rồi nói: "Có hiệu quả đấy, tuy là vẫn chọn không đúng hàng. Cái thứ mà cậu vừa sử dụng chính là bùa trị liệu chứ không phải bùa giải độc"
Thấy Ikki tỉnh lại, Trần Hoài Nam liền trưng ra bộ mặt mừng rỡ. Bất quá vẻ mặt đó cũng rất nhanh bị dập tắt: "Đừng vội mừng, cái gọi là bùa giải độc thực chất chính là một loại bùa chú trung cấp tương đối phức tạp... Ý tôi là tôi vẫn chưa đạt đến trình độ đó, cho nên độc này không giải được khi ta vẫn còn ở đây đâu"
"Vậy phải làm sao?"
"Vẽ thật nhiều bùa trị liệu để áp chế độc tố trong cơ thể lại. Tôi không biết cả mình lẫn hai người họ có trụ được đến lúc về tới nhà hay không... Nhưng có vẻ như đây là đường sống duy nhất của chúng tôi rồi"
"Còn nữa, trong trạng thái áp chế độc tố thì chúng tôi sẽ không thể chiến đấu được đâu. Chỉ có thể đem mọi thứ phó mặc lên các cậu mà thôi"
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu cười: "Chỉ cần các cậu sống tiếp được là tốt rồi. Những chuyện khác có thể từ từ nghĩ cách"
Ikki cười khổ một tiếng rồi lấy vài tấm bùa trị liệu, thử đánh thức Limia tỉnh dậy. Tiếp đó, cậu ta lại lấy ra toàn bộ giấy mực mà mình có, tiến hành vẽ ra những tấm bùa trị liệu mang đẳng cấp cao hơn.
"Đêm nay sẽ là một đêm rất dài đây... Hoặc cũng có thể là đêm cuối cùng..."
Ikki thầm nghĩ.
Bất kể là loài sinh vật gì tìm đến khiêu chiến, nhóm bạn đều không ngần ngại đại chiến với nó một trận. Cơ mà như vậy cũng không có nghĩa là họ không sợ gì cả. Thứ duy nhất họ không muốn đối đầu từ khi đặt chân lên đảo cho đến giờ chính là... Loài có độc. Dễ thấy nhất chính là rắn.
Nói chi cho xa, ngay tối hôm qua, một con rắn hổ mang khổng lồ đã tự mình tìm đến đây củ hành cả lớp cá biệt một trận ra trò. Tuy rằng nó đã bị cả nhóm hợp sức tiêu diệt ngay sau đó, bất quá trước khi lâm chung nó vẫn kịp để lại một làn khói màu tím khiến cho hơn nửa nhóm bạn bị trúng độc cấp tính.
Nhóm hậu phương thì không nói, nhưng nhóm phụ trách chiến đấu thì đã gần như trúng độc toàn bộ. Chỉ có mỗi Edgar với chiếc khiên ánh sáng trong tay mang nội tại thanh trừ độc tố nên mới không sao, còn những người còn lại thì đã bất tỉnh ngay trong vòng năm giây đầu tiên.
Nhóm hậu phương đã ra sức chạy chữa cho nhóm trúng độc nhưng tình hình đến giờ vẫn không được khả quan cho lắm. Hiện tại chỉ có Himiko là vẫn còn tương đối tỉnh táo về mặt nhận thức, trong khi những người còn lại đã hôn mê sâu, thậm chí là sắp sửa đối diện với cái chết.
"Thế mới nói... Lũ rắn... Thật hèn hạ"
Bưng bít cái bụng còn chưa kịp lành lặn của mình, Himiko oán giận nói ra một câu với sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Cô ấy là người duy nhất trong nhóm tỉnh lại với tình trạng dần khôi phục. Có vẻ như phần lớn độc tố trong cơ thể đã được đào thải thông qua tuyến mồ hôi của cô ấy. Chính vì thế, trong lúc cô ấy vận công để tăng tiết mồ hôi, cả lớp cá biệt chẳng ai dám đến gần cô ấy cả.
Cũng vì vậy nên sau khi hoàn thành quá trình đào thải độc tố, cô ấy đã ngay lập tức chạy đi tắm trước khi vô tình gây ra những hậu quả không mong muốn.
Lúc này, Edgar tiến lại gần Trần Hoài Nam với vẻ mặt như đưa đám: "Không xong rồi, bọn họ đang càng lúc càng yếu đi, nếu như không chữa trị kịp thời thì họ sẽ thực sự chết đó! Hỏi thật này, ông thầy chết tiệt đó sẽ thật sự đến cứu mấy người họ như những gì cậu đã nói sao?"
Trần Hoài Nam nghe thế, đột nhiên đâm ra có chút hoang mang.
Đúng thế. Tình hình nguy kịch đến thế rồi mà lão ta vẫn không thèm xuất hiện. Cái người đó thật sự sẽ cứu họ sao?
Giờ thì Trần Hoài Nam đã bắt đầu có chút không chắc chắn lắm về chuyện đó rồi.
"Cậu mau giúp tôi kiểm tra hành lí trong người họ xem. Tuy rằng đây là xâm phạm quyền riêng tư nhưng chúng ta bây giờ thật sự không còn lựa chọn nào khác. Chỉ hi vọng họ sẽ mang theo thuốc men hay thứ gì đó có khả năng đẩy lùi độc tố đi" Trần Hoài Nam khổ não nói.
Edgar khẽ gật đầu.
Cứ như thế, Lục, Edgar, Lưu Hiên cùng Trần Hoài Nam bắt đầu loay hoay xem thử trong túi bọn họ có gì. Nói một cách đơn giản thì trong túi Limia chỉ có vài đồng bạc lẻ chưa kịp dùng, còn Dạ Trầm Uyên thì là một đống quyển trục phức tạp, và Ikki thì lại là một đống bùa chú tồn kho, giấy vàng và bút mực chuyên dùng để vẽ bùa.
Chèn ơi, sao không có thứ gì hữu dụng hết trơn vậy?
Trần Hoài Nam thật muốn nổi khùng.
Đầu cậu ta đã sắp sửa nổ tung với suy nghĩ muốn cứu chữa những người bạn cùng lớp của mình rồi.
Cậu trước kia cứ tưởng mình hiểu biết rộng lắm, nhưng bây giờ thì cậu đã nhận ra là mình không hề biết gì cả. Cậu không nhận diện được con rắn, càng không phân tích được độc tố mà nó gây ra, và quan trọng nhất là cậu không có bất kì sáng kiến gì hữu ích để cứu mấy người họ cả...
Vô dụng, quá vô dụng! Nếu như trước kia cậu học hành chăm chỉ hơn, có lẽ hiện giờ cậu đã không bất lực như thế này rồi!
"Này Ed, chiếc khiên ánh sáng của cậu có khả năng khử độc cho người khác không?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Không, đây là kĩ năng bị động của chiếc khiên, thế nên tôi không thể sử dụng nó lên người khác được"
Edgar thử động não một lát rồi chỉ về phía đống bùa chú của Ikki: "Hay là chúng ta sử dụng chúng đi... Ikki thông minh như vậy, hẳn là cậu ta đã sớm chuẩn bị cho trường hợp này rồi chăng?"
Một đống bùa chất cao như núi, công dụng của từng cái thì không rõ... Trời ạ, cậu định để tôi dùng thử tất cả đống này sao? Cậu điên hả? Lỡ may một trong số chúng là phép hủy diệt hàng loạt thì sao?
Đó há chẳng phải đang tiễn họ lên đường sớm hơn hả?
"Đợi Himiko xem, cô ấy cùng quê với Ikki, có lẽ cô ấy sẽ biết gì đó" Trần Hoài Nam thở dài: "Còn không thì chúng ta đành thử gọi Hoa Tử Ngọc dậy đi. Cô ấy cũng không phải người bình thường nên tôi nghĩ là cô ấy sẽ có cách"
"Đành vậy thôi, xui xẻo thật"
...
...
Một lúc sau, Himiko đã đi tắm trở về. Việc tắm rửa ngoài thiên nhiên kiểu này cứ cho nàng một cảm giác không được thoải mái cho lắm, thành ra cho dù có tắm sạch đến mấy tâm trạng của cô ấy cũng không thể vui vẻ lên được.
Thấy Trần Hoài Nam cùng Edgar vẫn đang loay hoay nghĩ cách, Himiko liền tiến tới hỏi thăm vài câu: "Nghĩ ra cái gì chưa?"
"Không nghĩ ra. Mà này, cậu có biết gì về bùa chú không? Có thể nói toàn bộ hi vọng cuối cùng của chúng ta đều nằm trong đống bùa chú của Ikki đấy" Trần Hoài Nam nói ra.
Himiko lắc đầu: "Tôi thân là một võ sĩ, làm sao có thể biết về bùa chú được?"
"Quả nhiên là vậy ha..."
Mặc dù đã có dự đoán từ trước nhưng câu trả lời này vẫn làm cho tâm trạng của Trần Hoài Nam trở nên cực kì nặng nề.
"Hay cậu cứ nghiên cứu thử xem? Biết đâu cậu sẽ biết được gì đó về chúng thì sao?" Himiko đề nghị.
Trần Hoài Nam ngẩng đầu, một mặt mê mang trước đề nghị của Himiko. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì đề nghị này của cô ấy hết sức bất hợp lí. Thà rằng đánh thức Hoa Tử Ngọc dậy giải quyết, chứ cá nhân cậu cảm thấy cách này không khả thi lắm.
Trong đầu thì nghĩ vậy chứ thực tế Trần Hoài Nam vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì Himiko khuyên bảo.
Thở dài, cậu ta thử lấy một tấm bùa ra rồi xem thử phù văn bên trên đó, và rồi cậu ta ngạc nhiên nhận ra là mình có thể phần nào suy đoán ra được ý nghĩa ẩn chứa trong mỗi tấm bùa... Ừ thì nó kiểu kiểu như đang phiên dịch chữ tượng hình vậy. Tuy mất chút thời gian nhưng chưa hẳn đã phức tạp đến mức không thể giải nổi.
"Cậu hiểu được thật sao? Vậy có nghĩa là phần lớn trong số này đều thuộc dạng những lá bùa cơ bản, chứ mấy loại như bùa sét hoặc bùa trừ yêu thì còn lâu cậu mới hiểu được" Himiko nói.
"Như thế cũng tốt rồi, hi vọng sẽ có bùa giải độc trong đống này" Edgar cười khổ một tiếng: "Xin lỗi nhé đội trưởng, đầu tôi đần quá nên xem không hiểu gì cả, đành trông cậy vào cậu thôi"
"Đội trưởng cái quái gì?"
Edgar phụt~ một tiếng, cười ha hả rồi lặng lẽ rời đi chỗ khác. Cậu ta đã tìm đến nhóm Lục cùng Lưu Hiên để chuẩn bị bữa sáng, trong khi Trần Hoài Nam vẫn đang bận bịu ở phía bên kia.
Thấy Trần Hoài Nam tỏ vẻ nghi ngờ, Himiko lại nhoẻn miệng cười một tiếng: "Cậu thật sự không hề nhận ra nhỉ?"
"Nhận ra cái gì cơ?"
"Không nói nha" Himiko cười duyên vài tiếng rồi cũng phất tay rời đi: "Nói thật này, tuy đầu óc của cậu thông minh sáng dạ nhưng chỉ riêng một số phương diện nào đó, cậu lại đần đến không tả nổi"
Trần Hoài Nam: "..."
Cái lũ này bị sao thế?
Cứ nói đến nửa đoạn rồi bỏ đi, bộ các cậu là thầy bói chắc?
Thôi kệ đi, cứu người quan trọng hơn.
...
...
Nửa tiếng sau đó...
"Tìm thấy rồi, hi vọng là chọn đúng hàng"
Đưa tấm bùa về phía ba người đang nằm bất động, Trần Hoài Nam đã rất do dự trong một khoảng thời gian dài. Cậu thật sự sợ mình sẽ nhìn lầm đây là một lá bùa có khả năng tấn công, cơ mà... Cứ để như vậy thì họ sớm muộn gì cũng ngỏm thôi, chỉ có thể liều một phen!
Sau khi truyền linh lực vào bên trong, tấm bùa lập tức được kích hoạt. Một luồng ánh sáng màu xanh lục ngay tức khắc được giải phóng từ bên trên tấm bùa, bao phủ lấy hai người họ một lát rồi cũng dần tắt đi, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó, tấm bùa cũng tan thành tro bụi ngay sau khi sử dụng.
"Không phải bùa tấn công, thật may quá"
Trần Hoài Nam khẽ lau đi số mồ hôi lạnh trên trán, sau đó lại quay sang kiểm tra sức khoẻ cho hai người họ: "Hình như không hiệu quả lắm, hai người này vẫn đang không ngừng yếu dần. Có lẽ nhiều nhất chỉ trụ được thêm vài tiếng nữa mà thôi..."
Lúc này Ikki chậm rãi mở mắt, yếu ớt ho khan một tiếng rồi nói: "Có hiệu quả đấy, tuy là vẫn chọn không đúng hàng. Cái thứ mà cậu vừa sử dụng chính là bùa trị liệu chứ không phải bùa giải độc"
Thấy Ikki tỉnh lại, Trần Hoài Nam liền trưng ra bộ mặt mừng rỡ. Bất quá vẻ mặt đó cũng rất nhanh bị dập tắt: "Đừng vội mừng, cái gọi là bùa giải độc thực chất chính là một loại bùa chú trung cấp tương đối phức tạp... Ý tôi là tôi vẫn chưa đạt đến trình độ đó, cho nên độc này không giải được khi ta vẫn còn ở đây đâu"
"Vậy phải làm sao?"
"Vẽ thật nhiều bùa trị liệu để áp chế độc tố trong cơ thể lại. Tôi không biết cả mình lẫn hai người họ có trụ được đến lúc về tới nhà hay không... Nhưng có vẻ như đây là đường sống duy nhất của chúng tôi rồi"
"Còn nữa, trong trạng thái áp chế độc tố thì chúng tôi sẽ không thể chiến đấu được đâu. Chỉ có thể đem mọi thứ phó mặc lên các cậu mà thôi"
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu cười: "Chỉ cần các cậu sống tiếp được là tốt rồi. Những chuyện khác có thể từ từ nghĩ cách"
Ikki cười khổ một tiếng rồi lấy vài tấm bùa trị liệu, thử đánh thức Limia tỉnh dậy. Tiếp đó, cậu ta lại lấy ra toàn bộ giấy mực mà mình có, tiến hành vẽ ra những tấm bùa trị liệu mang đẳng cấp cao hơn.
"Đêm nay sẽ là một đêm rất dài đây... Hoặc cũng có thể là đêm cuối cùng..."
Ikki thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.